
Hình như tôi hay khóc khi đang ngủ.
Tại sao mình lại khóc?
Vì có chuyện buồn nào đó đã xảy ra sao?
Hay là vì tôi lại mơ thấy giấc mơ ấy lần nữa?
Lý do thật chẳng rõ ràng.
Khuôn mặt tôi ướt đẫm nước mắt.
Khi tôi đưa tay lau mặt, một cảm giác bất thường đột ngột dâng lên.
Bàn tay phải không thể chạm tới mặt tôi.
Cổ tay đau nhói.
Cảm giác ấy khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Tôi chậm rãi kéo mình ra khỏi cơn mê và nhìn xuống cổ tay phải.
Một chiếc vòng tay lạ hoắc quấn quanh đó. Nó có màu tối, sáng bóng và trông vô cùng chắc chắn. Còn có cả một sợi xích gắn liền, khiến nó chẳng thể nào được gọi là dễ thương.
Tôi không thích điều này chút nào.
Sợi xích là vấn đề lớn nhất. Chỉ cần tôi cử động tay phải, nó lập tức siết chặt, khiến tôi không thể nhúc nhích. Tay phải bị kéo ngược lên trên đầu và cố định lại. Dõi theo sợi xích, ở đầu bên kia là một chiếc vòng tay khác, đang được khóa vào chân giường.
Giữa cơn mơ hồ, tôi cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.
Tôi không nằm trên giường, mà nằm dưới đất. Có vẻ tay phải của tôi đã bị còng vào chân giường. Chỉ mỗi tay phải bị còng, còn lại các phần khác của cơ thể vẫn có thể tự do cử động.
Tôi dùng cả hai tay chân bò lại gần giường, đến vị trí mà tay phải có thể cử động được phần nào, chống hai tay xuống sàn và chậm rãi đẩy người ngồi dậy.
Cơn choáng ập đến trong chốc lát.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tại sao mình lại bất tỉnh ở một nơi như thế này?
Ngay khi tôi cố gắng nhớ lại, những hình ảnh trong ký ức hiện lên lộn xộn như nhiễu trắng. Tôi cố gắng sắp xếp chúng, lần tìm về những ký ức sớm hơn.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là một tấm bảng khiến tôi rùng mình.
Những dòng chữ viết trên đó lóe lên trong tâm trí tôi.
『Chào mừng đến với Đài Thiên Văn Sirius Tuyệt Mỹ.』
Trên tấm bảng hiện ra từ trong bóng tối, một phần chữ “Tuyệt Mỹ” bị gạch chéo bằng sơn đỏ, và bên trên có ai đó viết thêm từ “Tuyệt Vọng”. Tôi tự hỏi ai lại bày ra trò đùa ác ý ấy.
『Chào mừng đến với Đài Thiên Văn Sirius Tuyệt Vọng.』

Đúng vậy, đây là một tòa nhà có tên là Đài Thiên Văn Sirius, một đài quan sát tư nhân. Người ta nói rằng nếu nhìn từ trên cao, toàn bộ công trình có hình dạng của một ngôi sao. Trong hình ngôi sao ấy, năm tam giác cân với các góc nhọn ở đỉnh mỗi cánh đều có năm căn phòng được khảm kính, còn hình ngũ giác đều ở trung tâm là một đại sảnh mái vòm, nơi mà trước kia từng được dùng để quan sát Dải Ngân Hà.
Có vẻ tôi đã ngất đi trong một trong những căn phòng đó.
Ký ức dần trở nên rõ ràng.
Mình nhớ ra rồi.
Tên mình là…
Samidare Yui, 16 tuổi.
Tôi là một thám tử.
Theo ủy thác của một người có địa vị, năm thám tử, bao gồm cả tôi, đã được triệu tập đến Đài Thiên Văn Sirius. Với thám tử mà nói, một vụ ủy thác chính là lý do để tồn tại. Huống hồ, khi đó còn là một vụ đầy bí ẩn, sức hấp dẫn của nó khiến chúng tôi khó lòng cưỡng lại.
Thế nhưng, lần này lại chẳng có vị khách nào xuất hiện.
Giờ đây, hẳn chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, chúng tôi đã bị lừa. Ai đó có dã tâm đã triệu tập chúng tôi đến đây, và đó là lý do tôi rơi vào tình cảnh này.
Khi sự thật dần sáng tỏ, nỗi sợ bắt đầu len vào tim tôi. Dù không biết ai là kẻ đứng sau, tôi đã hoàn toàn bị tước đoạt tự do trong một hoàn cảnh dị thường như thế. Đặc biệt hơn cả, là việc tôi đã bị ai đó giỡn cợt trong lúc bất tỉnh.
Một cơn rùng mình chạy khắp người. Liệu kẻ đó có làm điều gì kỳ lạ với tôi không? Dù sao đi nữa, thật may là trên cơ thể không có vết thương hay dấu hiệu đau đớn nào.
Tôi chỉnh lại cặp kính bị lệch và nhìn quanh.
Ba lô của tôi đặt trên giường. Nói cách khác, có vẻ đây chính là phòng của tôi. Rèm cửa sổ vẫn khép chặt. Tôi không thể nhìn ra bên ngoài, đồng nghĩa với việc trời chắc hẳn không còn sáng. Không biết là vì đêm đã xuống, hay vì tuyết đang rơi ngoài kia…
Bên trong căn phòng có lắp đặt một kính thiên văn. Đó không phải là thứ tôi mang theo, nó vốn đã có sẵn ở đây. Nhưng tôi nhớ rõ, vì tuyết rơi dày vào lúc ấy nên tôi chẳng thể nhìn thấy bầu trời sao.
Tôi vô thức quay lại. Bên ngoài căn phòng là đại sảnh hình ngũ giác, còn cánh cửa ra vào thì đóng kín, khiến tôi không thể thấy được chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
Tĩnh lặng quá…
Còn những người khác thì sao?
Tại sao trong tình cảnh này lại chẳng ai phát ra tiếng động nào?
Có lẽ họ cũng bị còng lại như tôi nên không thể cử động, hoặc có lẽ họ vẫn chưa tỉnh lại.
Dù tôi không biết ai là kẻ đứng sau chuyện này, hay mục đích của hắn là gì, tôi cũng không thể để hắn muốn làm gì thì làm.
Tôi phải phản kháng.
Bởi vì tôi là một thám tử.
Hơn nữa, trước hết tôi phải tìm cách giải quyết chuyện chiếc còng tay này đã.
Chừng nào tay tôi còn bị còng vào chân giường, tôi thậm chí chẳng thể đứng dậy. Ở cuối sợi xích có một lỗ khóa, nhưng tôi vẫn chưa có chìa.
