" Tôi mong sẽ nhận được hồi âm của ngài sớm , Saijou Guren-sama... có cái đít tôi ấy "
Phàn nàn về tin nhắn cường điệu quá mức, và rồi xóa cuộc hội thoại đó, Saijou Guren đang lăn qua lăn lại trên giường với vẻ bất mãn
" Thật sự đấy à, dù tôi đã đổi ID thường xuyên đến mức đấy rồi, họ chắc chắn sẽ nhắn cho tôi lâu nhất là nửa ngày sau, tha cho tôi đi mà. "
Buổi sáng
Qua những kẽ hở của rèm cửa sổ , ánh sáng ban mai chiếu rọi vào căn phòng. Một căn phòng kí túc xá anh ta vừa mới chuyển tới. Căn phòng được trưng bày như những căn phòng mà mọi người sẽ thấy ở trong cửa hàng đồ nội thất. Một chiếc giường rẻ tiền có khung được làm từ ống dẫn, 1 cái nệm và 1 chiếc bàn được làm dành cho việc học, những bộ truyện bán chạy nhất được xếp thẳng hàng trên kệ sách và những vỏ nhựa đồ ăn được chất đống ở trên mặt bàn thấp. Một căn phòng không bình thường , chả có gì đặc biệt-
Một huyền thoại, chàng trai trẻ mang danh bất khả chiến bại 5 năm về trước, Saijou Guren thốt lên "Ugh..."
" Rốt cuộc là chặn bọn họ thôi là không đủ sao ...?
Lườm nguýt vào thiết bị trong tay bản thân đang rung lên lần nữa, anh ta thở dài ngao ngán.Cùng với thông báo rung lên , 1 cái tên khác xuất hiện, làm anh ta phải thốt lên lời phàn nàn của mình
" Lại lần nữa ư! Thậm chí lần này còn là người khác... Bọn bây đánh hơi có nhanh quá không vậy?! "
Mặc dù anh ấy được gọi là huyền thoại ở vài năm trước kia, khuôn mặt anh ấy bình thường 1 cách kì lạ, mái tóc xoăn cùng với thân hình mảnh khảnh, tay chân dài thon thả giống như 1 người nghệ sĩ vậy. Nếu anh ta chăm chút ngoại hình hơn, anh ta có lẽ sẽ nổi tiếng hơn , nhưng với sự kết hợp áo phông và quần ngắn, điều đó sẽ khó có thể xảy ra.
" Đến mức này rồi , có lẽ mình đập thiết bị luôn cho rồi ...Mặc dù nó sẽ quan trọng với cuộc sống cấp 3 của mình, mình vừa mới mua nó, nhưng mà... đành nào cũng sẽ không có bạn bè nào sẽ liên lạc với mình đâu ".
Đưa ra hàng hoạt thông tin 1 cách kì lạ xong, anh ta khởi động thiết bị.
Đã từ bỏ cuộc sống trước kia trong quá khứ, kể từ đó đến nay anh ta không còn động vào game nữa. Trong cuộc sống mới, anh ta phải tự làm hết tất cả mọi việc, có vô số điều mà anh ta không thể biết bằng 1 cách tự nhiên được. Ngay cả vậy, Guren vẫn vui vẻ về điều đó.
" Tôi sẽ không quay lại về với thế giới phiền phức đó đâu... Tôi không cần tiền của hay danh vọng. Tôi muốn sống 1 cuộc sống yên bình mà thôi.
Nhìn vào danh sách tin nhắn đã được xóa bớt, Guren nắm chặt tay.
" Học ở ngôi trường bình thường, ăn đồ bình thường, có công việc bình thường và rồi kết hôn! Vì thế nên , vì thế nên tôi phải-
Ding dong.
Nhảy dựng lên giường trong sự ngỡ ngàng đến từ tiếng chuông cửa reo, Guren phàn nàn với người đã nhấn chuông
" Đừng có làm phiền tôi, mấy người phiền phức lắm, lượn luôn đi!
"...Uhm... là em đây , Karen... liệu sẽ tốt hơn nếu em về nhà ư, Onii-sama...?
Giọng nói phản hồi là 1 giọng nói mà Guren rất quen thuộc.
"Karen à, x-xin lỗi em nhé.Bọn chúng đã theo đuổi anh suốt cả sáng nay, nên anh mới...
" Không, em không bận tâm đâu, Onii-sama! Anh có thể mở cửa cho em vào được không ạ?"
"Được, không vấn đề gì cả..., mà anh hỏi em 1 chuyện có được không?"
" Được thôi, có chuyện gì thế ạ?"
"Chỉ là anh không nhìn thấy thứ gì từ camera trước của máy thu cả...?"
"Em che ống kính với ngón tay em rồi.Em muốn anh nhìn trực tiếp sự phát triển của em cơ, phư phư.
Giọng nói mà Guren nghe nói giống y như giọng nói của em gái trong kí ức của anh ấy. Nhung đã trải qua biết bao khó khăn khi còn trẻ, Guren vẫn không thể tin em ấy.
"-Mật khẩu.' Dành cho Karen'.''
"Một cuộc sống bình yên."