Cứu một đàn em tinh nghịch, tôi mất đi cánh tay phải

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

29 110

Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

(Đang ra)

Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

Mishima Yomu

Liệu Liam sẽ có thể trở thành một lãnh chúa độc ác một cách an toàn?

12 40

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

138 2390

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

26 110

Chuyển sinh thành đứa con gái dâm loằn rác rưởi muốn bị NTR!

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đứa con gái dâm loằn rác rưởi muốn bị NTR!

二本目海老天マン

Hướng đến tham vọng chưa từng thực hiện được trong kiếp trước: "Muốn trở thành một người con gái bị tên đàn ông khác cướp đoạt", cô ta bắt đầu hành trình mới của mình.

108 682

Arc 01: Khởi đầu - Chương 09: "Mày nên chết đi thì hơn!"

“......Dạy anh học á?”

Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, tôi đang ở trên sân thượng cùng với Hasegawa như mọi ngày. Chúng tôi ngồi trên sàn và dựa lưng vào hàng rào bảo vệ để bắt đầu ăn trưa bên cạnh nhau. Tôi nhân lúc này cũng nói ra lời hứa dạy mình học của Kurasaki-san.

“Cô ấy bảo anh đến thư viện sau khi ăn xong. Ở đó yên tĩnh nên chúng ta có thể nghiêm túc học được. Vậy xong xuôi thì chúng ta đi đến đó nhé.”

“Em hiểu rồi…”

“Xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến của em trước. Nếu muốn thì em có thể về lớp trước cũng được.”

“Không, em không sao đâu ạ. Như thường lệ, Yuzu sẽ…”

Hasegawa đột nhiên dừng lại giữa chừng.

Tôi nhai dở bánh sandwich trong miệng trong khi quay sang nhìn em ấy hỏi

“Sao thế?”

“À, không… ừm, Kurasaki-san, người mà muốn dạy kèm anh… là con gái… có phải không?”

“Ừ, có lẽ em gặp cô ấy một lần rồi đấy? Có nhớ không?”

“Để em xem… Chị gái trông hiền lành với mái tóc hồng á?”

“Phải phải, đúng rồi đấy!”

“..........”

Hasegawa rơi vào trầm tư trong khi nắm chặt lấy đôi đũa đang cầm trên tay. Đôi mắt em ấy trông về phía xa giờ đây đang chứa đựng một nỗi buồn man mác khó tả. Tôi quay đầu lại và hỏi

“Có gì à?”

Hasegawa giật mình và trả lời lại

“Không có gì, Yuzu vẫn sẽ… đi theo anh”

“Ồ-Ồ, thật ư? Nếu bận thì không nhất thiết phải ép mình đâu, nghe chưa?”

“Vâng, em vẫn ổn. Yuzu sẽ đi đến đó với anh.”

“.........”

Tôi không thể hiểu rõ ý Hasegawa ẩn sau câu nói đó, nhưng tâm trí tôi vẫn còn đọng lại ký ức về cảm xúc của em ấy vào lúc đó.

…Ăn trưa xong, tôi quay về lớp để lấy mấy thứ phục vụ cho việc học, sau đó đi dọc lành lang dẫn đến thư viện cùng với Hasegawa.

“Này, Nakamura! Ai thế? Bạn gái à!?”

Thi thoảng có vài người bạn đi ngang qua và hỏi như vậy

“Không, Hasegawa không phải như thế đâu. Em ấy là đàn em của mình thôi.”

“Ừ, rồi rồi! Cùng nhau đi vòng quanh, tay cầm hộp cơm trưa như này thì ai tin cho nổi! Cá chắc hai người đã ăn ở đâu đó rồi!”

“Ừ-ừ thì, đúng thật, nhưng…”

“Ú là la! Biết rồi nha! Tin tức mới đây bà con ơi!”

“N-Này! Dừng lại đi, xấu hổ quá!”

“Hahaha! Thế nhé, hẹn gặp lại! Nhớ cho thằng này biết hai người hẹn hò ra sao đấy nhé!”

Bọn đấy thường hay trêu tôi trước khi chào mà. Lâu rồi cũng thành quen.

“Èo, anh không thoát nổi khỏi số phận bị mọi người trêu đùa rồi ha?”

Tôi mỉm cười thở dài.

“Nhưng họ đã hiểu lầm rằng anh và Hasegawa đang hẹn hò với nhau đấy. Ý là, chúng ta đúng là có ăn trưa cùng nhau rồi làm mấy thứ thân mật kiểu vậy, nên kể ra thì có hơi xấu hổ thật. Haha”

“.........”

