Daininki Idol na Classmate ni Natsukareta, Isshou Hatarakitakunai Ore

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6951

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 37

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 89

Phần 1: Idol đói bụng - Chương 20: Buổi hẹn hò tại thủy cung (1)

Tôi đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Hình như là về một bữa tiệc tôi từng tham dự rất lâu về trước, nhưng sau một thời gian, tôi đã quên hầu hết chi tiết về bữa tiệc đó.

Tuy nhiên, có vẻ như đó là một ký ức cực kỳ quan trọng.

Tôi ngồi dậy khỏi giường và bước về phía máy giặt.

Tôi ném toàn bộ quần áo bẩn vào trong rồi để máy chạy khoảng một giờ đồng hồ.

Tôi giết thời gian bằng một tách cà phê sáng, sau khi khi quần áo đã được giặt sạch, tôi mang chúng ra treo ngoài ban công.

Đây là lần đầu tiên tôi giặt giũ từ khi đến căn nhà này, dù vậy tôi đã làm việc này trong nhiều năm.

Hôm nay là Chủ Nhật, nhưng Rei và hai cô nàng kia lại không có nhà.

Hình như họ phải đi ghi hình chương trình quảng bá cho buổi công diễn, và cả ba sẽ không về nhà trước buổi tối.

Tôi được bảo rằng họ sẽ dùng bữa trưa tại hậu trường, nên cho đến khi Rei về nhà thì tôi chẳng có gì làm cả.

Nhưng đó chỉ là việc ở nhà thôi.

Tôi vẫn còn công việc trợ lý ở chỗ Yuzuki-sensei, công việc tôi đột nhiên nhận được.

"Rồi......"

Tôi treo cái áo thun cuối cùng lên và rời khỏi nhà.

Tôi lên xe đạp, thứ tôi không có nhiều cơ hội để dùng trước đây, và hướng về phía nơi làm việc của Yuzuki-sensei.

Quả nhiên một trong số những lợi ích khi chuyển đến nơi ở mới là tôi không còn phải bắt tàu điện để đến chỗ chị ấy.

Tôi đỗ xe ở dưới chân tòa chung cư và bước lên nơi làm việc.

Trước cửa chỉ có giày của Yuzuki-sensei, có vẻ mấy anh chị trợ lý vẫn chưa đến.

Quên nói, Yuzuki-sensei không sống ở chỗ này.

Chị ấy thuê căn hộ làm nơi làm việc vì nó nằm trong khoảng cách đi bộ từ nhà chị ấy, mục đích chỉ là để chị ấy có thể đi bộ thể dục hằng ngày.

Thêm vào đó, bà chị trời đánh này lại còn không thèm làm việc nhà nên lâu lâu tôi phải dọn phòng hộ bả.

Hình như mỗi tháng một lần thì phải.

Bạn chỉ cần biết là phòng của chị ấy bừa bộn đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên không biết làm sao lần nào bả cũng có thể bày ra một mớ hỗn độn như thế.

"Chào buổi sáng, Yuzuki-sensei." 

"A, Rintaro! Chị xin lỗi vì đã gọi em vào ngày lễ quý giá với học sinh cao trung thế này." 

"Không sao đâu, Rei phải đi làm, nên bữa nay em rảnh. Vậy em phải làm gì trước đây?" 

"Em lên màu sơ bản thảo giúp chị nhé. Tháng này chị phải vẽ một mẩu truyện tranh, sau đó còn phải làm thêm một mẩu truyện ngắn giới hạn nữa." 

"Chà, lịch làm việc bận ghê nhỉ." 

"Em nói phải...... chị được bảo rằng lần này vẽ ít trang cũng không sao, nhưng dù thế, chị vẫn phải làm cho nhanh để còn kịp thời hạn." 

Trước tiên, chị ấy vẫn chưa vẽ xong bản thảo tháng này.

Nếu phải vẽ thêm truyện trong khi đang bận với tác phẩm gốc thì có thể chị ấy sẽ phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với lượng công việc khổng lồ như hồi tháng Năm.

"Hãy cố gắng nào. Em sẽ cố hết sức giúp chị."

"Uuuu...... Rintaro đúng là một cậu bé tốt bụng...... Chị sẽ thưởng thật nhiều tiền làm thêm cho em."

"Vậy em mong." 

Vẫn chưa đến chín giờ.

Những trợ lý khác sẽ đến đây tầm giờ đó.

Tôi thuộc kiểu chậm mà chắc, nên tôi buộc phải làm xong một phần trước khi những người kia đến.

Không như tôi, những trợ lý khác đều kiếm sống bằng nghề vẽ truyện tranh, nên không đời nào tôi có thể bắt kịp họ trên phương diện kỹ thuật.

"À đúng rồi. Rintaro, sao em không đến chỗ này chơi nhỉ?"

"Ơ?" 

Đột nhiên, Yuzuki-sensei đặt hai tấm vé lên bàn tôi.

Hình như là vé vào cửa miễn phí của thủy cung.

"Sao chị lại đưa em vé vào thủy cung?"

"Chuyện là, một trong những trợ lý của chị đã bị bạn gái đá....... thật ra họ định đến đó cùng nhau, nhưng cậu ấy đã đưa chúng cho chị vì cậu ấy quá đau khổ để đến đó một mình. Chị cũng không có ai để đi cùng, nên cũng chẳng biết phải làm sao. Tuy nhiên nếu là Rintaro, thì em có thể đến đó cùng Otosaki-san nhỉ?" 

"Ừ thì, cũng đúng, nhưng...... Không như em, cô ấy là một người bận rộn. Nên chắc chỉ phí thời gian thôi." 

"Chí ít thì em cứ mời bé Rei trước xem sao. Nếu em ấy không đi được, thì em cũng có thể tặng cặp vé cho ai đó trên trường mà." 

