Lee Hyun truy cập vào internet. Cậu kiểm tra những phản hồi trên các trang web khác nhau, bao gồm cả các trang web của Royal Road.
“Muốn bùng cháy quá đi!”
Số lượng bài đăng đã tăng lên rất nhiều so với bình thường, kể cả trên Hall of Fame.
Hơn một nửa trong số đó là bàn luận về Weed.
– Weed kìa! Weed lên sàn rồi anh em ơi!
– Tôi là một người chơi từ game Continent of Magic. Weed đã trở lại – ăn hại gấp đôi, và huyền thoại được tạo nên trong Royal Road? Đúng nhưnhững gì chúng ta đã mong đợi về cậu ấy.
– Weed đúng là 1 Chiến thần!
-Chắc chắn không bao lâu nữa. 1- 2 nhóm quái vậtsẽ đẩy mạnh sức ảnh hưởng và tầm hoạt động của chúng trên toàn lục địa.
– Tôi tin rằng đó là để đáp lại sự vô đối của Weed.
– Mọi người hãy tận mắt xem nhiệm vụ của Weed đi. Thật không thể tin nổi, hếtsức tuyệt vời!
– Cực kỳ khó khăn để giết con rồng đó, lỡ mà Weed không ở đó thì thế éo nào họlàm thịt nó được trời?
– Bao giờ thì phát sóng lại chương trình đó nhỉ?
Weed đã khiến cộng đồng mạng phải “phát cuồng” lên vì cậu.
– Tôi đã xem tất cả các cuộc chiến của Weed. Làm sao cậu ta có thể học được cách tấn công bá đạo như thế được nhỉ?
– Theo ý kiến của tôi, cậu ta có vẻ là một bậc thầy về võ thuật. Tôi đoán cậu ta đã phải tập trung rất nhiều trong tất cả các đòn đánh.
– Tôi thì thành công trong việc giết chết một con voi!
– Theo lý thuyết mà chém thìtấn công cùng một điểm nhiều hơn 10 lần sẽ tăng gấp đôi sát thương, và có vẻ như có thể tăng lượng sát thương lên gấp 3 lần bình thường.
– Sát thương gây ra còn tùy thuộc vào vũ khí nữa.
– Tôi nghĩ cậu ta là siêu nhân rồi, khỏi cần đi săn với những người khác nữa.
– Quá khó tin. Thật sự là rất bất hợp lý trong việc tấn công cùng một điểm vì nó sẽ làm mất khá nhiều thời gian cho cuộc săn.
Thật không dễ dàng để tấn công vào cùng một điểm và càng đáng ngạc nhiên hơn là điều đó diễn ra trong một cuộc chiến dữ dội và tính mạng đang cực kỳ nguy khốn. Trong hoàn cảnh đó, việc quá tham lam sẽ dẫn đến những thiệt hạinghiêm trọng không lường trước!
– Vậy class của Weed là một Necromancer à?
– Thế skill của Necromancer là gì?
Necromancer đã trở nên phổ biến hơn.
Đây không phải là điều xấu cho Lee Hyun.
“Sách Bar Khan và Staff of Saint sẽ có giá trị hơn nếu nhiều người bắt đầu chuyển class thành Necromancer.”
Đối với một Wizard, giá của các vũ khí và item là rất đắt. Chúng rất khan hiếm, vì đồ của Wizard khác với các loại vũ khí của các class Warrior, những thứ có thể thu được từ việc săn bắn quái. Và cũng không dễ dàng cho thợ rèn để chế tạo vũ khí của Wizard. Kỹ năng rèn ít nhất phải trung cấp để tìm hiểu làm thế nào chế tạo ra chúng và sau đó còn phải sử dụng một số vật liệu đặc biệt như Blessed Wood – Gỗ được ban phước.
Do đó, nguồn cung không đủ đáp ứng nguồn cầu. Nói cách khác, không chỉ mắc tiền, việc mua được nguyên một set Wizard cũng cực kì khó khăn.
“Trong khoảng 5 tháng tới, mình sẽ nhận được một mức giá ngon lành nếu mình bán.”
Lee Hyun quyết định sử dụng các item này trong khi chờ đợi.
Đối với một số item, như Ancient Shield cần phải được bán một cách nhanh chóng do độ bền của chúng giảm theo thời gian, nhưng đó không phải là thứ màcậu muốn làm.