Hasegawa không hề trả lời, em ấy chỉ cúi mặt xuống.

“...Hasegawa?”

Mãi đến khi tôi gọi thì em ấy mới ngẩng đầu lên đáp lại 

“Vâng ạ?”

“Em sao thế? Bị ốm à?”

“...Không, em ổn.”

“.........”

Em ấy đáp ngắn gọn rồi tiếp tục cúi mặt. Kể từ khi hai đứa an trưa đến giờ, em ấy cứ hành động kỳ lạ ra sao. Có lẽ Hasegawa không thích Kurasaki-san? Phải chăng em ấy thấy không thoải mái khi đến thư viện… nơi có sự có mặt của Kurasaki?

(Không thể nào, Hasegawa và Kurasaki-san mới gặp nhau đúng một lần, thế nên hai người họ không thể nào nảy sinh thù hận được…)

Tất nhiên, người ta có thể ghét đối phương ngay lần đầu gặp mặt nên tôi cũng không chắc nữa…

“...A, Nakamura-kun, cậu đến rồi…”

Kurasaki đã đứng đợi ở trước thư viện một lúc rồi. Cô ấy đang mang một đống sách giáo khoa và vở ghi bằng hai tay.

“Xin lỗi, Kurasaki-san. Mình đến có hơi muộn một chút.”

“À, tớ không sao đâu. Thế chúng ta đi vào thôi nhỉ?”

“Ừm, Em tham gia với bọn anh nhé?”

“Vâng, Senpai”

Nghe tôi và Hasegawa nói, Kurasaki âm thầm bảo

“À, phải rồi ha”

“Hasegawa-chan, em có chắc không đấy? Bọn chị học có hơi lâu đấy”

“...Vâng, em sẽ chờ ạ.”

“Thật?”

Hasegawa gật đầu chắc nịch. Nhìn thấy em ấy như vậy, Kurasaki cười nhạt đáp

“Được, chị hiểu rồi. Thế đợi bọn chị học xong nhé.”

“Vâng ạ.”

“Nếu muốn thì chị có thể giúp em học bài ữa. Đừng ngại nếu em có vướng mắc gì cần được giải đáp nhé?”

“...Em cảm ơn”

Ba chúng tôi đi vào thư viện.

…Nơi chúng tôi ngồi là ở một chiếc bàn hình chữ nhật dài cạnh cửa sổ. Tôi ngồi ở phía trong cùng, Kurasaki ngồi đối diện và Hasegawa ngồi bên cạnh mình.

Lúc này đây, tôi đang học lịch sử cùng Kurasaki. Phương pháp là tôi sẽ cố giải mấy câu hỏi trong sách giáo khoa và Kurasaki sẽ giảng cho tôi hiểu những phần còn thắc mắc.

“Chiến tranh Trung-Nhật lần thứ nhất kết thúc bằng việc hai bên ký vào hiệp ước Shimonoseki. Chiến tranh Nga-nhật được ấn định bằng hiệp ước Portsmouth… Hự, nhiều sự kiện khó nhớ quá đi thôi, không hiểu nổi…”

“Nakamura-kun, cậu biết không, nhớ bằng ấn tượng sẽ dễ hơn đấy”

“Ấn tượng?”

“Chiến tranh Trung-Nhật thì hiệp ước có tên là chữ Kanji gần giống với từ Trung Quốc. Chiến tranh Nga-Nhật thì hiệp ước toàn là chữ Katakana phát âm gần giống với nước Nga. Lần đầu nếu cậu ghi nhớ chúng bằng ấn tượng sơ qua thì sẽ dễ hơn nhiều. Chính cách nhớ này sẽ giúp cậu loại bỏ những đáp án sai trong bài thi trắc nghiệm nữa.

“Ồ, ra vậy. Trung - Nhật là Shimonoseki. Nga-Nhật thì là Portsmouth… Đúng thật như cậu nói.”

“Thấy chưa. Nếu hiểu rồi thì cậu có thể học sâu hơn chi tiết về các hiệp ước. Shimonoseki được kí ở thành phố Shimonoseki, quận Yamaguchi, còn Portsmouth thì…”

Cách giảng dạy của Kurasaki thực sự rất trực quan và dễ hiểu. Cô ấy dạy từng chi tiết kỹ đến mức tưởng chừng như cô ấy đang cầm tay tôi chỉ bảo chút một. Trên hết, cô ấy cực kỳ biết cách khen ngợi người khác. Mỗi khi có cơ hội thì cô ấy đều khen tôi cả.

