“Này, cậu gì ơi. Cứu tôi với…”
Dù năm thứ hai cao trung của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng tôi có cảm giác rằng nó sẽ là năm tệ nhất.
Trở về nhà vào ban đêm trong khi vừa trải qua thất bại ngay trong buổi đầu tiên trong công việc bán thời gian của mình với vai trò là một gia sư, tôi nhìn thấy 4 gã du côn đang truy sát một ông già khoảng 50 tuổi, người vừa hét lên kêu cứu khi nhận ra tôi.
“Làm ơn, đừng bỏ đi mà…”
Không khó lắm để cứu ông bác đó. Nếu tôi giả vờ rằng mình đã gọi cảnh sát và hét lên điều đó với bọn chúng, có thể chúng nó sẽ bỏ chạy.
Tuy nhiên, làm điều đó có thể dẫn tới việc bọn du côn sẽ ghi mối thù này lại với tôi. Trông ông ta cũng có vẻ như là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đến tính mạng, điều tốt nhất mà tôi nên làm lúc này là phớt lờ ông ta và rời đi.
Bảo trọng nhé, ông bác. Tôi phắn đây.
….. Dường như, tôi không thể rời đi lúc này.
Hai lựa chọn đáng sợ bỗng dưng lại xuất hiện !!!
CHỌN ĐI:
{1 「Này ông già, tôi sẽ giúp ông!」 Chiến đấu với bọn du côn}
{2 Gọi cảnh sát}
Dù có muốn tin hay không, nhưng tôi đã bị trúng lời nguyền “Lựa chọn tuyệt đối”. Tôi bắt buộc phải lựa chọn các hành động để có thể tìm thấy tình yêu và tuổi trẻ của bản thân.
Bất cứ khi nào lựa chọn tuyệt đối xuất hiện, tôi bắt buộc phải chọn 1 trong số chúng. Thảm họa sẽ xảy ra nếu tôi cố tình không thực hiện.
Nhưng việc cứu ông già này thì liên quan quái gì đến tình yêu và tuổi trẻ của tôi cơ chứ ?
…. Không thể nào, chả lẽ là với ông bác này ?? Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà cũng khiến tôi phát ói rồi.
- Dù sao thì, lựa chọn của tôi chắc chắn sẽ là 2 – Gọi cảnh sát. Tôi chưa bao giờ là người giỏi trong việc đánh nhau cả.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút điện thoại ra và gọi cho cảnh sát trong khi bốn tên du côn đang nhìn chằm chằm về phía mình. Chết tiệt, mấy tên yankee đó chắc chắn sẽ nhớ mặt mình mất.
“Đồ khốn khiếp. Cậu có phải là đàn ông không ? Nếu phải thì hãy chiến đấu với chúng đi.”
Lựa chọn tuyệt đối lại xuất hiện trong đầu của tôi.
{1 「Tao là một người đàn ông đích thực!」 (Tặng cho kẻ địch một cú nộ long cước )}
{2 「Đến đây đi, mấy thằng nhát chết!」 (Tặng cho chúng một cú đấm)}
Cái quái gì thế. Hai lựa chọn này thì khác mẹ gì nhau cơ chứ !!!
Tôi có thể bỏ qua hai lựa chọn này và báo cảnh sát, nhưng hậu quả là sẽ có một điều tồi tệ gì đó xảy ra với tôi.
Lần trước, vì tôi đã bỏ qua lựa chọn dạy kèm cho con bitch ở lớp tôi, Rurikawa Himari, mà cha tôi ngày hôm đó đã bị cho nghỉ việc. Nếu tôi tiếp tục phớt lờ chúng lúc này, có thể đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc sống của gia đình tôi.
Mình không còn lựa chọn nào khác cả.
「Tao là một người đàn ông đích thực!」
Tôi thét lên đầy dũng cảm như một chiến binh và cho tên gần nhất một cú nộ long cước.
“Ư…”
Đúng như dự đoán, tôi bị đánh cho tơi tả và nằm gục trên đường vì đau đớn. Không thể nào mà tôi, một thành viên lão làng của clb về nhà, có thể đánh bại 4 tên yankee bằng tay không như vậy được.
Tôi nhìn chằm chằm vào bốn tên du côn đang lục lọi ví của chúng tôi.
“Tsk, lão già chỉ có 2000 yên thôi.”
“ Woah, mua một tặng một ở Ichiya-san này! Gặp may rồi!"
Họ đang lấy số tiền mà tôi vừa nhận được từ công việc bán thời gian. Tôi và ông bác bị vỡ kính chỉ có thể im lặng.
“Đừng có mà báo cảnh sát đấy. Nếu chúng mày làm thế, thì hậu quả là gì thì chúng mày biết rồi đấy.”
{1 「Tôi hiểu.」 (Đừng báo cảnh sát)}
{2 「Này, liếm đít của tao đi đã, tao chắc chắn sẽ báo cảnh sát」 (Kéo quần của mình xuống)}
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chọn lựa chọn số 2? Tôi nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ kết thúc ngay tại đây. Dù lựa chọn đó trông có vẻ rất thú vị, nhưng sự sống của tôi thì sẽ không có lần hai đâu.
