Fact: chap này làm từ 2022 rồi nhưng mà ngâm lâu quá lên men rồi nên mới đăng lên:)))
Với cả lúc làm chap này là lúc mới tập tành bước chân vào con đường này nên có mấy chỗ đọc chán lắm nên là có gì ae cứ góp ý nhé:))) (mịa thằng seika bá zô mà núc)
Anyways, enjoy!
_______________________________________________
“Hàaaaaa…”
Kairi thở dài, buông thõng hai vai và loạng choạng lết về nhà.
Hôm nay, cấp trên của anh lại tiếp tục phàn nàn và anh thì vừa bắt chuyến tàu cuối để về.
Xung quanh chẳng có lấy nổi một bóng người, thậm chí còn không có chiếc xe nào chạy qua nữa.
Sự tĩnh lặng này cũng tuyệt đấy, nhưng nó cũng chẳng thay thế được cảm giác cô độc trong người.
Xung quanh chẳng có cửa hàng tiện lợi nào, vì thế anh ta quyết định sẽ đi ngủ luôn mà chẳng ăn uống gì.
Khi Kairi đang lẩm bẩm rằng mình muốn về nhà nhanh hơn, ‘có lẽ sẽ tốt hơn nếu bắt
taxi về nhà nhỉ?’ thì cấp trên của anh đã la mắng, dọa nạt anh,... Việc duy nhất anh có thể nghĩ đến là việc sử phương tiện đi lại nào để về nhà sẽ tốt hơn.
Khi cuối cùng anh ấy cũng về được căn hộ bằng gỗ gần 40 năm tuổi của mình, thứ duy nhất mà nó có chỉ là sự rẻ mạt. Tuy nhiên, ở trước cửa lại có ai đang đứng ở đó.
“Ể...”
Kairi không tin vào mắt mình.
Anh không nhớ là có từng mời người quen đến nhà chưa hay nữa.
Kể cả nếu có trộm thì chúng cũng sẽ chọn khu nhà mà ít nhất cũng có tí tiền để trộm chứ.
“Xin lỗi…?”
Khi Kairi tò mò cất tiếng gọi, người đó đứng dậy và đột nhiên ôm chầm lấy Kairi.
“Đã lâu không gặp rồi, Kairi!”
“Ể.”
Giọng nói đó rõ ràng là của một cô gái, mềm mại và ấm áp, và rồi cùng lúc đó có một hương thơm nhẹ truyền đến não anh.
“Cô rốt cuộc là ai vậy?” Kairi bất giác mở miệng hỏi. Mình chẳng thể nhìn thấy rõ mặt của cổ vì trời tối quá, chắc có lẽ cô ấy nhầm người thôi, anh nghĩ.
“Hừm, không phải thế là tệ lắm sao? Hay là do bóng tối nhỉ?”
Cô gái ấy tách người ra khỏi Kairi và nhìn vào mắt anh.
“!?” Kairi giật nảy mình.
Tóc vàng, da trắng, mắt xanh, và đôi tai dài kia.
Những đặc điểm này y hệt với một cô elf mà cậu đã bí mật gặp gỡ và chia tay nhau hơn mười năm về trước.
“...Misha?”
Không thể nào, anh nghĩ trong khi thốt ra cái tên đầy hoài niệm đó.
“Tớ đây~” Cô elf xinh đẹp nở nụ cười vui vẻ và nhìn vào anh.
“Tớ tưởng cậu về được nhà rồi kia mà?”
Vẫn còn chưa tin, Kairi chăm chú nhìn vào gương mặt tuyệt đẹp ấy.
Trong suốt cuộc đời, anh chưa bao giờ gặp cô gái nào khác đẹp như cô.
“Tớ lại quay lại đây rùi nè. Cậu thấy đấy, tớ đã học thêm rất nhiều phép thuật đó ~”
“Cậu không nhớ rằng tớ đã nói tớ sẽ trả ơn cậu à?” Misha nói, phồng má tỏ vẻ bất mãn.
