Đàn Bồ Câu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Quyển 1: Hỗn độn giáng lâm - Chương 05: Hương vị tình yêu nhân thịt heo với tiểu hồi hương

Lúc đi ra cổng trường phía Nam, trước mắt chúng tôi xuất hiện một cái hố sâu có kích thước bằng nửa sân bóng rổ. Có học trưởng nói với tôi đó là di chỉ cổ đại trước đó không lâu đào đường tàu điện ngầm phát hiện, nghe nói đã có hơn một ngàn năm lịch sử.

Hố sâu được vây quanh bởi các công nhân bận rộn và các nhà khảo cổ học, và cảnh sát giao thông bên ngoài đang cố gắng hết sức để khai thông giao thông bị tê liệt.

Nhớ lúc trước máy xúc nửa đêm dùng máy khoan điện đào mở mặt đường, ký túc xá bên đường vẫn luôn khiếu nại.

Khác với quán sủi cảo Đông Bắc đầy đường, muốn ăn sủi cảo cá thu phải mất một phen trắc trở. Chúng tôi đi tàu điện ngầm hai trạm, đi qua vài tiểu khu chất đầy xe đạp, cuối cùng đến một căn nhà trệt nhỏ bên trong cửa hàng mặt tiền.

Trong căn phòng nhỏ mờ mịt hơi nước này bày đầy bàn ăn bằng gỗ cùng băng ghế, trong góc âm u lạnh lẽo sinh trưởng hoa huyết tâm cao, gầy, một mặt trong bốn bức tường phủ kín menu thật lớn cùng ảnh chụp sủi cảo đủ mọi màu sắc.

Bây giờ đang là giờ cơm, trong phòng vô cùng chật chội, nếu như không có hẹn trước có thể phải đợi rất lâu.

"Ái chà, tới rồi." Ông chủ đang không ngừng không nghỉ mang thức ăn lên chào hỏi tôi, trước khi lên đường tôi đã liên lạc với hắn trên WeChat, cho nên vừa đến quán đã có chỗ ngồi.

Quán này không đủ nhân lực, ông chủ phải kiêm nhiều chức vụ.

Chúng tôi nghiêng người đi tới vị trí còn trống, vừa mới ngồi vào chỗ cửa hàng trưởng liền chạy tới nói:

"Nửa cân thịt heo, tiểu hồi hương, một cân cá thu, lại rau trộn cùng tảo bẹ thái lát mỏng? Đồ uống cần gì?

Hắn nhanh chóng đánh chữ trên máy order món ăn, căn bản không đợi tôi trả lời.

Sự ăn ý của tôi với cửa hàng trưởng đã vượt qua thử thách một lần nữa.

Sau khi mang thức ăn lên, tôi len lén quan sát vẻ mặt Ngải Bích Thủy, kích thước bánh bột trong đĩa nằm ngoài dự liệu của nàng.

Tôi nhìn thấy nàng cầm lấy đũa cẩn thận từng li từng tí gắp một cái, hướng về phía sủi cảo bên cạnh cắn một miếng nhỏ.

"Cậu cẩn thận nóng, bên trong có canh."

"Ăn ngon!" Nàng cắn miếng thứ hai rõ ràng buông ra, xem ra lúc trước không phải vì hình tượng.

Tôi một bên nhìn nàng vui vẻ ăn cơm, một bên tự hỏi tìm chủ đề gì.

"Có bài viết nói trong hố lớn trước cổng trường là cơ quan nghiên cứu khoa học cổ xưa. Những chuyên gia này ngày nay thật sự cái gì cũng dám nói."

Sao lại có khẩu khí chỉ điểm giang sơn này, đại khái là bầu không khí quen thuộc trong quán làm cho tôi trầm tĩnh lại.

"Có lẽ thật sự là cơ quan nghiên cứu khoa học đấy, nhưng cũng có thành phần mánh lới quảng cáo của truyền thông đi." Ngải Bích Thủy đem sủi cảo cá thu chấm một chút tỏi giã, miệng lớn cắn. Hơi nước nóng từ miệng nàng xuất hiện, trên bàn từng mảnh đông lại.

"Logic quy nạp tự nhiên thông qua thực nghiệm cùng quy luật tổng kết chỉ có ở châu Âu cận đại mới xuất hiện."

Tôi nhớ lại những nội dung tôi đã đọc trong lời tựa vật lý, trong sách giáo khoa có một phần gọi là mối quan hệ giữa khoa học và triết học hiện đại. Nước ta cổ đại đời nào có nền tảng triết học cơ sở sinh ra khoa học tự nhiên sao? Cho dù là có lý thuyết cũng không có thực tiễn.

"Có thể là có chút thử nghiệm cùng tư tưởng nhưng không có lưu lại ghi chép, hoặc là chính phủ đem ghi chép tiêu hủy, muốn biên ra một cái giải thích hợp lý luôn luôn không khó."

"Sau khi chấm tỏi giã hương vị hoàn toàn không giống lúc trước."

"Cái này. . . – More is different. – Cậu rất thích ăn sủi cảo cá thu sao. Có muốn ăn thêm một đĩa nữa không?

