Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Đang ra)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

39 1028

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

39 298

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

72 338

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

37 350

Tập 01 - Chương 03: Đối tượng xem mắt là...

Lý do cho cuộc gọi từ ông nội tôi là về buổi xem mắt.

[Shuichi này, cháu đã quyết định được đối tượng kết hôn chưa?]

“Thôi nào, đừng đùa nữa. Cháu chỉ mới mười bảy tuổi thôi đấy?”

[Hè này cháu đã sang 18 rồi, sắp hết thời gian rồi nên bỏ cuộc đi là vừa.]

Tôi phải tranh cãi về việc này bao nhiêu lần nữa đây?

Nhà Kujou có một nguyên tắc được truyền từ đời này sang đời khác là [Thành viên tộc Kujo sẽ phải kết hôn ngay khi đến tuổi]

Có lẽ tổ tiên muốn bọn tôi phải yên bề gia thất sớm phòng khi con cháu trêu hoa ghẹo nguyệt… đúng là một tư tưởng cổ hũ.

[Hay là cháu có người yêu rồi?]

“……Ừ thì, chưa có.”

Trái lại, vì mất lòng tin vào người khác nên đến một người bạn tôi còn chẳng có.

[Ta nói nhé, trước khi cháu kết hôn thì ta sẽ không từ bỏ quyền điều hành gia tộc đâu đấy?]

“Cháu biết.”

Tuy không ưa mấy cái truyền thống nhà mình, nhưng tôi rất quý trọng gia đình tôi.

Nếu tôi, đứa con trưởng không chịu kế vị, thì rất có khả năng một cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế sẽ nổ ra… Đó cũng là lý do cả ông lẫn cha đều muốn tôi kế vị.

Hơn nữa, dù có kế thừa chức vị gia chủ thì tôi vẫn còn một chặng đường dài phải đi.

Lỡ như không kết hôn khi qua 18 tuổi thì chắc cũng chả bị từ mặt đâu, có nên tận dụng chiến thuật nghi binh để nắm thế thượng phong không nhỉ?.

[Lần này ta đã sắp xếp một cuộc gặp mặt trực tiếp với nhà gái. Giờ mà từ chối thì thất lễ với họ lắm, tóm lại là cứ đi gặp đi.] 

“Khoan…”

‘Tự tiện thế không biết…’ Tôi nghĩ.

“…Rồi, cháu đi gặp là được chứ gì.”

Kệ đi, nhượng bộ chút vậy…nghĩ thế, tôi miễn cưỡng chấp nhận.

[Chà, thế thì tốt.]

Qua điện thoại, tôi có thể cảm nhận được sự hài lòng của ông nội.

[Nếu là vậy…hửm?]

“Hả…?”

Để lại câu cuối đầy ẩn ý, ông tôi cúp máy trước khi tôi kịp hỏi.

“Gì vậy nhỉ…?”

Tuy có chút lo lắng nhưng cũng chẳng có gì quan trọng nên tôi không tính gọi lại.

Cá chắc ông nội chỉ nổi hứng thốt lên mấy câu như vậy thôi, tôi nhanh chóng ném chuyện đó ra khỏi đầu.

◆◆◆ 

Vài ngày sau.

Dù đối phương có là ai thì tôi cũng sẽ từ chối, tôi cảm thấy khá có lỗi vì họ đã phí thời gian cho tôi…nghĩ vậy, tôi miễn cưỡng bước vào điểm hẹn.

Ông nội, người ngồi trước mặt ông ấy có vẻ như là mẹ nhà gái, tôi và đối tượng xem mắt sẽ ngồi cạnh họ và đối diện nhau.

“Hân hạnh gặp mặt, tôi là Ku…jou?”

Trước tiên cứ giới thiệu bản thân bằng một nụ cười xã giao cái đã, nhưng đến giữa chừng nụ cười ấy đã tắt ngúm.

Khoảnh khắc đối mặt nhìn rõ bóng hình cô ấy, toàn bộ ý thức của tôi như bị cướp đi.

Đôi mắt đầy vẻ kiên cường, sống mũi cao cùng đôi môi anh đào, cô trông như một tuyệt tác với vẻ đẹp cân bằng hoàn mỹ.

Mái tóc nâu nhạt của cô được buộc lên một cách trang nhã, một sự phối hợp hoàn mỹ với bộ Kimono màu chàm.

Tôi không tài nào rời mắt khỏi cô ấy, như thể một lực hút vô hình đã hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của tôi vậy.

Đây là cảm giác tôi chưa từng trải qua trước đây.