“Tôi hiểu…” Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu. Tôi coi như cho cậu 5.000 yên từ công việc bán thời gian của mình.”
“Tao đánh giá cao sự thức thời của mày đấy. Hẹn gặp lại.”
Bọn chúng cười khanh khách trước khi bỏ đi.
“Uuuh…” Tôi đã mất 5.000 yên theo một cách tồi tệ nhất có thể. Nước mắt không thể ngừng rơi trên đôi mắt tôi.
"Tất cả là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi." Ông già vỗ vai an ủi tôi.
Không, chính những kẻ du đãng đã bám theo ông ta và cái lời nguyền chết tiệt đó đã buộc tôi phải chiến đấu. Ông không có lỗi gì ở đây cả.
“Này, ông thật sự không có lỗi gì cả. Nhưng trong tình huống như vậy, chẳng phải là ngay lập tức báo cảnh sát sẽ là giải pháp tốt hơn cả, đúng không?”
“Xin lỗi, lúc đó thật sự không nghĩ ra. Nào, đứng dậy thôi.”
Tôi đứng dậy với sự giúp đỡ của ông già. Chúng tôi đi qua các con phố trong khi cả hai đỡ vai nhau.
“À, ừ- Tôi là Zama Sukio. Còn cậu trai, tên cậu là? ”
"Yagami, Souma Yagami."
Bố tôi đã đặt tên tôi như vậy vì ông ấy muốn tôi trở thành một người đàn ông tuyệt vời. Tuy nhiên, tôi đã phụ lòng mong đợi của hai người.
Tôi muốn hướng đến một cuộc sống ổn định và thực tế, một cuộc sống đầy yên bình và tĩnh lặng chỉ với những sự cố gắng tối thiểu.
Hay nói cách khác, trở thành một công chức bình thường mà không dính dáng gì đến tình yêu hay hôn nhân. Đó chính là cuộc sống lý tưởng của tôi.
Là một học sinh cao trung, tất cả những gì tôi phải làm là tập trung vào việc học của mình để có thể thi được vào một trường đại học thật tốt. Các hoạt động ngoài giờ như tham gia câu lạc bộ, hội học sinh, công việc tình nguyện— tôi đều không tham gia. Tất cả chúng đều có thể là điểm cộng nhưng sẽ không có vấn đề gì nếu tôi học đủ giỏi mà không cần đến chúng.
Tôi cũng không bắt chuyện với các bạn cùng lớp của mình trừ những vấn đề liên quan tới học tập. Giao tiếp giữa người với người thực sự là điều vô cùng rắc rối. May mắn thay, không ai nói chuyện với tôi vì có vẻ như bọn họ cũng không thích tôi.
Sau cùng thì, cái tên Souma này, chẳng hợp với tôi chút nào.
"Yagami-kun, nhìn về phía này."
Tôi nhìn về hướng mà ông bác Zama đang chỉ. Trên tầng hai của tòa nhà, là tấm biển [Phòng tập Boxing Gym – Rough Life ].
Tôi cũng ghét các môn thể thao.
Đó là kho báu của tuổi trẻ, mồ hôi và khao khát,….tất cả những đặc điểm mà tôi không hề thích một chút nào.
Trong tất cả những môn thể thao, thứ mà tôi ghét nhất lại chính là những môn võ thuật. Trong thời đại hiện nay, một cây bút còn có sức mạnh lớn hơn cả một thanh kiếm, thì chỉ những kẻ có đầu óc IQ dưới 100 mới suy nghĩ rằng có thể sống chỉ dựa vào bạo lực.
“Này, Yagami-kun, hai chúng ta hãy tham gia phòng tập Boxing Gym này đi . Chúng ta sẽ đánh bại những tên du đãng đó ”.
“Gì cơ.” Tôi không bao giờ tham gia đâu.
{1 「Nghe hay đấy!」 Tham gia phòng tập Gym Boxing }
{2 「Tôi sẽ trở thành Mike Tyson chuyển thế 」}
{3 「Quên chuyện đó đi, chúng ta hãy đột nhập vào phòng boxing gym và—」 Hạ gục tất cả những người ở đó}
Chết tiệt, lựa chọn tuyệt đối lại xuất hiện vào thời điểm tồi tệ nhất!
Cả ba lựa chọn thậm chí chẳng có một lựa chọn nào hết. Lựa chọn thứ ba thậm chí là một cái chết, bất kể bạn có nhìn theo hướng nào đi chăng nữa! Làm quái gì có chuyện có lựa chọn nào mang đến tình yêu và tuổi trẻ cho tôi cơ chứ!
「Tôi sẽ trở thành Mike Tyson chuyển thế 」
“ Ồ! Tôi tin rằng cậu sẽ làm được mà! Ha-ha-ha! ”
Vì vậy, cuộc hành trình tập đấm bốc của tôi trong Phòng tập Boxing Gym - Rough Life với ông già tên Zama này chính thức được bắt đầu.