"Trái Đất là một giọt nước màu xanh, bên trong có ngọn lửa nước yếu ớt."
Khi bước chân của Phương Thành ngày càng nhanh, Trái Đất cũng dần dần biến từ hình tròn thành mặt phẳng. Vòng cung ở chân trời dần dần duỗi thẳng, mây và mặt trời đứng yên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Khi họ càng đến gần mặt đất, đường phân chia thẳng tắp dưới chân họ bắt đầu cong lại. Nó lấy nơi họ đang đứng làm đỉnh, uốn cong về hai phía thành một vòng cung có độ cong rất rất nhỏ. Nhưng vì xung quanh không có vật gì che chắn nên có thể nhìn thấy độ cong này rất rõ ràng.
Không giống như Phương Thành, Ninh Vũ An không hề cận thị. Mặc dù thị lực của cô kém hơn bố cô một chút, nhưng cô có thể nhìn thấy rất rõ không gian xung quanh đang dần dần biến đổi từ phẳng sang cong theo bước chân của mình.
"Đây là không gian đang thay đổi sao?"
Ninh Vũ An nhìn bốn phía xung quanh. Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, cô liền nhận ra mình có lẽ đã nói ra một câu rất khoa học viễn tưởng.
"Chắc là vậy. Nếu tôi hiểu đúng thì chúng ta hiện đang rời khỏi phía giao nhau của mặt biên với mặt phẳng của không gia ba chiều, tiến vào phần cong của mặt biên."
"Bẻ cong không gian ba chiều... Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng thứ này chỉ là bịa đặt trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng..."
Giống như đại đa số nhân loại, Ninh Vũ An hoàn toàn không thể hiểu tại sao không gian có thể bẻ cong, cũng không thể tưởng tượng ra được.
"Ừm... Thực ra không chỉ không gian nhân tạo này cong, mà vũ trụ chúng ta đang sống vốn dĩ đã cong rồi."
"À, tôi nhớ ra rồi, trước đây ông đã nói với tôi về thuyết tương đối gì đó."
Cô nghe Phương Thành nói về vật lý thường là tai này lọt tai kia, nhưng từ "thuyết tương đối" quá nổi tiếng, rất tự nhiên thu hút sự chú ý của con người.
Ninh Vũ An đến giờ vẫn còn nhớ cảnh tượng hai người nói chuyện lúc đó.
...
Đó là khi kỳ nghỉ hè năm nhất đại học sắp kết thúc, lúc này mọi người đều đã trở nên rất lười biếng. Cô cũng không có chút sức lực nào, mỗi ngày về cơ bản đều nằm trên ghế sofa bật TV hoặc chơi điện thoại.
Về lý thuyết mà nói, kỳ nghỉ hè năm nhất đại học là kỳ nghỉ hè cuối cùng thực sự có thể chơi, sau này sẽ có đủ loại thực tập và nhiệm vụ nghiên cứu khoa học lấp đầy kỳ nghỉ, vì vậy thực ra thư giãn một chút cũng không sao lắm.
Vào một ngày đầu thu, Phương Thành theo lệ thường gõ cửa nhà cô rồi đi vào. Lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây không tay và quần soóc bò ngắn đến đầu gối, đầu gối lên tay vịn ghế sofa bấm điện thoại.
Phương Thành vừa vào phòng đã nhìn thấy cô nằm trên ghế sofa, sau đó cậu ngây người ra, qua bốn năm giây mới thốt ra một câu:
"... Tôi mang đến mấy quả táo, bố tôi nói là trong khoa phát, tôi gọt vỏ rồi chúng ta cùng ăn nhé."
"À, dao gọt hoa quả ở trong cái giỏ dưới bàn trà."
Nói xong câu này, cô do dự một lát có nên kéo áo lên trên ngực một chút không. Cuối cùng cô vẫn không kéo, cô cảm giác làm như vậy sẽ khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
"Ông đến nhà người khác chơi còn mang hoa quả à. Sao cảm giác giống như đi thăm bệnh nhân vậy."
"Ờ... Nhưng tôi biết mang gì khác đâu."
"..."
Ninh Vũ An dừng ngón tay đang bấm điện thoại. Cô suy nghĩ một lát, hình như cũng không có gì để mang.
"... Bây giờ đã sắp sang thu rồi, ông mặc ít như vậy không lạnh sao."
"Giờ vẫn ổn, tôi thường đắp chăn gì đó nhưng hôm nay không cần đắp."
Phương Thành gọt vỏ táo xong, những chỗ cậu xử lý rất cẩn thận. Toàn bộ vỏ táo được gọt ra có độ dày và độ thô cơ bản giống nhau, ở giữa cũng không có chỗ nào bị đứt.
Cậu cũng không nói rõ được tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là để tập trung sự chú ý vào quả táo.
Phương Thành cầm hai đầu quả táo, dùng dao cắt ra từng mặt cắt hình tròn trên quả táo, sau đó cho phần thịt quả hình bát đã cắt ra vào một cái đĩa nhỏ trên bàn trà, rồi đưa đĩa cho Ninh Vũ An.
"Sao tôi lại cảm thấy mình giống như người giúp việc của bà vậy."