Dù cô ấy có đẹp đến mức nào đi chăng nữa……không lẽ, đây là tiếng sét ái tình ư?

“Ơ…ơ?”

K-không phải.

Cuối cùng tôi cũng đã nhận ra.

Cảm giác trào dâng trong lồng ngực, nhịp tim tăng nhanh bất thường. Nó không phải là tình yêu.

Mà là hoài niệm.

Ngoại hình của cổ khác xa trong ký ức, ấn tượng nó mang lại vô lý đến nực cười, nhưng tôi có thể chắc chắn.

Là gương mặt? Hay bầu không khí quanh cổ? Tôi không rõ nguyên do, nhưng tôi hoàn toàn có thể chắc chắn.

“……Yu-kun, là cậu ư?”

Tôi gọi cô ấy bằng biệt danh của người bạn đã rời đi năm ấy.

“…Bất ngờ thật.”

Cô ấy tròn mắt thốt lên đầy kinh ngạc.

“Không ngờ cậu lại có thể nhận ra mình chỉ qua một ánh nhìn…không hổ danh là Shu-kun. Có lẽ kế hoạch tạo bất ngờ thất bại rồi ha.”

“B-bất ngờ là phải! Vì mình cứ nghĩ cậu là con tr…!”

Cậu không phải là con trai ư!?

Tôi xoay sở kìm nén cảm giác muốn thét lên.

Cậu bạn ‘Yu-kun’ chơi cùng tôi mỗi ngày.

Người bạn duy nhất trong đời tôi với mái tóc ngắn như một cậu nhóc, tôi cứ nghĩ cậu ta là con trai cơ.

Tuy nhiên, nói ra rằng「mình cứ nghĩ cậu là con trai cơ」thì thô lỗ quá…

“À mà, lâu rồi cậu chẳng liên lạc gì với mình, hôm nay cậu đến đây làm gì vậy?”

“Ừm, thật ra hôm nay mình đến đây để xem mắt với Shu-kun.”

“Hửm? À, ừ, vậy à, ra là vậy à, ừm… hả?”

Không ổn, đầu mình hỗn loạn đến mức không thể suy nghĩ được nữa rồi…!

“Ôi chà, hai đứa biết nhau ư?”

“Chậc…!”

Tôi lườm ông nội, người đang cười nhăn nhở phun ra một lời nói dối trắng trợn.

Không đời nào ông nội lại không điều tra lý lịch của đối tượng xem mắt, dĩ nhiên ông cũng sẽ biết chuyện hai bọn tôi quen nhau từ nhỏ.

Không, đây là lỗi của tôi vì đã không kiểm tra đối tượng xem mắt của mình…tôi còn chẳng thèm nhìn ảnh vì nghĩ đằng nào mình cũng từ chối.

Nói chứ, tôi có cảm giác ông đã biết tỏng chuyện tôi sẽ không kiểm tra… 

“Nếu vậy thì hẳn hai đứa có nhiều chuyện muốn nói với nhau lắm nhỉ? Hãy bỏ qua phần chào hỏi lễ nghi và từ tốn nói chuyện nào.”

Mẹ Yu-kun, người đang nhìn sang tôi, cũng đồng ý với đề nghị của ông nội.

“Ồ, cũng được. Hai vị phụ huynh chúng ta cùng ra ngoài để tránh làm phiền bọn trẻ thôi.”

Nháy mắt ra hiệu cho nhau, ông nội và mẹ Yu-kun cùng đứng dậy rời đi.

Chuyện diễn ra trơn tru thế này hẳn do đã được lên kế hoạch ngay từ trước…

“À, ừ thì…”

Đối diện một cô gái xinh đẹp xa lạ…không, là một cô gái xinh đẹp thân quen mới đúng nhỉ? Là người bạn thân hóa ra là con gái của tôi? Đột nhiên cả hai bị ném vào tình huống như thế này…đây là lần đầu tiên trong đời tôi không biết phải mở lời như thế nào.

“Xin chào, tớ là Kujou Shuichi.”

Trước hết cứ tiếp tục phần giới thiệu bản thân dang dở lúc nãy đã.

“Phư phư, mình biết.”

“…Cũng đúng.”

Nụ cười khúc khích tao nhã của Yu-kun khác hoàn toàn so với nụ cười tươi tắn của cậu ấy trong quá khứ.

“Vậy thì, mình là…Karasuma Yuika, hân hạnh gặp mặt.”

Nói rồi Yu-k…Yuika-san, cúi đầu hướng lòng bàn tay về phía ngực mình.

“À, vâng…hân hạnh gặp mặt?”

Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài cúi đầu với biểu cảm gượng gạo trên mặt.