“Ừm, vậy thì chiến tranh Trung - Nhật lần thứ nhất sẽ đến trước, sau đó mới đến chiến tranh Nga - Nhật?”

“Chuẩn! Quả đúng là Nakamura-kun! Chỉ cần nhớ được chừng đó thôi thì kỳ thi chẳng qua chỉ là muỗi!”

“H-Haha, cảm ơn…”

Vì không ngờ được cái cảnh mình được khen nhiều đến vậy nên tôi có cảm thấy chút xấu hổ xen lẫn trong niềm hạnh phúc ở trong lòng. Trong khoảng thời gian này, Hasegawa đang đọc một quyển sách ở bên cạnh. Thi thoảng em ấy lại quay sang nhìn xem tôi đang làm gì với Kurasaki.

Reeeeeeeng.

Thời gian thấm thoát trôi qua, nhoáng một cái mà đã hết giờ nghỉ trưa.

“Ok, hôm nay học vậy là đủ rồi. Ngày mai tiếp tục nhé.”

Kurasaki nói trong khi đứng dậy, sau đó cô nàng đóng quyển sách một cái thụp. Tôi cũng theo đó mà đứng dậy cùng.

“Cảm ơn, Kurasaki-san. Phần này cứ làm mình khó hiểu mãi, nhờ cậu cả đấy.”

“Hehehe, thế thì tốt. Giúp được Nakamura-kun là tớ thấy vui rồi.”

“Hahaha…”

Được một Kurasaki quay sang nở một nụ cười tỏa nắng với mình, tôi bị xấu hổ và bất giác quay mặt đi. Ngay lúc này đây, Hasegawa cũng đứng dậy tại chỗ. Tôi quay về phía em ấy nói

“Xin lỗi em, Hasegawa, vì anh mà em phải lãng phí toàn bộ thời gian nghỉ trưa của mình tại đây.”

“...Anh không cần phải lo cho Yuzu đâu ạ.”

Hasegawa vẫn giữ một khuôn mặt u ám giống như cũ. Miệng em ấy vẫn luôn mím lại, trông có vẻ đượm buồn… cứ như đang có điều muốn nói mà không thể bày tỏ cho được.

Thật đấy, sao Hasegawa lại cảm thấy buồn vậy nhỉ? Trước kia dù không cười nhưng em ấy không trông ảm đạm như lúc bấy giờ.

“.........

“Anh hãy đảo lộn cuộc sống Yuzu đi ạ!”

Đột nhiên những lời của Hasegawa chợt lướt qua trong đầu, làm trái tim tôi nhói đau.

(...Có phải mình…)

Có phải mình đã làm gì đó tồi tệ với Hasegawa rồi?

Nhìn thấy mình thân mật với một đứa con gái khác… khiến em ấy tổn thương sâu sắc ư? Phải chăng mình đang làm em ấy buồn…?

“.........”

Không không không, mày nghĩ cái gì thế hả tôi ơi?

Hasegawa buồn vì thấy tôi thân mật với một đứa con gái khác? Không đời nào, trừ khi em ấy có tình cảm với tôi đây. Chúng tôi còn chưa đi hẹn hò một lần nào, cho nên những suy nghĩ ấy đối với Hasegawa mà nói thì cực kỳ xúc phạm. Dạo gần đây bản thân tôi bị gì thế không biết. Phải chăng áp lực đến từ việc mất đi cánh tay phải đã khiến lí trí tôi bị lu mờ rồi?

…Hoặc…

Vấn đề lại nằm ở chính bản thân tôi, có khi nào tôi lại không muốn bị Hasegawa nhìn thấy? Rằng mình ở cùng người con gái khác? Phải chăng mình… đang có suy nghĩ như thế nên mới thấy em ấy như vậy?

Tại thời điểm này đây tôi chẳng biết kết luận như nào nũa.

—-

…Sau khi chào tạm biệt các đàn anh đàn chị, Yuzu ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh. Nơi đó, cô bé ở trên bục bật khóc nức nở.

“...Uhuhu, Hức… Hu….”

Cô bé ngồi lên trên ghế toa-lét, chờ cho cơ thể bớt run lại, nhưng dẫu cho cô có đợi bao lâu thì tình trạng vẫn không khá hơn là bao. Cô nắm chặt váy mình bằng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“...uu, uhuhuhu….”

Trái tim của Yuzu bây giờ cứ như muốn nổ tung, nó đau, đau đến nghẹt thở, đau đến không thể chịu được.

“Ừm, vậy thì chiến tranh Trung - Nhật lần thứ nhất sẽ đến trước, sau đó mới đến chiến tranh Nga - Nhật?”