Ăn thịt không ăn tỏi, hương vị giảm một nửa, thịt cá cũng là thịt.

"Không cần không cần, tôi đi chuẩn bị chút canh sủi cảo. Chỗ các cậu có phải ăn xong sủi cảo cũng muốn ăn canh hay không?"

Nàng đi về phía một cái thùng giữ nhiệt inox cao một mét có một vòi nước, bên kia đặt một cái ca inox nhỏ cho thực khách tự do tiếp nhận. Tôi nhớ hồi còn bé xe ba bánh bán tào phớ chính là đẩy loại thùng này đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Tôi ngồi ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm nàng ngẩn người, nhìn nàng lúc uống nước bị bỏng một chút thè lưỡi. Tôi nhận ra mình muốn càng thêm hiểu nàng, và ngọn lửa tò mò bùng cháy trong lòng tôi.

. . .

Mọi người thích dùng trái cây hoặc đồ uống ngọt để ví mối tình đầu, dùng rượu và cà phê để ví tình yêu trưởng thành, còn tình yêu thời đại học thì sao? Ít nhất đối với tôi mà nói đó là mùi thịt heo với tiểu hồi hương.

Ngải Bích Thủy hai tay bưng lấy vại sắt sắp tràn ra, tâm tình khoan khoái trở về chỗ ngồi.

Khoảng cách giảm đi khiến tôi thực sự càng thêm cảm nhận muốn được nhìn trộm quá khứ và cuộc sống hàng ngày của nàng, loại dục vọng này cùng lực cản không muốn mở miệng đối kháng kịch liệt trong đầu tôi, thẳng đến song song bị một âm thanh đột nhiên xuất hiện phá hư.

"Thành lão!" Một bàn tay to đặt lên vai, làm tôi giật mình.

Một cái cao lớn thân ảnh xuất hiện ở phía sau bên trái tôi, lúc này hắn đang cùng bàn đối diện nữ sinh chào hỏi. Đó là bạn cùng lớp của tôi, Mạch Cách, theo sau hắn là hai người bạn cùng phòng.

Lần đầu gặp mặt của chúng tôi là tiết thứ nhất đại học cơ học ngồi cùng một chỗ, lúc thảo luận giữa giờ phát hiện hai bên đều là đồng hương cùng một thành phố, về sau thường xuyên cùng nhau ăn cơm dần dần quen thuộc, hiện tại xem như là quan hệ có thể làm động tác chọc cười đi.

Mạch Cách mặc dù có chút trừu tượng, nhưng là một người thực tế, có rất nhiều bạn bè, không biết tôi ở bên trong có thể xếp hàng đầu hay không.

"A Mạch Thần, ký túc xá các người đều ở đây."

"Đúng, đúng. . . Chúng ta đi gọi món trước đây." Dứt lời hắn vội vàng lôi kéo bạn cùng phòng chạy đi, bỏ lại ta còn muốn hàn huyên thêm vài câu.

Mấy phút sau điện thoại nhận được một tin nhắn: "Ổn (buồn cười)".

Tôi nhìn về phía Ngải Bích Thủy, nàng dường như rất vui vẻ, lộ ra nụ cười vô cùng tự nhiên.

"Nam sinh các người gọi nhau thật thú vị."

Quả thật, rõ ràng ở nơi này người được xưng là "thần" chỉ có một mình nàng. Hành vi xã giao phòng ngự giữa tôi và Mạch Cách thông qua nâng đối phương lên lộ ra hết sức buồn cười khi có người này tồn tại.

"Người kia hiện tại đang làm việc vặt trong phòng thí nghiệm vật liệu từ tính." Hai ta đem toàn bộ sủi cảo nhân thịt heo với tiểu hồi hương trong đĩa bỏ vào trong miệng. "Hiện tại nó không phải hướng phổ biến, giống như những người làm vật chất ngưng tụ đều đi làm cái gì đó graphene."

"Tôi cảm thấy từ học rất thú vị, cũng rất có tiền đồ."

Tôi có chút không vui, cảm giác này có chút giống với lúc hai người bọn họ chào hỏi.

Hai người này quen nhau từ khi nào?

"Lúc trước cậu cùng Mạch Cách là như thế nào quen biết."

"Tôi gặp hắn ở phòng thí nghiệm bên cạnh một đoạn thời gian, thực ra làm thí nghiệm cũng rất thú vị."

Nàng uống một ngụm canh, súc nhẹ quanh miệng rồi nuốt xuống.

"Cậu hiểu qua phương hướng thật nhiều. . . Cảm giác cái này cùng hiện tại chúng ta xem bài báo không có quan hệ gì đi."

"Không phải, nam châm từ vi mô nhìn lên cũng có thể biểu hiện ra các loại trạng thái hỗn độn cùng cân bằng."

Tôi nhớ ra rồi. . . Lúc trước khi học điện từ, giảng viên đã thuận miệng đề cập đến.

"Vật liệu từ tính bên trong thường là kết cấu mạng tinh thể, trong mỗi mạng tinh thể có một nam châm nhỏ tương đương. Vật liệu từ tính bên ngoài là vô số nam châm nhỏ bên trong thể hiện ra hiệu ứng vĩ mô, mà quá trình từ hóa chính là sự biến đổi của chúng từ rối loạn sang thành quá trình định hướng nhất quán."

