Dù có tìm ra được nữ nhân sợ vếu thì bọn tôi cũng không thể cứ thế mà lao vào ăn thua đủ được.
Bọn tôi cần phải chuẩn bị kế hoạch đề phòng khi “cực đỉnh trừ tà” thất bại. Sau khi tìm ra, đầu tiên là phải sơ tán toàn bộ học sinh Trường Cao trung Shinonome rồi sau đó tiếp tục theo dõi tình hình cẩn trọng cho đến khi đội trừ tà sư khẩn cấp đến nơi.
Karasuma sau đó sẽ trốn ở một nơi an toàn không bị đe dọa bởi nữ nhân sợ vếu và có thể sử dụng năng lực của mình… rồi cứ như vậy. Tôi sẽ chỉ ra đòn khi mọi thứ đã an bài.
Sau khi giải thích ngắn gọn tình huống cho những giáo viên còn đang lo lắng, bọn tôi đi xung quanh, nghía vào các phòng học đang trong tiết.
Tuy nhiên, một thời gian dài trôi qua mà bọn tôi vẫn chưa thể tìm ra một cô gái ngực phẳng nào trông có vẻ giống “người đó”. Sau khoảng năm lớp, Soya bắt đầu lôi nó ra.
“Soya, cậu định uống nó thật đấy à?”
Tôi rùng mình khi Soya mở cái lọ đằng trước mặt.
Một cái mùi kỳ lạ mà chỉ cần ngửi nhẹ cái là tôi đã chảy nước mắt. Nó trông như bùn thải ấy. Nhìn kiểu gì cũng ra thuốc độc.
Cô nàng nói đây là một thứ thần được có thể phục hồi linh lực của một người nhưng có tác dụng phụ là gây chóng mặt. Tuy nhiên, từ vẻ ngoài, tôi sợ rằng nó sẽ bào nát bao tử người uống trước khi ảnh hưởng đến tâm trí của họ hơn.
“Tớ, tớ đã quyết tâm rồi!”
Soya đặt một tay lên hông, tay còn lại bịt mũi lại.
“Nếu không tìm ra nữ nhân sợ ngực và tiêu diệt trước khi đêm, nhất định sẽ có thương vong!”
Cô ấy khảng khái như thể đang cố thuyết phục bản thân rồi một hơi uống sạch lọ thuốc.
“.......”
“N,này, thấy sao rồi?”
Mười giây trôi qua sau đó nhưng Soya vẫn chưa hề nhúc nhích, tôi lắc vai cô ấy đầy lo lắng.
“...híc”
Soya nấc cục cùng vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Ah-, Furuya-kyun, Aoi-chyan… mhmmm, tớ nghĩ linh lực của tớ đang hồi phục rất nhanh-!”
Mặt cô nàng đỏ bừng và giọng ngọng líu ngọng lo. Bước đi cũng trở nên loạng choạng… đây không phải chỉ là chóng mặt theo lời cô nàng, mà đây là-
“Cậu trông như bị say ấy.”
“Tớ không có say!”
Soya gặt phăng lời bình của Karasuma và bắt đầu đi đến lớp tiếp theo với dáng đi nguy hiểm.
“N, này, Soya. Cậu có ổn thật không đấy? Sao cậu nói là cậu sẽ bỏ qua mấy cô ngực to khi dùng quỷ nhãn để tiết kiệm linh lực mà? Cậu còn nhớ chứ?”
Soya gật đầu khi kêu lên tiếng mà tôi không thể nhận diệt được đó là câu trả lời hay chỉ là tiếng thở gắt qua khe mũi của cổ.
Không biết cô nàng có hiểu thật hay không nữa.
“Ngon! Tớ đã tính toán kỹ rồi!”
Soya đột mở tung cánh cửa phòng học mình đang nhìn lén qua và hít một hơi sâu. Hả? Tính cái gì cơ?