“Chuẩn! Quả đúng là Nakamura-kun! Chỉ cần nhớ được chừng đó thôi thì kỳ thi chẳng qua chỉ là muỗi!”

“H-Haha, cảm ơn…”

“Cảm ơn, Kurasaki-san. Phần này cứ làm mình khó hiểu mãi, nhờ cậu cả đấy.”

“Hehehe, thế thì tốt. Giúp được Nakamura-kun là tớ thấy vui rồi.”

Khung cảnh trò chuyện gần gũi của hai người họ đã khắc sâu vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô bé, liên tục phát đi phát lại không ngừng trong tâm trí cô bé, cứ như đang muốn dồn cô bé vào chân tường.

(...Yuzu không được phép can thiệp vào các mối quan hệ của Senpai. Yuzu không có quyền làm vậy)

Cô bé không biết Kurasaki-senpai đang dành cảm xúc gì cho Nakamura-senpai, nhưng cô có thể chắc chắn một điều rằng hai người họ đang rất thân với nhau. Không đời nào hai người không thân lại có thể dạy kèm 1-1 cho nhau được. Nếu có chuyện đó đi nữa thì họ sẽ chẳng thể dành toàn bộ thời gian nghỉ trưa cho nhau đâu. 

(Có lẽ Kurasaki-senpai muốn nhân cơ hội này để ngày càng thân thiết hơn với Nakamura-senpai…)

Bằng một cách nào đó, cô bé đã nghi ngờ giả thiết này ngay từ lúc bắt đầu. Thế cho nên khi được nghe Nakamura-senpai nói cho ý định của mình vào giờ nghỉ trưa… Thì cô đã định rời đi. Cô bé muốn để Nakamura-senpai và Kurasaki-senpai có một khoảng thời gian ở riêng bên cạnh nhau.

“Anh quyết rồi, anh sẽ không yêu một ai nữa.”

(Cho dù Nakamura-senpai đã nói như thế… nhưng sâu trong thâm tâm anh ấy vẫn không hề từ bỏ tình yêu. Cơ mà anh ấy đã nói mình từ bỏ bao giờ đâu.)

Thành ra Yuzu vì hạnh phúc của Nakamura-senpai đã chấp nhận trở thành bà mai nối sợi dây tình duyên giữa hai người đàn anh đàn chị của mình… Cô bé đã định làm như vậy…

“Yuzu…sẽ đi cùng anh”

Nhưng không… Yuzu đã làm khác đi.

Cô bé đã trở thành một con kì đà cản mũi thay vì làm bà mai. Lý do ư, 

Vì cô bé không muốn hai người họ nảy sinh tình cảm.

Vì cô bé không muốn hai người họ trở thành một đôi.

“Hức…! Uu,uuuu…!”

Cảm giác buồn nôn và những cơn nấc đang tra tấn cô bé liên tục. Nỗi lòng mà cô bé giữ kín bấy lâu cuối cùng cũng đã thoát khỏi xiềng xích, trở thành những tiếng hét thất thanh thay lời diễn tả nỗi đau mà chủ nhân đang phải chịu ngay lúc này.

“Con khốn…! Đồ vô dụng…! Cái thứ ăn hại…! Cút đi!”

Cô bây giờ đã không thể kìm nén chính mình được nữa.

“Tại sao! Tại sao mày lại… Ích kỳ hết lần này đến lần khác thế hả Yuzu…!? Tại sao? Hả? Sao mày cứ luôn cản trở senpai vậy hả…”

(Vì mày nên senpai mới mất đi cánh tay phải, và giờ vì mày nên senpai đang có nguy cơ phải mất đi cô bạn gái tương lai đấy)

(Chỉ vì mày yêu senpai, chỉ vì Yuzu yêu senpai cho nên cuộc sống của senpai ngày càng bị đảo lộn qua từng ngày. Yuzu muốn cống hiến hết mình cho senpai, nhưng mày chỉ toàn gây chuyện chứ chả được tích sự gì cả.)

“Đủ rồi! Tao ghét mày, Yuzu ạ! Tao cực kỳ ghét mày! …Biến đi cho khuất mắt tao…!”

Cô bé khom lưng, vò đầu bứt tai

“Không, mày nên chết đi! Mày nên chết đi cho rồi! Chết đi…!”

(Yuzu nên chết đi thì hơn…!)

…Sau đó Yuzu tiếp tục thốt ra những tiếng hét thất thanh thêm một lúc nữa. Vì chẳng thể vào lại lớp học, cô bé thu người, ngồi lặng thinh ở góc phòng vệ sinh tối hẹp.