“Ể, à?”
Cô ấy chắc chắn đã nói gì đó khi chúng mình chia tay nhỉ, Kairi nhớ lại khoảng thời gian đó.
Anh từng cho rằng không đời nào một cô gái có thể du hành tới thế giới khác, vì thế anh đã cất giấu nó sâu trong kí ức của mình.
“Tớ mừng là cậu vẫn nhớ!” Misha lại bất ngờ ôm Kairi, và rồi hôn anh.
“!?”
Kairi đơ người trước khoảnh khắc nụ hôn đầu của mình đột nhiên bị lấy mất bởi cô.
“Đầu tiên thì đấy là lời chào của tớ”
Cô mỉm cười, rồi rời môi mình khỏi anh.
“Đầu tiên…?”
Kairi cảm thấy như mình vừa được nghe một loại thần chú nào đó.
“Này, cậu có tính vào nhà không đấy? Hay cậu thích để tớ đứng đây nói chuyện với cậu suốt à?” Misha nói hệt như một đứa trẻ lém lỉnh.
“Ối, xin lỗi” Kairi xin lỗi cô, và rồi nhanh chóng tìm chìa khóa phòng rồi mở cửa mặc dù chả có gì trong nhà cả.
“Cảm ơn vì đã cho tớ vào, tớ nghĩ rằng cậu phải nói câu đó chứ hả?” Misha nói và rồi đi theo anh.
Thực lòng mà nói, Kairi không muốn để cô vào nhà.
Sau cùng thì, đây chỉ là một căn phòng với chỉ một chỗ ngủ, một căn bếp, và một nhà tắm kiêm nhà vệ sinh.
Nhưng nếu mình từ chối, chắc rằng cổ cũng không đồng ý đâu ha, Kairi thầm nghĩ.
Mặc dù anh chỉ từng có cuộc trò chuyện ngắn với cô nhưng anh tin rằng mình đã biết được tính cách của cô.
“Chà, vậy ra đây là nhà của cậu. Cái này gọi là ‘căn hộ’ phải không?”
“Cậu học được cái này từ bao giờ vậy?”
Kairi kinh ngạc khi nghe những gì Misha nói.
“Nói tóm gọn thì, là một loại phép tìm kiếm đó ~” Misha trả lời anh – mặc dù anh chả hiểu cô nói cái gì cả.
“Nơi này đúng thật là chẳng có gì hết, nhưng cậu cứ ngồi xuống đây đi” Kairi lấy ra một tấm Zabuton.
Vì không có cái nào để cho khách, nên cậu cứ thế ngồi thẳng xuống sàn.
“Nói vậy thì chắc là cậu cũng có thể dễ dàng nhận ra tớ nhỉ”, Kairi thở dài.
Đã hơn 10 năm rồi kể từ lần cậu gặp và chia tay Misha.
Hồi đó anh mới chỉ là một thằng nhóc học sơ trung thôi mà giờ đã trở thành người lớn bận bịu với công việc rồi.
Có thể đạt đến trình độ mà nhìn ra một người được chỉ trong nháy mắt thôi à?
“Khoan đã, sao cậu biết được tớ sống ở đây vậy?” sau nhiều lần suy nghĩ, anh nhận ra đó là điểm quan trọng nhất.
“? Bởi vì tớ nhớ đến sự hiện diện của cậu, và rồi sử dụng phép thuật đó ~” Misha đáp lại với ánh nhìn tò mò.
“Có phép thuật tiện thật đấy nhỉ..”
Anh bỏ cuộc trước những câu trả lời mơ hồ của cô.
Cô nói với như thể đây là chuyện thường giống như việc đi đến cửa hàng tiện lợi, vậy nên anh cảm thấy như mình không có lựa chọn nào ngoài việc chấp nhận dù chả hiểu gì cả.
“Là vậy đấy. Tớ đã dùng phép thuật đó nha!” Misha ưỡn ngực tỏ vẻ đắc thắng.