Item Ancient Shield có một hạn chế đi kèm với nó. Nếu cậu treo nó trong một cuộc đấu giá, sẽ rất ít người chơi trên mức level 400 và sẽ không có nhiều sự cạnh tranh để nâng giá lên.
“Nếu mình bán tất cả các item làm từ xương con rồng, mình chắc chắc sẽ có rất…rất nhiều tiền.”
Lee Hyun không thể che giấu được sự hối tiếc của mình.
“Item Ancient Shield có tính năng đặc biệt là nó không thể được sửa chữa.”
Nếu nó mà có thể sửa được thì bán cái khiên sẽ rất được giá vì có rất nhiều người muốn sở hữu nó. Đáng tiếc thay, cậu không thể kiếm được phần còn lại của kho báu đế chế Nifleheim cổ đại.
“Nếu mấy món đó mà sửa được thì mình có thể bán được chúng ở các cửa hàng đồ cổ và các thành phố lớn như thủ đô.”
Lee Hyun đọc lướt qua những bài viết còn lại trên Hall of Fame. Một tổ chức của những nhà thám hiểm level cao đang đưa ra một thử thách lớn: Một chuyến phiêu lưu bá đạo ở vùng đất của những người lưu vong.
– Có ai biết về làng của những khu rừng chưa? Chưa có ai bóc tem được nhiệm vụ đó cả. Tham gia với chúng tôi và chúng ta có thể là những người đầu tiên bóc tem nó!
Họ tuyên bố công khai thách thức Shadow Lands!
Ngoài ra, họ còn làm cái thông báo về thử thách này trở nên nổi bật hơn.
Rất nhiều người chơi level cao được nhiều người biết đến đã gửi những yêu cầu của họ cho thử thách.
Hơn 300 người đăng kí tham gia cuộc thám hiểm.
“Ha, những kẻ đang cố gắng làm nhiệm vụ mà chả biết cái vẹo gì.”
Một số người chỉ trích các thử thách nhưng cmt của họ đều bị bỏ xó.
Nhiệm vụ này được mô tả khá chi tiết, yêu cầu là tìm một cái gì đó hoặc săn mấy con quái vật xuất hiện ở đâu đó. Lee Hyun xem xét các thông tin và giá trị số tiềncó thể thu được. Các nhiệm vụ không nêu rõ phần thưởng như thế nào cho việctham gia!
“Chả có lí do gì để làm những việc vớ vẩn, chả thu được lợi nhuận gì…”
Các nhiệm vụ thường đòi hỏi người chơi phải lao động vất vả, đổ xương máu. Thông tin về những con quái vật là khá vô ích. Thậm chí nếu bạn tìm kiếm trên internet nó cũng sẽ không giúp đỡ nhiều. Mọi người vẫn đang tìm kiếm những thông tin mới nhất về những khu vực săn quái khác nhau.
Kiến thức là sức mạnh!
Một số thông tin sẽ được giữ bí mật một cách thuận lợi.
“Mình sẽ kiểm tra thông tin qua mail.”
Lee Hyun đọc mail của mình một cách qua loa .
Ttiring!
Một thư mới nhận được từ một thành viên trong gia đình. |
Có rất ít người trong sổ địa chỉ của cậu, và chỉ có thể là bà hoặc em gái cậu mới có thể gửi tin nhắn cho cậu.
“Ai đây nào!?”
Lee Hyun nhìn thấy mail do bà cậu gửi đến.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Lee Hyun nhấp vào hộp thoại.
Lee Hyun à, cái lưng của bà đỡ hơn nhiều rồi và giờ nó không còn đau nữa.Ở bệnh viện thoải mái lắm cháu ạ.Cháu có nhớ người đàn bà già nua trong phòng 203 không? Cháu trai bà ta tặng cho bả một máy massage. Hơn nữa, nó có khả năng massage vai và nó cũng có thể làm nóng và làm mát. Bà chưa bao giờ nhận được bất cứ cái máy nào như thế. Mà cháu đừng lo về nó. Bà không có để bụng đâu, nhớnhé, không có ý bảo cháu mua cho bà đâu nhé! |
***
Chung Il Hoon, như thường lệ, hỏi cả nhóm một cách lạnh lùng.