“Trung bình của lớp này là khoảng 8cm! Người ngắn nhất là-”
Soya nhếch mép cười, xoay tròn hai ngón trỏ lên trước mặt.
“Aaaaaaaaaaaaagh, cậu bị ngu àààààà!?”
Tôi kéo Soya ra khỏi cái lớp học đang thì thầm sôi nổi đi càng xa càng tốt.
“Không cần biết cái thứ thuốc đó có tác dụng gì xấu thì cậu vẫn là một đứa ngu ngốc thôi! Cậu đã nhìn cái quái gì mà lại hét lên tám cen-ti-mét đấy hả!?”
Nếu cái thứ thuốc đó thoái hoá cô nàng về cái tình trạng này thì cũng chả có ích gì!
Và, có một vài gã trong phòng học tỏ ra kinh ngạc khi chiều dài trung bình đột nhiên được công bố. Tôi không biết sau này có nam nhân sợ ‘trym’ dài tiếp bước nữ nhân sợ vếu không nữa.
“Tớ đang đùa thôi mà-! À, có khi nào cậu còn nhỏ hơn cỡ trung bình của lớp nên bị trầm cảm phải hông Furuya-kun-?”
Soya bắt đầu căng mắt ra nên tôi vội chặn tầm nhìn nhỏ lại.
“Ôi, thôi nào, tại sao cậu lại giấu-? Để tớ nhìn-, để tớ nhìn đi Furuya-kun-. Tớ hông cười cậu đâu-.”
Tôi vẫn che mặc cho những nỗ lực cựa quậy làm loạn của cô nàng.
Karasuma đột nhiên đặt tay lên vai tôi và mỉm cười như thể đang thực sự tận hưởng cái tình huống này.
“Đừng lo về chuyện đó, Furuya à. Ông bà có câu ‘Tốt gỗ hơn tốt nước sơn’ mà.”
Hai cái con trời đánh này…
Toàn bộ tiết học đã kết thúc ở Trường Cao trung Shinonome và các học sinh đang chuẩn bị về nhà theo nhóm.
Tôi đặt mông lên cái bậc thang từ hành lang bên ngoài dẫn vào phòng thể chất, cách không xa lắm với lớp cuối cùng mà Soya đã dùng quỷ nhãn để kiểm tra, mà ôm lấy đầu. Soya ngồi cạnh tôi, nhìn bầu trời bằng con mắt cá chết.
“Tại sao tớ lại… làm thế…?
Soya đang đau khổ trước cái hành động biến thái mà mình đã gây ra. Dù tác dụng của lọ thuốc đã biến mất, nhưng đường như cô nàng vẫn nhớ như in về việc bản thân đã kêu to lên về chiều dài trung bình của cái ‘thứ gì đó’ ở thân dưới cho cả lớp.
“Và tồi tệ nhất… chúng ta vẫn chưa tìm ra nữ nhân sợ ngực…”
Hẳn rồi, ngay từ đầu thì Soya đã lãng phí thời gian bằng việc nhìn vào kích cỡ trym của các nam sinh trong lớp đó. Tuy nhiên, cô nàng sau đó đã làm việc tử tế và cần mẫn hơn. Dù vậy, bọn tôi vẫn không thể tìm thấy cô gái có bộ ngực phẳng như người mà tôi và Karasuma đã chứng kiến… để chắc chắn thì, chúng tôi còn gọi một số đàn anh từ Trường Huấn luyện Trừ tà sư đến để dùng kĩ năng nhận diện quái vật lên các bạn nữ, bắt đầu từ những người có vếu nhỏ nhất. Tuy nhiên lại không tim được gì cả. Bọn tôi giờ không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
“Furuya-kun này, cậu có chắc là đôi với và đôi giày lười mà cậu thấy là đồ chỉ định ở Trường Cao trung Shinonome không thế…?”
Soya khe khẽ hỏi.