“Rồi, rồi.” Kairi gật đầu.
Anh cuối cùng cũng có thể hiểu được tình huống được gặp lại cô, người mà anh đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Mình chả biết phải nói cái vẹo gì cả!!
Mặc dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, trong lòng Kairi lại cảm thấy vô cùng lo lắng như muốn hét lên vậy.
“Fufufu, trông khuôn mặt hoang mang của cậu thật dễ thương quá đi ~” Misha bất ngờ mỉm cười, rồi ôm và hôn anh lần nữa.
“Đừng trêu tớ nữa mà”, Kairi nói và đẩy cô ra bằng cả hai tay.
Nhưng rồi, “Em không có trêu anh hay gì cả. Bởi vì em yêu anh, nên em mới về đây đấy chứ” Misha thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.
“Ơ, à, thì”
Sức công phá quá lớn đối với Kairi, một người chưa từng trải qua bất kỳ cảm giác lãng mạn nào với con gái.
“Này, Kairi? Em yêu anh.” Một lần nữa, cô ghé thân mình sát vào Kairi và thì thầm vào tai anh.
Thấy tui dễ xơi nên đẩy láo luôn hả trời – những lời nhận xét vừa xuất hiện ra bỗng biến mất khỏi đầu Kairi.
“Uh-uhuh.”
Anh gật đầu, cố gắng giữ vững lập trường của mình mặc dù anh cảm giác như đang trở thành một con bọ đang bị dụ bởi cái bẫy ánh sáng vậy.
“C-Chỉ là việc này đột ngột quá”
Ngay khi anh vừa cất lời, “Nhưng mà, anh không thể nhận ra em ngay. Mặc dù em có thể nhận ra ngay lập tức đó.” Misha ngay lập tức đáp trả, và gương mặt lại tỏ vẻ hờn dỗi.
“Xin lỗi cậu”, Kairi ngay lập tức xin lỗi.
Nghĩ lại thì, cô đã sử dụng phép thuật để đến một thế giới khác và tới ngay chỗ anh đang sống.
Thêm nữa, cô cũng đã học được ngôn ngữ của con người.
Nếu từng ấy những gì cô ấy tích lũy được chỉ như suy nghĩ thoáng qua, thì thẳng thừng mà từ chối có lẽ không được rồi.
“Được rồi. Đây cũng là lỗi của em vì đã đột ngột đến đấy” Misha xin lỗi anh, có vẻ như cô đang thật lòng. “Em chỉ muốn gặp anh dù phải trả bất kỳ giá nào đi chăng nữa. Em mong anh có thể hiểu cho em” Nói xong cô cúi đầu xuống, rồi nhìn lên anh với đôi mắt vẻ hối lỗi.
D-Dễ thương quá đi mất.
Misha cũng vừa thả thính anh, và sức công phá của nó quá lớn đi
“Nghĩ lại thì, cậu có nói rằng cậu quay lại đây để trả ơn nhỉ...” Tuyệt vọng giữ cho mình bình tĩnh, Kairi cố gắng vặn óc suy nghĩ, và rồi nhớ ra những lời cô nói.
“Vâng, đúng rùi ~” Misha cười và nhìn quanh căn phòng “Em chắc chắn nó sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc sống của anh đó.”
“Đừng nói thẳng ra thế chứ” Kairi cười trừ vì anh biết rằng cô chẳng có ác ý gì cả. Có lẽ chính do bản chất của Misha đã khiến anh không thể nào ghét cô cho được.
“Vậy chính xác cậu định làm gì?” Kairi hỏi cô.
Cảm giác trong anh đang lẫn lộn hết cả lên rằng sẽ là vô nghĩa kể cả nếu anh có ý định từ chối cô và còn có một chút tò mò muốn biết được cô sẽ làm gì cho mình.
“Đầu tiên là cưới nhau đã, sau đó tính tiếp nhé ~” Misha mỉm cười rồi nói.
