Ba người xoay mấy vòng, Lâm Nhàn cảm thấy đau chân lại phải xỏ dép vào.
"Thần tiên tỷ tỷ, chị đưa em đi học đi."
Thần Thần níu lấy Thẩm Tiêu Tiêu, lại buông một tràng nịnh nọt.
"Được, em muốn đi học thì nhất định sẽ được đi!"
Ánh mắt Thẩm Tiêu Tiêu trở nên kiên định, dù thế nào cũng phải giải cứu đứa trẻ này.
"Thằng con trời đánh này, còn học được cách tìm viện trợ nữa, là lớp học online bố tìm cho con không thơm, hay là bố dạy không giỏi!"
Lâm Nhàn chỉ vào trán con trai mắng.
"Lêu lêu lêu~ Con chỉ muốn trải nghiệm một chút thôi, ở nhà bố cứ làm phiền con."
Thần Thần trốn sau lưng Thẩm Tiêu Tiêu không ngừng làm mặt quỷ.
"Anh Lâm, anh làm vậy là phạm pháp, đây là chuyện rất nghiêm túc."
Thẩm Tiêu Tiêu không cười nổi nữa, cô thật sự có chút tức giận rồi.
"Ngày mai tôi sẽ đưa các cô đến trường, cô xem là biết."
Lâm Nhàn không tiếp tục giải thích.
Người ta luôn chỉ tin vào những gì mình tận mắt thấy, người khác nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
"Được, tôi sẽ đi xem."
Thẩm Tiêu Tiêu gật đầu, không giải quyết chuyện này thì cô không thể yên lòng.
Reng reng reng~
Điện thoại của Lâm Nhàn vang lên.
"Alô, lợn rừng lại ra phá à? Ba con? Lập tức xuất phát!"
Lâm Nhàn khẽ nhíu mày, trong đôi mắt híp lại loé lên ánh sáng phấn khích.
"Thần Thần! Đại Vàng!"
Cúp điện thoại, Lâm Nhàn hét lớn một tiếng.
"Có!"
"Gâu gâu gâu!"
Thần Thần và Đại Vàng đều chạy đến trước mặt Lâm Nhàn đứng nghiêm, trông như hai chiến binh nhí.
???
Thẩm Tiêu Tiêu xem mà ngây người.
Vừa rồi đột nhiên đã chuyển sang trạng thái chiến đấu rồi à?
"Lập tức thu dọn trang bị, năm phút sau xuất phát."
Lâm Nhàn ra lệnh một tiếng, hai người một chó nhanh chóng tản ra, mỗi người đi tìm đồ của mình.
"Này này này, các anh định làm gì vậy?"
Thẩm Tiêu Tiêu vội vàng đuổi theo Lâm Nhàn hỏi.
"Có lợn rừng vào ruộng phá hoại lương thực, chúng tôi phải ra ngoài bắt lợn rừng, các cô muốn đi thì lái xe theo chúng tôi."
Lâm Nhàn vừa giải thích, vừa rút từ trong kho ra một con dao găm bằng thép, cùng với một chiếc mũ bảo hiểm có đèn pha công suất lớn.
"Bắt lợn rừng? Đó không phải là động vật được bảo vệ sao?"
Thẩm Tiêu Tiêu có chút ngơ ngác, hình như đây là phạm pháp.
"Thông tin của cô cũ quá rồi, bây giờ lợn rừng sinh sôi quá nhiều, sớm đã bị loại khỏi danh mục động vật 'tam hữu' rồi."
Lâm Nhàn nhanh chóng sắp xếp xong trang bị, dắt dao găm vào thắt lưng, đội mũ bảo hiểm lên.
(PS: Động vật tam hữu: là chỉ các loài động vật hoang dã trên cạn được nhà nước bảo vệ, có giá trị sinh thái, khoa học, xã hội quan trọng)
"Vậy các anh bắt lợn rừng thế nào? Có cần phải rầm rộ thế không?"