“Chắc chứ… mà, nếu tớ sai thì chúng ta đành phải quay về điểm xuất phát vậy…”
“Hầy, có vẻ như cả hành động bệnh hoạn mà tớ gây ra cũng chả để làm gì sao…? Fufufu-”
Tôi thở dài não nề.
“Ah, ưm, nào hai người, đừng căng thẳng như vậy chứ.”
Có vẻ nhìn thấy tôi và Soya u ám đến độ Karasuma cũng bắt đầu lo lắng.
Karasuma hơi chần chừ một tí rồi nói với bọn tôi,
“À đúng rồi, hai người, nhìn cái này đi!”
Cô ấy lôi ra một lá bùa từ trong túi- cái loại biến hình mà tôi lấy từ Mei rồi đưa cho hai người này. Hmm? Nhỏ này định làm gì-
“Hmmm, nó hoạt động như vầy sao?”
Bùm!
Khi Karasuma đổ một ít linh lực vào trong lá bùa biến hình.
Một cái âm thanh ngớ ngẩn vang lên khu vực xung quanh và một ít khói trắng bốc lên. Vệt khói nhanh chóng tan đi, lộ ra Karasuma cùng một cặp bưởi khủng bố.
“Cái-...”
Không, đây không thể gọi là cặp bưởi khủng bố được.
Vếu của cô nàng, vốn có đường kính hơn một mét, mọc ra từ ngực ra Karasuma và vung vẩy điên dại. Dù nghĩ thế nào thì, thì tỉ lệ khối lượng giữa vếu của nhỏ và toàn bộ cơ thể đang tát vêu mồm các quy luật vật lý. Đáng lẽ là không đời nào cơ thể của cô nàng có thể trợ lực được cho hai con ‘quái vật’ đó. Tuy nhiên, chính chủ dường như hoàn toàn thoải mái khi cười ngoác mồm xuống cặp siêu vếu phồng ra từ bộ đồ dài.
“Chà! Hay thế nhỉ! Đúng như là tớ đã tưởng tượng! Wahahahahaha!”
“Đ, đồ ngốc…! Cậu đang làm gì đấy! Không phải tớ đã bảo mấy là bùa này là đồ quý đấy à!?”
“Cậu có nói thể đi chăng nữa thì… ngay cả cái đội chuyên nghiệp với bà chị Kadokura vếu bự kia cũng bay màu rồi thì mấy lá bùa để biến vếu bự này cũng còn tác dụng gì nhiều đâu. Đã thế thì dùng một cái để giải toả cái không khí nặng nề này còn hữu dụng hơn.”
“...à, là vậy sao? Cảm ơn cậu đã lo lắng.”
Karasuma vuốt ve bộ siêu vếu làm bằng linh lực và ảo ảnh rồi nói, “Wahahaha! Nhìn tuyệt thật, còn mềm như kẹo bông nữa! Đụng thử đi nè tiểu thư Misaki! Nó sẽ giúp cậu vui hơn đó!” Cô nàng nô nức vui đùa như một thằng nhóc cấp hai vậy.
Ôi, con mẹ nó. Có đồng đội như này thì dù vụ này có khả năng giải cũng không đến lượt bọn tôi đâu.
“Dù vậy, là một người yêu cơ thể phụ nữ, tớ hơi có xúc cảm phức tạp về những là bùa này mặc dù chúng là những món vật phẩm tuyệt vời đấy.”
Karasuma buồn rầu nói rồi lại vuốt ve bộ ngực trước mặt Soya mắt cá chết. Này, dừng lại đi. Soya, nào, cậu cũng nên có tí phản kháng đi chứ.
“Dù là những là bùa biến hình hay là công nghệ miếng lót vếu silicon xuất hiện nhan nhản ngày nay, công nghệ cải trang ngoài hình thật của một người đã phát triển quá xa rồi. Sau tất cả thì cơ thể phụ nữ vẫn đẹp nhất ở dạng tự nhiên mà thôi.”