“Hôm nay là ngày ấy ấy. Chúng ta đã lên kế hoạch cho việc này, mấy đứa sẵn sàng chưa?” (Chung Il Hoon là Geomchi2)
Choi Jong Bom (Geomchi3) gật đầu lia lịa.
“Chúng ta cần phải có sự chuẩn bị thật hoàn hảo. Hai, không, phải cần gấp ba lần số tiền đó vì điều này thật sự cần thiết.”
“Ớ thế nếu chỉ dùng một thì sao…”
“Như vậy sẽ tạo ra một mớ hỗn độn trong kế hoạch của chúng ta mất.”
Mắt Chung Il Hoon liếc nhìn hoài nghi. Anh đã gặp vấn đề khi tin lời Choi Jong Bom mà trả tiền cho các anh em khác trước đó.
“Nó chắc chắn sẽ được, phải không?”
“Nếu anh thấy không ổn thì để em cầm đầu cho!”
Choi Jong Bom có thể cảm thấy trái tim mình bị tan vỡ. Tuy nhiên, bên cạnh anh ta, Chung Il Hoon cười rạng rỡ.
“Ê chú em, không phải chú đang lên kế hoạch làm điều đó đấy chứ?”
“Đúng thế. Nếu chúng ta khônglàm vậy, chúng ta sẽ không bao giờ thành công.”
Tuy nhiên, Chung Il Hoon không hề thay đổi nét mặt của mình.
“Mấy đứa có biết tầm quan trọng của ngày hôm nay không?”
“Dạ có ạ.”
Anh gật đầu.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Lee Hyun.
Vì cậu chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật kể từ ngày cậu được sinh ra, họ muốn tổ chức cho người anh em của mình một bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất!
‘Không biết mình tổ chức vậy được chưa nữa?’
Cả hai người đều run lên. Không nghi ngờ gì nữa, họ nhất định sẽ chia sẻ một trải nghiệm đầy ý nghĩa.
Họ không quan tâm rằng họ sẽ sử dụng tiền thu nhập của họ để làm việc này.
Họ sẽ được gặp gỡ các em chân dài da trắng mặt xinh chung tình khó bảo, những nữ sinh đại học!
Đó là tất cả những gì họ có thể mơ tới.
Đây cũng là một cơ hội tốt vì sư phụ Ahn Hyundo đã đi công tác rồi.
Chung Il Hoon nhắc lại.
“Mọi người đều phải cố gắng hết sức. Nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ nghĩa là chúng tađã thành công. Mấy đứa nghĩ còn bao lâu nữa thì mấy đứa sẽ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân hả?”
“Có lẽ khoảng 50 năm hoặc lâu hơn?”
“Đúng vậy, và hãy tưởng tượng trong thời gian đó mấy đứa phải ăn bữa ăn do tự mình nấu và ngủ một mình khi mấy đứa mệt mỏi… Vì vậy, lưu ý rằng, tùy vào mọi việc xảy ra ngày hôm nay, mấy đứa có thể hoặc sống FA trong 50 năm nữa rồi ngủm hoặc có một gia đình vợ đẹp con ngoan.”
Biểu hiện trên khuôn mặt của Choi Jong Bom, Ma Sang Bom (Geomchi4), và Roi Lee (Geomchi5) đã thay đổi.
Chung Il Hoon đã làm cho tất cả bọn họ tăng thêm dũng khí, khí thế hùng hục như trâu húc mả.
‘Kế hoạch này thật quá sức tưởng tượng. Lại còn khiến mấy đứa này trở nên sẵn sàng giúp đỡ người khác!’
Họ luôn luôn yêu cầu người khác giúp đỡ.
Kể từ khi họ bắt đầu Royal Road, họ đã luôn yêu cầu Pale giúp đỡ mình.
Và họ biết hôm nay là ngày sinh nhật của Lee Hyun, họ hứa nhất định sẽ đến.
‘Gấu ơi gấu, sao mà khó kiếm gấu quá vậy nè huhu.’
Lynn (Hwaryeong) hứa sẽ đến tham gia cho đến chiều.
Kim In Young (Irene), Park Yeon Hee (Romuna), và Park Yoon Soo (Surka), tất cả sẽ đến vào buổi tối vì bận chuyện gia đình.
‘Đây sẽ là một buổi tiệc sinh nhật thú vị.’