“Cư-cư-cưới á?” Kairi hoảng loạn đáp trả.
Nghe mấy từ đó thật quá đỗi kích thích với anh, một người chưa từng có nổi lấy một lần có duyên với con gái.
“Tại sao chứ?”
“Để trả ơn”. Misha ngay lập tức đưa ra câu trả lời ngắn gọn cho Kairi
“Không, nhưng vẫn..”
“Nhưng mà nhé, em chẳng hứng thú với bất kỳ tên đàn ông nào khác ngoài anh đâu” Misha nói một cách gay gắt, và rồi đôi mắt cô chuyển sang ánh nhìn trách móc. “Hay là anh có người phụ nữ khác rồi?” câu hỏi này tỏa ra 1 luồng aura đáng sợ, khác với những gì đã xảy ra cho đến giờ.
“Không, chả có ai cả, nhưng kể cả thế thì…” Kairi lắc đầu, gương mặt ỉu xìu xuống.
Tại sao mình phải nói ra mình chả nổi tiếng gì cả nhỉ…
“Đừng buồn chứ, giờ anh có em rồi nè, nha ~?” Misha nhẹ nhàng ôm lấy vai, xoa dịu anh, và rồi từ từ hôn lên gò má anh.
“Đ-được thôi” Kairi gật đầu, bỏ hết những cảm giác đó đi. Và rồi -ọc… - bụng của anh kêu lên dữ dội
Má
Anh cảm thấy xấu hổ, nhưng đã quá muộn rồi.
Misha đã nghe thấy hết, cô mỉm cười khúc khích:
“Như hồi đó ấy anh nhỉ”, cô nheo mắt lại hồi tưởng.
“Đúng vậy ha.”
Lần đầu tiên mà hai người gặp nhau, cô vừa bị lạc đường lại còn bị cơn đói hành hạ.
Kairi gật đầu trong khi đang nhớ lại.
“Chờ đó, em có đồ ăn này” Misha nói, và chẳng biết từ đâu lấy ra miếng thịt.
“...Đó cũng là phép thuật à?”
Mặc dù đã quen với vẻ ngoài của cô, lần đầu thấy mấy thứ này cũng để khiến anh ngạc nhiên.
“Đúng vậy đó ~” Misha gật nhẹ đầu trước câu hỏi của Kairi và rồi đứng dậy. “Cho phép em dùng bếp một lúc nhá… Hừm, có vẻ như anh không dùng đến dao và thớt nhỉ” cô nói.
“Ừ. tớ chả còn đủ năng lượng để tự nấu ăn nữa” Kairi trả lời như đang kiếm cớ vậy.
Anh mệt mỏi và chẳng có thời gian vào các ngày trong tuần, kể cả cuối tuần cũng vậy vì anh chỉ muốn ngủ để quên hết những muộn phiền.
Anh có thể sống ngày qua ngày mà không cần phải nấu ăn, anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thử nấu ăn bao giờ luôn.
“Anh chờ em chút nha?” Misha nói, và cắt miếng thịt bằng con dao “ah.”
Ngay khi anh nghĩ rằng mình vừa nghe thấy tiếng động gì đó, cô nàng đã chia đôi mất miếng thịt cùng với cái thớt.
“Cái!?” Kairi ngỡ ngàng trước tình huống bất ngờ đó.
Khá ngạc nhiên khi thân hình Misha khá mảnh mai, trông như chẳng có chút sức lực nào.
“E-Em xin lỗi. Em sẽ dùng phép thuật sửa lại.” Misha giơ tay lên và một ánh sáng nhẹ lóe ra, và chiếc thớt bị vỡ đôi đã trở lại hình dạng ban đầu.
“À, được rồi” Kairi ngay lập tức cho qua vì anh chẳng thiết gì việc nấu ăn hay dụng cụ nấu nướng.
Nếu được sửa rồi thì cũng thế thôi, Anh chỉ có thể nghĩ như thế.