Không thể kéo cả cái giường đi cùng được… Hửm?
Chân giường là những trụ gỗ tròn, nâng đỡ bốn góc của khung giường, và chiếc còng đang được gắn vào một trong số đó.
Nhưng mà… nghĩ kỹ lại, chỉ cần tôi có thể nhấc được giường lên, chẳng phải có thể rút còng tay ra khỏi chân giường sao?
Đây chỉ là một chiếc giường gỗ đơn bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Với cái giường như thế này, chắc tôi có thể nhấc lên được bằng sức mình.
Tôi lập tức nắm lấy một đầu giường và cố gắng nâng lên.
Tay tôi không mạnh lắm, chỉ vừa đủ để nhấc nó lên đôi chút, nhưng thế là đủ rồi.
Chỉ cần tạo ra một khe hở đủ để rút chiếc còng khỏi chân giường.
Đếm đến ba, tôi nhấc chân giường lên vài centimet.
Tôi rút chiếc còng tay ra qua khe hở ấy.
Thành công rồi. Thật đáng ngạc nhiên khi tôi có thể dễ dàng giành lại tự do đến thế.
Kẻ đã đẩy tôi vào tình cảnh này chẳng lẽ nghĩ rằng sức của một cô gái không thể nhấc nổi cái giường đó sao? Nếu đúng vậy, thì tôi phải cảm ơn hắn vì sự sơ suất ấy.
Cuối cùng, tôi cũng có thể đứng dậy.
Đứng lên đột ngột khiến tôi hơi choáng, nhưng không sao cả. Tôi khẽ gập duỗi tay chân, rồi vươn mình thật mạnh. Không vấn đề gì, tôi làm được.
Chiếc còng vẫn còn đeo trên tay phải, tôi nhẹ nhàng mở cửa và nhìn ra đại sảnh hình ngũ giác ở trung tâm.
Không có ai cả…
Vừa thận trọng quan sát xung quanh, tôi vừa bước vào sảnh.
Giữa sảnh là một chiếc bàn tròn gỗ lạnh lẽo. Tôi từng nghe nói nơi đó trước kia từng có một bệ tròn bằng sắt, trên đó đặt kính thiên văn khổng lồ, nhưng nó đã bị dỡ đi, chỉ còn lại khoảng trống trơ trọi.
Không có bóng người nào trong sảnh, cũng chẳng có lấy một âm thanh. Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ kim treo trên tường, kim chỉ đã qua mười hai giờ sáng. Nhìn vào màn đêm đặc quánh ngoài kia, có lẽ đã là nửa đêm, sang ngày mới rồi.
Mọi người đâu cả rồi?
Tôi định cất tiếng gọi, nhưng lại kịp dừng lại.
Hử? Kia là…
Quanh chiếc bàn tròn, tôi trông thấy hai cẳng chân nhỏ thò ra.
Giày da đen và tất dài đến đầu gối.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã biết chúng thuộc về ai.
Một trong những thám tử cùng đến đây với tôi—
Kirigiri Kyoko.
Tư thế đôi chân duỗi ra trên mặt đất cho thấy cô đang nằm sấp.
Cô hoàn toàn bất động.
Tôi men theo cạnh bàn tròn, ánh mắt dần di chuyển từ đôi chân lên phía trên, rồi từng chút một tiến lại gần cô.
Đôi chân cô trông thật mong manh. Từ bắp chân đến làn đùi tái nhợt, những đường cong mảnh dẻ ấy gợi lên nét trong trẻo của một thiếu nữ. Chiếc váy vẫn giữ nguyên nếp gấp gọn gàng, xòe ra từ eo chạm xuống sàn.
Em ấy ổn chứ…?
Tôi muốn bước đến gần, nhưng lại khựng lại.
Cô nằm nghiêng trên sàn, đầu nghiêng sang phải, khuôn mặt hướng về phía tôi. Một lọn tóc tết ba sợi rủ xuống che ngang miệng nhỏ, đôi mắt vẫn nhắm chặt. Làn da ấy dường như chẳng còn hơi ấm, sự lạnh lẽo ấy đã có ngay từ lần đầu tôi gặp cô, và giờ trông còn rõ rệt hơn.
Chẳng lẽ… em ấy đã chết rồi sao?
Không, lưng cô mảnh mai vẫn khẽ nhấp nhô.
Chắc là cô chỉ ngất đi thôi?
Từ khoảng cách này, tôi không thể nhìn rõ được.
Dù vậy, tôi lại thấy do dự, không muốn cúi xuống để xác nhận tình trạng của cô.
Bởi vì, không hiểu sao, ngay bên tay phải của cô, là một chiếc kéo khổng lồ dính đầy máu.
Là kéo tỉa cây sao? Loại kéo phải dùng cả hai tay mới cầm nổi. Lưỡi kéo dày, trông đủ sắc để cắt đứt cả những cành cây to nhất. Thứ này thường được dùng để tỉa cành, nhưng nó đã được dùng để cắt thứ gì mà máu lại loang đến mức ấy—
Ban đầu tôi tưởng đó là máu của cô, nhưng khi quan sát kỹ hơn, trên người cô chẳng có vết thương nào, quần áo và sàn nhà cũng không hề có dấu vết máu chảy.
Vậy thì… máu trên chiếc kéo đó là của ai?
Chiếc kéo rơi ngay cạnh bàn tay cô. Nhìn theo hướng đó, có lẽ chính cô đã dùng nó như một hung khí.
Tình huống này khiến tôi sợ đến mức không dám lại gần.
Kirigiri Kyoko đã gặp chuyện gì vậy?
Máu đó là của ai?
Mình phải tìm ra sự thật!
Tạm thời để cô lại tại chỗ, tôi bước qua đại sảnh.
Mục tiêu của tôi là căn phòng gần nhất, cánh cửa của nó đang hé mở.
Tôi khẽ mở cửa.
Đèn trong phòng vẫn bật sáng. Và dù rèm cửa sổ đã được kéo kín, tôi vẫn chẳng thể biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
Một bóng người nhô lên từ dưới tấm chăn trên giường. Có ai đó đang nằm ngủ ở đó. Hẳn là một trong những thám tử đã cùng tôi đến đây. Từ vị trí đứng ở cửa, trông anh ta như đang ngủ rất yên bình, yên bình đến mức dường như chẳng còn hơi thở.
Tôi run rẩy bước lại gần giường.
Nhìn kỹ xuống giường.
Người đàn ông hơi hé miệng, ánh mắt trân trối nhìn lên trần nhà. Tôi nhớ mang máng anh ta tên là Amino Eigo, khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi, một thám tử chuyên nghiệp. Anh ta hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của tôi, đôi mắt vẫn mở, và chìm trong giấc ngủ sâu.
