“Ngài tổng thống, đây là L.”
“Được rồi…” Dù cho đây chính là cuộc gọi mà mình đang mong chờ, tổng thống Hope vẫn đề cao cảnh giác. Ông vẫn chưa chắc L nào gọi cho mình. Dù cho giọng nói đã bị biến đổi, nhưng vẫn nghe thật yên lòng, như thể mọi lo âu của ông đều biến mất.
“Tổ chức L đã bắt giữ L-Prime và thu hồi được Tử Ký. Chúng tôi sẽ dùng cuốn sổ để kết liễu L-Prime. Ông có thể xác nhận cái xác trong một tiếng nữa tại Trụ sở Điều tra Kira.
“Còn cuốn Tử Ký?”
“Chúng tôi sẽ khoá nó lại, không ai được dùng nó nữa. Tôi sẽ nhắc nhở ông và tổng thống kế nhiệm về chuyện này.”
“Tôi hiểu rồi.” Ngài tổng thống không thể nói gì khác. Dù cho viễn cảnh hoàn hảo nhất là khi họ xử lý được L còn cuốn Tử Ký về tay nước Mỹ, ông vẫn phải cảm thấy thoả mãn khi có thể giải quyết dứt điểm được L đã đe doạ mình.
Giọng của L bỗng trở nên ranh ma hơn trước. “Mà này, ngài tổng thống, ông có phiền không khi chúng tôi đe doạ ông thêm lần nữa?”
“Chuyện này là sao, L?” Ngài tổng thống đứng dậy. Viễn cảnh tồi tệ nhất mà FBI đã vẽ ra đột nhiên chiếm lấy tâm trí ông.
“Ông phải đảm bảo một tương lai nơi trẻ em có thể mỉm cười. Liệu ông có hứa được điều đó không? Nếu ông không làm, chúng tôi sẽ không ngần ngại sử dụng đến Tử Ký.”
Cái giọng nói bị bóp méo nay không còn nữa. Lần đầu tiên ngài tổng thống nghe được giọng thật của L. Nó khác xa so với những gì ông mường tượng. Một giọng nói thờ ơ, nhưng cũng mang vẻ hồn nhiên của con trẻ. Giọng của một người không từ bỏ niềm tin vào hi vọng đồng thời mang trên vai gánh nặng bảo vệ lẽ phải. Một giọng nói trẻ trung vang lên từ nơi sỏi đá khô cằn. Một giọng nói êm đềm, tràn ngập hi vọng vào sức mạnh của lòng tốt.
Với sự tôn trọng tuyệt đối dành cho giọng nói đó, ngài tổng thống trả lời, “Được thôi. Tôi hứa với cậu, L.”