“Errr cho đống rau này vào lò vi sóng cho nóng, ahh!?” khi Misha dùng lò vi sóng, chiếc lò đột nhiên phát nổ vì lý do gì đó.
“Em có thể sửa nó bằng phép thuật nên sẽ ổn thôi!” Cô giơ tay lên, và nó lại quay lại bình thường như chưa có gì xảy ra.
“Chờ đã” cảm thấy hơi choáng váng, Kairi dừng Misha lại.
“V-Vâng, sao vậy ạ?”
Có lẽ chỉ là do tưởng tượng của anh, nhưng dường như cơ thể cô bắt đầu run lên
“Cậu không quen dùng mấy đồ dùng của con người, đúng chứ?” Kairi hỏi trực tiếp cô khi anh đã hiểu được nguyên do.
“E-Em xin lỗi” Misha chán nản buông thõng hai vai. “Em đã học hết về những đồ dùng của con người, nhưng em lại không có cơ hội để thực hành” cô giải thích tình cảnh một cách bực bội.
“Được thôi, tớ cũng đoán rằng cậu chả có dụng cụ nào ở chỗ của mình cả.”
Bỏ qua dao và thớt sang một bên, sẽ không bất ngờ lắm nếu có thứ gì đó như lò vi sóng không có ở thế giới khác.
Thay vào đó, mình muốn hỏi rằng sao cậu ấy lại học được mấy cái đấy cơ.
Tuy vậy, Kairi lại có cảm giác không nên hỏi cô điều đó.
“Vậy thì cậu cứ dùng phép thuật để nấu ăn đi.”
Tâm trạng của cô có vẻ sẽ xấu đi nếu cô tiếp tục mắc lỗi, và trên hết, là anh đang đói vcl.
“A-Anh nói đúng, cũng sẽ thật tệ nếu em để anh phải chịu đói thêm nữa.” Misha đồng ý với anh.
Cô giơ cả hai tay lên, và tảng thịt đã được cắt thành từng miếng đều đặn và được nấu vừa chín tới.
“Anh đưa em cái đĩa được hem~?”
Kairi làm theo những gì Misha yêu cầu.
Nhìn tất cả được hoàn thành chỉ trong vòng dưới một phút, “Phép thuật tuyệt thật đấy”. Lại một lần nữa anh bị làm cho bất ngờ
“Đã đến thế giới này rồi, nên em đã nghĩ đến việc làm những thứ theo cách của nơi đây, nhưng mà.”
Misha ủ rũ.
“Sẽ ổn thôi nếu cậu tập từng chút từng chút một. Vì tự nhiên làm được mọi thứ là điều không thể mà”. Kairi an ủi cô.
“V-Vângg, việc đầu tiên quan cũng như trọng nhất hiện tại là đồ ăn của anh mà nhỉ”.
“Nhưng mà, sẽ tệ lắm nếu chỉ có thịt không thôi”. Kairi lẩm bẩm
Dù đúng là thích thịt thật đấy, nhưng ít nhất thì anh muốn có thêm tí cơm nữa.
“Hửm? Không phải con người thích thịt sao?” Misha nghiêng đầu bối rối.
“Đúng là tớ thích thịt thật, nhưng tớ cũng ăn cả cơm, bánh mì, súp miso và rau củ nữa” Kairi nhẹ nhàng chỉ bảo cô.
Trong trường hợp có quá nhiều thứ khác nhau giữa các thế giới thì sẽ thật vô lý nếu đột nhiên yêu cầu ai đó hiểu được điều đó.
“E-Em xin lỗi” Misha xin lỗi và cảm thấy thất vọng.
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu.”
Ngay sau khi Kairi nói xong. “Em chỉ có mỗi bánh mì và rau thôi” Misha lấy một cây cải bắp sống, cà chua, và bánh mì ra bằng phép thuật.
