Shael gật đầu đồng ý với lời tôi. Nữ phản diện dễ bị lừa một cách đáng ngạc nhiên. Cô ta thật sự nghĩ mình thắng được à? Tôi nghĩ lý do cho việc đó chắc là nhờ những lời khen tôi dành cho những đường kiếm của cô ta, rằng cô ta rất xuất sắc,v.v. Từ đó gieo vào đầu cô ta một sự tự tin mù quáng. Đúng như dự định, tôi có thể sử dụng những lời khen như một vũ khí mạnh mẽ chống lại nữ phản diện.
Vút!
Heh, tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa. Shael chỉ đơn giản là cứ thế mà vung kiếm thôi, không quan tâm dù chỉ là một chút tới tình huống của tôi. Đương nhiên là lưỡi kiếm vẫn không thể nào chạm tới được tôi rồi. Tương tự như vậy với những nhát chém sau đó. Khi cô ta vung kiếm thì tôi chỉ việc né thôi. Sau khi lặp đi lặp lại điều này nhiều lần, chúng tôi đã vượt quá giới hạn thời gian mà tôi còn không hề hay biết.
"Hai mươi phút trôi qua rồi, Shael à."
"..."
Nữ phản diện chầm chậm tiến lại gần chỗ tôi. Đến lúc cô ta phải chịu hình phạt rồi.
"Có thể sẽ đau đấy."
"Bớt nói linh tinh lại và làm nhanh lên!"
Tôi đã trừng phạt cô ta đúng như những gì cô ta muốn.
"Oái... đau chết đi được!"
Shael chán ghét phàn nàn với tôi. Nhưng thì sao cơ chứ? Đã quá muộn rồi. Cô ta đã chấp nhận ván cược và đã thua cuộc.
"Vẫn còn một cái nữa đấy."
"..."
Một âm thanh còn to hơn cả vừa nãy vang lên, và Shael trừng mắt lườm tôi trong khi ôm lấy trán mình.
"..."
"Âm thanh nghe vang phết đấy."
"Haah...gì cơ?"
Đó đâu phải một lời khen.
"Ý tôi là có vẻ như trong đầu cô chẳng có gì cả."
"Làm lại một lần nữa nào."
Shael thẳng thừng nói. Cô ta muốn tái đấu à?
"Lần này ba phát búng nhé?"
Tôi đề nghị với Shael và cô ta ngay lập tức gật đầu mà còn chẳng thèm ngừng lại để suy nghĩ. Có vẻ như Shael thật sự nghĩ rằng lần này mình sẽ thắng. Thành thật mà nói thì tôi không ngờ được là cô ta lại chấp nhận điều đó nhanh đến vậy. Cách não bộ nữ phản diện vận hành quả là một bí ẩn không lời giải đáp. Vậy nên, cuộc giao đấu giữa tôi và Shael lại tiếp tục bắt đầu.
"Ha!"
Kết quả khá rõ ràng. Shael lại một lần nữa bị đánh bại. Cô ta dùng cả hai tay ôm trán lại và lườm tôi. Cô ta đang ngấm ngầm uy hiếp tôi, ám chỉ rằng cô ta sẽ giết tôi nếu như tôi búng cô ta quá mạng. Đương nhiên là tôi không thể để mặt cho nữ phản diện muốn gì được nấy rồi. Shael lườm tôi chằm chằm trong khi cô xoa xoa trán. Tôi thấy khá tội cho cô ta nhưng mà phải thế thôi, tôi không thể để mặc cô ta cứ như vậy được.
"Cô đang làm gì đấy? Chúng ta còn một phát nữa đấy."
"Ah...."
"Aaaagh!"
****
Sau khi luyện tập kiếm thuật, Shael đi theo Eran về phòng cô.
'Ah, trán mình vẫn còn đau. Sao chỉ một phát búng lại có thể đau vậy cơ chứ?'