Ngải Bích Thủy giơ ngược hai chiếc đũa lên giữa bàn, vừa nói vừa xoay một chiếc vòng quanh 180 độ, đây là quá trình từ hóa. Trong nam châm chân thực có vô số chiếc đũa, giữa chúng bị lực vô hình trói buộc, nhẹ nhàng kích thích một chiếc sẽ khiến trong mảng sinh ra tầng tầng gợn sóng.

Nàng thao thao bất tuyệt giảng giải nguyên lý, căn bản không cho tôi thời gian suy nghĩ.

"Điều đó có nghĩa là, nếu chúng ta cố tình kiểm soát các lĩnh vực bên ngoài được sử dụng để từ hóa, chúng ta cũng liền có thể kiểm soát các tín hiệu đầu vào của hệ thống phức tạp này, cũng có thể làm cho các nam châm nhỏ bên trong vật liệu từ tính ảnh hưởng lẫn nhau biểu hiện ra hành vi rất phức tạp."

Như vậy xem ra mỗi một nam châm nhỏ chính là một con chim bên trong đàn bồ câu, mà từ tính bên ngoài chính là quỹ đạo vận động của đàn bồ câu, chỉ có điều nam châm không có sinh mệnh, cũng không thể cố ý chú ý đến sự thay đổi của những đồng bạn khác.

"Những nam châm nhỏ đó thực sự có một cái tên gọi là spin, sự tương tác của chúng tạo ra nhiều hiện tượng. Hỗn độn trên thực tế chỉ là một trong số đó, thực ra tôi cảm thấy hứng thú đối với sự tự tổ chức của bọn chúng. . ."

Ông chủ đi tới lặng lẽ ra hiệu với tôi phải tính tiền, dù sao trước cửa quán sủi cảo đã chật ních người xếp hàng chờ chỗ ngồi. Tại quán tôi muốn thanh toán cho cả hai nhưng nàng lại không muốn, cuối cùng vẫn là chia tiền ăn.

"Nhỏ đối tượng lớn lên rất xinh." Ông chủ dùng tiếng địa phương ghé vào tai tôi nói, tôi mới kịp phản ứng hai người nam nữ ra ngoài ăn cơm là chuyện có thể khiến người ta hiểu lầm.

Lúc trở về tôi đi nghiêng phía sau nàng. Cửa hàng nhỏ hai bên đường có một ít đã treo trang trí năm mới, trên đường cái hai làn xe tràn đầy bùn nhão đen sẫm sau khi tuyết tan.

Cuộc đối thoại này diễn ra rất tự nhiên. Thể thao, thú cưng, ẩm thực và du lịch thế nhưng là chủ đề vạn năng.

"Yêu thích. . . Tôi nhớ lại hồi trung học tôi thích bơi lội, cuối tuần thường xuyên đi đến bể bơi thành phố.

Tôi không thể tránh khỏi hình dung áo tắm của nàng.

"Có thời gian tôi muốn thử lặn xuống nước, các cậu sống ở bờ biển thường xuyên có cơ hội lặn không. . ."

Trong hai mươi phút từ quán ăn đến trường, tôi và Ngải Bích Thủy hàn huyên rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn biến thành thảo luận học thuật. Cô ấy không giống như một sinh viên đại học thảo luận về vật lý, mà giống như một cô bé giới thiệu cuộc sống trường học của mình với bố mẹ.

Có một bộ phim cổ nào đó có một câu thoại kinh điển: Cô ấy chưa hề lớn lên, nhưng chưa bao giờ ngừng phát triển.

"Trước khi ăn tết chúng ta có thể thường xuyên thảo luận như vậy không, hôm nay tôi hiểu được rất nhiều thứ."

"A, không được. Tôi còn có công việc khác."

Trong khoảnh khắc đó, nhịp tim tôi tăng gấp đôi.

"Ừm. . . Công việc gì vậy. . ."

"Tôi không muốn tốn thời gian ở CUT nữa, sau khi nói chuyện với thầy trước đó, ông ấy nói còn cần suy nghĩ một chút về bước tiếp theo nên làm gì, có thể năm sau sẽ cho tôi câu trả lời."

Trên mặt đất tựa như xuất hiện một tòa tháp cao, chậm rãi nâng nàng lên đến nơi tôi không cách nào chạm tới.

Khoảng cách giữa người với người lớn hơn nhiều so với giữa người và cẩu. Tất cả sinh hoạt đều hợp lý, chúng ta không cần phải hiểu nhau.

"Hơn nữa tôi gần đây muốn tiếp tục làm thí nghiệm, có điều cậu nếu có vấn đề muốn thảo luận thì gửi tin tức cho tôi là được."

Khi nàng nói những lời này trong đầu tôi toàn là khuôn mặt ngốc nghếch của Mạch Cách.

Bắt đầu từ hôm đó, thời gian tôi đến thư viện từ 9 giờ sáng biến thành 7 giờ.