Tôi vội vã lao xuống bậc cầu thang tối tăm của cung điện.
(Aah, thật may là mình đã thay đồ–)
Cảm giác thật sự nhẹ nhàng hơn nhiều so với khi chạy với bộ váy. Ý tôi là, việc mặc váy quả là cực hình đối với người quen với lối sống thời hiện đại. Hoặc cũng có thể đơn giản chỉ là do tôi thiếu nữ tính.
Sau một lúc, tôi đến vị trí đặt cổng. Màn đêm nơi này đang được soi rọi bởi ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn tinh thể sao.
“Có vẻ như họ không còn ở đây nữa rồi.”
Tôi đã mong rằng hai anh em vẫn còn kẹt lại chỗ cổng dịch chuyển, nhưng quả nhiên mọi chuyện không được đặt ở chế độ dễ rồi.
Quanh tôi, những cổng vòm bằng đá đang nối đuôi nhau xếp thành hàng. Đây là các cổng dịch chuyển kết nối đến những nơi quan trọng trên khắp mọi miền đất nước. Mỗi cổng đều mang thiết kế riêng đại diện cho điểm tới. Và tất cả đều có những vòng tròn ma thuật sáng mờ xoay lơ lửng tại trung tâm. Chúng là những phong ấn ma thuật giúp đảm bảo việc sử dụng cổng mà không có one-time key là điều không thể.
Không chần chừ, tôi chạy tới nơi sâu nhất. Đó là vị trí chiếc cổng xưa nhất, cổng dịch chuyển kết nối với〈Tàn tích của Những vị khách〉, được đặt.
Nhưng ngay khi đặt chân đến trước mục tiêu, tôi liền cảm thấy thất vọng.
“Nó vẫn đang bị khoá…”
Ngoài vòng tròn ma thuật one-time key, nó còn có thêm một ổ khoá bình thường nữa. Kể cả bằng cách nào đó làm giả được one-time key thì vẫn không thể sử dụng cổng dịch chuyển.
Thật là một cái kết lãng xẹt! Dù tôi đã cất công mượn đồ dùng từ Wunderkammer của anh trai và trang bị chiến đấu một cách hoàn hảo vậy mà.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra thì vẫn tốt hơn là có chuyện gì đó. –Thật nhẹ nhõm……không biết có ổn không nếu tôi cảm thấy như vậy?
Nhưng nếu thế, Klaus đã đi đâu? Để cho chắc ăn, tôi sử dụng đũa Glam Sight.
Hở? Cái g– ổ khóa này, nó là giả! Ổ khoá thật đã bị phá huỷ bởi người nào đó. Nhưng, không hiểu sao vòng tròn ma thuật one-time key cũng là ảo ảnh nốt.
Ảo ảnh hiện hình ổ khóa như trước khi bị phá huỷ được tạo bởi Klaus Hafan. Thời gian là cách đây khoảng ba mươi phút.
Ảo ảnh vòng ma thuật one-time key là thứ Công tước Aurelia, cha tôi, tạo mười năm trước.
Cổng dịch chuyển tới〈Tàn tích của Những vị khách〉đã quá cũ. Chính vì vậy nên có lẽ không thể đặt phong ấn one-time key lên nó. Thay vào đó, nó được khoá với một ổ khoá thật và ngụy trang bằng ảo ảnh như thể có phong ấn one-time key.
Đây là một vỏ bọc hoàn hảo đối với người Aurelia phía Tây, những người cần chi một lượng lớn tiền chỉ để sử dụng Glam Sight. Nhưng nếu đối phương là người phía Đông như Klaus thì không có tác dụng tí nào, hơn thế cậu ta lại còn là một pháp sư tài năng nữa chứ.
Klaus nhìn vào lớp ngụy trang này và ngay lập tức phát hiện ra phong ấn là giả. Sau khi phá huỷ ổ khoá thật, cậu ta che dấu bằng một ổ khoá ảo giống như cha tôi đã làm nhằm đánh lừa mọi người.
Và kết quả là, vòng tròn ma thuật và ổ khoá giả hoàn thành.
“Quả nhiên, mình cần vào tàn tích để mang họ về.”
Nói thật thì, tôi cảm thấy sợ. Ngay từ kiếp trước tôi đã không chịu được mấy chuyện về linh hồn xấu xa hay ma quỷ rồi. Phải đi tới〈Tàn tích của Những vị khách〉chỗ mà mấy thứ đó thật sự tồn tại thì quá là kinh dị. Thế nhưng—
“Hãy chờ tôi, Klaus, Ann.”
Nếu anh em Hafan ở nơi như vậy—
Nếu họ lạc trong tàn tích mà không biết điều gì đang diễn ra và có thứ gì ở đó, tôi cần phải cứu họ.
Tôi bước vào cổng dịch chuyển dẫn đến〈Tàn tích của Những vị khách〉.
Nếu tôi không nhầm thì những lời ngợi ca về vùng đất mới là câu lệnh để kích hoạt ma thuật. Tôi đọc lên câu lệnh được khắc trên cổng dịch chuyển.
“Nào, bạn tôi ơi, hãy trao cái tên cho Miền đất hứa ở phía kia mặt biển.”
☆
—Tôi cảm thấy hơi chóng mặt.
Khi mở mắt ra, tôi đang ở tầng trên cùng của tàn tích. Bản thân cánh cổng không có bất kì vật che phủ nào, thay vào đó câu chú thuật của nó được khắc trực tiếp trên sàn theo phương pháp cổ xưa. Khác với một〈Cung điện Mùa xuân〉làm bằng đá trắng rắn chắc, nơi đây được tạo thành bằng cách cắt và chất chồng những viên đá thông thường.
Tàn tích nằm gần bờ biển phía tây của lãnh thổ Aurelia. Tôi dường như có thể ngửi thấy hương của những ngọn sóng thoảng trong không khí. Dù trời đã về đêm, nơi này vẫn không tối hẳn. Với những ngọn đèn chứa tinh thể sao được gắn trên tường, ánh sáng yếu ớt dịu dàng ngả màu vàng nhạt đang soi rọi khắp căn phòng.
Từ rất lâu về trước, tổ tiên của Tây Aurelia là những người cuối cùng đặt chân đến lục địa này. Những cư dân đã sống ở đây trước đó gọi họ là〈Bộ tộc Khách〉. Họ là những thuỷ thủ xuất sắc, những nhà giả kim và đồng thời là những người dân của một đất nước bị tàn phá phải chịu cảnh mất đi quê hương. Hoặc cũng có thể, họ đã tự tay phá huỷ chính quê nhà của mình với giả kim thuật……Nhưng sự thật thì không ai biết được. Họ đến từ đâu và quá khứ của họ ra sao, tất cả đều bị che phủ bởi bóng tối lịch sử và biến mất.
Không chắc có phải do tồn tại một phần sự thật trong đó hay không, người dân Aurelia đã chôn vùi một số tri thức của mình. Một trong số ấy là kỹ thuật tạo homunculus, thứ mà giờ chỉ còn được biết tới thông qua truyền thuyết.
Người ta nói rằng bí mật của giả kim thuật cổ đại, thứ vẫn chưa được làm sáng tỏ, đang nằm trong〈Tàn tích của Những vị khách〉.
Tôi cẩn thận xem xét xung quanh với Glam Sight. Hiện tại không có dấu vết ma thuật nào ngoại trừ trên cổng dịch chuyển. Trước hết, đó là điều đáng mừng.
(Quả nhiên, nếu xài ảo ảnh lên cả tàn tích thì quá là lãng phí.)
Thay vào đó, tôi dùng đũa phép Urd Sight năm lần. Năm đốm sáng trắng được tạo ra từ cây đũa phép lan tỏa khắp căn phòng và hội tụ vào mắt tôi như những gợn sóng, dội lại và quay ngược về.
Nhờ việc đọc các sự kiện quá khứ thông qua Urd Sight, tôi có thể thấy bóng lưng Klaus đang rời đi bằng lối ra bên trái.
“Klaus……cậu ta tới một mình.”
Khi tiếp tục quan sát căn phòng, tôi thấy Ann tới đây thông qua cổng dịch chuyển. Cô bé dường như để ý điều gì đó và kiểm tra một điểm trong phòng. Sau đó, cô bé cũng hướng đến lối ra bên trái—
Hình ảnh quá khứ dừng ở đây.
Có vẻ như, sau khi Klaus tới tàn tích một mình, Ann đã nhận ra và bám theo cậu ta. Sẽ tốt hơn nhiều nếu chỉ mỗi Klaus, người có kĩ năng chiến đấu, tới tàn tích này mà thôi.
Tôi cũng xem xét nơi ban nãy Ann trông như tìm thấy gì đó.
Đó là một thẻ phép.
Có điều ma thuật vẫn chưa được thi triển. Vì nó đang trong trạng thái không giữ sức mạnh ma thuật, Glam Sight của tôi đã không phát hiện ra…!
Tấm thẻ phép, được làm từ giấy da, có chứa chú thuật được viết bằng ký tự cổ của Đông Hafan. Tôi không thực sự rành ngôn ngữ ngoại quốc. Nếu có thể đọc các ký tự thì chắc sẽ nắm được thêm chút manh mối, nhưng chỉ cần thế này thôi cũng đủ để lần theo dấu hai anh em đó rồi.
Hãy đuổi theo những thẻ phép không sử dụng thay vì vụn bánh mì để tìm Hansel và Gretel nào.
Phía sau lối ra bên trái là những căn phòng với cấu trúc tương tự. A, từ xa tôi có thể nhìn thấy một dãy hành lang hẹp.
Ở lối đi có đặt những cây đèn. Nhờ vậy nên cũng không hoàn toàn tối. Nhưng, trông vẫn đáng sợ chẳng phải sao?
Kiến trúc cổ xưa này,〈Tàn tích của Những vị khách〉, nằm dưới lòng đất và mang không khí như thể một hầm ngục.
“Mình không sợ ma, mình không sợ, không sợ……!”
Tôi liên tục cất cao giọng nhằm giữ vững tinh thần. Sau khi gom được chút can đảm, tôi bắt đầu luân phiên sử dụng đũa Glam Sight cùng Urd Sight để đuổi theo hình ảnh quá khứ của Klaus và Ann.
Có lẽ đã đi được cỡ 200 mét kể từ lối vào rồi nhỉ? Nãy giờ tôi xuống cầu thang những bốn lần nên khả năng định hướng cũng trở nên mơ hồ mất rồi.
Tôi từng nghĩ quái vật và ma quỷ đáng sợ, nhưng khi đang chạy qua dãy hành lang tối, tôi chợt nhớ tới cuộc sống trước kia của mình.
Tôi nhớ lại lúc bị đánh từ phía sau vào ban đêm hồi trung học.
Cảm xúc tôi bây giờ không phải nỗi sợ hãi đến lạnh sống lưng mà chỉ đơn giản là một cảm giác u tối, ảm đạm.
(Không, con người đáng sợ hơn nhiều……Ah, mình nghĩ rằng mình có thể đánh bại mấy thứ như hồn ma một cách dễ dàng.)
Đúng, con người rất đáng sợ.
Sự phẫn uất, đố kị và thù hận của người sống. Đó mới là thứ thực sự đáng sợ.
Khi đang nhớ lại những ký ức đó, tôi chạm mặt với một con người.
“Cậu, cậu là Erica……!?”
Đó là khuôn mặt kiệt sức của vị pháp sư phía Đông Klaus Hafan.
Vì Urd là thần đại diện cho quá khứ nên đũa phép Urd Sight là đũa phép giúp nhìn thấy quá khứ. Hansel và Gretel: là một câu chuyện trong truyện cổ Grim, trong truyện hai anh em Hansel và Gretel đã rải vụn bánh mì để đánh dấu đường về nhà khi bị bỏ lại trong rừng.