Shael hối hận vì đã tham gia ván cược. Cô đã tưởng rằng mình có thể thắng, và cô sẽ làm tất cả mọi thứ để có thể gõ nứt cái trán của vị hôn phu của mình.
"Có vẻ như ta sắp có một cái lỗ trên trán nhờ công lao của ai đó rồi."
"Quả là như vậy. Thật đáng buồn."
"..."
Shael thề sẽ mài giũa kiếm thuật và giành chiến thắng vào lần tới. Lý do cô có thể đưa ra được một tuyên bố như vậy cũng một phần nhờ vào việc cô thật sự tận hưởng việc học kiếm thuật. Bất ngờ thay, nó không tệ chút nào. 'Mình cũng không biết tại sao nữa. Liệu có phải là vì một ngày nào đó mình có thể búng vỡ trán tên đó không?'
Cô không hoàn toàn biết đuợc. Cô chỉ biết rầng, cô rất tận hưởng việc học kiếm thuật mà thôi.
"Sao ngươi có thể búng vị hôn thê của mình mạnh vậy cơ chứ?"
"Tôi đã cẩn thận điều chỉnh lực rồi."
"Đừng có mà nói dối!"
Nếu đúng vậy thì, không thể nào mà trán cô vẫn còn nhức như vậy được.
"Vậy cô muốn thử một phát búng toàn lực không?"
"...."
Nữ phản diện đành phải đầu hàng trước những lời đe dọa của Eran. Dù sao thì đường còn dài, chắc chắn cô sẽ trả lại cho Eran mối nợ này trong tương lai! Cô nhớ tới lọ "Phấn hoa nặng nề" mình đã mua ở nhà đấu giá, một thứ làm tăng trọng lượng cơ thể.
Sự việc ngày hôm nay chỉ là để lôi kéo sự chú ý của Eran mà thôi. Vậy nên, cô chắc chắn sẽ thắng vào lần tới.
Shael yên lặng đi cạnh Eran trong khi thầm suy nghĩ về những thứ đó.
Hai người đang đi trên con đường từ sân huấn luyện của gia tộc Azbel tới biệt thự của họ, một quãng đường có thể coi là khá xa. Hiện tại, Shael và Eran đang đi dọc một con đường với những bông hoa nở rộ hai bên vệ đường. Đây cũng là con đường yêu thích của cô.
Đây là lần đầu tiên cô đi qua chỗ này cùng với Eran, vị hôn phu của cô. Cô đã nghĩ rằng nếu mình mà phải đi qua con đường này cùng với tên hôn phu chết tiệt kia thì cô sẽ cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Nhưng nếu cô thật sự xem lại cảm xúc của bản thân giờ phút này thì...
Nó không phải là một cảm xúc quá tốt đẹp gì. Nhưng nó cũng không tệ như cô đã tưởng tượng. 'Là bởi Eran phù hợp cho mình xả giận à?' Cô cũng không biết làm sao mà những việc họ đã làm ngày hôm nay lại có thể giúp cô xả giận được nữa.
Thậm chí cô vẫn cảm thấy khá bực bội với vị hôn phu của mình, bởi dạo gần đây cô đang cảm thấy được một cảm xúc không tên. Gần đây cô lại càng cảm thấy nó nhiều hơn, và đặc biệt là khi Eran ở quanh cô. Vậy nên, cô bắt đầu cố tỏ ra cáu gắt với Eran.
"Đi đứng cho cẩn thận vào, Eran!"
"Tôi đang đi rất cẩn thận. Cô nên xem lại xem mắt mình có vấn đề gì không, Shael ạ."
"..."
Cô rút lại lời vừa nói rằng việc đi cùng Eran trên con đường này cũng không quá tệ.
'Đúng, đi cùng cái tên hôn phu này...phiền chết đi được ấy.'
Nữ phản diện thầm phàn nàn trong khi vẫn lấy tay xoa xoa trán mình, thứ vẫn còn đang đau nhức.