“Không thể nào…!”
Trong căn phòng ngủ tối om không đốt lấy một ngọn nến, Adrielle hét lên thất thanh rồi ném cuốn sách xuống sàn.
[Tình yêu đích thực khởi đầu từ mối quan hệ chủ-tớ! 16 cách khiến đối phương mãi ngoan ngoãn]
[Tác giả: Tôi là người dễ thương nhất thế giới!]
Thật vớ vẩn.
Suốt mấy tuần qua, tôi đã cố làm theo những chỉ dẫn trong sách, vậy mà chẳng có gì thay đổi.
Tôi từng chạm vào những điểm nhạy cảm mà cô ấy thích, nhưng Alice chẳng hề phản ứng. Tôi thì thầm những câu thoại đầy gợi cảm trong sách, vậy mà cô ấy chỉ lặng lẽ vuốt tóc tôi đầy dịu dàng.
Tệ nhất là, tôi chỉ mới có thể hôn cô ấy.
Ngay cả khi môi chạm môi, ánh mắt Alice dành cho tôi vẫn không hề thay đổi.
Ánh nhìn của một đứa trẻ.
Thật ra thì, Adrielle hiểu rõ mà. Những điều viết trong cuốn sách ấy chỉ hiệu nghiệm khi người kia có ít nhiều ham muốn với mình.
Còn Alice thì sao? Rõ ràng là cô ấy chẳng có chút hứng thú nào với Adrielle cả.
Mối quan hệ này ngay từ đầu đã không có cơ hội. Cuốn sách còn nói, thứ tình cảm này cần có sự đồng thuận ngầm của cả hai người mới có thể tiến xa.
Nhưng tính cách của Alice, cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Cô ấy sẽ luôn nhắc mình rằng như thế là không đúng.
Dù tôi không cam lòng, nhưng vẫn nghĩ rằng chỉ cần có thêm thời gian bên nhau, một ngày nào đó cô ấy sẽ thay đổi.
Cho đến khi cô ấy nói rằng… mình muốn kết bạn.
“Em… chỉ cần Alice là đủ rồi…”
Adrielle biết chứ. Với mình, Alice là cả thế giới, nhưng với cô ấy, Adrielle cũng chỉ là một đứa trẻ xinh đẹp cần được chăm sóc mà thôi.
Alice cũng là con người, và thật tự nhiên khi cô ấy muốn có một người bạn có thể cùng cười, cùng nói, thay vì một đứa trẻ luôn là gánh nặng trên vai.
Nhưng tôi lại không muốn chấp nhận điều đó.
Tôi muốn là người duy nhất trong thế giới của cô ấy. Tôi muốn là người duy nhất mà cô ấy có.
Dù đã từng được Alice cứu thoát một lần, tôi vẫn chưa thấy đủ. Lòng tham của tôi đã đi quá giới hạn.
Và rồi, sự bốc đồng vượt ngưỡng ấy khiến tôi phải đánh mất điều quý giá nhất từ Alice.
[Cô bị làm sao thế hả?!]
Cho đến giờ, những lời trách móc đầy tổn thương ấy vẫn như dao cứa vào tim tôi.
Ánh mắt như thể tôi là gánh nặng. Nhìn vào đôi mắt mỏi mệt của Alice, tôi có cảm giác cả trái tim mình rơi xuống đáy vực.
“Khụ… Em ghét bản thân mình thật đấy…”
Tôi ghét chính mình đến chết. Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ chạy trốn khỏi khoảnh khắc đó, chỉ để không phải thấy ánh nhìn ấy từ cô ấy.
Adrielle ôm lấy ngực, co người lại. Cô vùi mặt vào gối và mặc cho nước mắt lặng lẽ tràn ra.
Trong căn phòng của một bé gái.
Chỉ còn lại nỗi buồn trần trụi, trơ trọi giữa không gian.
*****************
Về lý thuyết, để trở thành người mà ai cũng yêu mến thật ra rất đơn giản.
