Mirabelle đang có một vẻ mặt bất lực trong khi đứng cạnh Heather.
Sau khi tham quan xong toàn bộ lâu đài thì Lucy đưa Mirabelle trở về phòng của Heather.
Mirabelle trong lúc đó vẫn cứ miên man chìm vào dòng suy tư và mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm sau lưng thì cô mới sực tỉnh.
Không thể không nói, nhưng lần tham quan này cô đã thu thập được khá nhiều thông tin hữu ích.
Bản đồ lâu đài cũng gần như đã được cô ghi hết vào trong đầu.
Ngoại trừ tầng hầm, khu vực cấm, nơi cô chưa đi qua thì còn lại cô đã rõ mồn một.
Cho cô giấy và bút, cô có thể vẽ lại được bản đồ của toàn bộ lâu đài (trừ tầng hầm) ngay.
Chỉ còn lại hai vấn đề nan giải là làm sao để gặp được mẹ và làm thế nào để tháo cái vòng cổ chết tiệt này ra thôi…
Đối với cô, việc đặc biệt quan trọng chính là làm sao để xử lý được cái vòng cổ chết tiệt đó.
Cô không muốn đeo một thứ nhục nhã như thế trên mình thêm một giây một phút nào nữa.
Lúc đó chỉ vì Heather nửa cưỡng chế mà cô mới bị ép đeo nó lên người.
Thế nên dù là bây giờ, cô vẫn không muốn đeo nó trên người, cô muốn tháo bỏ nó ra ngay tức khắc.
Heather bắt đầu lên tiếng sau khi nhận ra sự hiện diện của cô gái phía sau.
“Cô thấy sao? Thế là từ giờ, cô sẽ luôn sống trong lâu đài này cùng với ta…”
Nghe cứ như là bị giam lỏng ấy.
“À ừm… Chủ Nhân, tôi sẽ không thể… đi ra ngoài được nữa sao?”
“Không, vẫn còn cơ hội. Cơ mà, cũng còn phải tùy vào việc tâm trạng của ta có tốt hay không. Hơn nữa, lúc đi ra ngoài cô không được phép rời xa ta dù chỉ là nửa bước, cũng cấm tiệt luôn mấy chuyện ngó đông ngó tây… Thôi tạm thời giờ thì chỉ có nhiêu đó thôi, đợi chủ nhân nghĩ tiếp sẽ nói cho cô biết sau…”
“……”
Giờ tạm thời chỉ mới còn ít có chừng đó thôi…? Nhìn là cũng thấy cả đống luôn rồi ấy chứ!
Thế thì thà bị giam lỏng ở trong lâu đài này còn hơn…
Mirabelle lộ ra một vẻ mặt bất lực, thứ cô muốn là tự do, một cơ hội để tự do hành động.
“Thế, Mira có muốn đi ra ngoài tản bộ với chủ nhân không?” Heather dùng giọng điệu châm chọc để hỏi Mirabelle.
Mà Mirabelle hiện cũng không thể làm được gì.
Heather đã ra lệnh rồi, thì dù có muốn hay không cô cũng không có quyền từ chối…
“Vâng, dĩ nhiên muốn rồi ạ…”
“Thế thì tốt. Ra phố tản bộ với ta nào…”
Thực lòng mà nói, Heather không muốn ra ngoài đi dạo vào ban ngày chút nào.
Thực ra thì đi dưới ánh nắng mặt trời cũng chẳng khiến cô cảm thấy khó chịu gì, chỉ là, dưới ánh nắng mặt trời sẽ làm hạn chế đáng kể các năng lực của cô, thế nên Heather mới không muốn ra ngoài trong khi trời vẫn còn sáng.
Tuy nhiên, Mirabelle thì khác.
Một cô gái đầy tò mò về thế giới bên ngoài.
Thêm phần Mirabelle là một Elf, khác với cô, một chủng tộc cần được tắm nắng dưới ánh sáng mặt trời.
Và đó là cô nàng thiếu nữ với cái tên, Mirabelle Brillana.
Mirabelle cùng Heather lên trên một cỗ xe ngựa và tiến về khu phố trung tâm.
Cả hai đều đeo mạng che mặt vì không muốn tiết lộ danh tính của mình.
Nếu danh tính của Heather bị nhận ra ngay giữa phố thì sẽ vô cùng rắc rối.
Còn về phần Mirabelle, tai và tóc của cô đều đã được che đi.
Mà cũng dễ hiểu thôi.