“Ờm… xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của anh.”
Tôi vẫn cố lên tiếng. Nhưng không có hồi đáp.
Tôi đã biết rất rõ, cho dù có gọi bao nhiêu lần đi nữa, cũng sẽ vô ích. Bởi ngay từ lúc bước vào phòng, tôi đã ngửi thấy một mùi tuyệt vọng thoang thoảng trong không khí.
Người đàn ông bất động, mắt vẫn mở trừng trừng.
Tôi cố kìm nén tiếng thét, chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy mép chăn và từng chút một kéo nó xuống…
Ngay lúc ấy, đầu người đàn ông xoay về phía tôi.
Từng sợi lông trên người tôi dựng đứng, và tôi giật lùi về sau. Cái đầu xoay trên gối, mũi úp xuống nệm rồi ngừng hẳn chuyển động. Nói một cách bình thường, cổ con người không thể xoay như thế nếu phần thân bên dưới vẫn nằm yên.
Không có dấu hiệu nào của sự sống. Không những thế, vị trí cái đầu của anh ta đã nói lên tất cả.
Giờ đây, khi tấm chăn đã được kéo xuống, lý do đã hiện rõ trước mắt.
Đầu người đàn ông ấy đã bị chặt lìa khỏi cổ.
Bên dưới tấm chăn toàn là máu, sắc đỏ rực ấy kích thích võng mạc tôi, khiến nó như bốc cháy. Tôi quay mặt đi, vội rời khỏi hiện trường, chỉ để tránh cho màu đó lọt vào tầm mắt mình.
Cơ thể tôi run lên không kềm lại được, và đột nhiên cảm thấy một luồng lạnh buốt. Là vì nhiệt độ hạ xuống ư? Hay vì tôi vừa chứng kiến một thi thể đáng sợ? Rõ ràng là lạnh, nhưng toàn thân tôi lại đổ mồ hôi.
Tôi loạng choạng bước sang căn phòng bên cạnh.
Giống hệt căn phòng trước, cánh cửa chỉ hé một khe nhỏ, đủ để nhìn thấy một phần bên trong. Quả nhiên, dường như có một thám tử nằm trên giường, bịt kín người bằng tấm chăn.
Tôi không muốn nhìn. Tôi không muốn biết thêm gì nữa.
Nhưng tôi phải nhìn, phải biết.
Tôi tự xưng là thám tử thì phải đối mặt với sự thật.
Dù cho phía trước là bi kịch, hay tuyệt vọng đang chờ đợi tôi đi nữa—
Tôi bước vào phòng và tiến lại gần giường. Thoạt nhìn, căn phòng chẳng có dấu hiệu nào bị xâm nhập. Người đàn ông đang nằm trên giường, giấc ngủ của anh ta thậm chí có thể được mô tả là thanh thản, gần như đẹp đẽ.
Anh ta đeo một cặp kính râm màu xám nhạt, nhưng thứ đó không thể che giấu được bóng chết chóc trên gương mặt. Anh ta là Enbi Shita, một thám tử trẻ tuổi. Không, phải nói rằng anh đã từng là một thám tử khi còn sống mới đúng.
Tôi khẽ nâng tấm chăn lên xem thử, và đúng như dự đoán, phần đầu của anh ta cũng bị chặt lìa.
Nhưng không chỉ có vậy.
Tôi phát hiện ra một sự thật thú vị.
Cái đầu đặt trên gối, hướng lên trần nhà, không nghi ngờ gì chính là của Enbi. Tuy nhiên, phần thân bên dưới cổ lại là của một người khác. Cơ thể của Enbi lẽ ra phải rắn chắc, đầy cơ bắp. Thế nhưng, thân thể đang nằm dưới tấm chăn kia lại thuộc về một người đàn ông trung niên với chiếc bụng phệ.
Tôi biết cơ thể đó là của ai.
Đó là của một trong những thám tử đã cùng tôi đến đây, người đàn ông tên Inuzuka Ko.
Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Mọi chuyện này thật kỳ quái từ đầu đến cuối. Tôi gần như không thể chứa nổi đống thông tin đang quay cuồng trong cái đầu nhỏ bé của mình.
Tôi lao ra khỏi phòng, chạy đến căn phòng kế bên. Trong lòng tôi đã mơ hồ đoán được thứ đang chờ mình bên trong.
Trên chiếc giường kia, thi thể của Inuzuka Ko đang nằm đó.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải xác nhận xem liệu đó có thực sự là xác của Inuzuka hay không. Cơ thể ấy trông như của một người khác, không giống với Enbi. Có lẽ thân thể này thuộc về Amino, người đầu tiên tôi nhìn thấy...?
Quả nhiên, đầu và thân của họ đã bị tráo đổi theo một vòng tam giác.
Tôi tự ôm lấy mình, để giữ lại chút hơi ấm trong cơ thể lạnh buốt, rồi chán nản quay trở lại đại sảnh.
Mọi thứ rối tung cả lên.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Trong năm người đến Đài Quan Sát Sirius, ba người đã chết. Hơn nữa, thi thể của họ lại bị tráo đổi và chặt đầu vì một lý do nào đó.
Đài Quan Sát Sirius không có ai khác ngoài chúng tôi. Và khi chúng tôi đến đây, bên ngoài đang có một trận bão tuyết dữ dội. Cả tòa nhà bị cô lập trong lớp tuyết dày, nên có thể khẳng định rằng không hề có sự can thiệp từ bên thứ ba.
Amino Eigo.
Enbi Shita.
Inuzuka Ko.
Samidare Yui.
Kirigiri Kyoko.
Ba người đã chết, và hai người còn sống.
Tất nhiên, tôi có thể khẳng định rằng mình không giết họ. Mặc dù trong ký ức của tôi vẫn có vài chỗ mơ hồ, nhưng liệu có thể nào tôi lại quên mất chuyện mình giết chết ba người đó sao?
Điều đó cũng có nghĩa là tôi tự còng tay mình ư?
Không, nhất định phải có ai khác làm chuyện đó. Có lẽ kẻ ấy là người định giết tôi tiếp theo.
...Vậy thì, kẻ đó là ai?
Dựa vào phép loại trừ, tôi có thể suy ra: kẻ sống sót còn lại chính là hung thủ.
Nghĩa là chính cô ta—
Tôi quay trở lại chỗ cô ta.
Kirigiri Kyoko vẫn đang nằm trên sàn đại sảnh.
Đầu cô vẫn còn nguyên vẹn, gắn đúng chỗ trên cổ. Cái cổ mảnh như thế, hẳn là dễ cắt hơn so với cổ của những người đàn ông to lớn kia, vậy mà cô ta lại không bị giết, còn hung khí thì vẫn nằm ngay cạnh tay cô...
Cô gái ấy, càng nhìn lại càng toát lên vẻ trong sáng đến kỳ lạ.
Chẳng lẽ chính cô ta là người đã lần lượt cắt đứt cổ ba người đàn ông kia sao?
Nghe thì thật nực cười... nhưng mà...
Tôi giữ một khoảng cách nhất định, lặng lẽ quan sát cô. Dù là một cô gái dễ thương, nhưng trên gương mặt ấy lại ẩn chứa một vẻ bí ẩn khó hiểu. Từ khi trò chuyện, tôi đã cảm nhận được rằng cô rất cảnh giác, không dễ dàng bộc lộ suy nghĩ thật. Ở độ tuổi ấy mà đã trở thành thám tử, hẳn phải có một lý do nào đó.
Ngay khi tôi còn đang phân vân không biết phải làm gì, một thứ gì đó lóe lên trong bàn tay trái của cô.
...Là chìa khóa?
Trực giác khiến tôi lập tức nhận ra.
Đó là chìa khóa của chiếc còng tay!
Nếu “người đã giết ba thám tử” = “kẻ đã còng tay tôi bằng chiếc còng này” thì chẳng phải điều đó chứng minh rằng cô ta, người đang nắm giữ chìa khóa của còng tay, chính là hung thủ sao?
Nếu chiếc chìa ấy thật sự là chìa khóa của còng tay này...
Tôi phải xác nhận. Dù sao, tôi cũng muốn tháo chiếc còng trên tay phải mình càng sớm càng tốt.
Tôi tiến lại gần cô, chậm rãi đưa tay ra, cố gắng không làm cô giật mình. Muốn lấy được chìa khóa, tôi phải gỡ nó ra khỏi bàn tay của cô ta.
Những ngón tay khép lại như nụ hoa trắng nhỏ, tôi từ từ tách từng ngón một.
Tôi cẩn thận rút chìa khóa ra, rồi lùi khỏi chỗ cô.
Cô vẫn chưa hề nhận ra.
Tôi lập tức đưa chìa khóa vào lỗ khóa trên vòng sắt nơi cổ tay.
Vặn chìa.
Ngay khi ổ khóa bật mở, chiếc còng cũng rơi khỏi cổ tay tôi.
Cảm giác nhẹ nhõm vừa thoáng qua, trong tim tôi liền dâng lên một nỗi tuyệt vọng khác. Cô ta thật sự là hung thủ sao? Tôi tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô ta, liệu cô ta đã ngất đi sau khi giết những người đàn ông kia và còng tay tôi lại? Hay chỉ đơn thuần là vì kiệt sức?
Hoặc có lẽ là do thiếu máu.
Để xác nhận lại lần nữa rằng chiếc chìa thật sự khớp, tôi đưa nó vào ổ khóa còn lại và vặn. Quả nhiên, chiếc còng mở ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, như thể đáp lại tiếng khóa bật, Kirigiri ở dưới chân tôi khẽ cử động.
Em ấy tỉnh rồi! Tôi lập tức lùi nửa bước.
Cô vẫn nằm yên, mở mắt ra nhìn sàn nhà một lúc lâu. Sau đó, cô chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, vừa dụi mắt vừa giữ nguyên tư thế nghiêng người, hai chân duỗi sang một bên.
Rồi, vô tình, ánh mắt cô chạm phải chiếc kéo nằm trên sàn.
Trong thoáng chốc, biểu cảm trên gương mặt cô gái ngây thơ như đông cứng lại.
Cô đưa tay phải ra, định với lấy chiếc kéo.
“Đừng động đậy!”
Tôi quát lên, ra lệnh cho cô dừng lại.
Nhưng bàn tay ấy không hề nghe theo.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi dậm mạnh chân xuống sàn, lao về phía cô, nhanh chóng áp sát và còng cổ tay trái của cô lại, rồi giật mạnh sợi xích, gắn chiếc còng còn lại vào tay vịn của chiếc ghế bành gần đó.
Cơ thể cô giờ bị trói chặt với chiếc ghế. Đó là loại ghế chỉ dành cho một người ngồi, không lớn lắm, và với cánh tay mảnh mai của cô, chắc chắn không thể nào kéo nó đi được. Cô không còn cách nào để với tới chiếc kéo bằng tay phải nữa.
Cô dừng lại, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng. Thế nhưng, tôi nhận ra trong ánh mắt ấy ẩn giấu một tia trách móc khe khẽ.
“Tại sao chị lại làm như vậy, Onee-sama?”
Kirigiri không hét lên, chỉ hỏi bằng một giọng điềm tĩnh.
“Onee-sama”, dù cô ta gọi tôi như thế, trong đôi mắt ấy chẳng có chút dịu dàng hay đáng yêu nào. Nhưng điều đó cũng là lẽ đương nhiên thôi, vì chính tôi là người đã bảo cô gọi mình như vậy.
Dẫu vậy, nếu cô nói lời ấy với vẻ ngây thơ như thế này, có lẽ tôi thật sự sẽ lầm tưởng rằng cô là em gái ruột của mình…
Để xua đi nỗi buồn thoáng dâng trong lòng, tôi khẽ lắc đầu.
“Em hỏi tại sao à? Người cần hỏi điều đó phải là chị mới đúng.” Tôi đá chiếc kéo trên sàn ra xa khỏi tầm với của cô. “Chị tưởng mình đã gặp được một người bạn tốt. Em là người giết ba người họ phải không?”
“Ba người...? Giết...?”
Cô mở to mắt trong thoáng chốc, rồi lại cúi xuống, như đang chìm vào suy nghĩ.
“Vậy ra... đã quá muộn rồi…”
Cô vẫn ngồi bệt trên sàn, cúi đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
“Đừng giả vờ nữa. Tại sao em lại giết họ? Và em định làm gì với chị?”
“Bình tĩnh đi, em không phải là hung thủ.”
“Ý em là gì khi nói mình không phải hung thủ... Ngoài em ra, còn ai có thể là hung thủ ở đây nữa chứ! Trong năm người, ba người đã chết, và chỉ còn lại hai chúng ta. Vì chị không phải hung thủ, nên người duy nhất có thể bị nghi ngờ chính là em.”
“Có bằng chứng nào chứng minh rằng Yui-oneesama không phải là hung thủ không?”
“Bằng chứng à? Nhân chứng đang đứng ngay trước mặt em đây.” Tôi chỉ vào mình. “Cho đến tận lúc này, chị vẫn còn bất tỉnh. Khi tỉnh lại, cả ba người họ đều đã chết. Chị biết rõ mình không giết ai, giống như chị biết chắc mình là một nữ sinh mười sáu tuổi, cung Xử Nữ vậy.”
“Nếu vậy thì em cũng có thể tự làm nhân chứng cho mình và chứng minh rằng em vô tội.”
“Không, trường hợp của em thì không được. Em cầm trong tay cây kéo dính máu, rất có thể là hung khí, và còn giữ cả chìa khóa mở chiếc còng tay trói chị lại. Chứng cứ rõ ràng đến thế, em còn gì để chối cãi nữa?”
Tôi khoanh tay, cúi xuống nhìn cô từ trên cao.
Hai chân cô vẫn duỗi dài trên sàn, người nghiêng về phía chiếc ghế, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn tôi. Dù nhìn thế nào, rõ ràng tôi đang chiếm ưu thế, cả về thể chất lẫn đạo lý.
“Về cây kéo, em chỉ vừa thấy nó thôi. Còn về chiếc chìa khóa của còng tay, em hoàn toàn không có chút ký ức nào...”
“Em đã cầm chìa khóa trong tay đấy.”
“Là có người đã đặt nó vào tay em.” Kirigiri khẽ lắc đầu. “Có vẻ như khi em mất đi ý thức, ai đó đã sắp đặt nên tình huống này.”
“Người mà em đang nói đến là...?”
“Ai mà biết được, có thể là một trong những thám tử đã đến đây cùng chúng ta... cũng có thể là chị, Onee-sama.”
“Chị đã nói rồi, không phải chị. Chị là nạn nhân.”
“Nếu hỏi em.” Cô nói khẽ. “Em thấy Onee-sama, người đột nhiên tấn công em, trông lại giống hung thủ hơn đấy.”
Cô giơ cổ tay trái bị còng lên, cho tôi thấy sợi xích đang nối mình với tay ghế.
“Chị không tấn công em, chị làm thế là để tự vệ, vì chị không muốn em chạm vào cây kéo đó.”
“Nếu trên sàn có một cây kéo dính đầy máu, thì phản ứng bình thường là sẽ nhặt nó lên xem thử, đúng chứ?”
“Đó không phải là phản ứng bình thường, ít nhất chị sẽ không bao giờ làm thế.”
“Dù chị là một thám tử sao?”
Cô nghiêng đầu, ngẩng mắt nhìn tôi mà hỏi.
Tôi cứng họng, cắn nhẹ môi.
“Hừm…”
“Có người đã bị giết, đúng chứ? Nếu vậy, chị càng nên kiểm tra hung khí, xem vết thương của nạn nhân có trùng với hình dạng của hung khí hay không. Hung khí có dễ sử dụng không, có đặc điểm gì nổi bật, nặng bao nhiêu, dài bao nhiêu? Còn rất nhiều yếu tố khác cần xem xét…”
“Tất nhiên chị hiểu những điều đó.” Tôi ngắt lời cô bằng giọng bực bội. “Nhưng không nên chạm vào nó bằng tay trần, Nữ Thám tử à. Chẳng phải như thế sẽ dính dấu vân tay sao?”
“...Vâng, đó là sơ suất của em. Lúc đó em còn hơi buồn ngủ, xin lỗi.”
Cô ta đơn giản xin lỗi.
“Hoặc có thể là cây kéo ấy đã dính dấu vân tay của em, và em muốn chạm vào nó để che giấu.”
“Có thể hiểu theo cách đó.” Cô nheo mắt nhìn chiếc kéo. “Nhưng chị có chắc hung khí là đôi kéo này không?”
“Rất có khả năng. Nếu muốn chặt đứt cổ một người dễ dàng, thứ này trông rất thích hợp cho công việc đó.”
“Chặt đứt cổ người...?”
“Đúng, cả ba người đều bị tráo đổi đầu và thân... Ờ, dù sao thì, chính em đã làm. Dù tay em mảnh như vậy, nếu cầm đôi kéo tỉa cây chắc chắn này, em có thể chặt cổ trong một nhát.”
Cô không có phản ứng gì trước lời tôi nói, và im lặng kéo dài một lúc.
Tôi nghĩ cô sẽ tỏ vẻ bực bội vì bị nghi ngờ, hoặc thậm chí buồn bã, nhưng đôi mắt cô gái vẫn rất bình thản.
“Có vẻ như đã xảy ra một chuyện thật khó hiểu.”
Đôi mắt cô trong veo và ngây thơ đến mức như ánh lên một tia sáng trong suốt.
“Ừ, chị chẳng hiểu nổi chút nào.” Tôi đáp lại bằng giọng gay gắt. “Một cô gái như em mà lại là kẻ giết người hàng loạt...”
“Em sẽ nói lại lần nữa; em không phải hung thủ. Chị vẫn chưa hiểu sao, Yui-oneesama?”
“Vậy thì hung thủ là ai? Những người khác đều đã chết. Họ không thể giả chết được đâu, cổ họ đã bị chặt rồi. Hay em vẫn nghĩ chị mới là hung thủ?”
“Không.” Cô đáp ngay lập tức. “Dù khi nãy em có nói ngược lại, nhưng em không nghĩ Yui-oneesama là hung thủ.”
Thật đáng ngạc nhiên.
Cô ta lẽ ra không thể có cách nghĩ nào khác ngoài việc cho rằng tôi chính là hung thủ. Hay là việc loại trừ tôi khỏi danh sách tình nghi sẽ mang lại cho cô ta lợi ích gì đó?
“Tại sao em lại nghĩ vậy?”
“Hãy nhớ lại chuyện xảy ra trước khi chúng ta mất ý thức. Lúc đó, em nghĩ là khoảng tám giờ tối. Mọi người đều tụ tập trong đại sảnh này và bàn xem nên làm gì với bữa tối, đúng chứ?”
Cô ta nói đúng...
Khi ấy, chúng tôi đang bối rối vì nhiệm vụ giả mạo. Bên ngoài tối đen như mực, bão tuyết vẫn chưa dừng, và chẳng có cách nào quay về. Chúng tôi đứng quanh chiếc bàn tròn, bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo.
Khi đó, không hề có một dấu hiệu báo trước, một người bỗng gục xuống đầu tiên như một con búp bê bị cắt dây. Anh ta ngã vật xuống, thân thể mềm nhũn, nằm bất động trên sàn.
Ngay sau đó, làn khói trắng bỗng bốc lên từ đâu không rõ. Ai đó hét lên “cháy rồi”, nhưng chẳng thấy ngọn lửa nào, và tôi cũng không cảm nhận được hơi nóng. Cả đám hoảng loạn, rồi bất chợt, ý thức tôi vụt tắt.
Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó.
“Khói phát ra từ đây, đúng không?”
Kirigiri chỉ tay xuống phía dưới chiếc bàn tròn.
Có một thứ gì đó ở đó, trông như một lon nhôm nhỏ.
