Trans + Edit: TsuU
-------------
“E-Em biết chuyện Onii-chan với chị của Enomoto-san có mối quan hệ cực kì tệ rồi mà…”
“Ừ đó. Nên anh đã làm mấy thứ đó vì nó là cái yêu cầu duy nhất một lần trong đời của em. Anh đã nhờ Enomoto quảng cáo trên Twitter và lùa thật nhiều hậu bối, bạn bè chỉ để bán được 200 cái phụ kiện hoa kia.”
Onii-chan bực dọc, xoa hai lòng bàn tay như thể nổi da gà vì nhớ tới mớ ký ức dị ứng đó…
“Nhưng mà lý do chính anh giúp hai đứa cũng là vì bản thân anh bị mê hoặc bởi những món phụ kiện hoa của Yuu-kun, nó thật sự rất tuyệt đó. Một ngày nào đó trong tương lai, những phụ kiện ấy sẽ khiến thị trấn này nổi danh trên bản đồ thế gới.”
“Đúng hông? Onii-chan đúng nà người có mắt thẩm mỹ he…”
Tự nhiên, khi nghe phụ kiện hoa của Yuu được khen, má tôi lại giãn ra đầy tự hào.
Ngay tức khắc, ông anh nhìn thấy sự tự mãn của tôi, ổng liếc tôi cháy con mắt.
Ghê quá, ghê quá đó.
“Himari, em có nhớ giao kèo của chúng ta về việc giúp Yuu bán hết phụ kiện hoa không?”
“Em có nhớ… Đó là chuyện không được từ bỏ việc hổ trợ Yuu mở một cửa hàng phụ kiện giữa chừng…”
“Chính nó, lúc đó Yuu đang ở ngã rẽ của cuộc đời mình. Và bằng sự ích kỷ của mình, chính em là kẻ tước hết mọi cơ hội nghề nghiệp khác rồi ép Yuu không có sự lựa chọn nào ngoài việc làm phụ kiện, đúng nhì?”
Ừ nó là một lập luận không thể chối cãi.
…Chính xác là vậy. Vào lúc đó, nếu không thể bán được 100 món phụ kiện thì giấc mơ mở cửa hàng coi như bỏ. Ngược lại, nếu hoàn thành nó thì cuộc đời Yuu không có lựa chọn nào khác ngoài con đường ấy.
Giữa chừng mà có chán nản thì mọi thứ cũng không thể quay trở lại.
Với nền tảng học vấn của mình, việc Yuu trở thành một nhân viên công chức dường như là điều không thể, và tôi cũng không thể hình dung ra nổi việc một Yuu với mớ vấn đề giao tiếp đó lại có thể leo được mấy cấp bậc chức vụ ở công ty. Mà ngay cả khi Yuu mở được cửa hàng, nó vẫn hoàn toàn có thể thua lỗ và phá sản.
Những thứ còn lại không chỉ có dư âm của một giấc mơ, mà còn là đống nợ khổng lồ.
Gia đình tôi là một địa chủ, nên từ nhỏ tôi đã được chứng kiến nhiều trường hợp như vậy.
Ước mơ lúc nào cũng khó duy trì hơn là đạt được.
Đó là lý do tại sao Onii-chan bắt tôi phải hứa.
Không được động vào tiền của nhà Inuzuka mà vẫn phải cùng Yuu duy trì cửa hàng bằng tất cả nổ lực đến giây phút cuối cùng.
Thuở đó tôi còn ưỡn ngực mà khoe rằng một tôi nhỏ bé xinh yêu như này thì điều đó dễ như ăn bánh… Nhưng tôi đâu ngờ mọi thứ sẽ kết thúc theo kịch bản này.
Đôi mắt của anh trai tôi sáng lên một cách dữ dội. Ngồi dựa vào bàn, theo dõi tôi sát sao.
“Himari, anh chưa bao giờ thiên vị em. Anh giúp em vì anh tin những thứ đó sẽ giúp được Yuu-kun. Anh chỉ không nghĩ rằng em lại có thể dễ dàng vứt đi tất cả sau khi chán chê, ha?”
“Không phải vậy đâu mà… Hoàn toàn không phải…!”
“Vậy đống bùi nhùi này là gì Himari? Chỉ vì em bất mãn thứ gì đó mà em bỏ rơi Yuu-kun. Em nghĩ anh không kiểm tra Instagram đúng không ? Chuyện em gái của Enomoto làm người mẫu có gì sao ? Tại sao em vẫn chưa trả lời bình luận của khách hàng ? Đó là công việc của em đó, bỏ mặc nó là gây trì hoãn cho việc chế tác của Yuu-kun, bộ em cố tình không nhận ra sao?”
“Ah…”
Ngay từ đầu, anh ấy đã biết hết mọi thứ không bình thường trong chuyện này.
Ảnh chỉ dàn xếp cuộc nói chuyện này với tôi để xác nhận nghi ngờ của mình.
Không ổn rồi, ông anh tôi đã quá quan tâm Yuu, và giờ tôi đang thật sự lâm vào thế bí!
“C-Chuyện này không phải lỗi cùa Yuu..!”
“Hiểu thì tốt! Mớ cảm xúc lãng mạn đó và trách nhiệm công việc là hai thứ hoàn toàn tách biệt! Nếu em còn thời gian đứng đó khóc thì sao không chạy đi xin lỗi người ta đi.”
