Deatte Hitotsuki de Zecchou Jorei!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3582

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1331

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 332

Tập 01 - Chương 2.11: Khúc xướng vếu to

“Càng giải quyết con quái vật này sớm, thiệt hại sẽ càng nhỏ, và đánh giá của chúng ta cũng sẽ tốt hơn, nên đây là vẹn toàn đôi đường! Mọi người đều vui vẻ!”

Soya phấn khích kéo chúng tôi bắt đầu tuần tra đêm. Tuy nhiên, cái đội toàn ngố tàu của bọn tôi thì kiếm đâu ra người có nhận diện vong linh mạnh hay kĩ năng di chuyển để mà kiếm quái vật cho tiện chứ. Ba ngày trôi qua và bọn tôi chẳng tìm thấy gì cả. Ngày thứ tư, chính là hôm nay, Soya rời phòng tư vấn thảm hoạ tâm linh sau khi để lại lời nhắn “Tớ bị gọi về sớm để kiểm tra quỷ nhãn định kỳ…”

Đội bị thiếu nhân lực, nên tôi và Karasuma quyết định giao việc tuần tra đêm cho những team trừ tà sư khác đã được gửi đến ngày hôm kia. Bọn tôi muốn trở về nhà ngay tức lự sau khi đóng cửa phòng tư vấn. Hai người đều đã mệt lả và cần phải nghỉ ngơi.

“Nếu hoàn tất kiểm tra y tế sớm thì tớ sẽ cùng tuần tra đêm cùng mọi người!” Soya đã nói như vậy, nhưng mà tới giờ đóng cửa rồi mà cô nàng vẫn chưa liên lạc với bọn tôi nên hai người đã nhà ai nấy về theo kế hoạch.

“Mọi người đôi khi hay cười cợt các cô gái vếu nhỏ bằng cách gọi chúng như là tấm thớt hay là vách tường nhưng vếu của một cô gái không phải là thứ xơ cứng như vậy, chúng sẽ luôn có phần mềm mại ở đó. Thật sự ra thì, cơ thể của con gái chỗ nào cũng mềm.”

“Hmm-”

Buổi chiều tà.

Bọn tôi đang trên đường đến trạm ga, tôi trả lời cho có trước bài phát biểu của Karasuma về cơ thể nữ giới.

“Furuya, cậu không hiểu tí gì cả. Nghe rõ đây này. Tớ không có dông dài vô nghĩa để trút bớt khao khát xác thịt dơ bẩn của mình đâu. Về cơ bản thì tại thời điểm này người ta đã cho rằng nữ nhân sợ vếu đó là một con quái vật với nỗi phiền muộn phức tạp về cặp vếu nhỏ của mình. Sao chúng ta là không thấu hiểu cảm xúc của những người vếu nhỏ trong khi vẫn có thể cố chú ý đến nét quyến rũ của họ cơ chứ? Điều này là cần thiết trong công việc đấy!”

Dù có thể hoàn toàn ngó lơ cô nàng, nhưng Karasuma cũng không phải người xấu, chỉ là bị chập một hai mạch trong đầu thôi.

“Có lẽ cậu chỉ muốn nói mấy thứ dâm dê thôi.”

“Mấy thứ dâm dê là sao hả? Cậu không thấy vụ án này có thể khiến chúng ta trò chuyện về vếu một cách thoải mái hơn sao? Hai ta vừa có thể thỏa mãn sở thích, vừa hoàn thành công việc! Ta có thể nói những thứ như là bằng cách nào mà vếu của tiểu thư Misaki dâm đến nỗi đôi lúc khó thể mà kiềm chế hay là làm thế nào mà vếu cô ấy to đến nỗi chúng ta không thể tìm thấy nữ nhân sợ vếu…”

“...hừm, vẫn chưa có gì khẳng định nữ nhân đó thật sự sẽ chạy khỏi những người vếu to.”

Dù thế, tôi thật sự cũng đang có chung nghi vấn với Karasuma nên đảo ánh mắt đi.

Nói những chuyện như này khiến tôi cảm giác như hai người sẽ gặp cô ta nhưng thời gian lẫn địa điểm lúc này đều không trùng khớp với thời gian và nơi chốn mà cô ta đó được báo cáo là thường xuất hiện nhất. Có một chút nguy hiểm.

