Sao lại thường có những tình huống thế này nhỉ? Những bé gái vô tư thốt lên: “Lớn lên con sẽ lấy ba làm chồng!”, hoặc đôi khi là anh trai, hoặc một người bạn thời thơ ấu. Đó không nhất thiết là do cảm xúc thật sự, mà là vì những người thân yêu đó luôn ở bên cạnh, khiến các bé lầm tưởng tình cảm thân thuộc là tình yêu nam nữ.
Thế rồi, khi bước vào tuổi dậy thì, cô bé từng hồn nhiên hét lên lời hứa hôn ấy lại bắt đầu nổi loạn, và tình cảm ngây ngô kia cũng dần tan biến không để lại dấu vết.
Đó chỉ là một lời hứa dễ thương phát ra từ một trái tim non nớt chưa phân biệt được giữa tình thân và tình yêu. Chỉ đơn giản là mong ước được mãi ở bên người mình quý trọng.
Cô cũng vậy mà, cô chủ. Nhất là khi từ nhỏ đã sống như thể bị giam cầm trong những lễ nghi cao vời, chưa từng có cơ hội tiếp xúc với những chàng trai đồng trang lứa. Vậy nên việc trái tim cô chưa biết rung động cũng là điều dễ hiểu.
“??”
Cô chủ nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngác, như thể chẳng hiểu tôi vừa nói gì.
“Alice, cô không yêu em sao?”
“Không phải vậy. Tôi rất trân trọng cô. Nhưng... có nhiều loại tình yêu khác nhau.”
Tôi nhẹ nhàng giải thích. Có tình yêu thân thuộc như người nhà, và cũng có tình yêu lãng mạn khiến tim đập rộn ràng. Cảm xúc mà cô đang có hiện tại thuộc về loại đầu tiên, và đến khi gặp được một người đặc biệt, cô sẽ nhận ra sự khác biệt.
“Cô chỉ đang nhầm lẫn vì chưa từng có cơ hội tiếp xúc với nhiều người thôi.”
Cô chủ chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm tại học viện. Rồi sẽ có ai đó khiến tim cô rung động, và đến khi ấy, cô sẽ hiểu rõ điều tôi vừa nói.
Nhưng ánh mắt của cô chủ lại càng trở nên chất chứa nghi vấn.
“Vậy là... Alice, chị không yêu em theo kiểu yêu đương sao?”
“...Cái gì cơ?”
Cô chủ nhìn thẳng vào mắt tôi mà hỏi. Tôi sững người trong thoáng chốc vì câu hỏi quá đỗi thẳng thắn, nhưng rồi mỉm cười, nhẹ vuốt tóc cô.
“Không phải theo kiểu đó. Cô giống như gia đình của tôi—còn quý giá hơn cả tình yêu nam nữ nữa.”
“….”
Cô chủ tiếp tục nghiêng đầu, ánh mắt như mơ hồ, rồi đột ngột im lặng rất lâu. Phản ứng ấy thật khác lạ, khiến tôi không khỏi bối rối.
“Cô chủ? Cô vẫn ổn chứ?”
“Alice, chị đã nắm tay em. Chị đã hôn lên trán em. Vậy mà giờ lại nói... không yêu em sao?”
“Không, không phải như vậy. Cô vô cùng quan trọng với tôi. Chỉ là... đó là một dạng tình cảm khác thôi.”
“Vậy... có khi nào tình cảm chị dành cho em còn sâu sắc hơn cả tình yêu?”
Tôi thở dài trong lòng.
Đúng là thuê nhầm giáo viên rồi.
Dạy giáo dục giới tính mà không nói rõ sự khác biệt giữa tình thân và tình yêu lãng mạn ở giai đoạn nhạy cảm thế này, thì đúng là không thể trông cậy được gì.
“Nắm tay, hôn trán—mấy điều đó gia đình cũng làm với nhau. Nhưng hôn môi thì chỉ dành cho người yêu thôi. Sớm muộn cô cũng sẽ hiểu được điều đó.”
Thực ra, cũng có những gia đình hôn môi nhau, nhưng cá nhân tôi nghĩ nụ hôn đó nên chỉ thuộc về người yêu. Dù sao, tôi cũng chẳng có gia đình để mà thử điều ấy.
