Chương 1: Mở đầu 1
=======================================================
Thực hiện bởi nhóm East of Eden
=======================================================
「hmmm…..」
Ngồi trên băng ghế, tôi thở dài nhìn lên bầu trời, rồi nhấp một ngụm nước táo trên tay.
Bầu trời tháng Năm thật thoáng đãng, nhìn thì thấy rất đẹp nhưng nó lại hoang vắng đến lạ thường.
Nhìn vào thành phần của hộp nước trái cây trên tay, tôi tự hỏi chất lỏng bí ẩn này được gọi là gì? Haiz
“Lâu lắm rồi tôi mới chán thế này.”
Giờ tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn trời, đã quá lâu rồi tôi chưa rảnh như thế này, cùng lúc này tôi cũng cầm ra một bộ hồ sơ mới tinh từ túi xách.
Đây là một bản sơ yếu lý lịch mới mà tôi vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, cũng lâu rồi tôi chưa điền cái này, mất vài phút là tôi đã điền hết xong.
Mặc dù thứ hiện tại là vô dụng, nhưng tốt nhất là nên chuẩn bị chúng sớm.
Futayado Nanako. Nữ, 21 tuổi, làm nghề tự do.
Cô đã tốt nghiệp cấp hai, có kinh nghiệm trong các công việc khác nhau từ công nhân, nhân viên giao hàng, thu ngân cửa hàng pachinko….. và cứ vậy đến giờ.
Nếu tôi tóm tắt những gì được viết trong sơ yếu lý lịch, thì sẽ là những thứ này.
Liệu tôi có thể giới thiệu về bản thân mình một chút được không?
Bố mẹ tôi…. đã không còn tại thế gian này rồi. Họ đã chết trong một tai nạn giao thông khi tôi đang học năm ba trường cấp hai..
Vào lúc đó tôi rất buồn và đã không thể vượt qua chuyện này tôi cũng không có thời gian để khóc.
Dì tôi chính thức trở thành người giám hộ của tôi, tôi sống chung với một đại gia đình to như gia đình trong chương trình truyền hình Big Daddy vậy, không tính tôi dì ấy có tận mười hai đứa con.
Chú tôi làm ăn có tiền nhưng gia đình đông con đã đủ khó khăn rồi, giờ nếu tôi chen chân vào e rằng chỉ khiến cuộc sống mọi người càng eo hẹp hơn.
Và nhà dì là một nơi không hề thân thuộc với tôi, nó cũng không cho tôi sự riêng tự cần có nữa.
Tôi biết rằng mình không có quyền phàn nàn, vì tôi chẳng là gì hơn một「Người Ngoài」.
Vì vậy, đổi lại việc giao toàn bộ tài sản thừa kế cho dì và chú, tôi sẽ nhờ họ làm các thủ tục để tôi có thể sống riêng.
Họ lúc đầu đương nhiên không đồng ý, nhưng cuối cùng, họ đã bỏ cuộc và chấp nhận phương án mà tôi đề ra.
Và kể từ đó tôi đã phải tay làm hàm nhai, tham gia các công việc bán thời gian để trang trải cuộc sống mưu sinh của chính bản thân mình.
Đa phần công việc mà một học sinh cấp hai như tôi có thể làm là lao động chân tay, nhưng đối với tôi, một người khỏe mạnh vẫn có đủ sức hoạt động thì đây là đủ, lao động là vinh quang a.
Kể từ đó, tôi bắt đầu làm việc, đồng thời kiếm tiền và gửi tiền thuê nhà về cho dì và chú của tôi.
Tính đến giờ cũng đã 6 năm kể từ khi tôi tốt nghiệp cấp 2, tôi có phần tự hào khi có thể tự nuôi bản thân và có công ăn việc làm.
Rồi sau này, khi lớn khôn tôi mới biết rằng dì và chú tôi đã không sử dụng phần tài sản thừa kế mà tôi đã cho họ.