Chung Il Hoon nở một nụ cười thỏa mãn.
***
Hôm nay, Lee Hyun đã đến võ đường từ sớm để luyện tập.
Nhưng để giấu những gì họ đã lên kế hoạch, họ đưa cậu đến một nơi khác.
“Đi thôi!”
Người hướng dẫn của võ đường! Ngoài ra, 70 học viên cũng đi chung cùng họ với khuôn mặt của những thanh niên nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy khí thế.
“Sư huynh, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Lee Hyun hỏi bằng một giọng trầm.
Roi Lee trả lời bằng một giọng ảm đạm.
“Đi công viên giải trí.”
“Chúng ta đi đến đấy làm gì? Bọn mình sẽ thông tập thể một ai đó à?”
“Chúng ta sẽ đi chơi trò chơi. Chúng ta nên có một ngày nghỉ, chú không nghĩ vậy sao? Nhấc ass lên và đi nào.”
“Vâng, vâng.”
Lee Hyun lắc đầu.
Ngay cả khi họ đã đến công viên vui chơi giải trí, biểu hiện trên khuôn mặt của họthật sự không hề phù hợp chút nào. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy không gian khi những thanh niên nghiêm túc đi ngang qua.
‘Không được thất bại.’
‘Chúc mừng sinh nhật, sinh nhật, sinh nhật.’
Giữ bình tĩnh quả là một trách nhiệm nặng nề. Họ ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest đen lịch lãm, tuy nhiên họ cảm thấy không thoải mái và cảm giác vụng về ngớ ngẩn.
Cả nhóm đi bằng tàu điện ngầm. Võ đường của họ có một cái xe để di chuyển, nhưng họ cố tình chọn cách sử dụng tàu điện ngầm.
‘Người ta đi công viên giải trí thường sử dụng phương tiện giao thông công cộng.’
Không một ai trong số các học viên hoặc giáo viên hướng dẫn từng đến công viên giải trí khi họ còn là những đứa trẻ. Theo Internet, họ đã tìm ra rất nhiều phương tiện để đi đến công viên. Và cuối cùng họ quyết định đi tàu điện ngầm.
“Hey, hôm nay chúng ta sẽ đi đến nhà cậu để chơi một số trò chơi à?”
“Đêm qua mình đã khiêu vũ tại câu lạc bộ với anh chàng rất đẹp trai… và mình đã nắm tay anh ta!”
Và rồi một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy cả toa tàu khi chúng được lấp đầy với những người đàn ông mạnh mẽ vai u thịt bắp trong bộ vest đen. (thiếu cái kính đen là ra Mafia rồi)
“…”
Các sinh viên đã đứng đây từ trước và tất cả mọi người đều im lặng. Khi có quá nhiều hành khách trên tàu điện ngầm thì một trận chiến khốc liệt để giành ghế bắt buộc phải xảy ra. Sự đấu tranh cho một chỗ ngồi thoải mái hơn!
Nhưng một số người vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ. Mọi người không biết điều gì đang xảy ra.
“Keuheum, mình cảm thấy thoải mái khi đứng.”
“Yea, cũng nhưđang luyệntập thể dục vậy…”
60-70 người đàn ông đứng tại chỗ. Ngay cả những người già ngồi gần đó cũngbắt đầu đổ mồ hôi hột.
“Huh? Tại sao họ lại đứng nhỉ?”
“Ừ.”
Roi Lee và Ma Sang Bom không ngồi xuống cái ghế nào. Quá quen với việc được thoải mái sẽ làm cơ thể ngày càng yếu đi. Bắt cơ thể vận động dù ở nơi nào là 1 điều vô cùng cần thiết. Vì vậy, đây là điều bình thường đối với họ khiphải đứng trong lúc sử dụng phương tiện giao thông công cộng. Các giáo viên và các học viên đứng bên cạnh những người bình thường.
“Mấy người này là Mafia à? Ánh mắt của họ thật…”
“Trông cứ như cơ bắp sẽ xé nát bộ quần áo của họ vậy.”
“Tôi nghĩ rằng họ tính làm một điều gì đó phạm pháp.”
“Cảnh sát. Tôi nghĩ rằng tốt nhất chúng ta nên gọi cảnh sát…”
Khi họ đến một nhà ga, các cánh cửa tàu điện ngầm mở ra.