Thẩm Tiêu Tiêu thấy Lâm Nhàn tìm cả đống đồ, trong ấn tượng của cô lợn đều rất ngốc.
"Đại tiểu thư ơi, lợn rừng không phải lợn nhà, sao cô lại ngốc như lợn vậy."
"Cô xem, đây là lợn rừng. Nặng mấy trăm cân, da dày thịt béo, răng nanh có thể đâm thủng tấm thép 3mm..."
Lâm Nhàn mở điện thoại, tìm một tấm ảnh lợn rừng cho Thẩm Tiêu Tiêu xem qua.
"Ờ... anh mới ngốc như lợn, tôi có thấy bao giờ đâu."
Thẩm Tiêu Tiêu chỉ nghe thấy anh mắng mình là lợn, không vui phản bác lại một câu.
【Đùa cái gì vậy, chỉ có hai người một chó? Lợn rừng húc một cái là bay lên trời!】
【Lợn rừng toàn tấn công từ bên dưới mà, đội mũ bảo hiểm có tác dụng quái gì, nó có cắn vào đầu đâu.】
【Lầu trên đừng thể hiện sự vô tri nữa, đó là đèn pin ánh sáng mạnh để chiếu sáng, không đội lên đầu thì cứ cầm mãi à?】
【Cô MC này đúng là ngốc đến đáng yêu, lợn rừng trưởng thành dài đến một mét tám, lao tới cây cũng có thể húc gãy.】
【Dắt con đi bắt lợn rừng, không phải streamer điên rồi thì chính là tôi điên rồi.】
【...】
Cư dân mạng bắt đầu bàn tán, chỉ với mấy người này căn bản không phải là đối thủ của lợn rừng.
Thần Thần chạy lon ton tới, "Chuẩn bị xong, có thể hành động bất cứ lúc nào."
Chỉ thấy Thần Thần đeo một chiếc ba lô, bên trong có dây thừng và túi cứu thương, cùng với một chiếc máy bay không người lái.
"Gâu gâu gâu!"
Đại Vàng vẫy đuôi, ngậm một cái vòng cổ chạy tới.
Lâm Nhàn cầm lấy đeo cho Đại Vàng, đây là một thiết bị định vị.
Nhìn hai người một chó phối hợp ăn ý như vậy, Thẩm Tiêu Tiêu biết chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên họ đi bắt lợn rừng.
"Vậy chúng tôi đi theo các anh xem sao."
Thẩm Tiêu Tiêu do dự một lúc vẫn quyết định đi theo, bảo người quay phim lái xe tới.
"Yên tâm đi chị, bố em là thợ săn lợn rừng, Đại Vàng là chó dẫn đường, em là chỉ huy, lợi hại lắm."
Thần Thần toe toét cười, tự tin vỗ ngực.
Một lúc sau.
"Cháu Lâm, xuất phát thôi."
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi từ trên xe xuống, ở cổng sân gọi một tiếng.
"Vâng ạ, chú Trương nhanh thật đấy."
Lâm Nhàn quay về phía ống kính nhếch mép cười, "Hôm nay dẫn các cô đi xem chút trò kích thích."
Cậu vỗ đầu Đại Vàng một cái, Đại Vàng nhe răng nanh về phía ống kính "gâu" một tiếng.
Mấy người ra ngoài sân, thấy một chiếc xe bán tải đang đỗ.
Thùng xe bán tải chở một cái lồng chó hai tầng, tiếng chó sủa vang lên không ngớt, bên trong có hơn mười con chó lớn.
Doberman, Malinois, chó ta, Pitbull..., đủ các loại giống, đều là những con chó lớn nặng mấy chục cân.
"Nhiều... nhiều chó quá."
Thẩm Tiêu Tiêu liếc qua một cái đã không dám động đậy.
"Đừng sợ, đều là chó của trại chó chú Trương, đã qua huấn luyện nghiêm ngặt không cắn người đâu."
Lâm Nhàn thấy Thẩm Tiêu Tiêu có chút hoảng, bèn chắn trước người cô rồi mở lồng chó.
