Vườn sinh cảnh vẫn là một chốn linh thiêng, như mọi khi, ở chính giữa trụ sở của Blue Ship.
Kujo im lặng ngắm nhìn những sinh vật đi lại sau lớp kính với câu nói của Maki vang vảng trong đầu: “Em sẽ không thấy hạnh phúc nếu phải sống trong một thế giới kết thành từ những mạng người.”
Những sinh vật đó có thực sự hạnh phúc không? Hay là sẽ tốt hơn khi chúng được sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng tự do ở thế giới bên ngoài? Kujo lắc đầu và hướng những suy nghĩ của mình về thực tại.
“Hắn dùng mồi nhử để chia rẽ nhân lực của ta và đột nhập vào nơi náu để lấy lại cuốn Tử Ký. L… không thể bị xem nhẹ được”, Matoba nói, người vừa được nghe tường thuật về đêm hôm trước. Ông ta nhún vai rồi thầm thở dài. Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng khi các thành viên của Blue Ship ngồi nghiền ngẫm về lỗi sai của mình. Nhận thấy cuộc tấn công đã làm cho tinh thần họ đi xuống, Matoba quyết định sẽ không quở trách họ. Thay vào đó, ông ta hỏi một cách cởi mở, “Vậy giờ sao đây, tiến sĩ Kujo? Khi cuốn Tử Ký đã bị lấy mất, ta cũng đã mất đi vũ khí hữu hiệu nhất để đối đầu với L.”
Kujo gật đầu rồi từ tốn đáp lại, “Không có gì phải lo hết. Konishi và tôi đã suy tính bước tiếp theo rồi.”
“Và đó là gì?”
“Chúng ta sẽ giết L, chuyện đó giờ hoàn toàn hợp pháp”. Các thành viên dõi theo Kujo đầy hoài nghi. “Konishi đã hack vào hệ thống của Trụ sở Điều tra Kira và gửi lời đe doạ đến tổng thống Mỹ trong khi giả dạng là L.”
“Đe doạ như thế nào cơ?” một thành viên của Blue Ship hỏi, trong giọng điệu có chứa sự lo âu.
“Yêu cầu tiền chuộc ngang với ngân sách quốc gia của Mỹ. Nếu tổng thống không làm theo, bọn tôi đã doạ là sẽ giết ông ta bằng Tử Ký—sau khi thao túng ông ta kích hoạt bom hạt nhân.”
Matoba ưỡn mình về phía trước, chân nọ đặt lên chân kia. “Và rồi sau đó thì sao?”
“Tổng thống sẽ giả vờ là chấp thuận yêu cầu của chúng ta, nhưng sẽ lén tìm cách diệt trừ L. Và khi ta loại L khỏi cuộc chơi, việc bắt được Maki sẽ dễ dàng hơn.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi rất mong chờ kế hoạch này đấy.”
Kujo nhìn vào tay của Matoba. Móng tay được bấm gọn gàng, hợp với một người đặt trật tự và sự thống nhất lên tất cả, trông có vẻ nhân tạo.
Giáo sư Kagami đứng dậy và nhìn về phía vườn sinh cảnh. “Vòng luân hồi hoàn hảo của tự nhiên chỉ tồn tại trong khu vườn bé nhỏ này. Để đưa thế giới về lại trạng thái nguyên thuỷ, một nửa dân số phải bị xoá sổ. Đó chính xác là lý do tôi đặt niềm tin việc gội rửa địa cầu, dự án kìm hãm dân số cực đoan này cùa anh đấy, Matoba.”
“Tôi biết rất rõ điều đó, giáo sư Kagami.”
Kagami nghiêm nghị nhìn về tấm lưng của Matoba. “Vậy tại sao anh lại đi tìm người mua cho con virus?”
“Ông nói gì cơ?”
“Đừng có giả ngu với tôi. Liên minh châu Âu, những tổ chức của Mỹ, Nga, Trung Đông. Anh đi chào giá ở khắp nơi.”