“Chờ đã, vậy cậu cũng có chúng ư?” Kairi rốt cuộc lại trưng ra thái độ của diễn viên hài
Anh chắc mẩm rằng sẽ phải chỉ bảo Misha-không-biết-gì về mọi thứ, nhưng có vẻ như cô thực sự đang đi ngược lại những gì Kairi mong muốn.
“? Vậy nên em mới xin lỗi đó” Misha bối rối, dường như không hiểu sao anh lại hành động như vậy.
“Không, không sao đâu. Chỗ rau kia trông tuyệt thật đấy” Kairi quay lại chủ đề.
“Đúng chứ? Anh có biết rằng anh thậm chí có thể giữ được độ tươi với phép thuật đó~” Misha tự hào ưỡn ngực.
“Tuyệt thật đấy.”
Nếu có phép thuật, ta sẽ chẳng cần đồ dùng nấu ăn hay những thiết bị hiện đại khác. nó tiện lợi đến mức Kairi tưởng chừng là sẽ như vậy thật.
“Em sẽ nướng bánh, nhé?” Misha nói, và cùng lúc nó đã được nướng thành màu nâu tuyệt đẹp.
“Nướng nhanh ghê”
“Em rất giỏi phép thuật đó nha; vì thế nên em mới có thể gặp lại anh đó” Misha dịu dàng mỉm cười.
Nếu chỉ gọi là ‘giỏi’ thôi thì có ổn không nhỉ ? Nhưng mà nếu là elf thì chắc là được thôi.
Kairi cố nuốt xuống câu hỏi vừa hiện ra trong đầu anh.
Nếu phải giải thích thì chắc là Misha đặc biệt xuất sắc trong số những elf thành thạo phép thuật nhỉ.
“Có vẻ như nhà không có đủ đĩa rồi” Misha không biết phải để bánh mì và rau ở đâu.
“... Tớ sống 1 mình mà, vậy nên 1 chiếc đĩa để đựng mọi thứ là đủ rồi” Kairi giải thích.
Sau cùng thì anh cũng chỉ phải rửa mỗi một chiếc đĩa, anh cũng đỡ hơn trong việc rửa bát và cả hóa đơn tiền nước nữa.
“Nếu là vậy, thì em sẽ giữ chúng bằng phép thuật vậy” Misha nói.
“Đ-Được thôi.”
Cũng chả còn cách nào khác vì không có cái đĩa nào cả.
Biết là vậy, nhưng mặt anh vẫn cứng đờ lại trước cảnh bánh mì và rau củ bay lơ lửng quanh Misha.
Mình phải ăn nhanh lên thôi.
Anh dùng đũa đưa thịt vào miệng và vị của nó thì chỉ cẩn miêu tả bằng 1 từ thôi “ngon”.
“Whoaa, ngon quá”
Dù anh không kì vọng nhiều đến vậy vì đây chỉ là thịt không, chả có gia vị như muối và tiêu hay nước thịt
“Mừng quá. em đã cố gắng rất nhiều để có được loại thịt phổ biến với con người đó anh biết hông~?” Misha thở phào
Mình tự hỏi không biết đây là thịt gì nhỉ?
Có thể đấy không phải thịt bò, lợn hay gà đâu vì chúng từ thế giới khác mà.
Suy nghĩ này chợt hiện lên làm Kairi hơi lo lắng, mừng là sự thèm ăn của mình đã vượt qua nỗi lo đó.
“Ngon quá” Kairi nói sau khi đã dùng xong bữa.
Thú thực thì, đã rất lâu rồi mình mới ăn nhiều đến mức no như này, nhưng mình không thể cho Misha biết chuyện này được, Kairi như đang làm bộ.
“Em mừng quá.”
Misha mỉm cười xác nhận anh đã ăn xong, và rồi đứng dậy với đĩa ăn trên tay.
“Eh, cậu định làm gì vậy?”
Nghe Kairi ngạc nhiên hỏi vậy, “Sao anh lại hỏi vậy? Bát đĩa ăn xong phải rửa đúng chứ?” cô trả lời anh với cái nhìn kiểu: sao anh lại hỏi vậy?
