Chương 4: Lời cầu hôn không ngờ tới.
Trans: Miduzki
Edit:Umi
Trong khoảng thời gian diễn ra bài kiểm tra ma pháp, lần đầu tiên trong đời tôi đạt được số điểm tuyệt đối. Cho tới tận bây giờ, tôi chỉ thành công xoay sở đủ được số điểm để qua môn, nên chuyện lần này nó cũng khá giống như một thành tựu đối với tôi.
Tôi cảm thấy mình đang cực kỳ hạnh phúc, tôi nên báo lại tin này cho Camilo-sama và cảm ơn Ngài ấy.
Tôi đang dạo bước dọc hành lang Học Viện với từng bước đi nhẹ nhàng thư thái thì chợt nghĩ ra được một số vấn đề rồi tôi cứ thế dừng lại.
(Nhưng… Mình tự hỏi liệu một người như mình có làm phiền đến Ngài ấy khi mà nói chuyện ở một nơi công cộng như thế không nhỉ.)
Với danh hiệu Hoa Hồng Đen trước kia, tôi chắc chắn sẽ không để tâm đến điều đó, nhưng bây giờ hãy nhìn lại con người hiện tại của tôi đi, tôi chỉ là một đứa mọt sách đeo cặp kính to bằng đáy chai thủy tinh thuộc đáy xã hội của Học Viện, nó có thể khiến cho một số tin đồn vô căn cứ xuất hiện nếu tôi nói chuyện với một siêu sao như Ngài ấy.
Thật đáng xấu hổ, nhưng có lẽ tôi nên từ bỏ ý định đó. Hmmm, nhưng điều đó sẽ hoàn toàn đi ngược lại với các phép tắc xã giao ứng xử chuẩn mực……..
“Này, cô chính là con gái của Hầu Tước Benito, đúng không?”
Tôi cứng đờ người khi đang đứng yên một chỗ ở hành lang và được gọi bởi một giọng điệu cực kỳ quen thuộc ở phía sau lưng tôi.
Không thể nào, không đời nào chuyện này có thể xảy ra. Nhưng giọng nói này…..
Tôi dùng tay ấn vào trái tim của mình nơi đang phát ra những âm thanh khó chịu và chầm chậm xoay người quay lại.
Đầu tiên, tầm nhìn của tôi đã tràn ngập hình ảnh của mái tóc hoàng kim và đôi mắt xanh ngọc bích kia. Tô điểm cho bộ đồng phục được khoác lên mình một cách gọn ghẽ chính là chiếc cà vạt đỏ thứ chính là dấu hiệu để nhận biết đó là học sinh năm ba.
Đúng như những gì tôi nghĩ, Hoàng Tử Agustin đang đứng ở đó.
Đôi mắt không chút ấm áp và ánh mắt của Ngài ấy chạm với ánh mắt của tôi, nhưng có lẽ ngài ấy không biết rằng hai mắt tôi đang run lên bởi vì đã bị cặp kính này che khuất đi mất. Đây chính là lần đầu tiên ở kiếp thứ hai này của tôi có ai đó tiếp xúc với tôi gần đến mức như thế này.
Tôi không hề muốn dính dáng bất cứ thứ gì với ngài ấy nữa, vậy tại sao ngài ấy lại chủ động tiếp cận tôi?
“Ừm….V-Vâng ạ. Tên của tiện thần là Leticia Benito.”
Giọng của tôi run run và tôi cố gắng nói lên thành lời. Hoàng Tử Agustin nhìn xuống tôi, người đang cúi chào, bằng chất giọng lạnh lùng và tặng tôi một nụ cười tàn ác.
“ Một đứa con gái tầm thường như em lại từ chối vinh dự trở thành hôn thê của ta.”
Từng lời nói của ngài ấy càng khiến cả người tôi trở nên tê dại.
Ngài ấy chỉ tức giận vì lời mời đính hôn của Ngài ấy bị từ chối. Ngài ấy sẽ phản đối chuyện này, nghĩ rằng một đứa con gái dưới đáy xã hội như tôi dám làm bẽ mặt ngài ấy.