Chỉ cần cư xử đúng mực, lắng nghe người khác, luôn nghĩ đến họ trước bản thân mình.
Chỉ cần sống không gây chuyện, lâu dần, bạn sẽ trở thành người mà ai cũng thấy dễ chịu.
Nhưng con người không phải cái máy. Cảm xúc không phải thứ có thể điều khiển.
Làm sao có thể mỉm cười khi bị ai đó chỉ trích? Làm sao không thấy ghen tị khi ai đó giỏi hơn mình? Cuối cùng, chính cảm xúc mới là thứ khiến ta phạm sai lầm và hối tiếc.
Giống như tôi bây giờ.
Tôi nằm dài trên cỏ, thẫn thờ nhìn lên bầu trời. Mây hôm nay trong đến lạ. Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng nặng trĩu của tôi, mặt trời vẫn rạng rỡ giữa không trung.
“Đồ ngu… Mày mà cũng đi cáu với một đứa bé sáu tuổi à? Mày có còn là phụ nữ nữa không?” (ơ không phải đàn ông à:)?)
Tôi vẫn còn nhớ rõ những giọt nước mắt trống rỗng của cô bé.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc đó.
Cô ấy hoàn toàn tránh mặt tôi.
Tôi từng trải qua cảm giác bị ghẻ lạnh, nhưng lần này rất khác. Ít nhất khi ấy, cô ấy vẫn chịu ăn đồ tôi nấu. Còn bây giờ...
Cô ấy thậm chí không buồn liếc nhìn tôi lấy một lần.
Giống như khi chúng tôi mới gặp nhau. Như thể tôi là người xa lạ hoàn toàn.
Tôi lo lắng không biết cô ấy có ăn uống đầy đủ không, phòng có được thông gió không, cô ấy có chịu tắm rửa không… nhưng tôi không dám mở miệng hỏi. Không phải với một người lạ.
Tôi hiểu mình đã nói ra điều không nên nói. Và giờ đây, vì luôn nhìn thấy khuôn mặt tổn thương ấy, tôi không thể nào đối diện với cô ấy một cách đàng hoàng.
Cuối cùng thì tôi cũng chỉ đang trốn tránh mà thôi.
“…Nhưng ít ra cũng phải dọn phòng đã.”
Tôi không thể cứ ngồi yên như thế này.
Với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không tự dọn phòng đâu. Dù gì tôi cũng muốn cô ấy hít thở được bầu không khí trong lành, ít nhất phải thông gió cho căn phòng chứ.
Tôi không thể nấu nướng cho cô ấy được nữa vì cô ấy đang cố đẩy tôi ra xa. Nhưng trong lúc cô ấy đi vắng, tôi vẫn có thể tranh thủ dọn dẹp.
Tôi biết rõ lịch trình của cô ấy. Gần đến giờ huấn luyện buổi chiều rồi. Có vẻ hôm nay ra sân sớm hơn thường lệ, vậy nên tôi chỉ cần chờ một chút.
Tôi nằm nhìn mặt trời thêm vài phút nữa, thả trôi suy nghĩ giữa hối hận và băn khoăn. Cuối cùng, khi cảm thấy chắc chắn, tôi nhẹ nhàng bước lên lầu.
Từng bước chân thật cẩn trọng trên cầu thang dẫn lên tầng ba. Tôi đi ngang qua phòng mình, áp tai vào cánh cửa quen thuộc.
Yên ắng.
Không có ai trong phòng. Tôi vẫn chờ thêm một lúc cho chắc chắn. Chỉ đến khi biết chắc cô ấy đã đi, tôi mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Căn phòng tối om.
Không khí ngột ngạt như thể cả ba ngày qua chưa từng mở cửa sổ. Phòng chưa được dọn, mọi thứ bừa bộn.
Tôi mở tung cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Kéo rèm để ánh nắng tràn vào rồi bắt đầu thu dọn.