Sao càng giải thích, đôi mắt cô chủ lại càng trở nên u tối thế kia? Chẳng lẽ lời nói của tôi đang khiến tình hình tệ hơn?
“Alice.”
Giọng cô nhẹ hẳn đi, rồi bất ngờ nắm chặt tay tôi. Mạnh đến mức tay tôi bắt đầu tê rần.
“Vậy nếu em nói muốn kết hôn, chị sẽ từ chối sao?”
Tôi không ngờ câu chuyện lại đi đến chuyện hôn nhân thật sự. Biết làm sao đây, cô chủ của chúng tôi quá đỗi đáng yêu mất rồi.
Được ở bên cô mỗi ngày, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp dễ thương ấy, chắc chắn sẽ khiến tâm hồn tôi được thanh lọc.
Nhưng thực tế thì không thể. Dù vậy, vì cô đã can đảm nói ra, có lẽ tốt hơn là để cô tự mình nhận ra.
Tôi siết tay cô chủ lại trong lòng bàn tay mình, nở một nụ cười dịu dàng.
“Cô chủ thật khiến người khác cảm động. Nhưng... hãy để sau khi cô tốt nghiệp học viện hẵng nhắc lại lời cầu hôn nhé. Khi ấy, tôi sẽ cân nhắc thật nghiêm túc.”
Cô chủ trừng mắt nhìn tôi. Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng ánh mắt ấy như mang theo cả oán hận. Khi tôi còn đang băn khoăn mình có lỡ lời gì chăng, cô liền quay lưng lại, ánh nhìn lạnh lẽo.
“Không cần chuẩn bị bữa tối đâu. Em vào trước đây.”
“Hả?!”
Tôi sững sờ. Bình thường cô ấy hiếm khi bỏ bữa lắm mà.
“Cô chủ! Không nên bỏ bữa như vậy...!”
Tôi vội vàng ngăn lại, nhưng đáp lại chỉ là ánh nhìn băng giá. Đôi mắt ấy, hôm nay sao lạ quá. Cô mỉm cười—nụ cười nhạt thếch không chút hơi ấm.
“Em cần thời gian để suy nghĩ. Gặp lại chị vào ngày mai, Alice.”
Không hiểu sao, xung quanh tôi bỗng trở nên lạnh lẽo. Chẳng lẽ tôi quên đóng cửa sổ?
Cô chủ quay đi mà không một lần ngoái đầu lại. Tôi chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn về nơi cô vừa đứng.
“...Cô chủ?”
Hôm nay cô ấy có gì đó... rất khác.
Chẳng lẽ cô đang phiền muộn chuyện gì?
À…
Có khi là vậy.
*************
“Xem ra Adrielle đã bước vào tuổi dậy thì rồi.”
Giọng Đại công tước trầm lặng, có phần nghiêm trọng. Tôi khẽ gật đầu đồng tình.
“Chắc là vậy rồi.”
Nếu không thì sao cô ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo đến thế?
“Cô cũng nghĩ vậy à?”
Thấy tôi gật đầu, Đại công tước có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Không biết ông từng trải qua chuyện gì, nhưng ông bảo rằng con gái mình vừa gọi tên ông trực tiếp.
Đối với người ngoài thì có thể là điều bình thường, nhưng trong gia đình, chuyện đó lại rất khác. Thử tưởng tượng một người cha bị gọi bằng tên riêng thay vì ‘cha’ thì hẳn sẽ bị sốc lắm. Mà thôi...
“Nếu cô ấy gọi ông là ‘Đại công tước’ thì vẫn ổn đấy.”
“Gì cơ?”
Đại công tước khẽ nhíu mày, nhưng tôi thật sự không hiểu phản ứng của ông. Chẳng lẽ trong lòng ông thật sự mong được cô chủ gọi là ‘cha’? Nếu vậy thì đúng là vô lý hết sức.
“Khi ông bỏ rơi cô chủ, ông thấy ổn. Giờ lại muốn được gọi là cha sao?”
Ông không phản bác gì. Ngày trước chắc chắn ông sẽ viện cớ ngụy biện cho hành vi của mình, nhưng im lặng thế này thì hẳn là đang dần nhận ra lỗi lầm rồi.
“Tôi đã nói rồi, trong mắt cô chủ, ông thua kém bất cứ người đàn ông nào khác.”