“Huh, có chỗ trống nào không nhỉ?”
“Ồ hiếm thấy nha, có vẻ hôm nay là một ngày may mắn của mình, hô hô”
Các hành khách mới từ ga bước lên toa tàu trong sự vui mừng khi thấy các ghế trống, nhưng sau đó họ nhìn thấy các học viên.
“….”
Các hành khách đứng một cách trầm lặng. Họ sẽ không dám ngồi xuống khitrông thấy khuôn mặt nghiêm túc của các giáo viên và học viên. Hiển nhiên nếu trong khi rất nhiều người đàn ông với gương mặt bặm trợn đang phải đứng mà bạn ngồi thì điều tệ hại nào đó biết đâu sẽ xảy ra?!
Các học viên nghĩ:
‘Tại sao họ lại cảm thấy xấu hổ khi được ngồi nhỉ?’
‘Sẽ tốt hơn nếu mà ngồi xuống, ngồi thì sẽ cảm thấy thoải mái.’
Nhiều hành khách bị buộc phải lo lắng. Tuy nhiên, các học viên không có thừa suy nghĩ để quan tâm đến họ.
Họ đang nghĩ rằng họ phải đưa Lee Hyun đi giải trí bằng cách nào đó!
Họ tự hỏi về những hành khách đang đứng, nhưng họ không quan tâm cho lắm và bỏ qua.
‘Có vẻ đứng trong tàu điện ngầm đang là mốt nhỉ?’
‘Hãy suy nghĩ xem, rất tốt cho sức khỏe đó chứ.’
Không ai dám ngồi trong tàu điện ngầm cho đến khi cả nhóm thanh niên nghiêm túc xuống tàu. Các hành khách cảm thấy như vừa trút bỏ được một áp lực kinh khủng.
“Lee Hyun, lại đây!”
“Đường này!”
Phía trước cổng chính của công viên giải trí.
Hayan, Oh Dong Man, Shin Hye Min, Lynn, và Choi Ji Hoon đang đứng chờ từ trước.
“Hayan, đang làm gì ở đây nhỉ?”
Lee Hyun tự hỏi và cảm thấy khó hiểu xen chút thú vị. Cậu nhận thấy rằng có điều gì đó kỳ lạ mà cậu đã không được báo trước.
Ngay cả khi các học viên có hành vi bất thường hay sự có mặt của Oh Dongman, Shin Hye Min và Jae Lynn, cậu cũng không mong đợi nhìn thấy Choi Ji Hoon( Zephyr) trong đội hình này. (chắc sợ bị tán mất cô em gái bé bỏng đây)
Hayan trông thấy Hyun và reo mừng.
“Oppa à, hôm nay là ngày sinh nhật của anh đó!”
“Sinh nhật?”
Lee Hyun bắt đầu tính toán ngày tháng. Quả thật là sinh nhật của mình. Vì từ bé đến giờ chưa từng có một buổi tiệc sinh nhật nên cậu đã quên mất nó.
“Vậy ra là lí do tại sao chúng ta lại ở đây à?”
“Oppa chưa bao giờ đi công viên vui chơi giải trí cả…”
“Ý anh là, khu vui chơi này dành riêng cho những người giàu có…”
Jae Lynn, Oh Dongman và Shin Hye Min bối rối trước những lời của Lee Hyun.
‘Từ khi nào khu vui chơi là dành cho tầng lớp thượng lưu nhỉ?’
Các giáo viên và các học viên nghĩ về nó theo đúng nghĩa đen.
‘Nghĩ cũng đúng, bạn sẽ không đi đến một công viên vui chơi giải trí trừ khi bạn có rất nhiều tiền. Đó là một quyết định lớn về việc có hay không đi.’
“Một võ sĩ cô đơn trong một công viên vui chơi giải trí…”
“Không phải là tốn hơn 5000 won mỗi trò sao?”
Những giáo viên chi tiêu một khoản tiền khá lớn. Tốn tiền thuê phòng và quản lý võ đường, họ không kiếm được nhiều tiền để chi tiêu. Vì vậy, thật là khó khăn cho họ khi chi hơn 10.000 đến 20.000 won cho một cái gì đó.