“Cái này là gì vậy?” Tôi chui xuống gầm bàn tròn và kéo nó ra. “Nhìn giống lon nước ép... nhưng lại không có chỗ mở.”
“Lựu đạn khói tự chế.” Kirigiri nói. “Ai đó đã ném nó xuống dưới bàn. May là bên trong không có hơi cay hay khí gây mê. Nhưng vì khói trắng quá dày, tầm nhìn của chúng ta bị che khuất hoàn toàn.”
Vì tôi mất ý thức gần như ngay lập tức, nên chẳng biết chuyện gì xảy ra sau đó.
“Sau đó thì sao?”
“Ai mà biết được, em cũng không chắc lắm. Nhưng khi thấy mọi người lần lượt ngã xuống, em lập tức giả vờ bất tỉnh rồi nằm xuống đất.”
Kirigiri đáp.
“Giả vờ? Ý em là giả vờ bất tỉnh sao? Nghĩa là suốt thời gian đó em vẫn ổn ư?”
“Đúng vậy, vì bản thân khói không có hại gì cả. Em cho rằng lý do khiến mọi người bất tỉnh không phải do làn khói trắng đó, mà là vì nguyên nhân khác. Thực tế thì, người đầu tiên ngã xuống còn trước cả khi khói xuất hiện, đúng chứ? Có thể ai đó đã cho chúng ta uống thuốc ngủ vào lúc nào đó. Chị có nhớ gì liên quan đến chuyện này không?”
“Ờm… thuốc ngủ ư?”
Không tính những người khác, ít nhất là với tôi, kể từ khi đến Đài Quan Sát Sirius, chẳng ai đưa tôi thứ gì cả, nên lẽ ra tôi không thể bị cho uống thuốc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, trước khi mất ý thức, tôi quả thật có cảm giác hơi choáng váng. Lúc đó tôi còn tưởng mình chỉ hơi mệt thôi…
“Nhân tiện, em nói mình là người duy nhất không ngất. Em làm cách nào vậy?”
“Em đoán là vì em đã được huấn luyện.” Cô nói, giọng không hề mang theo cảm xúc. “Em rất giỏi trong việc cảm nhận nguy hiểm. Nhưng khi làm vậy, trong nhiều trường hợp, nó chỉ là một ‘điềm gở’ hay một ‘lời cảnh báo’. Em chỉ có thể giải thích nó một cách logic sau khi sự việc đã xảy ra… Ông em luôn gọi đó là ‘nghe thấy bước chân của Thần Chết’.”
Tôi thường nghe nói rằng những nhà toán học thiên tài có thể bỏ qua các bước tính trung gian mà tìm ra ngay đáp án, rồi sau đó mới phải vất vả chứng minh lại. Có lẽ cô ta cũng là một thiên tài ở cấp độ như thế.
Không, vẫn chưa rõ vì sao chúng tôi lại bất tỉnh, và có thể cô ta chỉ đang nói vớ vẩn. Cũng có khả năng chính cô ta là hung thủ, nên việc cô ta tìm cách lảng tránh là điều hiển nhiên...
Dù vậy, “huấn luyện” sao…?
“Thấy mọi người lần lượt ngã xuống, rõ ràng là một kế hoạch tội ác khủng khiếp đã bắt đầu.” Kirigiri tiếp lời. “Em quyết định giả vờ ngất để xem kẻ sát nhân định làm gì. Nhưng lúc ấy, em lại nghe thấy bước chân của Thần Chết một lần nữa.”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Tiếng bước chân đó chính là của kẻ sát nhân. Hắn là kiểu người rất cẩn trọng. Hắn tiến lại gần em và bắt em ngửi một loại thuốc kỳ lạ. Không phải chloroform, có lẽ cũng chẳng phải thuốc mê… có thể là một loại ma túy tổng hợp nào đó. Miệng em bị bịt bằng khăn tay. Em cố nín thở để không hít vào thứ đó, nhưng cuối cùng vẫn mất ý thức mà không hay biết…”
Vậy là cô ta cũng bị bất tỉnh sao?
Hmm, khoan đã.
Kéo cắt, thi thể bị chặt đầu, thuốc gây mê...
Tôi thấy quen với chuỗi vật chứng này.
Không… là tôi biết rõ những thứ này.
Chẳng lẽ nào… chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Dù sao đi nữa, có lẽ giờ tôi nên nghe hết lời Kirigiri nói đã. Có thể tôi đã suy luận sai.
“Vậy kẻ sát nhân có biết em giả vờ bất tỉnh không?”
“Không, em nghĩ hắn không biết. Có lẽ hắn đã bịt miệng tất cả chúng ta bằng khăn tay một lúc, để chắc chắn rằng ai cũng đã bất tỉnh.”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Em vẫn cố chống cự, dù đang bị hạ gục.”
Trong khi nói những lời ấy bằng giọng trống rỗng, Kirigiri bỗng im lặng một lát, như thể đang chuẩn bị khoe khoang một chiến tích nào đó.
“…Rồi sao nữa?”
“Em nắm lấy tay của kẻ sát nhân.”
“Nắm tay ư?” Tôi thất vọng hỏi lại. “Chỉ có thế thôi sao?”
“Đúng vậy. Đáng tiếc là em không thể bắt hay cắn hắn, nhưng ít nhất em đã chạm vào tay hắn. Vì tầm nhìn bị khói trắng che khuất, nên cảm giác đó trở thành manh mối duy nhất em có về hung thủ.”
Kirigiri nói, ánh mắt hướng về đầu ngón tay mình.
“Cảm giác thế nào?”
“Là tay của một người đàn ông.”
“Thật sao? Em chắc chứ?”
“Bàn tay đó không có đặc điểm gì đặc biệt, nhưng chắc chắn là tay đàn ông. Bởi không có gì trên cơ thể con người biểu lộ sự khác biệt giữa nam và nữ rõ ràng hơn bàn tay và các ngón tay.”
“Hửm… thật sao? Em từng cảm nhận tay của đàn ông rồi à?”
Khi tôi hỏi vậy, cô ấy tỏ ra kinh ngạc, sững lại trong giây lát.
Một khoảng lặng kéo dài—
Sau đó, cô lại tiếp tục giải thích như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Mặc dù em chưa từng giết ai, nhưng em đã đọc qua những tài liệu mô tả cảm giác của kẻ sát nhân. Giờ thì có lý chưa? Vậy em xin nói tiếp…”
“Khoan đã, lập luận của em thật kỳ quặc. Ờ, chẳng lẽ em chưa từng nắm tay con trai bao giờ…”
Tôi cố tình nói thế và cô lại im bặt.
