“Heh…”
Alice đang say giấc, nằm gọn trên lưng tôi. Sự bình thản của cô – thứ ngay cả khi đối mặt với trận chiến cùng người phụ nữ mang danh Nữ hoàng cũng không hề lay chuyển – bỗng tan biến chỉ bởi một tiếng lẩm bẩm khe khẽ của Alice.
‘Em thật sự không hiểu nổi chị, Alice.’
Tôi vốn luôn nghĩ rằng chị chẳng hề để ý mình theo kiểu nam nữ. Sự thật ấy, tôi đã khẳng định sau nhiều năm vùi đầu nghiên cứu sách của Alice và cả sách của mẹ. Dù tôi làm gì, chạm vào đâu, ánh mắt chị dành cho tôi vẫn chỉ như đang nhìn một đứa trẻ.
Vì vậy, tôi đã định chấp nhận lời Duke khuyên – coi chị như một người chị gái. Ít nhất, nếu trở thành gia đình, chúng tôi có thể sống yên ổn như chị em suốt đời.
Nhưng… cái cách chị cư xử khi nãy. Cái ánh mắt xa xăm kia – thứ khiến đầu óc tôi như chao đảo chỉ cần liếc qua một cái.
Không thể nhầm được. Chị đang thỏa mãn dục vọng của mình – mà đối tượng lại chính là tôi. Bằng chứng? Đùi trái chị ướt đẫm thứ chất lỏng thiêng liêng, thậm chí còn nhiều hơn cả thánh thủy. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi hạnh phúc tột cùng, cảm giác như mọi tuyệt vọng và u ám từng chất chồng trong lòng đều bị cuốn sạch.
Theo lời Chloe, từ trước tới giờ Alice vẫn luôn phong tỏa phần lớn các giác quan của chị.
Trong lúc còn lo lắng không biết có phải chị chặn giác quan vì thấy khó chịu mỗi lần tôi chạm vào hay không, thì việc nảy sinh một hy vọng – dù mỏng manh – rằng chị có thể nhìn tôi như một người bạn đời… đã khiến lồng ngực tôi dấy lên một ngọn lửa.
Nếu… nếu Alice thực sự cảm thấy như thế. Nếu giữa tôi và chị có khả năng nảy sinh một mối quan hệ như vậy…
“Tôi thực sự mong là vậy…”
Tôi khẽ hít một hơi, rồi dứt khoát.
Giờ thì chẳng còn gì quan trọng nữa.
Cho dù đó là cảm xúc thật của Alice, hay chỉ là phản ứng tự nhiên do giác quan quá mức nhạy bén, tôi vẫn có thể xác nhận sau này.
Dù sao… chính chị là người phá vỡ lời hứa trước. Đã bảo sẽ không bao giờ rời bỏ tôi, vậy mà lại định chết chung với người phụ nữ kia – điều ấy khiến tôi oán giận chị đến tận xương tủy.
Nếu chị chết bỏ đi trước, có lẽ tôi cũng sẽ đi theo ngay lập tức. Nhưng tôi ghét cái việc chị chẳng hề biết điều đó.
Alice từng nói, nếu chị phá vỡ lời hứa, chị sẽ trở thành nô lệ. Tôi không muốn đối xử với chị theo cách tàn nhẫn. Thà chết còn hơn để Alice hận tôi vì sự liều lĩnh ấy.
Nhưng vì chị đã phá vỡ lời hứa trước, vì chị phản bội tôi trước… nên giờ, tôi chẳng cần quan tâm nữa. Tôi sẽ đòi lại cái giá mà chị nợ.
Tôi không buồn để tâm Alice có quan hệ gì với đám tội phạm kia, vì sao chị lại bị cuốn vào bọn chúng, hay nguyên nhân nào khác. Thứ duy nhất ám trong đầu tôi là – làm sao để thuần phục Alice.
Đó là quyết định tôi đưa ra sau biết bao đêm suy tính. Tôi sẽ biến chị thành một con thú chỉ biết nhìn mỗi mình tôi. Sẽ không bao giờ rời xa chị, và sẽ dạy dỗ chị một cách nghiêm khắc, thậm chí tàn nhẫn.
Có thể ban đầu sẽ hơi đau đớn, nhưng tôi không định bỏ mặc Alice – người có thể làm ra những hành động ngốc nghếch và liều lĩnh như vậy – một mình.
Kể từ bây giờ, tôi sẽ quản chặt Alice, từng chút, từng chút một.
Trong quá trình ấy, chị có thể bị tổn thương, nhưng nếu có, tôi sẽ chữa lành cho chị bất cứ lúc nào. Nếu chị khóc, tôi sẽ liếm sạch những giọt lệ ấy.
“Tôi cũng không muốn thấy chị bị thương đâu. Tất cả là vì sự an toàn của Alice thôi. Rồi cuối cùng, chắc chắn chị sẽ hiểu…”
“Chị… chị ơi…”
Phía sau, một giọng nói trẻ con run rẩy vang lên. Tôi ngoảnh đầu lại – một bé gái tóc nâu đang ngước lên nhìn tôi, mắt lấp lánh sợ hãi.
Những đứa trẻ mà Alice đã bảo vệ bằng cả tính mạng. Tận sâu trong lòng, tôi oán chúng, nhưng đồng thời cũng biết – chúng chỉ là những kẻ sống sót.
Chăm sóc chúng là điều đương nhiên.
Alice, tận đáy lòng, chắc hẳn cũng muốn như vậy.
“Sao?”
“E-Em… em sợ quá… Chị nắm tay em được không?”
Mặt đứa nào cũng trắng bệch. Cũng chẳng khó đoán thứ khiến chúng sợ hãi đến thế.
Tôi đưa mắt nhìn quanh.
Tiếng gào thét vọng lên khắp nơi. Hầu hết mọi người đều đã chết, kẻ sống sót thì quằn quại trong đau đớn, thân thể bị xẻ nát.
Tất cả đều là những kẻ từng chặn đường tôi. Ngay khi tôi bước vào hang, chúng đã giương vũ khí nhằm vào tôi. Phần lớn nhìn tôi như thể bị nhập, rồi lao đến bằng ánh mắt đầy hận thù.
Tôi không hề do dự mà xử lý tất cả. Những kẻ nào lộ dấu hối hận thì chỉ bị chặt vài bộ phận. Từ giờ, số phận chúng ra sao, là do chúng tự quyết định.
Tôi thở dài khẽ, quay lại nhìn bọn trẻ.
“Không. Người duy nhất được nắm tay ta là chị này thôi.”
Tôi nghiêng vai, cho chúng thấy Alice đang nằm trên lưng mình. Bé gái tóc nâu chớp mắt nhìn chúng tôi, trong mắt vừa sợ hãi, vừa thoáng chút tò mò.
“Ch-chị… chị với Alice… là người yêu à?”
“…Hả?”
“Hai người… nhìn đẹp đôi lắm! Em chưa từng thấy ai xinh như hai người đâu… Em mong hai người cưới nhau quá…!”
“Vậy à?”
“Khi về nhà, em nhất định sẽ cầu nguyện với thần linh cho hai người! Nhất định phải hạnh phúc nhé…”
Những đứa trẻ mà khi nãy tôi còn âm thầm oán ghét, giờ lại thấy… cũng dễ thương. Nghĩ kỹ, chúng chỉ là lũ trẻ xui xẻo, bị rơi vào tay kẻ ác, còn tôi… hình như đã hơi tàn nhẫn quá mức với chúng.
“Ta không thể nắm tay, nhưng ngươi có thể nắm ống tay áo ta.”
“C- Cảm ơn chị!!”
Khuôn mặt lũ trẻ lập tức rạng rỡ. Bé gái tóc nâu nhanh nhẹn tiến lại, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo tôi. Đám còn lại cũng nối đuôi theo sau.
“À…”
Suýt chút nữa tôi quên.
Có một việc Chloe nhờ tôi.
Dù hơi phiền, nhưng nghĩ đến những gì tôi đã học và nhận được từ cô ta, tôi cảm thấy nên thực hiện. Tôi quay đầu nhìn bọn trẻ và hỏi:
“Mấy đứa… có biết người này là ai không?”
**************
Ý thức mơ hồ của tôi dần nổi lên. Bóng tối mờ ảo tan đi, ánh sáng rực rỡ dần len vào qua khe mắt.
