Chiều tối ngày 9 tháng 5, một cô gái mệt mỏi ngồi một mình trong khoang lái nhỏ hoàn toàn kín, từ từ bay lên theo đường chéo hướng đông trên bầu trời không xa bờ biển Hoàng Hải.
Cô gập hai chân ngồi trên sàn bán trong suốt của máy phi hành, hai tay vòng qua trước mắt cá chân, hai ngón trỏ mảnh khảnh dựa vào nhau liên tục đập vào nhau, giống như công tắc điện máy điện báo gõ vào nhau.
Ngải Bích Thủy chỉ vô thức làm hành động nhỏ này mỗi khi cảm thấy căng thẳng.
Cô thấy cảnh vật mặt đất đang ngày càng mờ đi, những con sóng và rừng thông ban đầu còn có thể quan sát rõ ràng đã biến thành những mảng màu rung động.
Lúc này đúng vào lúc hoàng hôn, cô ngẩng đầu nhìn thấy những đám mây rực cháy trên bầu trời gần đường chân trời, những ngọn đồi xanh mướt viền vàng trải dài ra trước mắt khi độ cao tăng dần, những con sóng dưới chân chúng đang đùa bỡn những lớp vảy vàng, còn mặt nước xa bờ thì trong vắt như gương, chứa đầy ánh hoàng hôn thoáng qua.
Dư hà tán thành khỉ, trừng hải tĩnh như luyện.
Trước đây, trong lúc nghỉ giải lao khi làm thí nghiệm, Phương Thành đã từng nói rằng cảnh biển ở quê cậu rất đẹp, lúc đó cô không có khái niệm gì về điều này, chỉ có thể lịch sự phụ hoạ một chút. Bây giờ cô hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Nếu tạm thời bỏ qua con quái vật đang ngọ nguậy trên bờ biển mà nói, cảnh tượng này đẹp đến mức làm người chấn động cả hồn phách.
Thời tiểu học và sơ trung của Phương Thành chắc không phải ngày nào cũng được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy trên đường đi học về đi, nghĩ đến điều này, cô có chút ghen tị một tí.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ lại cảnh vật trên đường đi học về thời tiểu học và sơ trung của mình, đoạn đường đó dường như không có gì đặc biệt, chỉ là đi dọc theo con hẻm nhỏ rợp bóng cây sung xanh to lớn, mua một chiếc bánh gạo khi đi ngang qua sạp hàng rồi vừa ăn vừa về nhà.
Những sạp hàng nhỏ đó là ký ức tuổi thơ chung của những đứa trẻ trong thành phố của cô, thường là một ông bác gánh một chậu than, bánh gạo hình đĩa bay được đặt bên cạnh, cắn vào rất mềm dẻo, ăn một miếng là mùi thơm sẽ lan tỏa trong miệng.
Nghĩ đến đây, cô liếm môi một cái, lấy thanh sô cô la đã ướt sũng trong túi xách ra, xé lớp vỏ nhựa rồi ăn ngấu nghiến. Cô đã gần 24 tiếng đồng hồ không ăn gì kể từ tối hôm qua, những carbohydrate quý giá này đối với cô quả là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Ngải Bích Thủy vừa gặm thanh sô cô la bằng một tay, vừa lục lọi số đồ còn lại trong túi nhỏ bằng tay kia. Trước khi ra khỏi ký túc xá, cô đã chuẩn bị sẵn một túi ni lông kín để đựng điện thoại và các thiết bị không thấm nước khác, sau khi lên khỏi bể nước, cô mở túi ra, những thứ bên trong vẫn còn sử dụng được.
Sau khi ăn liền hai ba thanh sô cô la, cô nhét tất cả vỏ vào túi, rồi lại bắt đầu ngẩn người nhìn cảnh vật trước mặt.
Ánh sáng hoàng hôn chiếu xuống người Ngải Bích Thủy, phủ lên hàng mi cô một lớp bóng mờ màu trắng, đôi mắt ẩm ướt và yên tĩnh bên dưới vốn có màu nâu đậm, nhưng dưới ánh mặt trời lại hiện lên màu men trong suốt, làm nổi bật thế giới nhỏ thu nhỏ lại phản chiếu bên trong.
Đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào những đá núi hình thù kỳ dị bên bờ biển, cô nhớ lại trước đây Phương Thành đã từng nói với cô rằng vùng dãy núi trước mặt chính là nơi các vị thần tiên ẩn cư trong truyền thuyết cổ đại, giữa những đám mây lơ lửng ấm áp xanh biếc thường xuất hiện đủ loại dị tượng, lúc đó cô cũng khá hứng thú.
Nhưng những dị tượng đó, trên thực tế, phần lớn đều là hiện tượng quang học do nồng độ hơi nước trong không khí quá lớn gây ra.
Độ cong của mặt đất càng ngày càng lớn, diện tích bóng của mặt trời ngày càng nhỏ, tầm nhìn cũng ngày càng mờ đi. Tầm nhìn của cô bị che khuất bởi màn sương mù ngày càng dày đặc, đó là vì bây giờ đã bắt đầu xuyên qua các tầng mây.
