Đàn Bồ Câu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Quyển 2: Vũ điệu cực quang - Chương 29: What is life

Vòng tay biến thành hình một ổ khóa móc, còn Phương Thành trở thành lõi khóa. Toàn bộ quá trình biến đổi chỉ diễn ra chưa đến một giây. Tầm nhìn của cậu đột nhiên bị bao phủ bởi ánh sáng xanh lục, theo bản năng cậu nhắm mắt lại, lúc này trong đầu vang lên giọng nói quen thuộc.

"Phương tiện giao thông này có thể di chuyển nhanh chóng trên bề mặt hành tinh, vì vậy nó được gọi là "Vòng bề mặt", trong ngôn ngữ của chúng tôi, tất cả các quỹ đạo phi thuyền vũ trụ cuối cùng sẽ bị hành tinh bắt giữ được gọi chung là quỹ đạo bề mặt, đó cũng là nguồn gốc tên gọi của nó."

Phương Thành cảm thấy xung quanh dần tối đi, cậu mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt không phải là bảng điều khiển và những con số dày đặc như cậu tưởng tượng, mà chỉ có vài điểm sáng yếu ớt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Tại sao chiếc vòng này có thể to ra đến mức bao trùm lấy tôi? Phần vật chất tăng thêm này đến từ đâu?"

"Chẳng phải điều này rất hiển nhiên sao? Khi cậu vừa đưa tay vào trong vòng, chẳng phải cậu đã ở bên trong nó rồi sao? Về mặt toán học, đây chỉ là một phép biến đổi đồng luân đơn giản, rất dễ thực hiện..."

Nói cách khác, chiếc vòng đeo trên tay và ổ khóa kim loại hiện tại về mặt tính chất tô pô là hoàn toàn giống nhau. Tuy nhiên, dường như đối phương không trả lời trực tiếp câu hỏi của Phương Thành.

Trong khi người ngoài hành tinh thao thao bất tuyệt giải thích nguyên lý, Phương Thành cẩn thận quan sát bên trong chiếc vỏ trứng nhỏ này, trong lòng nghĩ cách quay trở lại mặt đất.

Không lâu sau, ánh mắt cậu tập trung vào một điểm sáng nhất.

Khoảnh khắc tiếp theo, Phương Thành cảm thấy gia tốc hướng lên cực lớn, khác với cảm giác "đẩy lưng" khi ngồi xe, gia tốc này tác dụng đồng đều lên toàn bộ cơ thể cậu, giống như bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Tầm nhìn của cậu nhanh chóng tối đen, kèm theo đó là một trận hôn mê.

Đợi đến khi cậu tỉnh táo lại thì dưới chân đã là những viên gạch đá xanh trong căn nhà cũ, màu xanh lục trước mắt tan biến tự nhiên như hòa vào không khí, trong tầm nhìn xuất hiện Từ Hiệp đang lo lắng đi qua đi lại.

"Ông cuối cùng cũng lên rồi! Vừa rồi tôi không thể xuống tìm ông! Thực sự không biết phải làm sao bây giờ..."

Cậu ta lao tới đỡ lấy vai Phương Thành, nước bọt bắn đầy mặt cậu.

"Cái này trên tay ông là gì? Hai chiếc chìa khóa kia biến thành à? Hay là lấy từ bên trong ra?"

"Lấy từ bên trong ra, chiếc vòng tay này là... bộ thiết bị cơ động lập thể... còn cái đĩa này thì..."

"Là thấu kính điện từ."

Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Phương Thành. Dường như người ngoài hành tinh đã chấp nhận cái tên "bộ thiết bị cơ động lập thể".

Cậu thuật lại cuộc trò chuyện trong đầu cho Từ Hiệp, sau khi đối phương buông vai cậu ra thì liền vịn vào tường thở hổn hển.

Sau khi gặp Phương Thành, Từ Hiệp đã thả lỏng, cậu ta lau mồ hôi, tìm một chiếc ghế bẩn thỉu trong nhà rồi vịn vào đó ngồi xuống đất.

Hai người im lặng không nói gì, lúc này Phương Thành nhận thấy bên ngoài đã vang lên tiếng còi báo động phòng không chói tai.