“Hay đúng hơn, cậu lúc nào cũng nói về sự quyến rũ của vếu nhỏ nhưng theo tớ thì cách cậu nhìn Nagumo và Soya lại hoàn toàn khác hẳn so với điều cậu vừa nói ấy.”

“Hừm. Đành chịu thôi. Vẻ đẹp cơ thể của họ có thể được nhìn thấy ngay bên ngoài lớp áo quần mà. Con ‘trym’ trong tim tớ không thể giữ im lặng khi nhìn vào chúng. Tuy thế! Nếu tất cả phụ nữ đều trần truồng trước mặt tớ, con ‘trym’ của tớ cũng sẽ yêu tất cả họ mà không phân biệt vếu to hay nhỏ gì sất!”

Nếu đánh vào đầu nhỏ này một cái gì đó không sắc nhọn mà có thể biến cô nàng thành người đàng hoàng thì tôi sẽ không hề do dự… ngay khi đang nghĩ về chuyện đó,

-Reng. Reng. Reng.

Chuông báo điện thoại của tôi reo lên.

Người gọi là Kuzunoha Kaede.

Tâm trạng cô ấy gần đây không được tốt, đến nỗi mà tôi còn không dám trả lời cuộc gọi này. Mà thà vậy còn hơn là nghe… Karasuma nói không hồi kết về cơ thể phụ nữ.

Tôi thông báo “Xin lỗi, có điện thoại.” với Karasuma và nhấn nút trả lời.

Karasuma phản hồi “Hm, cuộc trò chuyện này tính sau vậy!” rồi bắt đầu nghịch điện thoại. Khi tôi nhìn thấy cô nàng lôi cặp tai nghe ra, tôi biết là có thể nhỏ sẽ lại chơi cái bản âm thanh khiêu dâm nữa. Cô ấy thực sự nên ngừng lại đi…

“A, xin chào? Có chuyện gì thế?”

“Sắp đến buổi kiểm tra định kì kế tiếp của em.”

Kaede đi thẳng vào vấn đề mà không thèm giới thiệu. Mà không thế thì đã không phải cô ấy rồi.

“Chị xin lỗi vì đã làm phiền em với cái thông báo ngắn ngủi như vậy nhưng chị phải về nhà cha mẹ vào ngày mai. Chị muốn hỏi là chúng ta có thể dời lịch kiểm tra của em lại được không.”

Kaede nói và đưa tôi một số ngày và giờ nhất định.

Gì ấy nhỉ? Việc kiểm tra quỷ nhãn của Soya cũng vừa được gấp rút tiến hành và tôi tự hỏi không biết có mối liên hệ nào ở đây không. Trong lúc hoài nghi, tôi đã sắp xếp xong lịch kiểm tra mới với Kaede và còn đang yên lòng vì cô nàng hôm nay không có vẻ giận dỗi gì. Tôi vừa định cúp máy thì-

-AAAAAAHHHHH, ÔI CHÚA ƠI ❤❤! EM ĐANG RAAAAAAA❤!

“Ặc, thôi chết, tuột dây tai nghe mất rồi.”

Một cái tiếng không thể tin được phát ra từ điện thoại của Karasuma.

“......Furuya-kun?”

Giọng Kaede ở đầu dây bên kia chất đầy hiểm họa từ độ không tuyệt đối!

“Trông như em không có vẻ gì là đang trừ vong linh lúc này cả… Chỉ không nghĩ là có khả năng nhưng, có khi nào em đang sử dụng năng lực của mình lên người sống-”

“Không! Chị nhầm rồi! Là con ngố Karasuma-”

-NHIIIIIIIII❤! DỪNG LẠI ĐI! NẾU ANH CỨ KHIẾN GIỌNG EM PHÁT RA THẾ NÀÀY❤, CÔ ẤY SẼ NHẬN RA MẤT❤! CÔ ẤY SẼ NHẬN RA MẤẤẤẤẤT❤!

“Karasumaaaaaaaa! Làm gì với cái giọng chết tiệt đó điiiiiiiii!”