“Em, tôi không thể quan sát được gương mặt của em vì cặp kính đó. Em thật thiếu tôn trọng ta quá.”
“Hả…”
“Cởi cặp kính của em ra. Và nói cho ta biết lý do tại sao em lại từ chối ta, cấm có nửa lời dối trá .”
Hoàng Tử Agustin sử dụng giọng điệu quen thuộc khi hạ lệnh, như thể chuyện đó vốn dĩ vô cùng hiển nhiên. Tôi đã từng nghĩ rằng hành vi này của ngài ấy là cực kỳ lịch thiệp và quyến rũ ở kiếp trước, nhưng bây giờ tất cả những gì tôi cảm nhận được chẳng còn gì ngoài sự ghê tởm.
Không, tôi không hề muốn tháo kính của mình ra.
Tôi đã quyết định trở thành một người giản dị và mọt sách đeo chiếc kính cận quá khổ rồi. Tôi đã quyết định rằng không còn bất cứ chuyện gì phải dính líu đến người đàn ông này nữa.
Nhưng tại sao tôi phải cố gắng làm hài lòng Ngài ấy trong suốt cuộc đời còn lại của mình cơ?
“Agustin, xin anh dừng lại đi, đừng có bắt nạt Leticia của em một cách quá đáng như thế nữa.”
Chính vào khoảnh khắc đó. Ngay khi tôi nghĩ rằng mình đang nghe thấy một giọng nói chứa đầy sự giận dữ mà nặng nề kia, tôi đột nhiên được bao bọc bởi một vòng tay cực kỳ ấm áp.
Tôi không thể hiểu nổi chuyện đột ngột gì vừa mới xảy ra, nhưng bằng cách nào đó, tôi biết rằng ai là người đang đứng trước tôi khi mà tôi ngước nhìn lên.
“Camilo-sama…”
Tôi gọi tên Ngài ấy với chất giọng đã khàn đặc cả đi.
Có phải Ngài ấy đến để giải cứu mình không? Không, nhưng… mình lại cảm thấy những điều giống như mình nói đang được cường điệu một cách thái quá.
“Camilo. Có phải em vừa mới nói ‘của em’ không?”
Vâng, đúng là như vậy đấy. Quan sát tốt lắm, thưa Hoàng Thái Tử.
“Đúng là như vậy. Leticia đã trở thành vị hôn phu của em từ ngày hôm qua.”
….. Ngài nói cái gì cơ?
Huh, hôn thê á? Vị hôn thê của ngài ấy á? Không đời nào, không đời nào, không thể nào nó có xảy ra được luôn ấy.
À, nó chắc hẳn là một trò đùa cợt thôi. Ừm, đúng là như vậy, Ngài ấy đã nói một lời nói dối cực vô hại để giúp mình rồi. Đúng là như vậy, Camilo-sama là người tốt mà.
“Ý mà em muốn nói với anh là em chính là lý do khiến em ấy từ chối đính hôn với anh?”
Ánh mắt của Hoàng Tử Agustin ngày càng trở nên sắc bén hơn khi mà ngài ấy nói những lời vừa rồi. Camilo-sama càng ôm chặt tôi hơn trong vòng tay ấy và đáp lại bằng một quyết tâm không thứ nào có thể chuyển rời.
“Chính là như vậy. Leticia đã thuộc về em, vì thế em sẽ không trao em ấy cho Agustin….tuyệt đối không.”
Không, tôi không nghĩ mình là vật sở hữu của bất cứ ai cả.
Tôi muốn bắt bẻ chuyện này, nhưng sự căng thẳng giữa hai bên quá rõ ràng nên tôi chọn cách im lặng.
“Hmph. Thật nực cười làm sao.”
Cuối cùng thì, Hoàng Tử Agustin đã rời khỏi nơi này với vẻ mặt đầy bất mãn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và hít vào thở ra lấy một hơi thật sâu.
“Leticia, em có ổn không?”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Cuối cùng thì, tôi cũng được giải thoát khỏi vòng tay của Camilo-sama, bỗng tôi nhớ rằng chúng tôi đang ở hàng lang học viện và cả người tôi đã tái nhợt đi.