Cô là công chúa elf, mà công chúa elf thì lại có một vết bớt hình vương miện ở trên chóp tai rất dễ dàng nhận ra.
Thêm nữa, cô còn đeo trên mình một viên đá mà Heather đã đưa cho.
Đó là viên đá có khả năng ẩn đi huyết hương trên cơ thể Mirabelle.
Nếu không, với huyết hương cám dỗ trên mình, cô sẽ dễ dàng bị nhận ra ngay.
Cho nên Mirabelle mới phải giấu đi danh tính của mình.
Còn về phần Heather…
Mirabelle cho đến nay vẫn chưa rõ Heather thực sự là ai.
Heather không muốn đem theo bất cứ người hầu nào ra ngoài ngoại trừ nàng mĩ nhân hầu gái lạnh lùng giá băng Lucy.
Còn Mirabelle, cô không được tính là người hầu của Heather.
Bởi lúc này, mặc trên người cô là một chiếc váy ren tương tự với Heather.
Từ ngoài nhìn vào, người ta chỉ có thể nói đó là hai người bạn thân đang đi dạo phố cùng nhau mà thôi.
Mặc dù Mirabelle cảm thấy thật tốt vì không phải mặc trang phục hầu gái, thế nhưng cô vẫn phải mặc váy.
Kỳ thực mà nói, cô chẳng có một chút gì hứng thú đối với nữ phục.
Thế nên nếu có cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ mặc một thứ gì đó quá nữ tính.
Bởi trong tận thâm tâm, cô vẫn luôn cho rằng mình là một người đàn ông.
Tuy bộ đồ ngủ hồng phấn cô mặc lúc trước cũng được thuộc vào loại dễ thương, thế nhưng nếu so với cái váy ren cô đang mặc lúc này thì bộ đồ ngủ đó trông còn đỡ hơn rất nhiều.
Heather nắm tay Mirabelle và kéo cô xuống xe sau khi đến khu phố trung tâm.
“Um… Cô Lucy không đi cùng chúng ta sao?”
Trong lòng cảm thấy khá khó xử khi phải ở một mình với Heather, thế là Mirabelle liền hỏi về Lucy.
“Không, em ấy không cần phải đi cùng chúng ta. Nhiệm vụ của em ấy là làm sao phải có một chiếc xe ngựa tới đón chúng ta khi trở về. Lần này là chỉ có một mình ta dắt “vật cưng” của mình đi tản bộ mà thôi…”
“……”
Nghe nó thản nhiên mà gọi mình là vật cưng dễ chưa kìa…
…thật đúng là dù chỉ một chút cũng chả thấy vui nổi.
“Này đằng đó, cô đừng có làm ra quả mặt nhăn nhó thế chứ, hên cho cô là ta chỉ có cầm tay cô đi chứ không phải là dùng dây xích mà lôi cổ cô đi đấy, cô nên biết ơn đi…”
Heather nói chẳng sai tí nào, vì cho cùng hầu hết những “vật cưng elf” quanh phố thì người nào người nấy cũng đều bị kéo đi bởi những sợi xích nối với chiếc vòng cổ của mình.
Nếu mà so với Heather thì cách đối xử của cô đối với Mirabelle khá là tốt.
À… Mình như này vẫn là còn tốt chán nhỉ.
Những elf sống trong các khu nhà dành cho tầng lớp thấp kém đã ra ngoài để làm việc.
Họ mang trên vai gánh nặng về lương thực của chủng loài mình.
Họ cần phải “làm việc” đổi lại “một lượng tự do nhất định”.
Vampire không cần phải ăn thực phẩm của Elf, thức ăn của chúng là máu.
Thế nên phần lớn lượng thực phẩm mà Elf làm ra đều được sử dụng cho các Elf trong các [cơ sở sản xuất] hoặc những Elf được “nuôi” bởi các quý tộc vampire.
Một số phận quá ư là bi thảm, ngay cả với những Elf được nuôi như “vật cưng”.
Thế nhưng phải nói một điều rằng, những Elf được nuôi làm “vật cưng” trong nhà các quý tộc thì lại có một cuộc sống tương đối “tốt” hơn những Elf khác.
Vì vậy mới nói, Mirabelle đã may mắn hơn rất nhiều nếu so với họ.
Thế nhưng….
Với cái cảnh này…
Với cuộc sống như hiện tại…
Chẳng phải quá đỗi là bi thảm rồi sao…
….khi mà toàn bộ giống loài ta chỉ có thể sống sót bằng cách phục vụ cho chúng, phục vụ cho những tên Vampire đó.