Cậu vừa gặm phần táo còn lại xung quanh lõi vừa nói. Trong đầu đang suy nghĩ tại sao mình lại thành thục bắt đầu phục vụ cô như vậy, quá tự nhiên đến mức cậu cũng không nhận ra.
Chẳng lẽ mình là người có nhân cách phục vụ? Hình như cũng không phải.
Ninh Vũ An chống hai tay lên đệm ghế sofa ngồi dậy, đặt điện thoại sang một bên nhận lấy đĩa, hai chân rất tự nhiên đặt lên bàn trà, đối diện với Phương Thành ở phía bên kia.
"Vậy cũng là do ông tự nguyện. Tôi cũng không bảo làm gì, ông đã tự mình bắt đầu rồi."
Cô hơi cúi người xuống khi lấy táo, cơ thể Phương Thành theo đó hơi nghiêng về phía sau.
"Tôi nói... Hay là bà mặc áo khoác đi."
"Ừm... Cũng được." Nói xong, Ninh Vũ An tiện tay lấy một chiếc áo len hooded sweater rất mỏng đang vắt trên ghế sofa. Cô mất hai giây để mặc vào người.
"Khi nào trường các bà khai giảng vậy?"
"Sắp rồi, nhưng chắc là muộn hơn các ông một chút. Nhưng bây giờ có rất nhiều người đã quay lại trường rồi, vẫn rất cạnh tranh... Nhưng chắc chắn không cạnh tranh bằng các ông."
"Khó nói lắm, ở đâu cũng có người nỗ lực..."
Hết đề tài để nói rồi.
Phương Thành từ từ nâng tầm mắt lên khỏi bàn trà. Đôi mắt cậu lần lượt quét qua chân cô trên bàn trà. Đôi chân nhỏ rất tự nhiên đung đưa trái phải, bụng hơi có chút thịt, tiếp theo là đường cong được bao bọc bởi chiếc áo len.
Tầm nhìn lại di chuyển lên trên, Ninh Vũ An đang vừa ăn hoa quả vừa lướt điện thoại, không để ý đến cậu.
"Bà có biết đường cong của vũ trụ không."
"Hả? Ông nói lại đi tôi không nghe rõ."
"Ý tôi là... Theo nguyên lý của thuyết tương đối, bản thân vũ trụ có đường cong, không phải là không gian ba chiều phẳng."
"Ồ! Cái này tôi có nghe nói qua, cái gì mà "Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ"gì đó..."
"Ờm... Thực ra đó là một lỗi dịch thuật, nguyên văn là "The Universe in a Nutshel". Cái "in a Nutshell" này là một thành ngữ, có nghĩa là nói một cách đơn giản... Bản dịch đúng phải là "Vũ trụ giản luận" hoặc "Nói về vũ trụ trong một câu" gì đó..."
"Wow, thật vậy sao, tôi không biết đấy."
"Tôi muốn nói là, thực ra không gian vũ trụ mà chúng ta đang sống này vốn dĩ đã cong. Lực hấp dẫn đã gây ra sự thay đổi độ cong của không gian. Đây chính là nội dung chính của thuyết tương đối rộng... Năm đó Einstein đã dùng một phương trình để tổng kết nguyên lý này..."
"Phương trình Einstein tôi có nghe nói qua, có phải là cái E=mc^2 đó không..."
"Là một phương trình Einstein khác, viết là Rab trừ một phần hai Rgab..."
Phương Thành liếc nhìn xung quanh cũng không có giấy bút gì, trực giác mách bảo cậu không cần thiết phải viết ra công thức này.
"Do sự tồn tại của độ cong này, quỹ đạo của hành tinh không phải là một vòng tròn trên một mặt phẳng, mà là luôn luôn tiến động. Ví dụ như quỹ đạo của Mặt Trời chính là như vậy..."
"A, Mặt Trời tự nó cũng có quỹ đạo sao?"
Phương Thành có thể nghe ra, câu nói này không phải là qua loa, cô thực sự bắt đầu cảm thấy hứng thú.
"Là như thế này, toàn bộ hệ Mặt Trời của chúng ta luôn luôn quay quanh trung tâm của hệ Ngân Hà. Nếu lấy trung tâm của hệ Ngân Hà làm tham chiếu, Trái Đất của chúng ta cùng với Mặt Trời mỗi thời mỗi khắc đều đang bay cực nhanh với tốc độ trung bình 828000 km/h trong vũ trụ..."
Điều này đã vượt xa việc ngồi yên trên mặt đất ngày đi tám vạn dặm.
"Ngày đi tám vạn dặm" (日行八万里 - Nhật hành bát vạn lý) là câu thơ xuất phát từ bài 《Thất luật nhị thủ - Tống ôn thần》của Mao Trạch Đông. Trái Đất tự quay, 24 giờ quay hết một vòng. Vì chu vi đường xích đạo của Trái Đất là 40076 kilômét, nên khi bạn ngồi trong lớp học gần xích đạo chuyên tâm nghe giảng, bạn đang lao đi với tốc độ 464 mét/giây. Tốc độ này vượt qua tốc độ âm thanh trong không khí, di chuyển với tốc độ như vậy, mỗi ngày có thể đi được 4 vạn kilômét (40.000 km). Đây chính là ý nghĩa mà câu thơ "Ngồi yên trên mặt đất ngày đi tám vạn dặm" (坐地日行八万里) Là cuốn sách của Stephen Hawking.