"À, nếu vậy thì..." 

Trước tiên thì cứ cất chúng vào ví cái đã.

Tôi sẽ thử mời Rei theo lời chị ấy trước, nếu cô ấy không thể đi thì tôi chỉ cần đưa chúng cho Yukio.

Có thể một số người sẽ nghĩ rằng sao không mời Yukio đi chung quách cho rồi, nhưng————cá nhân tôi lại không thích ý tưởng mời ai đó vì người đầu tiên không thể đi cùng.

Nó làm tôi có cảm giác như tôi đang cho đối phương biết rằng họ chỉ là người tốt thứ nhì.

Tôi thà không mời cậu ấy còn hơn là cảm thấy như vậy.

"Đó sẽ là lần hẹn hò đầu tiên của em nhỉ, Rintaro? Ufufufufu. Nhớ cho chị biết kết quả cuộc hẹn nhé " 

"Chế nhạo người khác trong khi mình chưa từng hẹn hò với ai thì hơi bị kỳ cục đấy, nhỉ, thưa Yuzuki-sensei?"

"Em vừa phun ra câu mà đáng ra không nên nói đó!" 

Tiếng khóc của bà chị họa sĩ truyện tranh, người đến giờ vẫn còn ế chỏng chơ, vang vọng khắp căn phòng.

◇◆◇

Buổi tối sau khi tôi hoàn thành công việc trợ lý tạm thời, tôi vừa khuấy nồi cà ri kiểu Nhật để nó không bị cháy, vừa nghĩ về cặp vé thủy cung mà Yuzuki-sensei đã cho tôi.

"Hmmm...... nhìn kiểu gì thì nó cũng hệt như một lời mời hẹn hò nhỉ?" 

Một chàng trai mời một cô gái đi chơi thủy cung. Chỉ riêng hai người.

Tôi cảm thấy xấu hổ đến kỳ lạ vì câu hỏi kỳ quái mà Mia hỏi tôi hôm qua.

Tôi không có ý đó, nhưng...... nãy giờ cứ cảm thấy căng thẳng làm sao ấy.

"Mình về rồi." 

Cửa phòng mở ra và Rei bước vào phòng khách.

Tôi đã quen với mối quan hệ khi cô ấy nói " mình về rồi " và tôi đáp lại rằng "mừng cô về" đến mức tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.

"Ồ, mừng cô về." 

"A! Hôm nay có cà ri ư?" 

"Ừ. Tôi đã làm cà ri với nước súp. Tôi có thay đổi nguyên liệu một chút, nên hãy tôi biết cảm tưởng nhé."

"Ừm." 

Rei tỏ ra phấn khích, cô rửa tay rồi lập tức quay lại.

Tôi múc cơm ra chén, chan cà ri lên trên và đặt chúng xuống bàn. Hương thơm của gia vị và nước dùng hòa quyện lại với nhau, phủ đầy căn phòng bằng mùi thơm hấp dẫn khác biệt với món cà ri bình thường.

""Mời cả nhà ăn cơm!"" 

Tôi xúc một muỗng đầy cà ri rồi đưa chúng vào miệng.

Mùi thơm tràn ngập căn phòng xộc vào mũi tôi.

Ừm,――――ngon hết chỗ chê.

Tôi nghĩ một phần là vì cảm giác đói bụng sau một ngày làm việc vất vả, nhưng dù không đói đi chăng nữa, thì món cà ri tôi nấu cũng khá là ngon.

Tôi nghĩ món này sẽ trở thành món khoái khẩu trong thực đơn của mình.

"Ngon ghê......! Dù hương vị có chút khác biệt với cà ri truyền thống."

"Ơn trời. Tôi có nghiên cứu trên mạng trước một chút trước khi nấu, nhưng cũng chỉ là ý tưởng sơ bộ."

Cuối cùng, Rei đã ăn thêm đến hai phần, nên nồi cà ri tôi nấu chỉ còn lại đúng một phần, và thế là bữa tối kết thúc.

Theo thói quen thường nhật, Rei và tôi nhâm nhi ly cà phê tối và cùng nhau ung dung xem TV.

"Chừng nào thì chương trình cô ghi hình hôm nay sẽ được phát vậy?" 

"Khoảng hai tuần nữa." 

"Hểể......." 

Trong lúc tán chuyện, tôi liếc về phía đồng hồ.

――――Mình đoán là tới lúc rồi.

Tôi lấy hai tấm vé ra rồi đặt chúng trước mặt Rei.

"Rintaro, đây là gì vậy?" 

"Vé vào thủy cung. Yuzuki-sensei cho tôi đấy. Chị ấy muốn tôi và Rei đến đó cùng nhau." 

Rei nhìn tôi rồi nhìn cặp vé với vẻ ngơ ngác.

Tôi cũng không biết phải làm gì.

"...... Mà, để idol đi chơi riêng với một đứa con trai ở thủy cung khá nguy hiểm. Nhìn kiểu gì thì đó cũng là một ý kiến tồi, nếu không thể đi được thì cô cứ từ chối."

"――――Đi." 

"Gì cơ?" 

"Mình muốn đi......! Mình sẽ đi với cậu!" 

Rei đột nhiên rướn mình về phía trước và kêu lên bằng giọng to chưa từng thấy.

Tôi vô thức kinh ngạc trước bước tiến của Rei.

"Ồ-ồ......, thế à." 

"Mình sẽ cải trang để không ai có thể nhận ra. Thứ bảy tuần sau mình được nghỉ, nên không sao đâu." 

"Đ-được, được! Hôm đó cũng được!" 

Và thế là, buổi hẹn hò thủy cung của bọn tôi đã được xác nhận êm xuôi.