Tôi cắn chặt đôi môi của mình. Hai tay bám lấy váy.
Onii-chan có hiểu cái gì đâu. Anh ấy có hiểu chút nào về thứ cảm xúc mà tôi đang mang đâu. Anh chỉ cố thuyết phục tôi bằng mớ lý thuyết nghe có vẻ đúng kia.
Nhưng chuyện của em thì sao có thể giải quyết được bằng những thứ lý thuyết đó.
“Nhưng còn tình cảm của em thì sao hả anh…?!”
Tôi hét to hết mức có thể.
Khóc nấc lên một cách đầy xấu hổ… Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi bật lại ông anh của mình.
“Em đã lỡ yêu Yuu rồi! Làm sao em có thể quay lại làm bạn thân được nữa hả anh! Anh đang bảo em phải bỏ đi tình yêu của mình sao, anh trai? Chẳng lẽ em phải mãi mãi đứng sau mà nhìn Yuu âu yếm với Enocchi sao?”
Onii-chan chỉ lườm tôi. Cái ánh mắt đáng tin và điềm tĩnh hằng ngày giờ đây đáng sợ phát khiếp.
Sau đó, anh cất lên một tông giọng lạnh lùng.
“Đúng vậy. Chính bản thân em cần phải bỏ đi thứ tình cảm đó.
“…!”
Tôi cố gắng đứng dậy khỏi ghế.
Khoảnh khắc đó— anh ấy lại lườm tôi một cách dữ dội.
Ngay lập tức, cơ thể này không còn nghe theo tôi nữa. Lại một lần nữa yên vị trên ghế.
—— Tôi thấy mình chẳng khác gì một con ếch nhỏ đang bị rắn rình rập.
Từ lúc ông anh tôi làm việc tại toà thị chính, rõ ràng ổng đã học được mấy cái kỹ năng mất nhân tính.
“Đừng kích động quá. Ngồi đó mà nghe cho hết đi.”
“D-Dạ, anh…”
Tôi phải nghe cho kỹ… Nếu chạy thì tôi cũng sẽ bị tóm, trói lại rồi bị thông não tiếp thôi.
“Đối với em thứ gì là quan trọng nhất hả, Himari? Cảm xúc lãng mạn hay là… Việc chiếm giữ Yuu-kun cho riêng mình.”
“….????”
Gì đây? Ý anh ấy là sao?
Hai vế đó có khác gì nhau đâu…?
“Himari, cuộc sống này là hữu hạn. Dù em có giàu đến đâu, dù em có giỏi lấy lòng người khác ra sao. Thì em vẫn không thể có được tất cả thứ mình muốn cùng một lúc.”
Sau đó, tự dưng anh bắt đầu kể về cuộc đời bản thân mình.
Tôi thì đang lắng nghe trong vẻ bối rối, anh tiếp tục.
“Anh đã phê duyệt dự án đường cao tốc. Đổi lại, anh đã lấy đi nhiều thứ quý giá của mọi người. Anh đã phá huỷ những căn nhà chứa đựng nhiều kỷ niệm của một gia đình nào đó. Ngoài ra do đường cao tốc xây trên cao, nên sẽ có những vùng đất không còn nhận được ánh sáng mặt trời. Anh đã bị phàn nàn rất nhiều đó. Ngay lúc này, số lượng lời phàn nàn còn nhiều hơn cả lời cảm ơn.
Tôi ngạc nhiên sau khi nghe những điều ấy.
….Lần đầu tiên mà Onii-chan tâm sự về công việc của mình.
Bất cứ khi nào tôi hỏi về nó, ổng đều cho tôi ra rìa rồi nói “Himari nít nôi biết gì.”
“Nhưng vì lợi ích của thị trấn này sau 100 năm nữa thì những việc kia là hoàn toàn cần thiết. Anh chỉ đang cố gắng làm gì đó có giá trị cho thị trấn của mình sau khi bản thân đã chết thôi.”
Và rồi, anh ấy lặng lẽ buông những lời khuyên cuối cùng.
“Hãy sống như vậy ấy. Bỏ đi hết tất cả 99 điều khác chỉ để đạt được thứ cuối cùng quan trọng nhất với em. Nếu làm được vậy, em sẽ thắng.”
“…..”
Rồi Onii-chan quay lại với tờ báo trong im lặng. Cái nét mặt yêu tinh yêu quái khi nãy biến mất như thể là trò bịp bợm, giờ đây chỉ còn gương mặt điềm tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng.
Nói thật thì——
Tôi không thể hiểu hết ổng nói gì.
Nhưng tôi nghĩ anh ấy đúng. Người như anh ấy chắc chắn đã trải qua nhiều điều hơn kẻ như tôi.
Rốt cục thì anh trai cũng từng là trẻ trâu giống tôi thôi mà.
Onii-chan sẽ không nói gì đó gây hại cho tôi đâu.
Vì thế, cho dù giờ tôi không hiểu gì cả…
Nhưng tôi đã quyết định chỉ cho phép bản thân mình bỏ cuộc khi đã thấu hiểu mọi ý nghĩa về nó mà vẫn không chấp nhận được thôi.