"Đây... đây là người ngoài hành tinh mà ông nói đang nói chuyện với ông sao?"

"Có lẽ... chắc vậy..."

"Đúng vậy, tôi đương nhiên không phải sinh vật tiến hóa từ hành tinh của các cậu."

...

Keats nhớ lại lịch sử nền văn minh của mình, anh ta thậm chí không chắc liệu sinh vật như mình có phải được sinh ra từ hành tinh hay không.

Trên thực tế, về nguồn gốc của sự sống kim loại, các nhà khoa học của họ cũng có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng nhìn chung có thể chia thành hai trường phái:

Thứ nhất là giả thuyết xuất hiện tự nhiên; ý tưởng cốt lõi của nó là sự sống kim loại xuất hiện ngẫu nhiên từ các cấu trúc phức tạp được tạo ra bởi nhiều tương tác phức tạp khác nhau trong vũ trụ. Hình thức sống ban đầu có thể là một thiên thạch bị va chạm và bức xạ, một khối sắt trên bề mặt hành tinh bị bắn phá bởi dòng hạt năng lượng cao tạo thành các hoa văn phức tạp, hoặc thậm chí là magma nguội dần tạo thành các hoa văn bên dưới bề mặt của một hành tinh rắn.

Các nhà khoa học đã từng ước tính khả năng xuất hiện tự nhiên của các cấu trúc phức tạp trong vũ trụ thông qua mô phỏng, xác suất đó thấp hơn nhiều so với xác suất một con khỉ gõ phím đàn piano ngẫu nhiên chơi được bản "Turkish March". Tuy nhiên, xét đến tuổi thọ cực kỳ dài đến phát ngán của vũ trụ, giả thuyết này vẫn có cơ sở vững chắc.

Thứ hai là giả thuyết sáng tạo: Giả thuyết này được hình thành dựa trên bối cảnh kỹ thuật tự khắc axit của sự sống kim loại ngày càng hoàn thiện, khả năng kiểm soát thế hệ sau ngày càng tinh vi khiến họ nghi ngờ rằng mình thực sự là tạo vật của một nền văn minh cao cấp hơn.

Điều này hơi giống với việc con người cho rằng mình là tạo vật của Chúa, điểm khác biệt là sự sống kim loại không cho rằng mình là đứa con cưng của một nền văn minh cao cấp nào đó, mà có thể là sản phẩm lỗi hoặc sản phẩm tùy hứng, xét cho cùng thì kỹ thuật tự sao chép của họ hiện nay hiệu quả hơn nhiều so với quá trình sinh sản theo bản năng ở thời kỳ nguyên thủy.

Keats là người ủng hộ kiên định của giả thuyết thứ hai, giờ đây anh ta có một bằng chứng mạnh mẽ, đó là nguyên sinh thể vừa ra đời trên Trái đất, là sinh vật carbon.

Còn nguyên sinh thể là gì, để giải thích rõ điều này thì trước tiên phải hiểu cách định nghĩa sự sống.

Câu trả lời của vũ trụ là sự sống thỏa mãn hai điểm sau:

Một là có thể hấp thụ năng lượng từ bên ngoài để cung cấp cho bản thân và thực hiện quá trình trao đổi chất; Hai là có thể tự sao chép bản thân để sinh sản.

Miễn là nó là một hình thức tổ chức vật chất thỏa mãn hai điều này, bất kể được cấu tạo bởi vật liệu hay cấu trúc xương nào, bất kể là thể khí, thể rắn, thể lỏng hay plasma, thì đều có thể coi là chúng đang trải qua quá trình sinh học.

Và để thỏa mãn hai điểm này cần có hai yêu cầu cơ bản, một là hệ thống vật chất đó, hệ thống vật chất và môi trường có thể trao đổi thông tin lẫn nhau, hai là hệ thống vật chất có thể đảm bảo tính ổn định cấu trúc của chính nó. Hai yêu cầu này đều cần cơ thể sống hấp thụ entropy âm (negentropy) để duy trì.

life feeds on negative entropy.