Rất nhiều ánh mắt tò mò từ các học sinh hướng về phía chúng tôi.
Cũng dễ hiểu thôi. Sau cùng thì, hai trong số những nam sinh nổi tiếng nhất ở Học Viện đang đối đầu với nhau, một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.
Tôi đã cố sống một cuộc đời để cho bản thân mình không nổi bật hết sức có thể, nhưng làm thế nào mà tôi lại tự mình kết thúc nó như thế này chỉ trong vài phút!
“C-Camilo-sama….! Dù sao đi nữa, chúng ta nên rời khỏi nơi này trước!”
Tôi đẩy lưng Camilo-sama một cách đầy mạnh mẽ và đi thẳng về phía trước.
Khi mà chúng tôi đã đến được một khu vực ở phía sân sau vắng người qua lại, tôi dừng bước, tôi quay sang nhìn thẳng mặt Camilo-sama, người mà vẫn đang đứng đó, và hỏi Ngài ấy câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.
“Tại sao Ngài lại làm một việc như vậy? Những tin đồn không hay về Camilo-sama sẽ lan truyền rộng hơn đấy!”
Đa số, những tin đồn về gu phụ nữ của Ngài ấy hoặc là mối quan hệ tồi tệ của Ngài ấy với Hoàng Tử Agustin, hoặc gì đó giống vậy.
Tôi cảm thấy cực kỳ có lỗi dù cho tôi có cố gắng tìm lý do biện minh cho bản thân mình đến mức nào đi chăng nữa. Tuy nhiên, bất chấp sự tuyệt vọng của tôi, Camilo-sama vẫn duy trì được sự bình tĩnh và điềm đạm của mình.
“ Chẳng có tin đồn nào cả. Sự thật chính là, em và anh đã đính hôn.”
“Cái gì cơ?”
“Anh đã nhận được sự đồng thuận từ hầu tước Benito ngày hôm qua. Cha em cực kỳ hạnh phúc về chuyện đó, em biết không?”
Bị sốc toàn tập trước sự thật đáng kinh ngạc nổ não mà Ngài ấy vừa mới nói với tôi trong khi nở một nụ cười rạng rỡ, cả người tôi lại tê dại thêm lần nữa.
Là sao cơ?
…. Nó là như thế nào vậy?
“T-Tại sao….?! Chúng ta vừa mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên vào ngày hôm qua thôi mà, không phải như vậy sao?!”
“Đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ nhau. Tôi đã luôn thích em từ lâu lắm rồi.”
Ngài ấy nói ra một điều cực kỳ khó tin khác. Nhưng khi Ngài ấy nắm lấy tay tôi và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của tôi và nhìn tôi bằng đồng tử màu lục của Ngài ấy, dường như không hề có sự tồn tại của lời nói dối nào cả.
“Nữ Đế Hoa Hồng Đen. Trước kia em là người mà tôi không thể nào với tới, nhưng có vẻ như bây giờ tôi không cần phải kiềm chế trước Leticia nữa rồi.”
Vừa trải qua toàn bộ cú sốc vừa rồi, tôi không thể nào nói nổi lên lời nữa. Đầu tôi đau như búa bổ và tôi cảm thấy rằng bản thân dường như sắp ngất đi.
Mặc dù như vậy, tôi đã hít một hơi thật sâu và thu hết toàn bộ sự can đảm còn sót lại của mình để rồi nói ra.
“Camilo, Ngài có….nhớ thần là ai không?”
“Đương nhiên, tôi nhớ toàn bộ khoảng thời gian mà chúng ta ở bên nhau trong kiếp trước. Leticia rõ ràng đang khoác lên mình bộ trang phục với phong cách hoàn toàn khác so với trước đây, nên tôi cũng nghĩ rằng em cũng có ký ức tiền kiếp giống như tôi.”
Có vẻ như Ngài ấy đã chỉ ra một số bằng chứng và đưa ra chủ đề về kiếp trước của hai chúng tôi.
