Chương 16: Cùng nhau đi thu gom rác nào! — Phần 2
“Cậu chính là bạn cùng lớp với mình, nếu mình nhớ không lầm thì…!”
Người đầu tiên bắt đầu câu chuyện chính là Yserra-sama.
Với vẻ đẹp của cô ấy, tựa như vẻ đẹp của nữ thần, ngay cả con đường mòn của khu rừng này bằng cách nào đó cũng bắt đầu biến thành một nơi vô cùng linh thiêng.
Quá choáng ngợp trước tình huống này diễn ra, tôi cố gắng hết sức để đáp lại lời chào của cô ấy.
“C-Chúc cậu một ngày tốt lành, tớ là Leticia Benito, thưa Yserra-sama.”
“Xin chào cậu, Leticia-sama! Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hai cậu cũng đang đi hẹn hò à ? »
Ah, Yserra-sama lại quá kiêu ngạo rồi…. !
Thông thường, sẽ không thể nào có một cuộc đối thoại như thế này nếu bỏ qua Hoàng Thái tử Agustin. Nhưng với tinh thần vô lo vô nghĩ của cô ấy, được nuôi dưỡng trong quá trình cô sống cùng với dân chúng, có lẽ đấy chính là yếu tố giúp cô chinh phục được vị Hoàng Thái Tử này.
Cả hai người chỉ với gặp nhau được vài ngày trước đó nhưng đã trở nên thân thiết đến mức cùng nhau du ngoại ngoài khu vực học viện.
« Ồ ! Anh nói đúng, Agustin-sama. Em chỉ là…”
Ánh mắt mà Hoàng Tử Agustin, dành cho Yserra-sama khi khuyên nhủ cô ấy, ngập tràn sự dịu dàng. Cuộc trao đổi giữa hai người họ, điều mà vốn đã lặp đi lặp lại vô số lần trước đây, giờ vẫn đang diễn ra ở kiếp thứ hai này của họ.
Ngay cả cho tới lúc này, ở kiếp sống mới, tôi đã chuẩn bị cho việc trái tim mình sẽ đau đớn đến mức nào khi nhìn thấy anh ấy. Nhưng, giờ đây tôi thực sự chứng kiến cảnh tượng đó, sự mong đợi của tôi đã vượt xa so với những gì tôi suy nghĩ theo một cách thú vị.
Nó chẳng đau đớn chút nào cả, và tôi chỉ cầu mong cho bọn họ được hạnh phúc. Xác nhận được cảm xúc trong trẻo và sảng khoái trong lòng ngày hôm nay, tôi mỉm cười thật nhẹ để không ai có thể phát hiện ra.
Tuy nhiên, có vẻ như Camilo không đồng tình với những gì tôi đang nghĩ.
“…Giới thiệu với bọn tôi đi, Agustin. Cô gái trẻ đằng kia là ai ? »
Mặc dù có vẻ trông giống như anh ấy đang mỉm cười nhưng giọng anh ấy lại trầm hơn bình thường rất nhiều.
Trước đây, Camilo thường hay tức giận và trách móc tôi là một cô gái thô lỗ mỗi khi anh ấy thấy chúng tôi đi cùng với nhau.
Có vẻ như ngay cả ở kiếp thứ hai này, điều đó cũng không hề thay đổi.
Nhưng bạn biết gì không ? Không sao cả. Tôi không còn thấy đau đớn vì tình cảm ấy nữa. Tôi không còn tổn thương trước những cảnh tượng đó nữa rồi.
“Tên của em ấy là Tiểu Thư Yserra. Em ấy chỉ vừa mới chuyển đến đây và em ấy yêu cầu tôi hướng dẫn các khu vực xung quanh trường học cho em ấy.”
Hoàng tử Agustin liếc nhìn Camilo và tôi. Tôi nghĩ ánh mắt của anh ấy vốn trời sinh lạnh lùng, nhưng có điều gì đó trong hàm ý mang nhiều hơn phần thận trọng và thăm dò.
Tôi tự hỏi liệu anh ấy có lo lắng vì chúng tôi đã có những bất đồng về lễ đính hôn ngày hôm trước hay không. Tôi không nghĩ anh ấy lại là một người săn sóc như vậy.