Lúc họ nói ‘Đây là trách nhiệm của dì và chú, chứ không phải là thứ một đứa trẻ gánh vác’ với tôi, trong mấy năm trời tưởng chừng nước mắt mình đã khô cạn thì tôi bật khóc, tạ ơn trời vì tôi đã gặp được họ.
Tài sản thừa kế đã được trả lại nhưng nó được cất đi như một khoản tiết kiệm của tôi trong trường hợp có điều gì đó xảy ra. Vì nhiêu đó vẫn chưa đủ để tôi sống đến tuổi già.
Và lí do tôi, một ‘’chiến thần’’ làm việc bán thời gian, lại đang thẫn thờ ngồi trên băng ghế ở một công viên vào ngày thường…
… rất đơn giản, có thể còn đơn giản hơn những gì bạn nghĩ nữa.
Những nơi mà tôi đã cống hiến hết thanh xuân và sức lực vào đó ấy, cả ba nơi ấy đều đã bị phá sản.
Làm việc ba nơi, chia đều cho bảy ngày một tuần, tất cả đều mất hết, giống như ai đó vừa tạt một chậu nước lạnh vào mặt tôi vậy..
Mang theo nỗi buồn rẫu rĩ đi cùng với ba công việc đã tan tành của mình, tôi, người sớm đã suy đoán việc 3 nơi đó bị phá sản lại chưa việc thay thế, giờ tôi thấy mình thành chúa hề rồi.
Chà, nghĩ lại tôi đã làm việc không ngừng nghỉ trong 3 năm, bạn giờ cứ tin tôi là bị stress quá nên đi dạo phố giải khuây đi.
Mà vì không biết mình nên làm gì trong thời gian này, nên tôi chỉ u sầu ngồi ở giữa công viên.
“Có lẽ mình nên về nhà.”
Tôi ném cái chai nhựa rỗng vào thùng rác rồi đứng dậy khỏi băng ghế.
Vì chuyện để làm của tôi đến đây là hết, có lẽ tôi nên đi về nhà và đánh một giấc.
Đã 10 giờ đêm, tôi mở mắt khi nghe thấy tiếng chuông điện mà tôi hiếm khi sử dụng, reo lên.
Đó là một ứng dụng trò chuyện qua điện thoại miễn phí đã trở nên nổi tiếng trong những năm gần đây nhưng kết bạn với tôi chỉ có duy nhất một người.
Đó là lý do tại sao chỉ có một người có thể gọi cho tôi bằng ứng dụng này.
“Chà thật hiếm khi thấy cậu gọi ha, chào cậu, Rin-chan.”
‘’Không, tớ nghĩ là hiếm hơn khi Nana trực tiếp nhận cuộc gọi mới đúng’’
“Ahaha, chắc cậu nói đúng.”
Với giọng nói mệt mỏi tôi đồng ý với lời nói của Rin.
Tôi, người đang làm việc toàn thời gian bảy ngày một tuần, thường sẽ không thể nhận cuộc gọi trực tiếp như vầy được.
Rin-chan — Takajou Rinne, Cô ấy là người bạn thân duy nhất trong cuộc đời tôi.
Một mối quan hệ giữa chúng tôi thân nhau tới mức gọi nhau là Rin-chan và Nana, chúng tôi là bạn từ mẫu giáo đến cấp hai, cũng không quá cường điệu khi nói cô ấy là người bạn thân nhất của tôi.
Nhận được cuộc gọi sau nhiều năm từ một người bạn như cô ấy, tôi cảm thấy khá vui.
-Có chuyện gì vậy? Dù cậu thường chỉ gửi một tin nhắn hay gì đó thôi mà.-
“Tớ có chuyện muốn nói nhưng…..Nana, cậu đang che giấu điều gì à?”
“Hở? Ý-Ý cậu là sao ?”
-Không có gì, chỉ là Nana thường sẽ không thể nhận cuộc gọi trong khoảng thời gian này-
“Ugh…..nhưng cậu là người đã gọi tớ…..”
