Trans: Tận hưởng phút giây yên bình trước cơn bão nha :)))) Thuyền trưởng Himari vội lắm rồi.
------------------------------------------------------------------------
"Chào mừng quý khách!"
"Đồ nướng sẽ đến ngay ạ!"
Những âm thanh đầy năng lượng như vậy đang vang vọng khắp nhà hàng.
Chúng tôi đang ngồi tại một quán sushi nằm trên con đường số 10.
Kandagawa.
Là một nhà hàng sushi được lòng rất nhiều người địa phương, ở đây có đủ các món liên quan đến sushi và cả đặc sản địa phương-sự đa dạng trong thực đơn chính là điểm ăn khách của nhà hàng này.
Cá được đánh bắt bởi ngư dân vùng này có chất lượng thịt rất chắc, và món nướng từ thịt gà được nuôi trong vùng này (teppanyaki) cũng siêu ngon.
Vì giá cả ở đây khá cao, nên chúng tôi thường chỉ đến vào các dịp quan trọng như sinh nhật hoặc kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ.
Trong dịp lễ Obon hoặc năm mới, bạn cần phải đặt trước chỗ, nếu không muốn đứng xếp hàng đến tận giờ đóng cửa.
Hôm nay là ngày trong tuần nên chúng tôi dễ dàng có được chỗ ngồi.
Đúng hơn là do Himari quen biết với một cựu học sinh đang làm việc tại đây, vì lúc này không phải là thời điểm đông khách nên cô ấy đã dùng chiêu nịnh hót của mình để được sắp xếp chỗ ngồi một cách dễ dàng hơn.
Bên chiếc bàn to trong phòng riêng, Himari đưa tay nâng cao cốc trà của mình lên.
"Được, bắt đầu buổi tiệc kỷ niệm hoàn thành phụ kiện mới của Yuu, nào!"
"Ừa."
Tôi trả lời một cách hời hợt và cụng cốc trà với Himari.
Nhấp một ngụm trà nóng, tôi ngay lập tức cảm thấy 'tới lúc ăn sushi rồi.'
Trong khi tôi đang cho một chút gari lên cái đĩa nho nhỏ, chợt nhận thấy hai người đang ngồi đối diện tôi có chút biểu cảm mơ hồ.
"Enomoto-san, Makishima, hai cậu không định ăn sao?"
"Đây có phải là vấn đề mày nên hỏi lúc này đâu!"
Makishima đáp lại một cách gay gắt.
Enomoto-san thì có vẻ rụt rè, đảo mắt nhìn xung quanh.
"Natsu! Tao biết là tụi mình sẽ ra ngoài ăn, nhưng tại sao phải chui vô cái nhà hàng sushi xịn xò như này?"
"....Hi-chan. Chỗ này bán giá cao lắm đúng không?"
Tôi đang bận tay lướt trên màn hình chiếc máy tính bảng được cung cấp để đặt món.
Ừm, nói đúng thì nơi này chỉ dành cho các gia đình hoặc các cặp vợ chồng đã đi làm.
Có lẽ không có bất kì nhóm học sinh nào đến đây trong bộ đồng phục cả.
Himari khịt mũi tạo thành tiếng 'hê'.
"Makishima-kun. Nếu cậu không muốn tới, đâu ai ép đâu. Mình mời cậu là vì Yuu sống chết đòi mang cậu theo đó."
"Hừ, dùng Natsu như một cái cớ là hèn đó! Đó là thứ mình không ưa ở cậu!"
"Nè hai người, ít nhất thì đừng cãi nhau khi ăn nhé..."
Mà thôi sao cũng được, tôi bắt đầu gọi món mà không quan tâm bọn họ.
Món đầu tiên tôi phải gọi là sushi cá thu nướng.
Món sushi cá thu vừa mới nướng xong, vẫn còn giữ được độ nóng là ngon nhất.
Nó vỡ ra một cách nhẹ nhàng trong khoang miệng, cùng lớp mỡ ứa ra-tạo thành một mỹ vị mà bạn không bao giờ có thể tìm thấy trong quầy đồ ăn chế biến sẵn của siêu thị.
Còn Himari lúc nào cũng gọi salad cà chua kèm phô mai mozzarella.
Nó được bày trên một cái đĩa lớn dành cho nhiều người, nhưng đáng ngạc nhiên là lúc nào cô ấy cũng xử hết đống đó một mình.
Khi tôi chuyền chiếc máy tính bảng cho Makishima và những người khác, họ cầm lấy nó với vẻ mặt chán chường.
"Hai người các cậu có cái quan niệm tiêu tiền lạ quá nhỉ..."
"Mình chỉ dám đến đây vào dịp sinh nhật thôi..."
Dù nói vậy cả hai người họ vẫn gọi món mà không chút do dự.
Makishima gọi sushi mà một đĩa gà teppanyaki. Đó là những món cơ bản mà dân địa phương hay gọi.
Enomoto-san thì chọn tempura theo mùa, tempura măng cùng với mơ muối-món ăn mà được yêu thích vào mùa này hằng năm. Và nó cũng thực sự ngon nữa.
Khi đồ ăn được đưa đến bàn. Makishima vừa hỏi trong khi tay đang cầm đũa.
"Thường thì người ta tổ chức ăn mừng sau khi chụp ảnh xong mới đúng mà?"
Vì tôi vừa nhét miếng cá thu vào miệng nên Himari phải trả lời thay.
"Vì do đăng ảnh lên Instagram xong, chúng mình thường mất quá nhiều thời gian để hoàn thành các đơn hàng. Yuu bận tất tay với việc chế tác các chi tiết nhỏ, còn mình thì lo đóng gói các thứ các kiểu. Thường một tháng sau đó mới ổn được."
Tới lúc đó thì đã quá muộn để gọi là 'tiệc ăn mừng'. Tôi thà chạy về nhà xong ngủ sớm cho khoẻ.
"Ừa hiểu rồi. Bán đắt hàng quá cũng khổ ha?"
"Đừng có khen tao như vậy. Khi bọn tao chả có cái vẹo gì ngoài nổ lực thì phải đầu tư nhiều thời gian rồi."
Nếu chúng tôi có nhiều thiết bị xịn hơn, rõ ràng hiệu quả công việc sẽ cải thiện.
Nhưng điều đó là quá khó khi cả hai vẫn là học sinh cao trung. Vấn đề lớn nhất là bọn tôi quá bận.
Tôi muốn nhanh nhanh tốt nghiệp cho rồi, thuê một căn hộ làm nhà xưởng và tập trung hết mức vào công việc tạo tác...
Makishima khúc khích cười.
"Vậy, mày sẽ cho bọn tao xem tác phẩm mới mà mày đang nói tới chứ?"
"Chắc rồi, dù hơi sớm để tiết lộ nhưng mà tao sẽ cho mày xem."
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp giấy hình chữ nhật.
Vì chủ đề lần này là 'tình yêu'. Đó là một thứ chủ đề rất tinh tế, nên tôi đã quyết định tập trung đầu tư vào phong cách của chiếc hộp bên ngoài.
Nó được làm từ chất liệu giấy đỏ truyền thống của Nhật Bản, tôi đã nhập hàng từ một cửa tiệm thủ công từng hợp tác chụp ảnh trên Instagram dạo trước.
Mở chiếc nắp hộp ra, bông hoa tulip đã qua xử lý với tông màu đỏ thẫm hiện lên giữa hộp.Mang chiếc găng tay vào, tôi cẩn thận nhấc nó lên một cách nhẹ nhàng.
"Lần này mình làm một chiếc kẹp tóc. Mình đã nghĩ đến ý tưởng này dựa vào màu tóc đen, đỏ của Enomoto-san. Mình có nói chuyện này với Enomoto-san trước đây rồi nhỉ, tulip là loài hoa có thể thay đổi góc độ mở của cánh hoa khi nở tuỳ thuộc vào nhiệt độ trong ngày hôm đó. Để đạt được trạng thái này, mình đã phải giữ nó ở nhiệt độ trên 20 độ C... cho đến khi tất cả cánh hoa được bung ra hết mức."
"Natsu, cái này nghe ảo quá đi. Tao chưa từng biết là hoa tulip có thể nở bung cánh hoa rộng đến vậy."
Tôi đưa găng tay cho Makishima để hắn ta có thể cầm nó lên.
"Ê còn chỗ này của cái kẹp tóc thì sao vậy? Nó hình như không giống được làm bằng kim loại."
"Cái đó là gỗ sơn mài đó, tao mua cùng chỗ với cửa hàng bán cái hộp đựng. Do họ không sản xuất đại trà nên giá nó đắt hơn một chút, vô tình cũng đẩy giá thành đầu ra của sản phẩm lên cao hơn luôn..."
"Ừ, nó nhìn đẹp lắm đó.."
Khi tôi chuẩn bị chuyền nó sang cho Enomoto-san, Himari đột nhiên chen vào.
"Đúng rồi đó nha nha !!"
"Ê, Cậu làm mình hết hồn đó."
Tôi suýt làm rớt cái kẹp tóc.
Cũng may là tôi đã chụp được nó trong khoảnh khắc... Nó gần như sắp rớt xuống chén nước tương.
"Himari!! Suýt ăn cám rồi đó!!"
"Á!! X-xin lỗi... Mình chỉ hơn phấn khích xíu hoi mà."
Cô nàng cười với vẻ mặt hối lỗi 'ahaha'.
Tôi đã làm nhiều cái kẹp tóc đợt này để dự phòng trường hợp xấu. Nhưng cái này chính là cái có màu đẹp nhất.
Đó là lý do tôi muốn sử dụng cái này trong buổi chụp ảnh hơn.