Tôi lẻn ra khỏi nhà phụ với mục tiêu duy nhất trong đầu là 'Cứu Misha'. Cơ mà, ngay sau đó, tôi thấy bản thân đang giậm chân tại chỗ. Bên ngoài khuôn viên của Nam tước Endenburg, trải rộng một khung cảnh ấn tượng của thời trung cổ châu Âu. Người và xe chật kín con đường lát đá, cuộc sống bận rộn của họ tạo nên sự náo động không ngừng.
Đúng như dự đoán, game củ chuối này chỉ vẽ những cảnh liên quan đến khu vui chơi. Ở đây, tôi có thể nhìn thấy những tòa nhà mọc lên chạm đến chân trời và bầu trời xanh trải dài trên đầu không có điểm kết thúc. “Ầy…” Khung cảnh sôi động trước mắt tôi, mùi hương xộc vào mũi, âm thanh réo rắt trong màng nhĩ, hương vị không khí trên đầu lưỡi, tất cả đều sở hữu chất lượng mà game không bao giờ có thể tái tạo được, và chúng vượt xa cả tưởng tượng của tôi.
Mọi thứ trên thế giới này dường như quá sức đối với một đứa trẻ năm tuổi. Mình phải thay đổi thế giới này à? Đột nhiên, có cảm giác như tôi là một sự tồn tại thực sự nhỏ bé. Không, không phải thế. Tôi là tồn tại nhỏ bé. Hình dạng là của một đứa trẻ không có tài năng gì đáng chú ý và bên trong cơ thể đó là linh hồn của một kẻ thất bại từng là thằng NEET ở Nhật Bản. Với rất nỗ lực hết sức đằng sau, chỉ có ma thuật của tôi là đáng nói thôi, nhưng kể cả thế thì vẫn có những người giỏi hơn nhiều.
Thằng nhóc như này thì thay đổi thế giới kiểu gì?
Làm sao mà nó có thể cứu Crescentia đây?
Trước đó thì, cứu Misha kiểu gì giờ?
“Ha ha” Không ngờ có một phần trong tôi tin rằng chỉ vì có kiến thức về game nên mình là thiên hạ vô song cơ đấy. Tôi chỉ có thể cười khi đối mặt với sự ngu ngốc như vậy. Kể cả có kiến thức về game đi nữa thì mình có thể làm gì đây? Ngay cả khi tôi có thể dự đoán tương lai bằng cách sử dụng những bí mật của thế giới thì tôi cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi. Có cho nó tất cả những gì mình có hiện giờ đi nữa thì tôi cũng nghi ngờ mình sẽ gây ảnh hưởng gì đó đến thế giới này đấy. Như kiểu giọt nước giữa đại dương bao la ấy. Đó là những gì tôi có thể làm vào lúc này.
Chắc là nên tự nhốt mình trong khu nhà phụ thôi… Ngay khi suy nghĩ tuột dốc không phanh như thế, khuôn mặt của Misha bỗng hiện lên trong tâm trí tôi. Ba tháng qua, cô ấy đã làm tất cả những gì có thể cho tôi mà không màng đến mối nguy hiểm đe dọa cô nàng. Những ngày chúng tôi bên nhau không hề hời hợt đến mức tôi không thể thể bỏ rơi cô ấy được.
Nhưng chân tôi không hề di chuyển tí gì. Tôi đã rất sợ hãi. Mẹ kiếp! Mình thực sự không thể sửa chữa được gì cả. Đây là lý do tại sao mình là thằng NEET ư! Tại sao mình phải nhận ra rằng thế giới này không phải là game cơ chứ?
Mọi thứ có lẽ, không, chắc chắn sẽ không diễn ra dễ dàng như
tôi mong đợi. “Gừ! Chết tiệt!" Không,giờ không thể tiêu cực như này được! Mình cần phải suy nghĩ tích cực hơn! Đối thủ của tôi là một ma cà rồng! Thể chất của chúng nó vượt trội hơn nhiều so với con người, và nếu thuộc dòng dõi siêu đẳng, thì nó cũng sẽ sở hữu loại ma thuật độc nhất mạnh mẽ. Kẻ thù lần này là một con trùm tầm trung trong game, nên không cần phải lo lắng về việc hắn sử dụng ma thuật độc nhất, nhưng kể cả chuyện đó thì năng lực chiến đấu của lũ đấy cũngkhông có gì đáng chê đâu
Nhưng…, đấy là trường hợp của mười năm nữa. Chỉ sau thời gian đó, hắn mới có được sức mạnh phù hợp với trùm cấp trung. Nếu là bây giờ, khi hắn mới bắt đầu tấn công con người, thậm chí tôi còn có thể tẩn cho một trận cơ mà. Kế hoạch rất đơn giản. Với tính cách tự phụ, ma cà rồng có thể sẽ đánh giá tôi qua vẻ ngoài và mất cảnh giác. Hắn đã như vậy ngay cả trong cốt truyện game rồi. Tận dụng sơ hở, tôi nên sử dụng Cường hóa cơ thể và điểm yếu của mọi ma cà rồng, thuộc tính Thánh, để có thể đấm phát chết luôn. Mặc dù vậy, vì không có kinh nghiệm chiến đấu nên tôi nghi ngờ liệu mình có thể thực hiện một kế hoạch mơ hồ như vậy không. Với quyết tâm vẫn còn trong đầu, tôi bắt đầu tìm kiếm nơi ẩn náu của con lợn ma cà rồng đó.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage