Tôi, một kẻ làm công ăn lương đơn thuần ở một công ty nào đấy, đang rất hứng khởi khi nghe tin mình có thể được nghỉ vào lễ Obon năm nay, nhưng rồi lại phát hiện rằng ngày nghỉ ấy lại ngay trước lễ Obon.
Có thời gian nghỉ ngơi vẫn tốt hơn là phải làm việc.
Nhưng khó hiểu ở chỗ là tại sao công ty lại cho nghỉ trước Obon cơ chứ.
Dường như họ không muốn nhân viên mình có một kỳ nghỉ bình thường ấy.
Cơ mà, gạt chuyện đó sang một bên đi, nhờ ơn các sếp mà tôi có thể ghé thăm quán cà phê nổi tiếng hay đóng cửa vào lễ Obon này.
Từ bên ngoài, cửa tiệm được xây với kiểu cách phương Tây và bên trong thoang thoảng hương gỗ mới dịu êm.
Chắc họ đã đầu tư hẳn cả gỗ để sử dụng trong nội thất của mình.
Sau khi tận hưởng hương gỗ thoáng qua, mũi tôi nhột nhột bởi mùi cà phê trong quán.
Không hiểu biết về cà phê lắm đâu nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại kỳ vọng khá cao vào quán này.
“Chào mừng quý khách, mình đi 1 người phải không ạ?”
Phục vụ tiếp tôi là một bạn gái dễ thương… đợi đã, là sao?
Đồng phục kia là của con trai mà, cậu ấy là đàn ông hửm?
“V-vâng, tôi đi một mình.”
Tôi đáp lại bằng giọng điệu lo lắng.
“Vậy thì mời anh qua đây ạ.”
Cậu trai(?) ấy dẫn tôi tới chỗ ngồi.
“Khi quý khách chọn món xong thì hãy ấn nút này, em sẽ tới nhận order.”
Nói xong, cậu trai (?) ấy cúi đầu và quay lại quầy.
“Chất lượng dịch vụ ở đây đỉnh phết chứ nhỉ…”
Tôi lẩm bẩm và lướt mắt nhìn menu.
Dường như cà phê blend nguyên bản, được rang từ nhiều loại hạt khác nhau, là món nổi tiếng nhất ở đây.
Do hôm nay khá nóng nên tôi gọi thêm đá.
Vì đến đây trước giờ trưa nên bụng tôi đã reo lên rồi.
Và mắt tôi chạm đến một set hoàn hảo trên menu.
“Set sandwich và cà phê… Chỉ thêm 300 yên mà có cả tráng miệng luôn á?
Mà 800 yên cho một set sandwich và cà phê à, khá táo bạo nhỉ.
Nhưng xét đến danh tiếng của quán này thì cũng được đấy, ổn để duy trì mức giá.
Tôi bấm nút và gọi cậu nhân viên.
“Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu. Mình dùng gì ạ?”
“Cho tôi một set sandwich và cà phê, thêm cả một phần tráng miệng nhé.”
“Vâng!
Về phần sandwich, bên em có hai lựa chọn là loại nóng và loại bình thường, quý khách muốn dùng loại nào?”
Chà, có cả sandwich nóng cơ à, khó chọn đây. Cơ mà mình thích sandwich nóng nên cứ thế mà dứt thôi.
“Cho tôi sandwich nóng.”
“Vâng!
Còn về phần tráng miệng. Bên em có 5 lựa chọn.
Nói xong, cậu ấy lấy menu ra và đưa cho tôi.
Crème brûlée
Shortcake
Chocolate cake
Cheesecake
Trái cây cuộn
Chà, toàn mấy món thường thấy nhể, chọn gì đây ta.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi hỏi cậu phục vụ kia.
“Nhìn bọn chúng đều rất ngon nên tôi không biết chọn gì. Cậu có gợi ý nào không?”
“Quý khách ổn với đề xuất của em chứ?”
“Ừm, không sao đâu.”
“Vậy thì, quý khách nên thử crème brûlée của quán. Ở đây bọn em sử dụng hạt vanilla để khách hàng có thể cảm nhận được hương thơm lan tỏa, và điểm độc đáo chính là lớp caramel giòn tan bên ngoài hòa quyện với phần nhân bên trong tạo nên một món ăn thật sự ngon miệng!”
Cậu phục vụ nhiệt tình trả lời.
Chắc hẳn cậu ta đang hình dung lại món crème brûlée trong đầu.
Cơ mà dễ thương quá đi.
Nhưng nói điều đấy với một chàng trai thì sẽ không hay cho lắm nên tôi đành giữ nó trong lòng.
“Haha, cho tôi cái đó đi.”
“Một crème brûlée!
Vậy khi nào quý khách muốn đồ uống lên ạ?”
“Hừm, cậu mang nó lên cùng với sandwich nóng nha!”
“Đã rõ! Mong quý khách đợi một chút ạ!”
Xong, cậu ta nhanh chóng chuyển order về bếp.
Cái tạo vật dễ thương ấy là gì vậy? Thật sự cậu ấy có phải là con trai không?”
“Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu, sandwich nóng và cà phê đá đây ạ.”
Vài phút sau, món ăn đã lên sàn.
“Mời cả nhà xơi bánh.”
Uầy, sandwich nóng to hơn mình nghĩ, tận 4 lát.
Nhân chứa đầy giăm bông, phô mai và salad trứng.
Những nguyên liệu kết hợp với nhau một cách hài hòa, tôi dễ dàng chén hết dĩa sandwich trong giây lát.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Tôi thậm chí lo ăn mà quên cả uống cà phê, nên đã uống nó trước khi món tráng miệng lên sàn.
Vị ngọt thoang thoảng, hương thơm của trái cây và độ chua cân bằng nên khá dễ uống.
Hèn chi món này nổi tiếng, và trong khi tôi lẩm bẩm một mình, món tráng miệng đã tới.
“Crème brûlée của quý khách đây.”
Crème brûlée được mang ra trên chiếc dĩa nông và rộng.
Sự hòa hợp của lớp caramel bên trên và nhân sữa béo ngậy bên trong thật sự là một cái gì đấy, và khuôn mặt tôi đã trở nên tươi rói từ lúc nào chẳng hay.
Dẫu vậy, những khoảnh khắc vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, tôi trả tiền và rời quán.
“Mình có thể quay lại đây lần nữa nếu chịu bỏ công việc hiện tại không nhờ?”
Tôi rất sợ phải thay đổi cuộc sống hiện tại, nhưng dường như có một chút can đảm đã dấy lên trong thâm tâm này.
======================================
“Ông chủ, hôm nay đã vất vả rồi ạ.”
“Em cũng vậy Yuki-kun.”
“Ừm, vậy ca tiếp theo của em sẽ rơi vào sau lễ Obon đúng không ạ?”
“Tất nhiên. Dù gì thì mình cũng phải nghỉ lễ mà. Nói mới nhớ, bữa em nói em sẽ đi Tokyo đúng chứ?”
“Vâng!”
“Sự phấn khích hiện rõ trên mặt em rồi kìa, đi nhớ mang quà về nhá. Dù sao thì hôm nay em ăn ở quán à?”
“Đúng ạ!”
“Haha, vậy em muốn ăn gì nào?”
“Nãy em thấy khách hàng ăn sandwich nóng nên cũng thấy hơi thèm, cho em order món đó ạ!”
“Okidoki, đợi anh một chút.”
“Của em đây, hôm nay để anh đãi thêm crème brûlée.”
“Hả, anh chắc chứ?!”
“Em đã luôn làm việc chăm chỉ mà, cứ coi như đây là lời cảm ơn của anh đi. Trông cậy vào em sau lễ Obon đấy nhá!”
“Vâng!”
Và ở khu vực cho nhân viên sau quán, tôi bắt đầu tận hưởng bữa ăn.
“Mmm! ♪Ngon tóa ♪”
Tôi bất giác mỉm cười.
Sau khi ăn xong crème brûlée, cơ mặt tôi giãn ra với vẻ hài lòng.
“A, Yuki-kun, em đang ăn à? Nhìn mặt em trông mãn nguyện thế!” Một chị học sinh làm chung với tôi nói khi bước vào phòng.
“Fuee? A…Ngại quá…”
“Hehe, hông sao, điều đấy làm em trở nên dễ thương mà! Chị sắp vào ca rồi, hôm nay em làm tốt lắm, Yuki-kun!”
“Cảm ơn ạ! Chị cũng cố lên nha!”
Sau khi ăn xong, tôi rửa bát dĩa và về nhà.