“Không, tớ có thể tự làm được mà” Kairi năn nỉ.
Anh cảm thấy không thoải mái khi để cô đảm nốt việc rửa bát sau khi đã nấu ăn cho anh với đống nguyên liệu mà cô tự mang tới.
“Ổn mà, em là người đột nhiên xuất hiện ở đây, và em đang làm cho anh để em ở lại đó ~” Misha trả lời anh.
“Eh? Cậu định ở lại đây sao?”
Kairi giật mình, và cô gật đầu như lẽ tự nhiên. “tất nhiên rùi~. Anh có biết rằng em chả biết ai ở đây ở đây ngoài anh không?” Misha điềm đạm nói.
“Nghe giống, cam đảm à, hay có lẽ là liều lĩnh hơn…” Kairi biết phải nói gì “Vậy nếu cậu không gặp được tớ, thì cậu định làm gì?”
“Em chả lo về điều đó đâu. Mà chẳng phải hai ta gặp được nhau luôn sao?”
Misha chỉ cười trước câu hỏi rất nghiêm túc của anh.
Có vẻ như cô đang hiểu sai những gì anh nói.
Nếu như thế thì việc trả ơn cũng sẽ là thứ gì đó mình không thể tưởng tượng được
Và rồi Kairi cũng nhận ra.
“Vậy rồi, cậu định trả ơn tớ cái gì đây?” Anh muốn hỏi cô bây giờ luôn vì anh vừa nhận ra điều đó.
Sẽ ổn thôi nếu đó là thứ gì mà anh có thể chấp nhận được
Tuy nhiên, anh vừa nhận ra rằng lối suy nghĩ và cảm nhận về giá trị của loài elf là bằng không, vì thế anh cảm thấy lo lắng là nhiều.
“Cưới nhau đi♡” Misha nói với tông giọng ngọt ngào và cho anh 1 cái nháy mắt
“Ể?”
Kairi không tin vào những gì mình vừa nghe được.
Mình vừa không tin vào mắt mình, giờ lại đến lượt tai ư. Anh nghĩ trong lòng.
“em cảm thấy thật nhẹ nhõm vì anh không có người phụ nữ nào khác cả” Misha mỉm cười.
“Vậy thì cậu định làm gì nếu tớ có bạn gái chứ?” Kairi nhăn mặt lại theo phản xạ khi suy nghĩ điều đó trong đầu.
“Em chắc chắn sẽ thỏa mãn được anh thôi” Misha thích thú bước tới.
Đã lâu không nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gần đến như vậy thật không tốt cho thần kinh của Kairi chút nào.
“Tới đi, tiếp đến anh có thể ăn em mà anh biết hông♡?” Misha nghiêng mình tới gần anh hơn nữa “Hay có lẽ nào anh không có hứng thú với phụ nữ chăng? Anh không muốn kết hôn sao?” Misha hỏi anh.
“Không đâu.”
Anh có thể nói dối, nhưng Kairi lại không ghét cô.
Anh chỉ đang hơi hoang mang thôi, chứ anh không phải là không muốn chấp nhận cô.
“Nhưng Misha, cậu là 1 elf đúng chứ?” Kairi chỉ ra.
“Em sẽ cố hết sức” Misha mỉm cưởi nói.
“À, được thôi”.
Kairi có linh cảm rằng ‘cô ấy chắc chắn sẽ không bao giờ nghe bất kể mình có nói gì đâu.’
“Hay do em không đủ tốt?” Misha sau khi nhìn thấy biểu cảm của anh, hỏi anh với đôi mắt như xếch lên, nhìn anh với vẻ hơi lo lắng.
Thật không công bằng mà
Nếu như cô, trong bất kì tình huống bình thường nào cũng đều có vẻ đẹp hơn người, chưng ra bộ mặt như vậy, thì chắc chắn sẽ khơi dậy mong muốn được bảo vệ cô của bất cứ tên đàn ông nào
Kairi bằng cách nào đó đã dừng được mong muốn ôm cô đang dậy lên trong mình.