Lần này, cô có lẽ thật sự giận rồi. Kirigiri quay đầu sang một bên, tỏ rõ ý muốn không nói chuyện với tôi nữa.
Có lẽ tôi đã trêu chọc cô ta hơi quá. Dù lời nói và hành động của cô thường lạnh nhạt, phản ứng của cô lại bất ngờ chân thật đến mức tôi không kìm được mà muốn chọc ghẹo thêm một chút.
“Xin lỗi, xin lỗi, chuyện đó đi xa quá rồi.” Tôi vội vàng xin lỗi. “Ít nhất em cũng từng nắm tay cha mình rồi chứ? Lý luận của em có vẻ hợp lý hơn theo hướng đó. Thôi được, nói tiếp đi.”
“Em đã quên rồi.”
“Hả?”
“Em nói là cảm giác khi nắm tay cha mình. Em đã quên mất rồi.”
Kirigiri nheo mắt, khẽ đưa tay phải vuốt mái tóc mái của mình. Trong tất cả những cử chỉ mà cô thể hiện từ nãy đến giờ, hành động này là biểu hiện cảm xúc rõ ràng nhất.
“Được rồi, hiểu rồi.”
Tôi nói qua loa cho xong chuyện. Phiền thật, xem ra cô ta cũng có nỗi lòng riêng. Nhưng nếu cứ để cô tiếp tục chìm trong cảm xúc, cuộc trao đổi này sẽ chẳng đi đến đâu.
“Tóm lại, ý em muốn nói là… người khiến chúng ta bất tỉnh là đàn ông, nghĩa là Samidare Yui không phải là hung thủ. Lý luận của em là vậy, đúng không?”
Kirigiri vẫn giữ đầu nghiêng sang một bên, khẽ gật đầu xác nhận.
Trong số các thám tử đến Đài Quan Sát Sirius, chỉ có tôi và Kirigiri là con gái. Nếu lời cô ta đúng, thì tôi sẽ được loại khỏi danh sách nghi phạm.
“Nhưng chị đã nói ngay từ đầu rồi mà.” Tôi thở dài. “Chị biết rõ bản thân không phải là hung thủ, nên đâu cần chứng minh gì thêm.”
“Không, với em, chừng đó vẫn chưa đủ.”
“Gì cơ? Ý em là phải chạm tay chị thật thì mới tin à?”
Khi tôi hỏi, Kirigiri cúi mắt xuống như đang cân nhắc từng lời, rồi lại ngước nhìn tôi và khẽ gật đầu.
“…Tay của chị.”
Cô nói một cách chần chừ, vừa nói vừa đưa tay phải ra phía tôi.
Cô ta nghiêm túc thật.
Đây là một cái bẫy sao?
Cô ta là hung thủ, và tất cả những gì nói trước đó có lẽ chỉ là dối trá để tìm cách tiếp cận tôi. Có thể cô ta đang giấu vũ khí đâu đó trên người, và muốn lừa tôi bước vào tầm tấn công của mình.
Kirigiri Kyoko—tôi vẫn chưa hiểu rõ về cô ta. Chúng tôi mới gặp nhau chưa lâu, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, thứ duy nhất tôi biết là cô ta để lại cho người khác một ấn tượng bí ẩn khó dò, cùng một câu chuyện gia đình phức tạp.
Dù cô ta đã kết luận rằng tôi vô tội, tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
“Chị hiểu rồi, vậy thì bắt tay giảng hòa nhé.” Tuy nói vậy, tôi vẫn không lại gần. “Nhưng cái bắt tay thật sự nên để sau khi mọi chuyện được sáng tỏ. Hãy làm thế khi cả em và chị đều chứng minh được mình an toàn.”
“Gì cơ?”
“Ngồi lên ghế đi.”
Tôi ra lệnh.
Cô ta vốn đang ngồi bệt bên cạnh chiếc ghế, giờ liền làm theo, ngồi xuống chiếc ghế bành nhỏ.
“Đưa tay phải ra.”
Cô ngoan ngoãn đưa tay ra.
Tôi cẩn trọng tiến lại gần và nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ta. Nó mảnh khảnh như một món đồ thủy tinh, chỉ cần dùng chút sức cũng có thể làm vỡ, nên tôi nắm rất khẽ.
Tay trái cô bị còng. Chỉ cần tôi giữ lấy tay phải như thế này, sẽ không cần lo cô ta tấn công.
Chúng tôi khẽ siết tay nhau, ánh mắt vô tình chạm nhau.
“Thế nào? Giờ em đã nhìn ra sự thật chưa? Nhưng thôi, chuyện đó để nói sau. Giờ chị cũng phải tìm ra sự thật của riêng mình với tư cách một thám tử.”
“Chị định làm gì?”
“Trước hết, chị nghĩ cần phải điều tra kỹ tình hình trong tòa nhà này.” Tôi nói trong khi vẫn nắm tay cô. “Chị vẫn còn một vài điểm nghi ngờ về em. Nhưng nếu em thực sự cũng là một thám tử, chắc hẳn em hiểu được cảm giác đó của chị, đúng chứ? Dù sao thì, hiện tại chỉ là nghi ngờ đơn thuần thôi... Để xác định được em có phải hung thủ hay không, cần thêm một điều kiện quan trọng nữa, đó là phải xác nhận xem ngoài năm người chúng ta ra, liệu còn ai khác có mặt ở đây hay không, để xem có khả năng tội ác được gây ra bởi kẻ bên ngoài không.”
“Chị còn chưa xác nhận việc đó sao?”
“...K-Không, chị vừa mới tỉnh dậy mà.” Câu đáp lại của cô khiến tôi chộn rộn. “Một tội ác do vị khách thứ sáu chưa được mời gây ra... Nếu điều đó chứng minh được, chị sẽ để em được thả tự do.”
“Vậy thì ta phải tiến hành điều tra ngay, trước khi tuyết che mất dấu vết, nhất là bên ngoài cửa sổ và cửa ra, xem có dấu hiệu ai ra vào không.”
“Chị sẽ đi xác nhận.”
“Nếu có khách lạ, người đó nhất định là đàn ông, và có thể vẫn đang trốn trong toà nhà này.”
Kirigiri lộ vẻ hơi nao núng.
“Được, chị sẽ kiểm tra, chị đi một mình. Xin lỗi, chị phải để em ở đây với tay phải vẫn còn bị còng.”
Nếu cô là kẻ sát nhân, có lẽ chính cô đã chuẩn bị chiếc còng. Trong trường hợp đó, cô có thể vẫn còn chìa dự phòng giấu trên người. Sau khi tôi rời đại sảnh, cô có thể mở còng được, nên cần thiết phải trói cả hai tay cô trước.
“Không có ý hại em đâu.”
“Ừ. Nếu chị không làm vậy, em mới thấy bất an đấy.”