Nói chung, máy bay sẽ bị rung lắc ít nhiều khi đi qua các tầng mây, nhưng khi vòng bề mặt bay lên thì rất êm, không phát ra một tiếng động nào.
Độ sáng xung quanh đột ngột giảm xuống, do không có vật tham chiếu nên Ngải Bích Thủy thậm chí không thể xác định được mình có đang bay lên hay không, lúc này cô như nhìn thấy cảm giác cô độc dày đặc ập đến từ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã nuốt chửng cô.
Cảm giác cô độc cũng là một loại năng lượng tối, không có ánh sáng, không có âm thanh, không có mùi vị, nhưng có thể thay đổi đáng kể không gian xung quanh, khiến người ta cảm nhận rõ ràng mình nhỏ bé đến nhường nào.
Trong bóng tối và sự tĩnh lặng vô tận, giác quan của con người chỉ còn lại trải nghiệm về dòng chảy của thời gian, nó như một lời thì thầm trầm lắng nhắc nhở Ngải Bích Thủy rằng cô đang dần bay khỏi cuộc sống quen thuộc trước đây, và sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.
"Hồi ức là một con đường không có lối về, tất cả mùa xuân trong quá khứ đều không thể khôi phục như cũ, ngay cả tình yêu cuồng nhiệt và kiên trung nhất, xét cho cùng cũng chỉ là một thực tại thoáng qua, chỉ có cô độc vĩnh hằng."
Đột nhiên, màu đen hoàn toàn biến mất, toàn bộ tầm nhìn được bao phủ bởi màu xanh đậm trong vắt, chỉ còn lại một tia sắc màu ấm áp trên đường chân trời phía tây. Bầu trời bao trùm lấy hết thảy vạn vật không hề gợn sóng, chỉ có những sao lạnh ở xa xăm đang lấp lánh.
Đây là tầng bình lưu lạnh lẽo, nơi đây không có bất kỳ hiện tượng khí quyển nào ngoài gió.
Ngải Bích Thủy cảm thấy mình đang dần giảm tốc độ, cô cảm nhận trạng thái chuyển động này không phải bằng thị giác, mà bằng lực tác động lên toàn thân, dù sao thì bây giờ bên cạnh cô không còn vật tham chiếu gia tốc nào nữa.
Không lâu sau, vòng bề mặt dừng lại hoàn toàn, sau một số điều chỉnh nhỏ, một chấm xanh lam xuất hiện bên cạnh chấm đỏ ở trung tâm tầm nhìn của cô.
"Đã hoàn thành nhắm chuẩn, sau khi nhìn vào vòng tròn ánh sáng màu xanh lam, hãy phát ra chỉ lệnh trong não để bắn tia."
Vậy thì bắn đi.
Màu xanh lam trong vắt bị chia đôi bởi một dải ánh sáng bảy màu cực sáng phát ra từ phía trước, dải ánh sáng đó kéo dài xuống dưới một cách nhẹ nhàng, chui xuống dưới các tầng mây ở nơi xa mà mắt thường không nhìn thấy được.
Bây giờ chỉ cần chờ đợi là được rồi.
Lúc này Ngải Bích Thủy hoàn toàn thả lỏng ra, sau khi giải phóng sự căng thẳng ra, cô bắt đầu nhận thức được những cảm giác khó chịu trên cơ thể.
Sau khi vào vòng bề mặt, cô thuận miệng hỏi có thể sấy khô được không, nước còn sót lại trên quần áo đã bốc hơi hết dưới làn gió nóng thổi quanh người, nhưng bề mặt cơ thể lại trở nên dính và ngứa.
Hơn nữa, giày và vớ tất vẫn còn ướt.
Cô đưa tay xuống chân cởi hai chiếc giày thể thao, kéo đôi tất bông đã dính vào chân ra đặt sang một bên.
Dưới ánh sáng mờ, cô thấy đôi chân trắng nõn của mình đầy nếp nhăn do ngâm nước biển thời gian dài, dùng đầu ngón tay chạm vào thì thấy tê tê ngứa ngứa, nhưng cảm giác trên tay lại là cảm giác lạnh buốt và trơn mượt.
Cô dùng đầu ngón tay từ từ luồn qua các kẽ ngón chân xoa bóp, làm phẳng những chỗ nhăn nheo, cảm giác như điện giật lan ra khắp toàn thân, khiến người ta không khỏi hít mạnh một ngụm khí lạnh sâu.
Mặt trời dần khuất hẳn xuống đất, dải Ngân Hà vẫn chưa kịp mọc lên, Ngải Bích Thủy ngẩng đầu nhìn chòm sao Orion lấp lánh, nhớ lại buổi chiều không xa khi cùng Phương Thành đến đài thiên văn.
Những ngôi sao hôm nay sáng hơn nhiều so với hôm đó.
Ánh nắng chiều còn sót lại trải rộng như một tấm gấm mỹ lệ, dòng sông trong vắt phẳng lặng như một dải lụa trắng.