Trong số những bản ghi giọng khiêu dâm có thể chơi, nhỏ đó lại chơi đúng cái phù hợp hoàn cảnh hiện tại nhất!

“Xin lỗi, xin lỗi, dạo này điện thoại tớ hơi có vấn đề… Tớ nghĩ đã đến lúc mua một cái mới rồi.”

-ĐỪNG KÉO NHŨ HOA EM NỮỮỮỮỮA❤❤! ANH SẼ KHIẾN NGỰC EM TO RA NỮA MẤẤẤẤẤT❤!

To hơn thế quái nào được! Karasuma nên nhanh chóng giảm âm lượng xuống đi!

“Karasuma…? Vậy là em đang ở cùng với kẻ phá phách đó, mà không phải Soya sao…? Karasuma à, ra là Karasuma. Karasuma Aoi nhỉ?”

Méo ổn, méo ổn, méo ổn! Tôi không biết tại sao nhưng giọng nói lúc này của Kaede giống hệt với lúc bộ quần áo yêu thích của cổ bị tên nhóc hàng xóm phá hoại khi còn tiểu học!

Sao tôi lại nhớ chuyện này ư!?! Bởi vì sau đó, cứ khi nào tên nhóc đó liếc nhìn cô nàng thì sẽ bị ăn một trận đòn nhừ tử! Mạng sống Karasuma lâm nguy rồi!

“Chờ một phút đã! Chị nghe này. Đó chỉ là bản ghi giọng khiêu dâm mà con ngốc Karasuma đang nghe và cũng không tùy tiện sử dụng năng lực…”

“Furuya-kun!”

Kaede đột nhiên hét lớn, gián đoạn lời của tôi.

“Ra khỏi đó ngay!”

Mặc cho cơn bối rối của tôi, Kaede vẫn tiếp tục cảnh báo.

“...!?”

Đó là khi tôi cuối cùng cũng để ý điều gì kì lạ.

Karasuma đã yên lặng được một lúc hiện đang run rẩy khi mắt dính chặt vào một chỗ.

Một sự hiện diện đáng sợ đang thấp thoáng ở bên kia đường

“Sự hiện diện phi lý này là sao. Ra khỏi đó ngay và gọi cứu viện-”

Giọng Kaede xa dần khi tôi quay lại để nhìn xem thứ gì khiến Karasuma sợ hãi như vậy.

Tại nơi mà Karasuma đang dán chặt mắt vào, bên ngoài bóng tôi được chiếu sáng bởi ánh đèn đường mờ ảo, một thân ảnh đỏ đậm đang đứng đó.

“Này.”

Tôi và Karasuma cùng giật nảy mình.

Tôi còn không kịp hít thở, thì nữ nhân trong bộ áo khoác đỏ đã di chuyển ngay trước mặt bọn tôi.

Một chiếc mũ và cái mặt nạ che khuất khuôn mặt cô ta. Ả diện chiếc áo khoác cồng kềnh, vô cảm phát ra câu hỏi bằng tiếng thì thầm của một bé gái.

“Vếu tôi có to không?”

“...!”

Đây mà là quái vật nhất hay nhị đẳng đấy ư?

Ai lại đi đùa nhau như thế…!

Tôi theo phản xạ gỡ bỏ những sợi vòng tay ra. Dù bình thường thì tầm nhìn và tay tôi sẽ thay đổi không lâu sau đó, nhưng sao lần này lại như cả thế kỉ như vậy.

“Fu, fuhaha.”

Một nụ cười khô khốc chợt phát ra sau lưng tôi. Karasuma đã bắt đầu mít ướt sau khi đụng mặt quái vật.

“Đ, đừng hoảng chứ Furuya. Xử lý cô ta sẽ đ-đơn giản thôi. C-chúng ta chỉ cần dùng những gì mà tiểu thư Nagumo Mutsumi đã bảo là được.”

Tôi không chắc là cô ấy có rơi vào một cơn hoảng loạn nhẹ hay không bởi vì cổ có thể đánh giá thứ hạng quái vật này chính xác hơn tôi, nhưng trước khi kịp ngăn cản thì Karasuma đã hét lên bằng hết sức bình sinh.

“Vếu to! Vếu to! Vếu to!”