Kirigiri nói với vẻ lạnh nhạt.
Nhưng… dù đã nói sẽ trói cô ấy lại, tôi lại chẳng có còng tay hay sợi dây nào để làm việc đó cả.
“Dải ruy băng của em.”
“…Được chứ?”
“Miễn là để chứng minh em vô tội.”
Cô khẽ gật đầu đồng ý.
Tôi tháo hai dải ruy băng buộc bím tóc ba của cô ở hai bên trái phải.
Rồi dùng một trong số đó buộc cổ tay phải của cô vào tay vịn của chiếc ghế bành.
Như vậy, đôi tay cô đã được cố định lại.
“Giờ chị sẽ đi kiểm tra từng căn phòng. Nếu vị khách không mời kia đang ẩn nấp đâu đó, hắn có thể tìm cách ra khỏi phòng mình và trốn sang chỗ khác để tránh bị phát hiện. Nhưng chỉ cần em ở lại sảnh trung tâm này, thì mọi hành động của hắn đều sẽ bị lộ hết.”
“Nghĩa là em phụ trách quan sát.”
“Đúng vậy. Nhưng em đang bị trói cả hai tay. Vị khách không mời sẽ rất nguy hiểm với em vì hắn là một kẻ sát nhân tàn bạo. Nếu người đó xuất hiện, hãy dùng hết sức hét lên, chị sẽ tới cứu em ngay.”
“Chị sẽ tới cứu em ư?”
“Nếu có khách không mời, tức là em vô tội. Chị sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.”
“Vậy sao... nhưng em nghĩ lúc đó sẽ quá muộn.” Kirigiri vẫn trông như chuyện này chẳng liên quan đến cô. “Nhưng điều em muốn nói là, ngay cả khi có khách không mời, sự vô tội của em vẫn không thể được chứng minh một cách logic. Lý do người đó ẩn nấp chưa hẳn liên quan tới vụ án; cũng có thể là...”
“Chuyện đó không quan trọng.” Tôi chặn lời cô. “Nếu có ai lẻn vào, đá đít hắn ra chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.”
“...Chắc vậy.”
Cô đáp thẳng thắn.
“Chị không nghĩ sẽ có ai ra vào nơi hẻo lánh này giữa đêm khuya trong bão tuyết... nhưng chị vẫn sẽ đi điều tra.”
Tôi rời khỏi Kirigiri và bắt đầu điều tra bên trong từng căn phòng, từ căn gần nhất. Tôi mở rèm, kiểm tra khóa cửa sổ, rồi xem xét tình trạng tuyết bên ngoài.
Tôi nhanh chóng kiểm tra toàn bộ cửa sổ trong tất cả các phòng. Kết quả là mọi cửa sổ đều được khóa chặt từ bên trong. Thêm vào đó, lớp tuyết bên ngoài không có dấu hiệu bất thường nào.
Trong phòng cũng không có khe hở nào khác, chẳng hạn như lỗ thông gió hay ống điều hòa. Nói cách khác, việc khóa cửa sổ từ bên ngoài bằng dây hay thép là điều không thể.
Tiếp theo, tôi kiểm tra cửa chính. Cánh cổng vẫn khóa, và khi nhìn ra lớp tuyết bên ngoài, tôi không thấy dấu vết ai từng ra hay vào.
Kết luận: tôi vẫn chưa tìm được bằng chứng nào cho thấy có người khác đã vào hay rời khỏi tòa nhà. Ngoài ra, tôi cũng không phát hiện bất kỳ sinh vật sống nào ngoài tôi và Kirigiri.
Khi tôi trở lại đại sảnh, Kirigiri vẫn bị trói vào chiếc ghế bành, im lặng chờ tôi quay về.
“Thật đáng tiếc, có vẻ như ngoài chị và em ra thì nơi này không còn ai khác.”
“Không có dấu vết nào trên tuyết sao?”
“Đúng vậy. Dù trong cơn bão tuyết này dấu chân có thể bị phủ đi rất nhanh, nhưng nếu có ai đi ngang qua, chắc chắn vẫn sẽ còn lại dấu vết. Không có bất kỳ điểm bất thường nào cả.”
Kết quả là, vụ án trở nên rối rắm và khó hiểu hơn.
Không, phải nói là nó lại trở nên đơn giản hơn.
Có thể ví Đài Quan Sát Sirius này như một chiếc chai bị bịt kín.
Bởi vì chiếc chai đã được niêm phong, nên không ai có thể ra vào nó. Nói cách khác, nếu bên trong có ba thi thể và hai người còn sống, thì một trong hai người ấy nhất định là hung thủ.
Điều đó có nghĩa kẻ giết người là Kirigiri Kyoko.
Cô ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt như đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi có thương cảm cho cô, nhưng tôi vẫn không thể để cô được tự do.
Về lý trí mà nói, cô ấy chắc chắn là hung thủ. Tuy nhiên, tôi không thể chấp nhận câu trả lời này, điều đó là chắc chắn. Liệu một cô gái như cô ấy có thể giết ba người đàn ông trưởng thành và sắp xếp thi thể họ trên giường được chăng?
“Chị không hiểu nổi… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong vụ án này?” Tôi không thể nhịn được mà thốt lên. “Tòa nhà kỳ lạ này, và cả ủy nhiệm kỳ lạ mà chúng ta nhận được… Nhưng có một điều cuối cùng chị hiểu. Vụ án được viết trên tờ giấy đen không phải là vụ án được giao cho chúng ta để giải quyết, mà là để chúng ta bị lôi kéo vào.”
“...Yui-oneesama.” Kirigiri nói, cắt lời tôi. “Chị đang nói về cái gì vậy?”
“À? Thư ủy nhiệm. Nó có kèm theo một tờ giấy washi màu đen, đúng không? Nơi này và hung khí đều được ghi trên đó.”
“...? Cho em xem tờ giấy đen mà chị nói.”
“Được?”
Tôi để Kirigiri ngồi trên ghế, quay về phòng mình, lục trong ba lô. Tôi lấy tờ giấy đen ra khỏi túi và quay trở lại hội trường.
“Mở nó ra cho em xem.”
Lời yêu cầu dường như khẩn cấp của Kirigiri khiến tôi bất giác tuân theo. Tôi rút tờ ghi chú gấp trong phong bì đen ra. Tờ ghi chú là một tờ giấy washi màu đen, với vài chữ viết bằng mực trắng.
Khi Kirigiri nhìn thấy nội dung, khuôn mặt cô bỗng tái mét, nhợt nhạt như mất hết sắc máu.
“Yui-oneesama… đây không phải một vụ giết người bình thường.”
“C-Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Khả năng cao đây là… một trò chơi.”
