Sau khi cuộc đấu giá kết thúc.
Chiếc lồng sắt nhốt Mirabelle một lần nữa được đẩy vào phía sau sân khấu.
300 triệu đồng vàng—
Cô không ngờ là giá trị của bản thân lại cao đến vậy.
Cô vốn là người thiết kế toàn bộ trò chơi này.
Đương nhiên là cô phải hiểu rõ giá trị của mọi vật.
Tuy không biết ai là người giàu có đến mức có thể trả một mức giá cắt cổ như vậy, nhưng việc này nó cũng không liên quan gì đến cô.
Cô muốn lợi dụng khoảng khắc chiếc lồng được mở ra để trốn thoát.
Tên quý tộc đã mua mình có lẽ cũng chẳng muốn lấy cái lồng sắt vụn này về làm gì đâu nhỉ?
Cùng lắm là hắn cũng chỉ mang mình, “món hàng” của hắn đi thôi.
Nhưng mà—
Ai mua cô thì cũng không quan trọng.
Sau đó cô dùng hết sức bật đi ngay tại chỗ. Như thể một mũi tên, cô bắn thẳng về phía Mirabelle, người đang ở rất xa.
“Công Chúa!”
Nim hét lên như thể đang cảnh báo Mirabelle về sự nguy hiểm trong khi được bế công chúa trong vòng tay của Mirabelle.
“!?!”
Mirabelle cũng nhận ra mối nguy hiểm đang đến gần nhờ lời cảnh báo của Nim.
Cô nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang lao thẳng về phía họ.
Dưới tình thế cấp bách, Mirabelle dùng hết sức để vội vàng nhảy ra khỏi chỗ cô đang đứng.
“Cái tốc độ của con ả này cứ như là tên lửa đạn đạo ấy, không ngờ là ở nơi này lại xuất hiện một tên kinh khủng như vậy…”
“Tên lửa đạn đạo? Người đang nói cái gì vậy?”
Nim hoàn toàn không hiểu Mirabelle đang nói cái gì.
“Không… không có gì, chờ khi nào thoát được rồi từ từ ta sẽ giải thích cho em sau… Nhưng mà mọi chuyện có vẻ như không suôn sẻ cho lắm.”
Mirabelle nhìn loli tóc vàng đang đứng trước mặt mình.
Cô vừa nhảy đến từ một nơi rất xa với tốc độ như tên lửa đạn đạo.
Thế nhưng chỉ mới bằng một câu nói ngắn ngủi như vậy mà bây giờ lại có thể đứng ở trước mặt mình.