“…Vậy nên giờ ta đang cố sửa sai.”
Muốn làm được điều đó, việc đầu tiên là ông phải thật lòng xin lỗi. Nhưng nếu tôi nói ra thì chẳng còn ý nghĩa gì. Ông cần tự mình nhận ra điều đó.
Dù sao thì tôi cũng chẳng mấy ưa ông. Nói thêm cũng chẳng ích gì, để ông tự xoay xở đi.
“Vậy... sao ông gọi tôi đến?”
“Phải bắt đầu từ chuyện này.”
Đại công tước thở dài một hơi, rồi nói tiếp.
“Ta đã chấm dứt hoàn toàn chuyện tồi tệ xảy ra gần đây. Ta cũng đã công khai lập trường rõ ràng về Adrielle, nên không ai dám động đến con bé nữa.”
“Tốt lắm.”
“Ta đang cho rà soát lý lịch toàn bộ người hầu trong dinh thự. Cô không cần lo.”
Dù sao cũng là lời hứa từ vị Đại công tước duy nhất trong đế quốc này, tôi tạm tin vậy. Tôi hỏi xem ông có biết ai đứng sau chuyện của Lani không, nhưng ông né tránh, bảo rằng biết cũng chẳng ích gì.
“Còn lý do thật sự ta gọi cô tới là…”
“Xin mời.”
“Adrielle đang ở tuổi dậy thì, nhưng đây là lần đầu ta phải đối mặt với chuyện này. Ta muốn hỏi ý kiến cô.”
“…Tôi?”
“Đúng vậy.”
Nếu tôi biết thì ông—người đã từng kết hôn—chẳng phải còn biết hơn sao? Tôi còn chưa từng nắm tay đàn ông nữa là.
“Cô cũng từng trải qua tuổi dậy thì. Dựa vào trải nghiệm đó mà suy nghĩ, chắc chắn sẽ tìm ra cách.”
Nghe thì hợp lý, nhưng ông nhầm rồi, Đại công tước.
Tôi chưa từng được hưởng thụ cái gọi là dậy thì. Làm sao có thể, khi đến một bữa ăn no cũng không có?
Nhưng với hiểu biết ít ỏi của mình, tôi vẫn có thể giúp.
“Nếu ông thật lòng muốn giúp cô chủ, thì hãy chiều theo mọi mong muốn của cô ấy, đừng than phiền.”
“Mọi mong muốn... đều phải làm theo sao?”
“Đúng vậy. Nhưng đừng tỏ ra như thể đang ban phát ân huệ.”
Đại công tước trầm ngâm suy nghĩ, chỉ còn tiếng ngón tay ông gõ nhẹ lên mặt bàn. Khi tiếng gõ ấy dừng lại, ông ngẩng lên, ánh mắt đã trở lại bình thản như thường.
“Cô nói đúng, Alice. Lời khuyên này rất hữu ích.”
“Chuyện đó tùy vào ông thôi. Cô chủ vốn không giỏi biểu lộ cảm xúc, cũng chẳng nói rõ điều mình muốn, nên chắc chắn ông sẽ phải đau đầu đấy. Tôi thì không giúp đâu, tự tìm hiểu đi.”
“Không cần lo.”
Ánh mắt ông bỗng trở nên sâu thẳm, dán chặt vào tôi. Đôi mắt xanh lam ấy nhìn tôi đến nỗi tôi phải nhăn mặt.
“May mắn thay, ta biết rõ một điều mà Adrielle mong muốn.”
“….”
“Có gì trên mặt tôi sao?”
“……”
Tại sao ông lại nhìn tôi kiểu đó? Khó chịu quá. Nếu là cô chủ nhìn thì tôi không ngại, nhưng bị Đại công tước nhìn chằm chằm thế này thì đúng là không thoải mái chút nào.
“Cảm ơn cô, Alice. Nhờ cô mà quan hệ giữa ta và Adrielle có thể được hàn gắn.”
“...Gì cơ?”
“Ta sẽ không bao giờ quên ơn cô.” (vật hiến tế:))
“…??”
Ông lại nói nhảm gì thế? Đúng là... đôi lúc tôi thấy Đại công tước này đầu óc không được bình thường. Nhưng nghĩ lại thì… ờ, vẫn là ông ta như thường thôi.
Tốt nhất là cứ mặc kệ.