-Tớ biết cậu đã hiểu ý tớ mà-
Tôi rên rỉ khi cậu ấy nói.
Dù sao thì, thường lương ca đêm sẽ cao hơn, nên đó là lý do bây giờ tôi đáng lẽ nên làm việc thay vì trả lời cuộc gọi.
-Vậy, với phản ứng của cậu thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đúng không? Nói đi-
‘’ K-không, không có gì cả’’
-Hửm?-
‘’Tất cả những nơi làm việc bán thời gian của tớ đã phá sản…..’’
Với một sự kháng cự nhỏ bé, tôi đã thua trước áp lực của Rin-chan.
Hồi đó, sau khi tôi mất cha mẹ, tôi có nói với Rin-chan rằng tôi sẽ trở thành người làm nghề tự do, thì lúc đó Rin-chan nói với tôi.
‘Không phải tương lai của những người làm việc tự do đen tối lắm sao? Tớ có thể sử dụng các mối quan hệ của ba cho cậu một công việc phù hợp nha’ cô ấy nói.
Cha của Rin-chan là người đứng đầu một tập đoàn lớn tên là 『Hội Nhóm Takajou』, nhờ các mối quan hệ của cha, ý cậu ấy là tôi sẽ được đưa vào một vị trí nào đó trong số các công ty của tập đoàn.
Bố của Rin-chan là người bố rất cưng chiều con gái mình và là kiểu người hay đặt cảm xúc cá nhân vào công việc.
Nên hiển nhiên vào lúc tôi đã từ chối, hẳn là Rin-chan vẫn còn nhớ chuyện này và đó là lí do vì sao nếu tôi mất việc, tôi chắc chắn bạn mình sẽ làm gì đó.
Nhân tiện, nhà cô ấy giàu đến mức khó tin, Rin-chan là em út nên được chiều chuộng nhất và sống một cuộc sống mà phải đi lùi vài bước mới chạm tới vạch đích.
Và cô ấy cũng được nhân rất nhiều tiền từ khoản lãi tiết kiệm trong sổ ngân hàng của mình, bản thân cô ấy cũng tự mình kiếm được rất nhiều tiền, tôi cản bản thân nghĩ người giàu là nam châm hút tiền mạnh nhất.
- Tất cả ba nơi?-
"Ừm, cả ba nơi…"
-Tớ hiểu rồi….dù sao, thời điểm tốt đấy. Tớ có rất nhiều điều muốn nói nhưng nói cho gọn thì đây quả là thời điểm tốt -
‘’Cậu đang nói về cái gì vậy?’’
Khi nghĩ rằng mình sẽ nhận được một lời trách mắng dai dẳng,thứ Rin-chan đáp trả tôi lại trái ngược hoàn toàn.
-Nana, bây giờ cậu đang chán lắm phải không?-
‘’Tớ chán đến mức muốn chết nè’’
-Chuẩn bị đồ đi, trưa mai đến nhà tớ. Cậu không có quyền từ chối đâu.-
‘’Eh, sao đột ngột thế ?’’
-Nói với cậu qua cuộc gọi cũng được, nhưng sáng mai chúng ta có thể gặp mặt trực tiếp thì sẽ tốt hơn. Hẹn gặp lại, tớ sẽ gặp cậu vào ngày mai -
"Hẹn gặp lại."
Tôi chỉ được biết những điều cần thiết và cuộc gọi đã kết thúc, tôi bị cô ấy dẫn dắt nhưng không thể phủ nhận tôi đang rảnh đến phát chán.
Bối rối trước những diễn biến bất ngờ này, tôi mở tủ quần áo để chuẩn bị để sang nhà cậu ấy.
=======================================================
Đã được chỉnh sửa bởi chị Fujoshi
Miu said: Em xin lỗi nha lỡ dùng gg……….. tại vì lười quá mừ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage