Giải đấu thương của Lễ hội Mùa vọng được chia thành ba hạng mục.
Một con rồng với chiều dài cánh 5 mét và tổng kích thước – nói cách khác là chiều dài cơ thể bao gồm cả đuôi – là 3 mét được xếp vào hạng 5 mét.
Một con rồng với chiều dài cánh 10 mét vào tổng kích thước 6 mét được xếp vào hạng 10 mét.
Một con rồng với chiều dài cánh 20 mét vào tổng kích thước 12 mét được xếp vào hạng 20 mét.
Nếu không tính đến phần đuôi, hạng 5 mét sẽ có độ lớn xấp xỉ một con ngựa con, hạng 10 mét hơi to hơn một con ngựa trưởng thành đôi chút. Còn hạng 20 mét thì……khoảng bằng một chiếc máy bay cỡ nhỏ chăng? Với kích thước như vậy, khó mà biết được có người đang ngồi trên nó khi nhìn từ khoảng cách xa.
Hiện tại các trận đấu thuộc hạng mục 5 mét và 10 mét đã kết thúc một cách êm xuôi.
Người chiến thắng ở hạng 10 mét, vị hiệp sĩ cưỡi trên con rồng màu đồng xanh, đang tự hào giơ cánh tay trái hướng về phía khán giả trong lúc tắm mình giữa tiếng reo hò cổ vũ cùng những cánh hoa tung hô. Bọc quanh chiếc bao tay sắt nơi tay trái anh ta là một vài sợi ruy băng. Có vẻ như người hiệp sĩ này cũng đã thề nguyện sự hiến dâng với vài quý cô.
Rất nhiều hoa vẫn đang được ném tặng chú rồng màu đồng trên đường rời khỏi đấu trường. Một vài vòng hoa đã bị mắc lại nơi sừng và gai của nó. Trong Lễ hội Mùa vọng, những hiệp sĩ giành chiến thắng sẽ được ca tụng như một người hùng còn những con rồng sẽ nhận được thêm nhiều hoa cùng sự yêu mến của mọi người.
Ở hàng ghế dành cho khách quý, chúng tôi cũng ném đi những vòng hoa đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Khi ấy, tôi chạm mắt với Ann hiện đang ngồi phía bên kia các thành viên gia đình hoàng tộc Ignitia. Hai chúng tôi vẫy tay với nhau.
Phải rồi, sau đó chẳng biết Klaus có ổn không ta? Chắc để lát nữa hỏi Ann vậy.
Căng lỗ tai ra, tôi có thể nghe thấy hoàng hậu cùng hai mẹ con nhà Hafan đang hào hứng bàn luận về mấy chủ đề đầy nữ tính như làm sao để mặc những bộ trang phục thanh cao theo phong cách Ignitia hay các ý tưởng bảo vệ da khỏi ánh mặt trời phương Nam. Ngược lại, ở bên đây lại là bài thuyết giảng xoay quanh những con rồng của vị vua dường như đã trở về thời thơ ấu. Tuy thật sự cũng đã học hỏi được rất nhiều từ đó, nhưng không biết rốt cuộc điểm khác biệt giữa Ann và tôi là nằm ở đâu vậy kìa?
Kế tiếp sẽ diễn ra các vòng đấu tranh hạng 20 mét. Mặc dù không tham gia nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy hồi hộp.
Đây là trận đầu tiên của người hiệp sĩ giáp đen mà có khả năng là Auguste.
Hắc kị sĩ trên lưng rồng đen cùng đối thủ của cậu ta, một vị hiệp sĩ cưỡi con rồng màu đồng đỏ, dần bước xuống sân thi đấu.
Chỉ với việc con rồng vỗ đôi cánh, dù đứng cách khá xa, những lọn tóc của tôi đã đung đưa trước gió. Cho đến bây giờ, mỗi lần một con rồng bay lên, tôi đều cảm nhận được làn gió mạnh như thể muốn đánh bật mình đi. Còn hiện tại, khi một con hạng 20 mét thực hiện điều đó, nó không khác gì một cơn bão.
Quanh hàng ghế khán giả, Protective Circle của các pháp sư đã được dựng lên, đồng thời đũa phép Protective Shield do các nhà giả kim chuẩn bị cũng đang đặt trong trạng thái sẵn sàng. Tất cả chỉ là biện pháp để đề phòng rủi ro, tuy nhiên tôi hơi quan ngại không biết liệu một con rồng với kích thước như vậy thật sự có thể bị ngăn chặn một khi đã đâm vào hay không.
Vào thời điểm trận đấu sắp bắt đầu, cả cha tôi cùng Đức vua đều thi triển đũa phép. Đức vua cũng đang mang một đôi găng tay giả kim để ngăn chặn phản lực.
Có vẻ như chiếc đũa mà họ sử dụng là Raptor Sight.
Đầu đũa phép là đá mắt diều hâu, chất liệu cho phần trục làm từ một loại phong gọi là cây thấu thị. Trên bề mặt có khắc hoạ tiết đan rổ tre, và cuối đũa được trạm trổ hình đầu một con diều hâu. Còn về nguyên liệu lõi, xương của mười loại chim săn mồi đã được sử dụng.
Công dụng của chiếc đũa này, thứ có thể được tạo ra với giá thành tương đối rẻ, là để tăng cường thị lực. Có thể nói đây là chiếc đũa hoàn hảo để theo dõi một trận đấu như thế này.
“Hou, dải ruy băng xanh đó, hình như nó có chỉ vàng đính nhẹ trên đó. Theo sự phối màu thì quý cô của cậu ta là người Aurelia à? Hừm, dáng người cậu hiệp sĩ đen ấy khá nhỏ. Tiếc cái là không nhìn thấy được mặt……Tò mò thật……”
“Thưa Bệ hạ, xin hãy kiềm chế sự phỏng đoán thiếu căn cứ của mình lại.”
Đức vua vừa tăng cường thị lực lẩm bẩm trong lúc cẩn thận quan sát vị hiệp sĩ giáp đen. Tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Càng ngày nó càng giống với dải ruy băng tôi đã đưa cho Auguste.
“Ô chà, cháu cũng tò mò đúng không nào, Erica-ojousan. Vậy cháu dùng chiếc đũa này luôn đi. Giá cả của nó cứ để ta lo cho.”
“Ơ? Thế không sao chứ ạ?”
“Bệ hạ, nếu ngài chiều hư con gái thần quá như vậy……”
“Có sao đâu chứ. Dù gì con bé cũng có hứng thú với rồng mà. Ta chỉ là cảm thấy vui khi biết mấy đứa trẻ thích giải đấu này thôi.”
Đức vua đưa chiếc đũa phép với một nụ cười. Mặc dù có đôi chút tội lỗi, tôi vẫn nhận lấy nó. Nếu đã như vậy, nhân dịp này tôi nên dùng nó để tìm hiểu xem liệu hiệp sĩ đen đó có thật sự là Auguste hay không.
“Xin thứ lỗi, thưa Đức vua. Mặc dù đã nhận hảo ý của ngài rồi, nhưng liệu cháu có thể vẫy chiếc đũa phép này hai lần không ạ?”
“Erica, chuyện đó—”
“Ổn mà, ổn mà. Muốn dùng bao nhiêu cũng được hết.”
Thầm tạ lỗi với cha trong thâm tâm, tôi chấp nhận lời đề nghị. Sau khi đeo đôi găng tay lụa của nhà giả kim mà anh trai đã tặng làm quà vào bữa trước, tôi vẫy Raptor Sight hai lần. Mặc dù tầm nhìn đã được tăng cường đủ để xem trận đấu chỉ với một lần duy nhất, nhưng khi vẫy đến lần thứ hai, khả năng quan sát của tôi còn tăng lên vượt trội hơn nữa.
Ngay khi công dụng được phát huy, tôi tập trung đôi mắt vào chiếc ruy băng hiệp sĩ giáp đen đang buộc quanh tay.
(Waa! Cái đó là ruy băng của mình……!!)
Thị lực được tăng cường bằng ma thuật đã phóng lớn hình ảnh chiếc ruy băng trên cánh tay người hiệp sĩ giáp đen như thể chức năng thu phóng của máy ảnh. Lớp vải xanh đang mang trên mình những đường thêu bằng chỉ vàng. Ngay cả thiết kế cũng hoàn toàn trùng khớp, vì đó là hoạ tiết thêu tay độc nhất vô nhị nên không cách gì nhầm lẫn được.
Điều này đồng nghĩa với việc danh tính vị Hắc kỵ sĩ che giấu thân phận ấy đích thực là Auguste.
Phải làm sao bây giờ? Tình huống đang dần tiến triển về phía death flag. Đã đến nước này, tôi không thể làm gì khác ngoài cầu mong cho Auguste không ngã, đồng thời nghĩ về mấy lời đối đáp tốt để dù cậu ấy có ngã cũng không bị coi là xúc phạm mà thôi.
Tiếng tù và báo hiệu vang lên.
Hai hiệp sĩ rồng đang ở vị trí đối diện nhau, mỗi người cầm một ngọn thương dài trước mặt và cúi đầu chào.
Giải đấu rồng này là cuộc chiến giành ưu thế trong ba hiệp đấu dưới hình thức một chọi một. Đầu tiên là giao đấu bằng thương, kế đó là bằng búa hoặc rìu và cuối cùng là bằng kiếm.
Tất nhiên, nếu chỉ nghiêm túc mà lao vào chém giết nhau thì dù cho có bao nhiêu hiệp sĩ rồng cũng chẳng đủ, chính vì vậy họ cần cạnh tranh theo điểm số dựa trên các quy tắc cụ thể của trận đấu. Những chiếc khiên sẽ được gắn ở ba vị trí: vai trái của người cưỡi, ngực trái của rồng và bên trái của yên sau. Một khi dùng vũ khí đánh trúng một trong ba nơi ấy, họ sẽ giành được một bàn thắng. Nếu ngã khỏi yên hoặc đánh rơi vũ khí, bàn thắng sẽ được tính cho đối phương. Người đầu tiên sở hữu hai bàn thắng hoặc khiến đấu thủ bất tỉnh sẽ có thể tiến vào vòng tiếp theo.
Sau khi cúi chào, họ nắm ngọn thương dài bằng toàn bộ cánh tay phải như thể đang ôm chặt nó và bắt đầu thủ thế tấn công. Hai con rồng đen và đồng đỏ nhảy bật lên, để lại sau lưng một cuộn khói. Dùng đôi cánh khổng lồ của mình đón gió, chúng bay vọt vào không trung.
“Có vẻ bắt đầu rồi.”
“Hou. Cái này……Dù chỉ mới nhìn vào cách di chuyển dưới mặt đất thôi nhưng ta đoán cậu ấy không phải người thường đâu.”
“Ý ngài là sao ạ? Thưa Đức vua?”
Tôi cất tiếng hỏi vị vua đang toả ra bầu không khí mong muốn được giải thích bằng bất cứ giá nào.
“Ừm. Erica-jousan. Rồng là sinh vật dễ dàng phản ánh trạng thái tinh thần của người cưỡi, đặc biệt là khi chiến đấu.”
“Vâng.”
“Nhìn đằng đó kìa, độ rung ở cổ con rồng đen ít hơn con màu đồng đỏ đúng chứ? Blackcurrant tuy là con rồng với tính khí điềm đạm, nhưng hiếm khi cô nhóc đó tin tưởng người lần đầu cưỡi đến vậy lắm.”
“Ra là vậy……”
Auguste, bằng cách nào đó cậu vừa được cha mình hết lòng khen ngợi đấy. Hay nói đúng hơn, khả năng cưỡi rồng của cậu trở nên giỏi đến thế từ khi nào vậy không biết. Không lý nào, cậu vẫn chưa hợp nhất với Quái thú Khế ước mà phải không?
Trong lúc tôi cảm thấy bất an, trận chiến đã bước vào cao trào. Hai con rồng quấn lấy nhau như một cơn lốc xoáy, giao thoa nhiều lần giữa không trung. Chỉ với việc đuổi theo những chiếc bóng đen và đồng đỏ đang thay đổi vị trí liên tục trong không khí dường như cũng đủ làm tôi hoa cả mắt.
Chẳng mấy chốc, hai bên đột ngột tách nhau ra. Cả hai người cưỡi vứt đi ngọn thương của mình, rút ra vũ khí thứ hai được gắn bên yên rồng, tạo tư thế cho rìu hoặc búa và cúi đầu. Một tấm khiên vỡ đôi đang rơi xuống nhưng không biết là của ai. Trong số họ, người nào vừa giành phần thắng?
“Không thể tin được đó chỉ là một cậu nhóc, cách cậu ta sử dụng thương thật sự vô cùng điêu luyện, thưa Bệ hạ.”
“Umu. Đòn nhử khi họ dùng thương giao đấu lần thứ ba thậm chí cả một hiệp sĩ rồng thông thường cũng chưa chắc làm được nữa. Có thể đấy là một cậu hiệp sĩ trẻ tuổi nổi tiếng trong mảng đấu thương không biết chừng.”
“Việc cậu ta có thể làm vỡ tấm khiên ở vị trí yên rồng cũng rất đáng ngưỡng mộ.”
“Kịch tính thật. Ta cứ nghĩ rằng cậu hiệp sĩ giáp đen nhắm đến phần ngực của con rồng chứ. Nhưng thay vào đó cậu ta lại chuyển hướng ngược lại để rồi bổ nhào xuống từ vị trí ấy và tấn công phần yên.”
Cha tôi và vua Ignitia vui vẻ bàn luận về trận đấu đầu tiên. Khi quan sát khu vực yên rồng được đề cập đến trong cuộc nói chuyện, tôi nhận ra rằng tấm khiên đằng sau chiếc yên của con rồng đồng đỏ đã không còn. Điều đó có nghĩa rằng Auguste là người đã giành được chiến thắng đầu tiên.
“Erica-ojousan. Cháu nên dành thời gian nhìn toàn bộ khu vực thi đấu và thư giãn trong giây lát đi. Nếu cứ tập trung quan sát quá thì thực chất sẽ khó mà theo kịp dòng chảy trận đấu hơn đấy.”
“Rất cảm ơn ạ, thưa Đức vua.”
Đức vua dường như đọc thấy sắc mặt nên đã thì thầm vào tai tôi. Tuy trận đấu thứ hai đã sắp sửa bắt đầu, tôi chủ tâm bình tĩnh lại và mở rộng tầm nhìn của mình ra đôi chút. Lần này chắc hẳn sẽ có thể dễ dàng quan sát chuyển động của họ hơn trận đầu tiên.
Blackcurrant dưới sự điều khiển của Auguste, đôi khi dũng mãnh như một con đại bàng, đôi khi uyển chuyển như một chú én, khéo léo lật người lại bất chấp cơ thể đồ sộ của mình và bay lướt sát con rồng đối thủ. Đó là một chuyển động vô cùng lạnh gáy khiến tôi tự hỏi liệu cả hai sẽ không va vào nhau chứ.
Auguste như thể đã hoà làm một với con rồng và trở thành chiếc chân thứ ba của nó, cậu ấy đồng bộ nhịp thở với con rồng và nhắm đến người cưỡi bên phía đối thủ. Mỗi lần chiếc chuỳ nặng nề tiếp xúc với chiếc rìu lớn, người cưỡi trên lưng con rồng màu đồng lại trở nên mất thăng bằng. Dù thế, Auguste vẫn giữ vững tư thế như thể phần yên và thân dưới cậu đã dính chặt vào nhau.
“Quả là một cuộc tấn công đầy táo bạo hoàn toàn trái ngược với sự khéo léo được thể hiện trong trận mở màn, thưa Bệ hạ. Những kỵ sĩ có khả năng tiến sát lại gần đến vậy mà không làm con rồng của mình sợ hãi thật sự không nhiều đâu.”
“Thật vậy sao ạ, thưa Đức vua?”
“Umu. Đó là vì trạng thái tinh thần của người cưỡi sẽ được truyền trực tiếp đến con rồng. Ngoài kỹ thuật để né tránh vào khoảnh khắc cuối, không gì tuyệt hơn lòng can đảm để mang lại cho con rồng cảm giác an tâm khi nó biết chắc rằng bản thân sẽ không phải chịu sự va chạm……Ồ! Cháu thấy chứ, Erica-ojousan! Hiện tại cậu ta đang lộn ngược vòng quanh đối thủ kìa!”
Vua Ignitia thể hiện niềm phấn khích như một đứa trẻ trong lúc theo dõi diễn biến trận đấu. Có vẻ ông ấy đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi cuộc chiến của hiệp sĩ giáp đen Auguste. Điều đó không phải là không có nguyên do. Trong cách chiến đấu của cậu ta có mang một vẻ đẹp khó giải thích được bằng lời. Ngay cả tôi, người chẳng có kiến thức gì về vụ này, cũng nghĩ rằng trông nó rất ngầu.
Không thể chống lại những đòn tấn công dữ dội, hiệp sĩ bên đối thủ cuối cùng cũng đánh rơi chiếc rìu của mình. Trận đấu đã kết thúc. Tiếng reo hò ngợi ca vị hiệp sĩ giáp đen mà thực chất là Auguste cải trang từ phía khán giả vang lên.
Người hiệp sĩ trên con rồng màu đồng đỏ gỡ bỏ chiếc mũ sắt của mình đồng thời giơ một tay lên ra dấu đầu hàng. Auguste cùng con rồng của mình bay trong tư thế lộn ngược và chạm vào tay người hiệp sĩ đối thủ. Cú tiếp xúc đó cũng vẫn là một màn lộn vòng áp sát đối phương như mọi khi. Người hiệp sĩ rồng màu đồng đỏ, sau khi mang vẻ mặt sửng sốt trong giây lát, vẫy tay với hiệp sĩ giáp đen trong lúc cất tiếng cười sảng khoái.
Thay vì để lộ khuôn mặt, hiệp sĩ giáp đen biểu diễn bằng cách đứng trên chiếc yên rồng, nơi đáng lý ra là không hề vững chắc, và cúi đầu chào khán giả. Hàng ghế khán giả lại một lần nữa cất tiếng cỗ vũ người hiệp sĩ. Vua Ignitia cũng bất ngờ đứng lên vỗ tay. Mặc dù đây chỉ mới là vòng đấu đầu tiên, sự phấn khích đã lên đến cao trào.
“Tuyệt vời! Cậu Hắc kỵ sĩ đó chắc chắn sẽ được tuyển vào Hiệp sĩ đoàn! Thật đáng tiếc. Vô cùng đáng tiếc……Ta muốn được cho Auguste xem trận đấu này! Thằng bé nhất định sẽ thích cậu ta!”
Không biết được rằng đó chính là con trai mình, Đức vua ca ngợi người hiệp sĩ giáp đen.
Tổ hợp Hắc kỵ sĩ Auguste cùng Rồng đen Blackcurrant tiếp tục giành chiến thắng một cách trơn tru. Thêm vào đó, tất cả đều là những vòng đấu với hai bàn thắng liên tiếp. Cuối cùng Auguste đã tiến đến trận chung kết.
Ở phía đối diện là hiệp sĩ rồng khoác trên mình bộ giáp bạc, Louis Ode-Ignitia cùng Rồng trắng Camellia.
Tôi có cảm giác rằng cuộc đối đầu định mệnh đang sắp sửa diễn ra.
Bản gốc là kagome (籠目). Đây là một mẫu đan tre truyền thống của Nhật. Kago (籠) nghĩa là ‘rổ’ và me (目) nghĩa là ‘mắt’, ý muốn ám chỉ hoạ tiết của phần lỗ trên rổ tre. ()