“…Hử?”
Tôi bật dậy, đầu óc tỉnh hẳn. Tôi nhớ mình đã thấy cô xuất hiện giữa trận chiến với Hắc Nguyệt, nhưng từ đó trở đi… mọi thứ đều mờ mịt.
Tôi nhìn quanh. Không phải cái hang tối tăm nữa, mà là căn phòng quen thuộc, ấm áp của tôi. Khi nào tôi được đưa về dinh thự Valaxar? Chẳng lẽ là cô mang tôi về?
Cô… vẫn an toàn chứ?
Ký ức cuối cùng, mờ nhạt, cho thấy cô không bị thương. Nhưng giờ không thấy cô đâu, lòng tôi bỗng nôn nao.
“…Nhưng, tôi ngủ từ lúc nào vậy?”
Tôi nhắm mắt, cố ghép lại từng mảnh ký ức rời rạc. Rõ ràng tôi đã thua Diana, và đang định bỏ trốn bằng cuộn giấy Dịch Chuyển thì cô xuất hiện.
Cô đã bảo vệ tôi và bọn trẻ, một mình đối đầu với Diana cùng lũ búp bê của ả. Nhìn cô đứng đó nguyên vẹn, có vẻ Diana mới là kẻ thất bại.
“Và sau đó…”
Tôi chắc chắn đã kiểm tra xem cô có an toàn… Nhưng sau đó, có vẻ tôi mất hết ý thức. Tôi đã làm gì? Cảm giác như mình đã đè cô xuống, nhưng vì lý do gì?
“Ừm…”
Khi ấy, rõ ràng là…
[Hah, heuh, cô… c-cô…][A-Alice?]
…?
Đôi mắt run rẩy của cô hiện rõ trong đầu tôi. Theo sau đó là ký ức tôi rung lắc cô khi đang ngồi đè trên eo cô…
Đến đây thì…
“Hả? K-ký ức của mình… lạ quá?”
Tôi nhắm mắt lần nữa, nhưng dù cố gắng đến mấy, cảnh tượng đó vẫn cứ lặp đi lặp lại.
“Hả? Ờ… Ơ…?”
Mặt tôi nóng bừng, đỏ lựng vì xấu hổ. Toàn thân tràn ngập một cảm giác nhục nhã, đến mức một giọt lệ – kết tinh từ tự khinh bỉ – lăn ra nơi khóe mắt. Tôi lắc mạnh đầu, cố xua đi ký ức phi lý ấy. Chắc chắn là não tôi đang nhầm lẫn; tôi không thể làm chuyện đó được.
Nực cười. Làm sao tôi có thể làm thế với cô – người mà tôi luôn coi là gia đình? Đúng, chắc chắn là do tôi kiệt sức quá, nên mới mơ mộng hoang đường. Có lẽ… chỉ là một giấc mơ thôi.
“Tôi… không thể nào nói những lời đó được.”
Tôi từng nhiều lần khẳng định bản thân hoàn toàn xa rời những yếu tố đáng xấu hổ ấy. Dù đã trở thành phụ nữ, nhưng gốc rễ tôi vẫn là đàn ông. Không giống mấy nhân vật chính hèn kém, chỉ vì chạm vào vài cơ thể mà biến chất.
“Giấc mơ kiểu gì mà chả có.”
Tôi khẽ cười, nhìn xuống cơ thể mình. Cánh tay phải từng bị Diana nghiền nát giờ đã được băng bó. Có vẻ ai đó đã chữa trị trong lúc tôi ngủ.
Xem ra, tôi đã an toàn trở về Valaxar. Thế còn bọn trẻ ở đó? Tôi chẳng mấy thân thiết với chúng, nhưng cũng thầm mong chúng bình an.
“Nhắc mới nhớ… cảm giác của mình giờ sao rồi?”
Theo trí nhớ, nó từng bị nâng lên 200%, nhưng chưa kịp hạ xuống. Giờ… vẫn thế sao?
Giữ tình trạng 200% là cực kỳ nguy hiểm, nên tôi vội rút cuộn giấy treo bên đùi và mở ra. Khi từ từ đọc, tôi nhận thấy điều gì đó rất lạ.
“Hả?”
…Nội dung này… có gì đó sai sai?