Tôi nhặt rác, xếp lại đồ đạc. Tôi chỉ muốn cô chủ được sống trong một không gian gọn gàng, sạch sẽ hơn.
“…Giờ nghĩ lại, lúc tôi bước vào phòng cô ấy lần đầu, cô ấy từng giận lắm.”
Tôi nhớ lại ánh mắt cảnh giác ngày đó, cả người như bao phủ bởi gai nhọn. Nhưng rồi cô ấy cũng từng dần mở lòng với tôi.
Tất nhiên là… tôi đã tự tay phá huỷ tất cả bằng sự ngu ngốc của mình.
“Thôi thì… làm lại từ đầu cũng được.”
Không có điều gì thời gian và nỗ lực không thể chữa lành. Dù hiện tại cô ấy xa cách, nhưng chỉ cần tôi không ngừng cố gắng, nhất định sẽ chạm đến trái tim cô ấy một lần nữa.
Cuộc sống này sẽ thật tẻ nhạt nếu không có nụ cười của cô ấy. Tôi sẽ lại được xoa mái tóc mềm mịn ấy, vỗ nhẹ lên cặp mông tròn trịa kia.
Tôi siết chặt quyết tâm và tiếp tục dọn dẹp. Khi đang chỉnh lại ga giường, tôi chợt thấy chiếc gối ướt đẫm nước mắt.
“…Ra là cô ấy tổn thương nhiều đến vậy.”
Alice không phải người dễ khóc. Nhưng nếu khiến cô ấy phải rơi nước mắt thế này, thì tôi đúng là… một kẻ khốn nạn.
Tôi tháo vỏ gối mang đi giặt. Phủi chăn, chỉnh lại giường rồi đứng dậy.
Chợt, có thứ gì đó dưới gầm giường chạm vào mũi chân tôi.
Một cuốn sách bìa đen. Tôi cúi xuống nhìn kỹ, bên dưới còn vài cuốn khác nữa.
Cô ấy đã đọc sách.
Đây là những cuốn mà cô ấy đọc sao?
Tôi khẽ mỉm cười khi nghĩ đến hình ảnh đó. Tôi nhặt lên một cuốn, tò mò mở ra xem thử.
Không nhất thiết phải là sách giáo dục gì cả. Với tuổi của cô ấy, thậm chí truyện viễn tưởng hoang đường cũng có thể mang lại nhiều điều mới mẻ.
Bìa màu đen có vẻ hợp gu của cô ấy.
Xem nào…
“Tình nhân của nàng – hãy xích nàng lại và biến nàng thành… nô… nô lệ…”
Tác giả…
Người thông minh nhất thế giới…?
****************
RẦM!!!
“…Cô làm ầm ĩ gì vậy, Alice?”
“Ông có biết không đấy, Đại Công Tước?!”
“Cái gì cơ?”
“Cái này nè, mấy thứ này nè!”
“…Cái này à.”
“Chắc chắn là có kẻ khốn nạn nào nhét mấy thứ này vào tay cô chủ! Chúng ta phải truy ra rồi đập cho hắn một trận ra trò!”
“Alice, bình tĩnh đã nào.”
“Bình tĩnh hả?! Ai đó dám dúi vào tay cô chủ thuần khiết của chúng ta cái thứ… dơ bẩn này!”
“Dơ bẩn thì… ta biết ai viết quyển đó.”
“Dĩ nhiên là tôi biết rồi! Cái kẻ viết mấy thứ bệnh hoạn coi người khác là chó, là đồ vật, là giống cái ấy… chắc chắn là tên bệnh hoạn, đồi bại, bẩn thỉu—”
“Là mẹ của Adrielle viết đấy.”
“…Không, bà ấy là người có lối tư duy rất độc đáo và cá tính… Ý tôi là, ông đang nói… đây là sách do Nữ Công Tước viết sao?”
Nữ Công Tước…?
Làm ơn… đừng đùa như thế chứ…?