"Đại Vàng, vào đi!"
Đại Vàng nhấc chân trước lên, bị Lâm Nhàn đỡ mông nhét vào trong lồng.
Khóa lồng lại xong, Thẩm Tiêu Tiêu mới dám đến gần quan sát.
"Tại sao có con mặc áo, có con lại không ?"
Thẩm Tiêu Tiêu có chút thắc mắc.
"Haha, phân công khác nhau mà."
"Chó dẫn đường khứu giác nhạy bén, chịu trách nhiệm dẫn đường tìm lợn rừng, cứ đuổi theo và sủa liên tục."
"Chó hỗ trợ nhanh chịu trách nhiệm hỗ trợ chó dẫn đường truy kích, làm tiêu hao thể lực của lợn rừng, tiện thể gọi chó chủ lực."
"Chó chủ lực chính là mấy con mặc áo giáp này, đều là chó săn cỡ lớn, chịu trách nhiệm cận chiến, nên phải mặc đồ bảo hộ."
"Đặc biệt là con Đại Vàng chó dẫn đường này, thông minh lắm, đầu óc nhanh nhạy, lần nào cũng giúp được việc lớn."
Chú Trương cườ hề hề, giải thích cặn kẽ cho Thẩm Tiêu Tiêu một phen.
【Mấy người vừa nãy gào mồm nói anh chàng nằm thẳng vô dụng đâu rồi? Người ta là dân chuyên nghiệp đấy, hơn chục con chó lớn cơ mà.】
【Vả mặt đến nhanh như vậy, nhiều chó thế này, còn có đủ các loại phân công, đúng là mở mang tầm mắt.】
【Mấy con chó này cũng chưa chắc cắn rách được lớp phòng ngự của lợn rừng đâu, lần này có cái để xem rồi.】
【Có cảm giác như đi vào núi săn bắn vậy, vẫn là ở nông thôn đã hơn, thành phố làm gì có hoạt động này.】
【...】
Nhìn thấy cả một xe chó săn, cư dân mạng lúc này mới tin, đây là thật sự đi bắt lợn rừng.
"Đi thôi, xuất phát."
Lâm Nhàn gọi một tiếng, Thần Thần mở cửa xe lên xe.
"Đợi đã, tôi đi cùng xe với các anh."
Thẩm Tiêu Tiêu còn rất nhiều thắc mắc, cũng leo lên xe bán tải.
Người quay phim lái xe theo sau, nhưng Thẩm Tiêu Tiêu đã cầm theo camera lên xe, livestream không hề bị gián đoạn.
"Tại sao các anh không đi sớm hơn? Bây giờ trời càng lúc càng tối rồi."
Thẩm Tiêu Tiêu ở trong xe bắt đầu phỏng vấn.
"Lợn rừng ban ngày đều ngủ, tối mới ra ngoài tìm ăn. Hơn nữa buổi tối dân làng ít ra ngoài, gia súc cũng về chuồng rồi, tương đối tiện cho việc săn bắt."
"Có lúc chúng tôi toàn nửa đêm mới đi, ngày mai tôi có việc, nên mới đi sớm thế này."
Chú Trương khá thích tán gẫu, vừa nói vừa cười về phía ống kính.
"Thì ra là vậy, lợn rừng thường xuyên ăn hoa màu phải không ạ?"
Thẩm Tiêu Tiêu gật đầu, lại biết thêm một chút kiến thức.
"Không chỉ ăn, sức phá hoại cũng rất mạnh. Ruộng ngô chín, một đêm có thể san phẳng hai mẫu ruộng, phiền phức lắm."
Chú Trương căm ghét nói, nông dân ghét nhất là kẻ phá hoại lương thực!
"Năm ngoái khoai tây ông nội nhà tôi vừa mới trồng, mười mấy con lợn rừng một đêm phá hoại hơn năm mẫu."
Lâm Nhàn cười nói về chuyện nhà mình, đây cũng là một trong những lý do cậu làm thợ săn lợn rừng.