——Schrodinger, 1956

(Không thể gõ chữ cái tiếng Đức trong tên của Schrödinger trong trình soạn thảo, dùng o thay thế vậy.)

Trên thực tế, trong nền văn minh của Keats, bản thân negentropy tồn tại dưới dạng tiền tệ. Và trong hệ thống kiến thức của anh ta, tất cả các dạng sống khung xương kim loại không được sao chép bởi "nền văn minh gốc" đều được gọi chung là nguyên sinh thể.

Những người quan sát ủng hộ hai giả thuyết về nguồn gốc sự sống đều đang liều mạng tìm kiếm trong vũ trụ những nguyên sinh thể có thể làm bằng chứng, nhưng rất ít người tìm thấy, và hầu hết các kết quả đều không thể thuyết phục.

Và lần này, quá trình tạo ra nguyên sinh thể qua đôi bàn tay của sinh vật carbon gần như được Keats phát sóng trực tiếp tại hiện trường, anh ta hiểu rằng mình sẽ lưu danh sử sách nhờ phát hiện này.

...

"... Tại sao lúc đầu anh không dùng cách này để nói chuyện với chúng tôi?"

Phương Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của Từ Hiệp, kìm nén hồi lâu mới phá vỡ sự im lặng.

"Tôi đã nói với cậu rồi đấy, loại giao tiếp này cần có môi giới. Bây giờ có vòng bề mặt, tôi mới có thể dễ dàng tác động đến dòng điện ý thức của các cậu."

Lại là tĩnh lặng.

Bộ não con người có quán tính nhận thức, nói cách khác, người bình thường có giới hạn chấp nhận đối với những thay đổi đột ngột, giới hạn này sẽ tạo ra lực cản ngăn cản con người suy nghĩ sâu hơn.

Đối với Phương Thành, lượng thông tin tiếp nhận được chỉ trong vài giờ ngắn ngủi tối nay đã vượt quá giới hạn mà người bình thường có thể thừa nhận.

Lý trí của cậu vẫn chưa sụp đổ trực tiếp là nhờ quá trình rèn luyện tư duy lâu năm, cùng với khả năng điều chỉnh tâm lý siêu cường được rèn luyện qua kỳ thi đại học.

Sau khi dốc hết sức lực để lấy lại bình tĩnh, trong đầu cậu vẫn tràn ngập vô vàn câu hỏi.

Người ngoài hành tinh mà cậu đang nói chuyện trông như thế nào? Có cấu trúc xã hội và trình độ khoa học kỹ thuật như thế nào? Họ hiểu biết về vũ trụ đến mức nào? Họ đã ở đó từ khi nào? Họ thực sự nhìn nhận con người như thế nào? Tại sao họ lại muốn giúp con người giải quyết cuộc khủng hoảng trước mắt...

Trên thực tế, Phương Thành cũng không rõ cuộc khủng hoảng hiện tại rốt cuộc là gì, "nguyên sinh thể" trong miệng đối phương sẽ gây ra những hậu quả tiềm ẩn nào, và làm thế nào để giải quyết cục diện hiện tại.

Từ khi nhận được điện thoại, tất cả những gì cậu nghe làm theo chỉ thị của Quan trắc viên số một đều xuất phát từ nỗi sợ hãi và bản năng muốn sống sót, hoàn toàn không có sự tham gia của lý trí.

Thật xin lỗi Keats, đã để anh đợi lâu như vậy, anh có cảm thấy mất kiên nhẫn không...

"Không đâu, theo điều lệ, tôi sẽ không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào cho các cậu, có thực hiện hành động hay không, khi nào thực hiện hành động và thực hiện hành động như thế nào hoàn toàn do cậu tự quyết định, tôi chỉ chịu trách nhiệm cung cấp thông tin và thiết bị cần thiết."

Hình như anh ta đã nói câu này một lần rồi.

Vậy nếu bây giờ tôi không hành động, có phải là không kịp nữa rồi hay không?

"Nguyên sinh thể sẽ sớm bắt đầu quá trình tự nhân lên, thời gian kéo dài càng lâu thì quy mô phá hủy thành phố của các cậu càng lớn, đây cũng là điều hiển nhiên đó."