Lee Hyun ngồi thẫn thờ, vì bất cứ khi nào cậu dành tiền vào một cái gì đó, thậm chí chỉ là chơi thú nhún, cảm giác tim của cậu đang tan vỡ từng chút một.
“Keuheum! Mình chỉ thích thư giãn ở nhà thôi.”
Hayan nắm lấy cánh tay của Lee Hyun và dẫn cậu vào bên trong.
“Em có một cái coupon đây, anh cứ chơi thoải mái mà không cần lo nghĩ gì hết, tất cả là FREE ạ!”
Hayan quá hiểu Lee Hyun và cô đã chuẩn bị trước sẽ phải làm gì với anh mình. Vì biết anh không thích lãng phí thời gian và tiền bạc, nó là cái cớ để anh từ chốikhông đi.
Những người khác đi theo sau Lee Hyun ngay lập tức.
Shin Hye Min hỏi họ.
“Giờ mình đi đâu trước?”
Jae Lynn đã không lãng phí thời gian.
“Trò Viking? Hay là chơi tàu lượn siêu tốc?”
Tàu lượn siêu tốc là trò có tốc độ cao và di chuyển dọc theo đường ray trong không khí. Đó là trò chơi cảm giác mạnh phổ biến nhất.
Shin Hye Min đã cảm thấy rất mệt mỏi do liên tục bận rộn với các chương trình phát sóng hàng ngày và cô muốn quẫy hết mình trong chuyến đi này.
“Chúng ta đi tàu lượn trước nào?”
Đi tàu lượn trước thôi!
Rất đông người dân đã đến công viên từ sớm để họ có thể giành trước được vị trí tốt cho lượt của mình một cách nhanh chóng nhất.
Lee Hyun ngồi cạnh Jae Lynn, tiếp theo Oh Dongman và Shin Hye Min, và Hayan và Choi Ji Hoon được xếp chung cặp với nhau.
Đây là điều khó tránh khỏi bởi tỷ lệ trai gái trong nhóm của Lee Hyun và…một đám đực rựa phía sau.
“Quá xá đã nuôn!”
Hôm nay là lần đầu tiên mà Ji Hoon được gặp em gái Lee Hyun.
Không giống như những cuộc đi săn và thám hiểm trong Royal Road. Gặp trực tiếp Hayan ngoài đời thực thật sự khác lạ vô cùng.
Nói cách khác, anh ấy đã bị Hayan thu hút. Anh dính lôi tình cmnr.
Anh đã gặp nhiều phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy những cảm xúc như thế này trước đây.
‘Làm điều này và dành phần thời gian còn lại để ở bên cô ấy đến hết ngày. Yeah! Quá đã pépsi ơi.’
Ji Hoon nở một nụ cười tươi roi rói rộng đến mang tai.
Sau đó, anh nhận được một cú huých nhẹ vào vai từ Ma Sang Bom.
“Nhìn đằng sau kìa.”
“Cái gì cơ?”
“Xem kìa…”
Sự kinh hoàng hiện rõ trên mặt của Ji Hoon
“Hooo hoo hoo.”
Roi Lee đang mỉm cười.
Các học viên không cố gắng để được gần Hayan, vì điều đó là rất liều mạng.
Đối với họ, Ji Hoon có vẻ rất cool. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.
Sau đó, tàu lượn lên tới đỉnh và khi nó đi xuống. Oh Dongman, Shin Hye Min, Jae Lynn, Hayan, và Ji Hoon, tất cả bắt đầu la hét.
“Kyaaaah!”
“Wheee!”
Lee Hyun và các học viên đều cảm thấy nhàm chán.
‘Điều đáng sợ thực sự là khi mình điêu khắc cái đầu của Bingryong.’
Điêu khắc khối băng cao hàng trăm mét và treo trên một sợi dây duy nhất. Cơ thể bị treo ở đó, với gió không ngừng thổi. So với hồi đó, ngồi ở đây cứ như chơi trò trẻ con..
Các giáo viên cũng tỏ ra rất bình thản.
“Các góc cần phải dốc hơn nữa…”
“Nếu chúng ta rơi từ đây, ngay cả trong tình huống xấu nhất, mình vẫn có thể sống nếu mình hi sinh cặp giò.”
“Mình có thể làm giảm tốc độ rơi bằng cách xoay cơ thể một vài lần để giảm bớttác dụng lực.”
“Chúng ta có thể nhảy ra từ đây không nhỉ?”
Nói về những điều như vậy thực sự là đáng sợ theo cách nghĩ riêng nào đó.
Khi nghe họ nói, một vài người chơi khác đã la hét khi thấy một số chuyển động kì lạ của cái tàu lượn!
‘Mục đích của mấy tên kia đến trái đất làm gì nhỉ? Sao bọn họ có thể bình tĩnh vậy được?’
Người điều khiển trò chơi tự hỏi.
Trên Viking, điều tương tự cũng xảy ra.
Lee Hyun và các học viên ngồi yên tỏ ra không có gì. Tương tự như chuyến đi đầu tiên mà không có bất kỳ sự thay đổi nào.
‘Phí tiền thật! Vì mình không phải trả tiền nên mình mới thưởng thức nó thôi. Dù sao cũng thật phí tiền.’
Lee Hyun nhìn với ánh mắt giận dữ.
Kể cả khi họ chơi trò cảm giác nặng đô hơn.
“Nếu anh ấy không cảm thấy ép phê thì mình phải chọn cái gì khác thôi.”
Jae Lynn nói trong sự tiếc nuối.
Đó là một chặng đường dài để Lee Hyun và các học viên có thể tận hưởng cảm giác hồi hộp của công viên vui chơi giải trí.
Sau đó, Oh Dongman nảy ra một ý tưởng.
“Thay vì chơi mấy trò này…tại sao chúng ta không đi sở thú nhỉ?”
Đôi mắt của Hayan trở nên long lanh lóng lánh ánh bình minh hơn trong sự mong đợi.
“Sở thú à?”
“Đúng vậy, nơi này rộng thật, nhưng sở thú còn rộng hơn. Chẳng phải sẽ vui hơn là ngồi co rúm trong một cái bánh xe khi nó quay sao?”
“Nghe có vẻ hay ho lắm.”
Vì vậy, mục tiêu được thay đổi, cả nhóm quyết định đi đến sở thú.
***
Có một con hươu cao cổ.
Những đứa trẻ dưới 6 tuổi đang ngắm con hươu cao cổ.
Có một nhóm nhà trẻ đã đến xem.
Những bé trai nhỏ và dễ thương hét lên.
“Hãy nhìn xem, đó là một con hươu cao cổ!”
“Nó trông rất là cool.”
Các bé gái mỉm cười với đôi mắt sáng.
“Nó thật đẹp.”
“Mấy con này cute quá. Whoa! Cổ nó dài ghê!”
Đó là một cảnh hài hòa.
Họ đã đi bộ một cách yên bình xung quanh mấy con hươu cao cổ.
Sau đó, một giọng nói âm ỉ phát ra từ phía sau!!
“Hươu cao cổ, nó có ngon không nhỉ?”
“Nó có thể rất khó ăn nếu chúng ta ăn trong một thời gian dài.”
“Nhưng với một chút muối, nó có thể khá ngon.Trước đây, tôi đã được đào tạo ở Châu Phi. Tôi đã rất đói. Hồi đó nếu mà tôi bắt được một con sư tử, tôi sẽ ăn nó.”
“Cậu thích ăn động vật ăn cỏ à?”
“Chúng ta có thể đến và thịt nó vào ban đêm…”
Sseueuk!
Các giáo viên và các học viên!
Họ nhìn mấy hươu cao cổ trong khi họ nói chuyện.
“WAAAA oooooohh Aaaahhhh!”
Điều này làm cho những đứa trẻ khóc thét.
Những tâm hồn ngây thơ đã bị họ đầu độc.
Các giáo viên và các học viên đã phải di chuyển nhanh sang phía bên kia.
Lạc đà và ngựa.
“Hey, không biết mấy con này mùi vị thế nào nhỉ?”
“Tôi nghĩ rằng tôi sẽ rất thích thú khi chọn cách chế biến.”
“Có thể là một ý tưởng tốt nếu nướng và ăn nó.”
Họ nhìn những con gấu Bắc Cực trong khi ngang nhiên khoe cảm giác ngon miệng khó chịu của họ.
“Uây, nhìn nó kìa.”