Matoba nở một nụ cười trầm lặng mà các thành viên của Blue Ship đã nhìn thấy nhiều lần trước kia. “Tôi sẽ không bao giờ làm một chuyện ghê tởm như thế”, ông ta nói. “Tôi chỉ đang tìm một tổ chức mà tôi có thể thiết lập một mối làm ăn lâu dài. Như ông đã biết, con virus phải được giải phóng hàng loạt ở những địa điểm trọng yếu. Để làm vậy, chúng ta cần hợp tác với một thế lực có đủ nguồn tài nguyên để lây lan con virus ra mọi hệ sinh thái. Chúng ta cần ai đó với một mạng lưới toàn cầu”. Cử chỉ hoà bình của Matoba vẫn giữ nguyên.
Kagami biết rất rõ đây chính là khía cạnh kinh khủng trong tính cách của Matoba. Nhưng giờ ông ta không thể đứng nhìn mục tiêu của tổ chức đi lệch quỹ đạo. “Vậy ra đó là cách anh độn giá cho con virus sao? Anh muốn nguồn dữ liệu về thuốc giải, không phải vì đại cục, mà là để tăng giá trị của con virus. Anh không biết rằng chính lòng tham và sự vụ lợi như thế là tác nhân đẩy thế giới đến bờ vực diệt vong sao? Đó chính là thứ mà chúng ta đang cố gắng ngăn chặn!”
Matoba thở dài trong thất vọng rồi ra hiệu cho Hatsune. Hatsune tiếp cận Kagami. “Ông trông hơi mệt mỏi đó, giáo sư Kagami”, cô ta đặt một tay lên vai ông ta. “Có lẽ ông nên đi ngủ—“ Cô ta đâm con dao bấm của mình vào tim vị giáo sư. Kagami nhìn Hatsune với vẻ choáng ngợp. Ông ta còn không cả kịp thấy đau. Nhìn xuống, ông ta thấy lưỡi dao đã đâm ngập tim mình. Hatsune vặn con dao bấm, để không khí tràn vào ngực Kagami. Mắt ông ta cuộn vào trong. Kagami ngã gục xuống đất. Hatsune còn không bị dính máu lên người.
Hatsune quỳ xuống bên cạnh cái xác và lấy tay kéo hai mi mắt xuống. “Chúc ngủ ngon”, cô ta nói. Máu trào ra và loang ra thành từng gợn.
Matoba nhìn xuống cái xác của Kagami từ chiếc sofa ông ta đang ngồi, mặt lạnh như đá. “Có vẻ là không tránh được. Hẳn tất cả đều thấy là ông ta đang nghi ngờ kế hoạch của chúng ta. Sự nghi hoặc của một người sẽ lây lan như virus và khiến cho tất cả sụp đổ.”
Trong thâm tâm, Matoba vô cùng hả hê trước cái chết kịp thời của Kagami. Tinh thần của cả nhóm đã xuống thấp do những toan tính của L, tất cả đều rất cần một sự thúc đẩy tích cực hoặc tiêu cực. Vậy nên, giáo sư Kagami đã trở thành vật tế. Một sự thúc đẩy tiêu cực.
Những thành viên của Blue Ship liếc nhìn cái xác, mắt không rời, mặt mũi tím tái. Đây đã là cuộc thanh trừng thứ ba kể từ khi Matoba đến và tiếp quản các hoạt động. Không nói một lời, hai gã đàn ông to khoẻ nắm lấy cổ tay và mắt cá chân của Kagami rồi kéo xác ông ta xuống vườn sinh cảnh, và quẳng nó xuống, như hay làm. Những con lươn háu ăn bâu lấy cái xác.
༒
Khi Kujo trở về nhà, điện thoại cô reo lên. Cô bắt máy và nói với người gọi bằng tiếng Anh. “Nếu anh gọi thì hẳn anh đã thoát ra rồi. Ngày hôm qua sao? Vừa kịp lúc. Anh có đến Nhật Bản ngay được không? Đang bị truy nã sao? Được rồi, bí danh của anh là gì?” Giọng điệu cô ta rất thân thiện, thậm chí còn cười đùa rất tự nhiên.