“Chà, tớ nghĩ là mình cũng có chung suy nghĩ đấy…”
Tuy nhiên, chính bởi vì có một số người không thể chấp nhận chính bản thân mình nên mới cố biến thành người khác. Ta không thể trách họ vì muốn sử dụng những thứ như áo lót để khiến bản thân trở nên gần với hơi hình tượng lý tượng-”
“Chờ đã…?”
Khi đó, có gì đó chợt xuất hiện trong đầu.
Tự ti, cải trang bản thân, đệm vếu, một nữ nhân sợ ngực mà bọn tôi vẫn chưa tìm ra.
“Này Karasuma.”
“Mm, gì? Cái nhìn đáng sợ đó là sao vậy? Cậu thích vếu của tớ à? Hừm, không cho cậu đụng vào đâu nhưng nếu cậu muốn tớ lắc tí thì cũng được.”
“Không phải đâu con ngố.”
Tôi ngăn lại những lời con ngốc này nói trong lúc đung đưa cơ thể qua lại rồi hỏi,
“Tớ là con trai nên tớ không rõ mấy thứ này lắm nhưng… có phải là độn ngực ngày nay rất hiện đại đúng không?”
“Tự nhiên cậu bị cái gì thế hả? Thì đúng thế, không chỉ công nghệ miếng độn mà còn cả những công nghệ khác khiến vếu ta trông to ra cũng liên tục tiến bộ, nên là…”
Karasuma dường như cũng hiểu được điều đó khi cô nàng nhìn thẳng vào tôi. Tôi gật đầu với nhỏ.
Đúng thế.
Bọn tôi đang mặc phải một nhận định sai lầm trầm trọng.
Cái đồng bằng của nữ nhân sợ ngực ấy gây sốc đến mức chúng tôi đã đi đến kết luận ngày rằng kẻ tình nghi nhất định là một cô nàng ngực phẳng.
Nhưng chúng tôi đã sai.
Không đời nào một cô gái bị ám ảnh bởi cặp vếu của mình đến nỗi bị quái vật hoá lại sống trong hình hài thật, ngực phẳng được.
Sau cùng thì, có khả năng che giấu những thứ mà mình có nỗi sợ bằng những thành tựu khoa học kĩ thuật thì sao lại không nhỉ.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, ngực phẳng không có gì sai cả - cái lời an ủi rẻ tiền đó chằng có nghĩa lý gì sất. Cái gì phiền toái thì vẫn sẽ luôn phiền toái. Nỗi lo sợ tất là vì lẽ đó mà ra.
Mà, ai lại tin được là mấy cái hành động ngu học của Karasuma đôi khi lại có ích đấy chứ nhỉ?
“Soya! Cậu còn linh lực không hả!?”
“S, sao cậu lại hét to thế làm gì?”
Tôi lắc vai Soya để đưa cô nàng trở về thực tại.
“Tớ hỏi xem cậu có còn dùng tầm nhìn tâm linh của quỷ nhãn được hay không thôi.”
“Lọ thuốc mạnh hơn tớ tưởng nên vẫn còn một ít linh lực thừa… sao thế?”
“Không sao cả! Chúng ta sắp sửa tìm ra chân tướng của nữ nhân sợ vếu rồi! Tớ muốn cậu dùng quan sát tâm linh một lần nữa lên toàn bộ học sinh trước khi họ rời khỏi trường. Những cô nàng ngực nhỏ không phải là kẻ tình nghi, chúng ta cần phải xem qua những người dùng v-”
“Ơ? Mọi người ở phòng tư vấn thảm hoạ tâm linh ở đây cả nè. Các cậu đang làm gì thế?”
Tôi vừa định nói “vếu to đểu”.
Một tiếng thân quen có thể nghe thấy từ cuối hành lang ngoài dẫn đến phòng thể chất, bên phía toà nhà chính của trường.
Tim tôi giật thót, mồ hôi lạnh toát ra cả cơ thể.
Theo phản xạ, tôi giấu Karasuma ra sau lưng rồi trả lời Nagumo Mutsumi.