“Wow, nhìn nó mà tôi chảy nước miếng”
“Túi mật và cái bắp đùi … chúng có thể ăn bất cứ thứ gì mà người khác ném về phía chúng. Nếu ai đó ăn nó, họ có thể ăn không ngừng nghỉ trong một năm… “
Đôi mắt giáo viên và các học viên tỏ vẻ thèm thuồng.
Nhìn thấy những cặp mắt ấy, những con gấu Bắc Cực chạy trốn trong sợ hãi.
Những con rái cá, cá heo và cá sấu cũng chịu số phận tương tự. Thậm chí còn tồi tệ hơn đối với các loài chim.
Nhưng không phải tất cả các loài vật đều có mặt trong thực đơn của họ.
Khỉ, khỉ đột, lợn!
Các học viên thích xem những trò hề của chúng.
“Không hiểu sao tôi thực sự thích nó.”
“Mình dường như không thể ngừng xem được.”
Lee Hyun rất thích thú.
Đã quá lâu kể từ khi phải làm việc quần quật, cậu không hề được nghỉ ngơi theođúng nghĩa.
Cậu đã không được nghỉ ngơi sau khi cậu bắt đầu chơi Royal Road. Việc nghỉ một ngày là không thể vì lệ phí hàng tháng rất đắt. Tuy nhiên, cậu đã không hối tiếc khi đến sở thú với em gái và bạn bè mình.
“Một ngày nào đó mình sẽ đến thăm nơi nàycùng với gia đình mình một lần nữa.”
Có lẽ sẽ là 10, hoặc có thể 20 năm nữa.
Nhưng bây giờ cậu đang rất hạnh phúc và sung sướng.
Ngay cả khi đến lúc phải ra về, Lynn không hề tách rời khỏi Lee Hyun.
Cô xem như đây là một nhiệm vụ phải bám chặt lấy cậu để trông họ cứ như một cặp tình nhân.
Oh Dongman, Shin Hye Min và Ji Hoon thì cố gắng trở nên càng xa lạ càng tốt đối với các giáo viên và học viên.
“Chẳng có ai muốn tìm hiểu họ đâu…”
“Tránh xa họ ra thì hơn.”
“Coi như chúng ta không quen biết họ.”
***
Họ rời khỏi công viên vui chơi giải trí bằng phương tiện giao thông công cộng và trở về võ đường.
Kế hoạch cuối cùng của tiệc sinh nhật Lee Hyun đã hoàn thành.
Một bữa tiệc với sườn và thịt lợn.
Kim In Young, Yeon Hee Park và Yoon Soo Park làm phục vụ.
“Chúc ngon miệng.”
“Cảm ơn, các quý cô.”
Ma Sang Bom lấy thịt mỡ bọc trong rau diếp và đặt nó trong miệng.
“Chỉ cần ăn thịt trong tiệc sinh nhật là đủ hạnh phúc rồi.”
Các giảng viên tổ chức tiệc thịt nướng vào cuối sinh nhật cho Lee Hyun.
Tiếp sau công viên giải trí sẽ là thịt.
Đó là tất cả kế hoạch của họ về bữa tiệc sinh nhật của Lee Hyun.
Choi Jong Bom rất nhiệt tình và lia lịa gắp những miếng thịt ngon lành với đôi đũa của mình.
“Thịt sẽ ngon hơn khi ăn với những người khác.”
Roi Lee cũng nói y như vậy.
“Càng nhiều người thì nó càng ngon.”
Bữa tiệc sinh nhật không được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng và họ cũng không chuẩn bị bất kỳ món quà đặc biệt nào, nhưng nó vẫn là một trải nghiệm ấm áp đầy ý nghĩa.
Chung Il Hoon mang rượu Soju ra.
“Ở đây có rượu này.”
Lee Hyun lắng nghe anh ấy và cẩn thận cầm chén bằng cả hai tay. Chung Il Hoon đổ đầy cốc của Lee Hyun.
“Vì sức khỏe vì cuộc đời, người anh em, dzôôôôôôôôôôôôô!”
“Vì sức khỏe vì cuộc đời, dzôôôôôôôôôôôôôDzôôôôôôôôôôôôôDzôôôôôôôôôôôôô!”
Những người đàn ông gắp bánh mỳ một cách vụng về. Nhìn bao quát tất cả mọi thứ, Hayan là người đã lên kế hoạch từ trước.
Một cuộc hẹn hò nhóm với các nữ sinh đại học!