“Tôi có thể giam chân họ đến khi anh tới không à? Đừng lo. Matoba vẫn chưa có được nó đâu. Thám tử của chúng ta vẫn đang nối dài cuộc đuổi bắt”. Cô ta bỗng nở một nụ cười đầy toan tính mà cũng thật bí hiểm. “L vẫn đang khiến chúng phải đoán mò, y như tôi đã dự đoán. Quả không hổ danh thám tử vĩ đại nhất thế giới”, cô ta nói, trau chuốt ngôn từ một cách mỉa mai. “Nhờ hắn ta, tôi và anh có thể làm việc cùng nhau một lần nữa. Giờ đã đến lúc hai ta quay lại với kế hoạch của mình. Đừng lo, kế hoạch không thể thất bại được. Được, tôi sẽ gặp anh khi tôi đến đó. Tôi sẽ phá huỷ chiếc điện thoại này, vậy nên anh sẽ nhận được số mới theo cách cũ. Được, tạm biệt.”
Kujo xoá lịch sử cuộc gọi trước khi đặt điện thoại xuống. Cô ta sau đó mở ngăn kéo, cậy chiếc đáy giả ra, rồi lấy ra hai tấm ảnh từ ngăn kéo bí mật. Một tấm ảnh đã phai màu có hình bố mẹ cô tươi cười khi cô con gái nhỏ Kujo thổi nến sinh nhật. Đó là bức ảnh cuối cùng mà gia định họ chụp với nhau.
Rồi cô bỗng nhớ lại một khung cảnh: về ngày cô còn nhỏ, bất lực đứng nhìn trước một toà nhà đang bốc cháy ngùn ngụt.
“Bố, mẹ, có mất nhiều thời gian, nhưng chúng ta sắp làm được rồi…” Một vẻ hồn nhiên của con trẻ thoáng hiện ra trên mặt của Kujo khi cô nói với tấm hình chụp bố mẹ đã khuất của mình. Rồi cô dừng lại để nhìn sang một người đàn ông trong tấm ảnh khác. Ông ấy là một sự hiện diện không thể thiếu, luôn hỗ trợ và tin vào cô kể cả khi cô đã mất đi ý chí sống từ sau cuộc hoả hoạn. Cô nhớ lại những gì ông đã nói với cô trước khi lên đường:
—Hãy đi trên con đường con đã chọn.
Dù cho cô đã cố quên đi những lời đó, chúng chỉ càng vang vọng mãi trong lòng cô. Những lời nói truyền tải sự công nhận của ông dành cho khả năng thay đổi thế giới của cô cũng như niềm tin rằng cô sẽ làm điều đó. “Xin hãy hiểu, Watari. Đây là cách duy nhất mà con tin… con có thể thay đổi thế giới”, cô nói, như muốn thuyết phục chính mình.
Chuông báo động ở lối vào vang lên. Cô vội vàng đem cất những tấm ảnh rồi chạy ra bên ngoài để ngó nghía tình hình. Rồi cô đợi chuông cửa vang lên trước khi ra mở cửa.
“Konishi. Giờ này cậu làm gì ở đây vậy?” Nhận thấy cuộc thanh trừng đã ảnh hưởng đến Konishi chỉ với một cái nhìn thoáng qua trên khuôn mặt, Kujo để cậu ta vào. Đặt cậu ngồi xuống một chiếc ghế, Kujo cố làm cho cậu ta bình tĩnh lại. Cô không thể để mất một con tốt như cậu vào lúc này được.
“Liệu tôi có được… an toàn không?” Konishi cúi đầu, trông cậu ta lo lắng nhiều hơn thường lệ.
Cô với tay qua bàn và nắm lấy tay cậu ta. “Konishi, cậu có thấy mình có thể cứ mãi phục tùng Matoba và Hatsune không? Cả hai đểu chẳng coi cậu ra gì. Họ chỉ lợi dụng khả năng hack và lập trình của cậu thôi, cậu biết mà. Tôi không muốn nói với cậu điều này, nhưng khi kế hoạch thành công, tôi đảm bảo, Matoba sẽ ném cậu ra đường.”
“Tôi biết, nhưng tôi sợ là tôi giống như giáo sư Kagami”. Konishi bị tổn thương nặng hơn Kujo nghĩ. Kujo đứng dậy rồi đi về phía cậu ta. Konishi úp mặt vào ngực cô như một đứa con nít.
“Mọi chuyện ổn rồi. Cứ để đó cho tôi. Cậu không cần phải lo nữa đâu”. Kujo ôm chặt cậu ta vào ngực mình và xoa đầu cậu.
Trên mặt Kujo không có lấy một nụ cười.