Đúng như vậy, Camilo là một người rất thông minh. Ngài ấy nói rằng ngài ấy không giỏi học hành, nhưng ngài ấy lại là một người cực kỳ xuất sắc trong việc đọc vị tình huống, đưa ra những phán đoán và có trực giác vô cùng nhạy bén.
Nhưng từ khi nào ngài ấy nhớ lại được ký ức tiền kiếp của chúng tôi chứ?
Camilo dường như đọc được điều mà tôi suy nghĩ ở trong đầu mình và nở một nụ cười nhạt.
“Tôi nhớ lại được vào hôm qua khi mà kính của Leticia bị rơi xuống.”
“Kính…..?”
——Ngài có nói đùa về chuyện này không đấy?!
Không phải bởi vì là ngài ấy bị kinh hãi khi mà tôi là một người con gái xinh đẹp khi mà kính của tôi rơi xuống, mà nó lại là việc ngài ấy lấy lại được kí ức kiếp trước nên mới bị choáng váng á?!
“Leticia, tôi yêu em. Lần này hai đứa mình hãy kết hôn với nhau đi.”
“Eh, không, ừm…? Thần vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.”
“Không có gì phải phức tạp hóa về nó cả. Anh sẽ làm mọi thứ thật tận tâm để có thể khiến em phải yêu tôi, và tất cả những gì em cần làm là ở bên cạnh tôi. Chỉ cần như thế thôi.”
Camilo từ từ tiến lại gần chỗ tôi. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải lùi lại để giữ khoảng cách, nhưng sải tay của ngài ấy nhanh chóng vòng lấy eo tôi và kéo tôi lại gần ngài ấy.
Khi Hoàng Tử Agustin ôm tôi trước đó, tôi đã quá đỗi bất ngờ để cảm nhận được bất cứ gì, nhưng bây giờ tôi trông thật thảm hại khi mà cả khuôn mặt của tôi đỏ bừng cả lên.
Những điều mà tôi quan sát được bên ngoài cặp kính của tôi, đôi mắt xanh màu lục ấy đang chứa đầy những dục vọng đen tối.
Hai gò má tôi nóng bừng đến mức khiến toàn bộ người tôi run rẩy. Camilo chạm vào cặp kính của tôi như thể đang chạm vào một thứ đồ vật cực kỳ dễ vỡ, loại bỏ hoàn toàn lớp rào cản cuối cùng.
Ngài ấy bắt gặp được đôi mắt màu hoa hồng của tôi và nở ra một nụ cười thanh thản rộng khắp gương mặt đẹp trai của ngài ấy.
“Tôi sẽ phát điên nếu không có em. Nên làm ơn, hãy từ bỏ và sống cùng với tôi.”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tôi có thể nhận ra được rằng ngài ấy đang đưa ra một lời thỉnh cầu cực kỳ khẩn thiết của ngài ấy qua khoảng cách quan sát giờ đây đã không còn chút vật cản trở nào đối với ngài ấy.
Tôi chưa kịp nói gì thì đôi môi nóng bỏng của ngài ấy đã chiếm lấy môi của tôi.
Đó chính là nụ hôn đầu của tôi, ngay cả khi tôi tính cả kiếp sống đầu tiên của mình.
Camilo tỏ ra không hề nhân nhượng, và tôi bày tỏ sự chống cực bằng cách đánh vào phần giữa của bộ ngực rộng rãi của Ngài ấy.
“Leticia, câu trả lời của em là gì?”
Camilo hỏi tôi với đôi mắt như đang rực sáng lên khi tôi cố gắng lấy lại nhịp thở của mình.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này nữa. Có quá nhiều thứ tôi phải lo lắng, nhưng trước hết, tôi muốn xác nhận chuyện này!
“…Không, đính hôn gì cơ chứ?!”
Tôi dùng hết sức cả hai tay để đẩy người Camilo ra xa.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, tôi đã thoát ra khỏi vòng tay kia khá dễ dàng, và tôi loạng choạng lùi lại mất một hai bước. Khi mà ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau, Camilo mỉm cười như thể ngài ấy đang vô cùng tận hưởng việc bị từ chối kia.