…khi mà để sống tốt hơn ta phải cam chịu làm “thú cưng” cho chúng, kẻ thù của ta, những kẻ đã nô dịch cả giống loài ta…
Nghĩ đến đều này làm trái tim thêm Mirabelle đầy phiền muộn.
“……”
Mà khi đó Heather, người đang đứng cạnh bên, với khả năng đọc suy nghĩ, tự nhiên là cô cũng thấu được nổi phiền muộn trong lòng Mirabelle.
Cô liền có chút sinh ra cảm giác hối hận vì đã đưa Mirabelle ra ngoài.
Để cho cô chứng kiến cảnh này, chẳng phải sẽ càng thêm khiến cô mong muốn trốn chạy hơn sao?
“Này này, Mira, ta dạo quanh con phố này một vòng nào…”
“Vâng…”
Cô vẫn vờ như là không có gì dẫu trong lòng đang rất phiền muộn.
Cô được Heather dẫn đi dạo quanh con phố.
Rồi đột nhiên, Heather kéo cô vào một nơi có vẻ như là quán cà phê.
Được trang trí vô cùng xa hoa.
Quầy được làm bằng gỗ nguyên khối, với những chiếc ghế sofa êm ái rất gần gũi với không khí hiện đại.
Nếu muốn so sánh, ta sẽ nói có thể tìm thấy được những không gian như thế này tại những quán cà phê ở Tây Âu thời hiện đại.
Trong quán có một hương thơm tựa như mùi thơm của hoa nhài.
Mà Mirabelle thì lại không hiểu, tại sao phải là hoa nhài?
Chẳng nhẽ hương hoa nhài có thể làm kích thích sự thèm ăn của lũ Vampire hay gì?
Chịu.
Thứ duy nhất cô không biết trong “trò chơi” này là thiết lập của Vampire.
Số lượng khách hàng trong tiệm không quá nhiều mà cũng chẳng quá ít.
Chỉ cỡ nửa tiệm mà thôi.
“Hoan nghênh hai vị tiểu thư đáng yêu, xin hỏi hai người cần gì?”
Heather dùng tay giật giật cái vòng cổ, ra hiệu cho bên kia biết Mirabelle là một “vật cưng”.
“Mang ra thứ gì đó cho đứa nhỏ này ăn được… còn ta, huyết trà bình thường là được rồi.”
“……”
Mirabelle thực sự rất ghét việc bản thân bị kéo vòng cổ ra như vậy.
Cô thấy một cảm giác rất chi là lạ.
Khiến cô thấy mình như thế một con chó nhỏ được chủ dắt đi dạo, sau đó gặp người quen rồi cho người đó biết tên con chó (cô) là gì.
Cảm giác bị những ánh nhìn chằm chằm vào xem như một con thú cưng cũng thấy rất chi là kì lạ.
Thế nhưng, đó là quy tắc ở đây?
Mirabelle cũng rất tuyệt vọng, thế nhưng, cô có thể làm gì?
Với sức của bản thân, cô có thể làm gì đây?
Tên phục vụ trung niên sau khi nhìn thấy dấu hiệu trên vòng cổ Mirabelle thì hiểu ra ngay đó là dấu hiệu thuộc về một nhân vật tai to mặt lớn, có quyền lực rất cao, chỉ những “vật cưng” của họ mới được đeo trên mình dấu hiệu đó…
… hắn mở to hai mắt trong kinh ngạc, nhưng sau đó cũng nhanh chóng quay lại dáng vẻ tươi cười như vừa nãy và dùng thái độ cẩn trọng mà dẫn họ đến một vị trí gần cửa sổ.
“Xin mời hai vị ngồi đây và đợi trong giây lát, chúng tôi sẽ mang lên những món các ngài cần ngay…”
—–
Tên: Mirabelle Brillana
Giới tính: Nữ
Tuổi: 15
Chủng tộc: Elf (Huyết Nô: Nếu một ngày không bị hút máu, sẽ xuất hiện các phản ứng lên cơn nghiện)
Cấp độ: Lv. 0
Máu (HP): 70/100 (phục hồi)
Mana (MP): 50/50
Sức mạnh: 10
Nhanh nhẹn: 20
Thể lực: 20
Trí lực: 400
Công kích vật lý: 2
Chính xác: 10
Né tránh: 20%
Bạo kích: 0%
Kỹ Năng: Phân Tích Dữ Liệu (Phong Ấn), Sửa Đổi Dữ Liệu (Phong Ấn), Huyết Hương (Áp Chế)