Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Frag.2: Vậy, cậu thực sự sẽ hẹn hò với mình chứ? - Chương 1.2: Frag 2, Không Bao Giờ Chia Ly (2)

Trans + Edit: TsuU

---------------------

Sau khi nghe xong mấy vấn đề có vẻ nghiêm trọng tại phòng giáo viên. Tôi quay trở lại lớp học của mình.

Vẫn còn khá sớm tiết sinh hoạt chủ nhiệm mới bắt đầu, nên học sinh đến lớp vẫn thưa thớt.

(…Ơ, Himari đâu rồi nhỉ).

Tôi tưởng cô ấy phải đến lớp trước tôi chứ.

Lúc còn đang nghĩ về chuyện này, chợt vai tôi bị đấm mạnh từ phía sau. Quay người lại, Himari đã đứng đó từ bao giờ… Với vẻ mặt tức giận.

“Yuu! Qua đây chút coi.”

“Hả! Từ từ coi… Oái!”

Đột nhiên tôi bị cô ấy kéo tay dẫn ra khỏi lớp học.

Bên cạnh cửa thoát hiểm là một không gian riêng tư. Lúc nghỉ trưa, nơi này thường bị độc chiếm bởi các cặp đôi. Nhưng giờ đang là sáng sớm, nên tôi đoán sẽ chẳng có ai ở đây cả.

“Yuu! Dầu sôi lửa bỏng còn chạy đi đâu mất vậy hả?”

“Có chạy đâu! Mình ở phòng giáo viên mà…”

“Phòng giáo viên? Làm gì ở đó cơ?”

“Ờ, thì…”

Khi tôi quay đi chỗ khác, tránh mặt cô ấy, Himari dường như nhận thấy được chuyện gì đó không bình thường, cau mày hỏi.

“Yuu, bộ cậu mới nghịch ngu cái gì đó đúng không..?”

“Không có, nó không có tệ tới mức vậy đâu...”

Bị áp lực bởi cái ánh nhìn đó, tôi không thể làm gì khác ngoài chuyện thú nhận tất cả.

Sau khi nghe tất cả những gì tôi nói, gương mặt Himari chuyển sang trạng thái trắng bệch với một tốc độ kinh người.

“Yuu, cậu… Dám nộp giấy trắng toàn bộ bài thi giữa kỳ sao…?”

“….Dạ..”

Tóc của Himari hình như đang dựng đứng hết cả lên, ít nhất là tôi cảm thấy vậy.

“Sao cậu lại nộp giấy trắng.”

Đương nhiên, lúc này cô ấy đang rất tức giận rồi.

 “Mình muốn tập trung làm phụ kiện hoa..”

“Hả!?”

Himari giật nảy mình.

Khi cô ấy nhận ra tôi gây ra chuyện này cũng một phần là vì cổ. Tâm trạng cô nàng có vẻ chùng xuống một chút.

Himari tháo chiếc nhẫn hoa đôi từ vòng cổ xuống, và ngắm nhìn nó một cách mê đắm.

Bằng cách tách các chi tiết từ hoa đôi đã được bảo quản, tôi ghép nó lại một lần nữa thành những bông hoa tí hon, sau đó đặt vào khuôn và đổ resin tạo hình chiếc nhẫn.

Là người đã chế tác ra nó, tôi phải công nhận rằng chiếc nhẫn ấy không phải là thứ tác phẩm có thể hoàn thành một sớm một chiều.

Ngoài ra, tôi còn phải thu hoạch những bông hoa mà chúng tôi đã trồng từ bồn và trong phòng câu lạc bộ, sau đó chế tác chúng thành phụ kiện.

Ban đầu tôi đã có kế hoạch nghỉ học, nên tôi cũng không quan tâm đến những chuyện khác như bài thi giữa kỳ.

“…Dạo gần đây mình mới nhận thức được Yuu có máu liều vãi luôn.”

Himari ôm lấy đầu, rên rỉ.

Đừng có khen tôi dữ vậy.. À không, mấy thứ cô ấy nói giờ nghe lại mới làm tôi thấy sợ.

“Mình nghe là chuyện này không thể giải quyết bằng cách học phụ đạo thông thường. Trường sẽ tổ chức một kỳ thi bù vào chủ nhật, nếu cậu qua được tất cả các môn, thì họ sẽ hô biến gì đó giúp cậu không bị đuổi học…”

Thực sự, giải pháp mà Himari đưa ra nghe vô cùng ổn. Không giống như cô ấy, tôi không phải là một học sinh tiêu biểu và cũng không có tham gia vào bất cứ phong trào nào trong trường. Nếu là người bình thường chắc họ đã cho tôi cút mà không nói lời từ biệt luôn rồi.

“Nếu mình rớt nữa thì sao?”

“Đuổi học…”

Himari thở dài một cách đầy chán chường.

“Chắc chắn là đuổi học, dù sao đây cũng là trường hợp nộp giấy trắng bài thi. Nói gì thì nói, không còn cách nào khác ngoài cố gắng học thêm đâu. Mình sẽ giúp cậu lần này, chúng ta có thể cùng học sau khi tan trường nếu cậu muốn.”

“Xin lỗi nha… Làm phiền cậu rồi.”

…Hức, may quá đi.

Nếu mà Himari bảo với tôi “Thân ai nấy lo đi” bằng cái giọng chán ghét. Chắc tôi chạy về làm thủ tục đi Tokyo ngay trong đêm luôn.

“Ủa, còn vụ của Himari muốn nói thì sao?”

“Ờ ha, cái ngu của Yuu nó làm mình quên mất luôn rồi.”

Trời ơi, người con gái tôi yêu, cô ấy kêu tôi bị ngu kìa…

Cổ kêu tôi là bạn thân nhát, mà ngày nào cổ cũng chửi tôi càng khó nghe hơn.

Cảm giác như bị đâm bởi một con dao cùn vậy.

Sau đó, bằng tông giọng cực kì nghiêm trọng, Himari nói.

“Danh tính của [YOU] bị phát hiện mất rồi.”

“…Mình bị phát hiện sao?”

Nói cách khác, việc tôi làm phụ kiện hoa đã bị người ngoài biết đến phải không?

…Hừm.

“Vậy hả?”

“Yuu, sao nhìn cậu bình thản dữ vậy hả?”

“Nói vậy, nhưng mà mình cũng đâu có cần giấu giếm gì đâu…”

Thực tế, người kêu tôi giấu danh tính là Himari mà. Chuyện tôi giấu Enomoto-san là vì nhìn cổ đặt nhiều tình cảm vào phụ kiện hoa quá, nên tôi muốn bảo vệ ký ức cho cô ấy. Mà chuyện này cũng bại lộ một cách dễ dàng luôn rồi còn đâu.

“Ủa vậy tất cả mọi người biết hết luôn rồi à?”

“Sao hỏi mình. Hình như đám con gái nhìn vô tấm ảnh trên Instagram mới nhất của mình nên mới biết vụ đó.”

“Ô, Hình như mấy tấm ảnh đó cũng lọt cái mặt mình vô hả?”

Tôi nhớ đợt chụp ảnh Instagram gần đây nhất là ở cửa hàng bánh kẹo nhà Enomoto-san.

Tôi thích bánh ngọt, nên cô ấy đã mời tôi một miếng.

Đúng y chóc lời Himari, nó ngon đến mức tôi không thể quên được cái hương vị ấy luôn.

…Sau đó, thằng quỷ Makishima đã tự ý chụp ảnh tôi rồi đăng lên instagram.

“Mà, cũng có sao đâu, mình bị phát hiện thì cũng đâu có ảnh hưởng gì?”

“Không! Lỡ mọi người phát hiện Yuu chính là người làm ra mấy món phụ kiện đáng yêu như này…”

“Thì bị phát hiện là người làm ra mấy món này cũng có sao?”

Himari lườm tôi sau đó dùng hết sức hét lên.

“Nếu người ta biết Yuu làm được mấy món phụ kiện đáng yêu như này thì Yuu sẽ trở nên hút gái đó!!”

“Là sao vậy má…”

Sao khó hiểu dữ vậy.

Tôi đã thử cố lắng nghe một cách nghiêm túc hơn, nhưng kết quả cũng chẳng hiểu mô tê gì.

“Mình có hút gái bao giờ đâu, bộ cậu bị đần à.”

“Yuu có hiểu cái quái gì đâu!! Trên đời này thiếu gì con gái có gu giống Enocchi hả!?”

Đau quá đi.

Mắc gì cứ đấm tôi liên tục vậy hả.

“Bình tĩnh, bình tĩnh coi, bộ cậu bị chạm mạch hả?”

Sau tự dưng khó chịu dữ vậy. Mặc dù khi nãy cô ấy mới chửi tôi ngu vì mấy bài kiểm tra xong, Đáng ra tôi là đứa khó chịu mới đúng á.

“Mà, nếu mình trở nên hút gái thì Himari bị ảnh hưởng gì hả? Mình nhớ lúc trước cậu còn làm mấy trò ngu ngốc để đẩy thuyền mình với Enomoto-san nữa đó.”

“Ư…!”

Hình như Himari đang cảm thấy buồn vì mấy lời nói của tôi.

Nhớ về chuyện hôm trước, tôi lén bẻ cả hai ngón trỏ của mình.

“Thì kiểu… Chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra y chang lần trước. Yuu rất mềm lòng, nếu có cô nàng nào đòi làm người mẫu chắc chắn Yuu sẽ không từ chối nổi. Anh trai mình cũng nói rằng đàn ông là lũ sinh vật chuyên lặp lại cái sai lầm giống nhau mà…”

“Cậu đừng nói chuyện cũ nữa được không vậy…”

Hình như cổ vẫn ghim tôi cái chuyện muốn Enomoto-san trở thành người mẫu độc quyền.

Mặc dù hôm qua tôi mới thề sống thề chết bày tỏ với cô ấy, nhưng không vì thế mà giờ tôi có thể chỉ nói “ok mình hiểu rồi” cho qua chuyện được.

Tôi ngắm chiếc vòng trên cổ cô nàng, bất giác thở dài.

“Himari nè, hôm qua cậu nghe rồi mà, nhưng có lẽ mình sẽ phải nói lại điều đó ha”

“Ư.. Được mà.”

Vì lý do nào đó mà Himari đứng thẳng lưng lại.

Mặt cô ấy dần đỏ lên, cái sắc đỏ trên nền da trắng ngần ấy hệt như những chiếc lá rụng tô điểm cho sắc trời thu khô hanh.

….Không được, nếu cô ấy cứ đỏ mặt vậy tôi cũng sẽ ngại theo mất. Mà kệ đi, tiết chủ nhiệm sắp bắt đầu rồi, nói nhanh còn vào học.

Tôi chạm nhẹ ngón tay vào giữa chiếc vòng cổ. Nơi chiếc nhẫn ‘bạn thân’ đang ngự trị.

Himari giật mình, phát ra một tiếng kêu nhẹ.

“Không ai khác ngoài Himari sở hữu chiếc nhẫn này. Chỉ cần Himari còn giữ nó, thì cậu vẫn là người mẫu đẹp nhất trong lòng mình.

“…..”

Himari gật mạnh đầu một cách liên tục.

Ựa, cái chuyện này không phải quá xấu hổ sao? Khi tôi nhớ lại cái tình huống ngày hôm qua, thậm chí chuyện này còn khó nói hơn là lời tỏ tình luôn ấy.

Mà dù sao thì tôi cũng nói thành công rồi còn gì. Mọi thứ đều trôi chảy, giờ chỉ còn chờ Himari bật lại như mọi khi thôi, kiểu “Yuu yêu mình tới vậy sao” ấy.

Như tôi đã đoán trước, Himari nở một nụ cười tới mang tai.

“Hể? Yuu ơi.. Thiệt là.. Mình hả?”

Hử?

Cô ấy không nói tiếp được. Nhìn kỹ thì cổ đang đỏ mặt dữ lắm luôn, và không có dấu hiệu trở lại bình thường.

Cô ấy nắm chặt hai tay, cúi thấp người, cố gắng nói bằng tất cả sức lực của mình.”

“T… T… TH… THÍ.. THÍC..!!!”

“Ê, Himari, Himari-san, có sao không vậy? Đổ mồ hôi quá trời kìa…”

“Uwaaaaaaa--!”

“Éc éc!”

Cô ấy véo mạnh má tôi.

Cô ấy véo mạnh lắm luôn ấy.

“Sao cậu lại véo má mình.”

“Vì Yuu cứ nói xàm từ sáng tới giờ đó.”

“Ờ, đó là lỗi mình, nhưng cậu cũng không được véo má mình chứ.”

Himari lấy ra hai hộp Yuguruppe từ túi váy, theo phản xạ, tôi đưa tay lấy một trong hai hộp sữa. Cùng lúc ấy, quay người lại, bọn tôi đứng dựa lưng vào nhau.

Rồi cả hai đâm ống hút vào hộp sữa và uống gần như cùng một lúc.

…Bình tĩnh lại rồi, cảm ơn nhé, vi khuẩn axit lactic.

Tôi nhẹ nhàng quay người lại nhìn Himari, trùng hợp thay cô ấy cũng đang nhìn tôi. Nhận thấy điều đó, tôi lảng mắt đi nơi khác.

…Lạ ta, khoảng cách giữa tôi và Himari đã trở lại như trước chưa nhỉ ? Trước khi có vụ cãi nhau bọn tôi đều có thể nói mấy thứ xàm xàm với nhau như này một cách thoải mái mà.

Mà chủ yếu là Himari thôi, kìa, như thể cổ đang nói “Ánh mắt nhiệt huyết của Yuu là số một!” vậy đó.

Mặc dù cả hai vẫn làm ‘bạn thân’ như cũ nhưng tôi cảm giác có gì đó đặc biệt lắm trong mối quan hệ này.

Tại sao vậy trời? Kể từ cái vụ hôm qua. Mọi thứ đột nhiên trở nên ngại ngùng hơn.

…Nếu mà hai đứa tôi có người bạn chung nào đó, liệu người ta có thể cho ý kiến không nhỉ?

Nhưng ngoài Himari ra tôi làm quái gì có bạn khác.

“Hử?”

Khi bình tĩnh lại, tôi chợt nhận ra có kẻ thứ 3 đang rình mình.

Himari cũng cảm nhận được điều đó giống tôi, cô ấy hướng ánh nhìn ra hành lang.

Kẻ đang rình rập tôi không ai khác là Enomoto-san.

Cô ấy nổi bật với mái tóc đen dài óng mượt pha thêm chút đỏ.

Cùng đôi mắt dài mang cho người đối diện cảm giác hơi đáng sợ.

Bộ đồng phục của cô nàng có phần hơi rộng. Và vị trí nơi bầu ngực có một khoảng trống khá hở hang.

Mặc dù chúng tôi cùng một khoá, nhưng lại học khác lớp với nhau.

Đó là Enomoto Rion, mối tình đầu của tôi.