“Ồ, vậy ra là Thái Tử tự mình làm như thế.”
Camilo nói xong rồi để lộ một nụ cười yếu ớt.
Thông thường, việc yêu cầu Hoàng Thái Tử chỉ đường sẽ được coi là hành động bất kính, và Agustin cực kỳ ghét những người không biết họ nên đi về đâu.
Tuy nhiên,sự thật không thể chối cãi chính là anh ấy sẵn sàng chấp nhận cho thấy anh ấy đã thể hiện việc anh có chút tình cảm với Yserra-sama.
“Agustin-sama, họ là bạn của ngài sao ? Có vẻ như họ đang có mối quan hệ khá tốt đẹp. »
Nụ cười rạng rỡ của Yserra-sama đầy thơ ngây, như thể cô ấy không hề hiểu địa vị của Hoàng Tử đặc biệt đến cỡ nào. Nhưng có lẽ rốt cuộc cô ấy vốn biết rõ tất cả mọi chuyện, vì cô ấy thậm chí còn cố tình đánh rơi chiếc khăn tay của mình.
« Nó là em họ của tôi, Camilo. »
Lời giới thiệu của Hoàng tử Agustin thật lạnh lùng.
Nghĩ lại thì tôi chưa thấy hai anh em họ này nói chuyện với nhau nhiều. Tôi tưởng hôm nọ họ cãi nhau chỉ vì hoàn cảnh, nhưng có lẽ họ thực sự không ưa nhau.
« Rất vui được gặp cô.Tôi là Camilo Cervantes. »
« Tớ là Yserra Echeverria. Tớ cũng rất vui khi được gặp cậu. »
Ở kiếp thứ hai này, hai người xa lạ tự giới thiệu với nhau và Hoàng tử Agustin hướng ánh mắt về phía Camilo.
« Để anh hỏi em, em có hẹn gặp cô ấy không ? »
Hả ? Cái kiểu hỏi cái gì không đâu thế kia ?
Hoàng tử Agustin không thể hiện sự quan tâm đến bất cứ ai khác ngoại trừ Yserra-sama khi mà anh ấy ở với cô. Tại sao anh ấy lại hỏi câu hỏi như vậy ?
Trong khi tôi vẫn còn đang sốc và không biết nói gì, nụ cười của Camilo đã nhanh chóng biến mất khỏi gương mặt của anh ấy. Anh ấy nheo mắt lại với ánh mắt sắc bén, bước về phía trước để có thể che chở tôi từ phía sau.
« Hiện tại chúng em đang bận cho hoạt động ở Câu lạc bộ tình nguyện. Bây giờ thì chúng em xin phép vì chúng em phải đi rồi. »
Tôi nghĩ chắc hẳn gương mặt lúc đó của tôi vô cùng ngơ ngác.
Tôi thấy rất vui vì Camilo đã bảo vệ tôi.
Tôi không hiểu sao tôi lại thấy vui mừng đến thế, bỗng chốc tôi rơi vào sự bối rối của bản thân.
« Câu lạc bộ tình nguyện… ? »
Hoàng tử Agustin nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới trước khi nhìn chằm chằm vào tôi.
« Vậy ra, em đang thực sự tham gia câu lạc bộ tình nguyện."
Tôi bị bất ngờ đến mức tôi tưởng rằng anh ấy đang nói với tôi và gọi tôi bằng « em » khiến cho tôi cảm thấy chân mình sắp nhũn ra, mặc dù tôi chưa bao giờ ngần ngại gọi anh ấy là « anh » ở kiếp trước hay khi chúng tôi gặp nhau vào ngày hôm qua.
Thử nghĩ mà xem, tại sao anh ấy lại quan tâm đến Câu lạc bộ tình nguyện cơ ? Tôi nghĩ rằng anh ấy chính là kiểu người hoàn toàn khác biệt với ai đó sẵn lòng có tinh thần phục vụ vì cộng đồng… ?
« Đ-Đúng vậy, thưa điện hạ. Thần thấy nó rất bổ ích. »
« …Anh hiểu rồi. Hai đứa tiếp tục đi.”
Khi hoàng tử Agustin gật đầu, tấm lưng rộng rãi của Camilo đã chắn đi tầm nhìn của tôi.
Chắc hẳn anh ấy đã rất lo lắng và bảo vệ tôi vì tôi rất sợ khi đã từ chối lời đính hôn ước của anh ấy trước đây.
Thú thật, tôi thực sự rất sợ hãi khi dính líu đến Hoàng Tử Agustin, và nếu có thể, tôi không muốn nói chuyện với anh ấy chút nào. Thế là tôi lặng lẽ thở ngắt ra và lắng nghe cuộc trò chuyện của đôi tình thân qua lưng của Camilo.
“Tiểu thư Yserra, hãy đến Mt.Mores vào lúc khác nhé.”
“Ơ? Nhưng Agustin-sama, Ngài đã gặp rất nhiều khó khăn để đưa được em lên đến đây mà.”
“Nó rất phiền phức khi gặp phải Câu Lạc Bộ tình nguyện. Còn vô số những dịp khác nên không cần phải lo về chuyện đó.”
Yserra-sama có vẻ thất vọng, nhưng ngay khi cô nhận ra hoàng tử Agustin không hề có ý định nhường cô, cô ấy nhanh chóng từ bỏ ý định.
Tôi nhìn theo bóng lưng của hai người họ rời đi sau lời chào hỏi ngắn gọn và thư giãn ở nơi họ biến mất sau những lùm cây.
Ôi, thực sự là tôi cũng rất ngạc nhiên. Liệu sự trùng hợp đến thế có thể xảy ra được ư?
“Leticia, em ổn không? Trông em không được khỏe cho lắm.”
“Vâng, em ổn mà.”
Khi tôi ngước lên để trả lời câu hỏi của anh ấy, Camilo nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy đôi mắt đang nheo lại và đôi lông mày nhíu lại của anh, tôi tự hỏi thực sự là bản thân trông không hề ổn sao.
“Cảm ơn anh, Camilo. Anh đã bảo vệ em lúc đó.”
“Đó là điều dĩ nhiên. Em làm anh bất ngờ lắm đấy.”
Camilo mỉm cười với tôi và nói với tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi và tôi mỉm cười với anh ấy để anh ấy không lo lắng.
Mặc dù tôi rất ngạc nhiên rằng Hoàng tử Agustin nói chuyện với tôi,nó chắc chỉ là anh ấy thích như thế mà thôi. Chuyện anh ấy quan tâm tôi chẳng có nghĩa lý gì cả.
“Rốt cuộc thì em vẫn… (*nghĩ đến thằng đó).”
Tôi quá choáng váng nên không để ý những lời nói thì thầm của Camilo.
Sau đó, chúng tôi vừa nhặt rác vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Cũng giống như kiếm trước của tôi, những cuộc trò chuyện vô trí mới là điều thú vị nhất. Thời gian trôi qua thật nhanh, và trước khi kịp nhận ra, chúng tôi đã đi lên tới đỉnh núi với những túi rác đã được nhặt đầy.
Có những cửa hàng lưu niệm và quầy bán đồ ăn ở trên đỉnh núi, giống hệt như bất cứ địa điểm du lịch nào khác. Ở một góc của nhiều chiếc ghế gỗ dài được bày biện bên ngoài của nhà hàng, những khuôn mặt mà tôi chưa từng gặp lại từ sáng nay đều đang tụ tập ở đó.
“Ồ, cô giáo cũng ở đây nữa.”
Tất cả thành viên đều tập trung đông đủ, bao gồm cả Lena-sensei, giáo viên chủ nhiệm và cũng là cố vấn học tập của tôi. Có lẽ cô ấy đã sử dụng chiếc thuyền gondola ma thuật để đi đến đây.
“Leticia-san, Camilo-san, hai em thực hiện công việc dọn dẹp ở đây tốt lắm.”
Lena-sensei vẫy tay hai đứa chúng tôi rồi nở một nụ cười xinh đẹp. Kiểu tóc màu hạt dẻ buộc cao rất hợp với cô ấy, áo sơ mi và chiếc quần âu thường ngày cô mặc càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Hoạt động của câu lạc bộ tình nguyện luôn luôn diễn ra vào ngày lễ, nhưng Lena-sensei luôn xuất hiện cùng với chúng tôi.
“Cảm ơn cô vì đã đến, cô ơi.”
“Hehe, dĩ nhiên rồi. Cô xin lỗi vì đến muộn.”
Tôi nghĩ rằng cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đi xem xét tin tức hoạt động do câu lạc bộ báo chí cung cấp vào sáng hôm nay, nên có lẽ cô ấy đã vội vã đến đây sau khi cuộc họp của câu lạc bộ đó kết thúc. Tôi thực sự thấy chỉ cảm ơn không là không đủ.
“Em đã làm rất tốt khi kết nạp thêm thành viên mới. Điều đó thực sự rất ấn tượng.”
“Vâng, em cũng hơi nhiệt tình quá lúc đăng ký với cô.”
Camilo đã chào hỏi Lena-sensei khi anh ấy nộp đơn đăng ký.
Camilo, người mà đang vác túi rác khổng lồ hơn bất cứ ai khác, nở một nụ cười như thường lệ mà không hề có chút tự hào nào.
“Vậy thì, để cảm ơn công sức mọi người đã làm việc chăm chỉ. Mấy đứa hãy ăn kem và tận hưởng thành quả lao động nhé.”
Theo gợi ý của Lena-sensei, các thành viên trong câu lạc bộ đồng loạt reo hò hưởng ứng. Phản ứng mà Crustia-san trước tin tức đó thực sự như bừng sáng cả bầu không khí lên.
Là những học sinh sống trong ký túc xá, chúng tôi được chuẩn bị sẵn bữa trưa sẽ được phục vụ luôn nếu chúng tôi quay trở lại Học Viện. Tuy nhiên, sự thật là chúng tôi, những sinh viên sống ở ký túc xá hiếm khi ra bên ngoài học viện cũng rất quan tâm đến hàng quán.
Lena-sensei thực sự rất tốt bụng và rất ngầu, đúng không?
“Em vác balo cho cô nhé, Sensei ?! »
« Martin-kun thực sự rất chu đáo quá đi mà, không sao đâu, cảm ơn em, cô vẫn làm được. »
Đó chính là cuộc đối thoại bình thường khi mà Chủ tịch câu lạc bộ với mục đích chính là tìm mọi cách để đạt được số điểm cao nhất và Lena-sensei, người thấu hiểu rõ âm mưu đó, chỉ mỉm cười và hùa theo câu chuyện.
Thật yên tâm khi thấy Telencio, người không hề có tí hoạt động liên quan nào đến rèn luyện thể chất, trông kiệt sức, trong khi Crustia-san và Luna có vẻ khá thoải mái.
Đây chính là cảnh tượng bình thường trong câu lạc bộ.
Cảm giác như việc gặp phải Hoàng Tử Agustin và Yserra-sama cách đây không lâu chỉ là một ác mộng.
Chúng tôi cùng nhau đi về phía bày bán các quầy đồ ăn.
Crustia-san lấy ví từ trong túi ra và Lena-sensei gọi kem cho mọi người thưởng thức.
« Làm ơn cho ba suất bánh donut quế nổi tiếng,xúc xích đen và cả khoai lang chiên nữa. »
Ba đơn cùng một lúc, đúng như mong đợi từ Crustia-san.
Tất cả chúng tôi ngồi trên băng ghế ngoài trời và ăn kem.
Tận hưởng hương thơm của cây xanh và đất, dưới những tia nắng chiều nhè nhẹ, nụ cười của những người bạn đồng hành với chúng tôi đang tỏa nắng rực rỡ.
So với nỗi cô đơn của kiếp sống đầu tiên thì cuộc sống hiện tại của tôi giờ đây hạnh phúc biết bao.
Kem vani ăn sau một ngày làm việc chăm chỉ đem lại hương vị thực sự rất đặc biệt. Cảm giác mát lạnh và ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể tôi. Nghĩ rằng mình sẽ trải qua một cuộc đời mà không được nếm trải những hương vị, cảm xúc này và nếu chỉ vẫn là một đóa « Hoa Hồng Đen », thực sự khiến tôi cảm thấy rất xúc động.