“Không phải là cậu không tốt đâu.” Và đó là những gì anh có thể trả lời.
Thực sự thì, anh đã được Misha cầu hôn và anh đã chấp nhận nó.
“Tốt quá rồi” Misha vuốt ngực thở phào.
Nhìn thấy gương mặt nhẹ nhõm của cô, Kairi cũng phần nào hiểu được.
Dù gì thì cô ấy cũng đến từ thế giới khác mà, hơn nữa thì nơi mình ở cũng là chỗ duy nhất cô ấy biết.
Có lẽ cô đã lo lắng hơn những gì anh có thể tưởng tượng được.
Mà không biết liệu cô ấy có thực sự ổn với mình không nhỉ?
Misha nói là được, nên ít nhất thì cũng nên chấp nhận, anh thầm nghĩ.
Mặc dù mình cảm thấy rằng sẽ có nhiều vấn đề cần phải vượt quá, thôi thì trước mắt cứ tạm gác sang 1 bên đã.
đầu óc của Kairi đã gần đến giới hạn rồi.
Nó sẽ không hoạt động nữa đâu kể cả nếu có ai bảo anh nghĩ sâu xa hơn.
“Misha, thế còn em chưa ăn gì à?” giờ Kairi mới nhớ ra cô chưa ăn gì cả.
“em đã ăn mấy quả mọng trước khi gặp anh rồi, nên không sao đâu.”
“Anh hiểu rồi.”
Nếu cô đói, bụng của cô chắc chắn sẽ réo lên như anh lúc nãy, nên chắc hẳn rằng cô sẽ ổn thôi.
“Vậy chắc anh sẽ đi tắm rồi đi ngủ thôi”, anh nói, và rồi đôi mắt Misha sáng lên
“Nghe tuyệt đó ~! để em kì lưng cho anh nhé” cô chủ động đề nghị.
“Ể? Thế thì phiền em lắm.” Bất ngờ, Kairi ngay lập tức từ chối.
“Tại sao chứ? chúng ta là vợ chồng mà, phải chứ?” Misha nghiêm túc hỏi.
“Rốt cuộc thì anh mới chỉ đồng ý cưới em thôi mà.”
Nghe Kairi trả lời, “nhưng giống nhau cả mà, đúng hông?” Misha tiếp tục hỏi như thể hỏi xem có chuyện gì không đúng không?
“Anh hiểu rồi, nhờ em vậy.”
Nếu cô bảo Kairi rằng chả có vấn đề gì vì kiểu gì họ cũng sẽ trở thành vợ chồng, thì anh chẳng có lý do gì để mà từ chối cả.
“Fufu, phải thế chứ.” Misha mỉm cười hạnh phúc.
Có lẽ là do cái ‘cuộc sống mới cưới’ này khá thú vị, hoặc có lẽ là do cô đơn giản chỉ muốn chăm sóc cho Kairi.
Chẳng hiểu gì cả, trái tim phụ nữ phức tạp thật đấy, Kairi nghĩ
Liệu nó có trở nên phức tạp và bí ẩn hơn không nếu đó là trái tim của 1 nàng elf từ thế giới khác không nhỉ?
Trong lúc đang nghĩ suy về câu hỏi mà chắc rằng sẽ chẳng có ai trả lời được, Kairi đã chuẩn bị xong để đi tắm rồi.
Nói thế chứ, chỉ đơn giản là đun nước tắm với lấy thêm 1 chiếc khăn tắm và bộ quần áo để thay.
“Ooh, vậy ra đây là cách anh đun nước nóng nhỉ” Misha thích thú quan sát.
Cô sẽ sống cùng với anh từ nay về sau, vì thế sẽ tốt hơn khi để cô biết cách sử dụng nó.
Thế này cũng được đấy chứ, nhưng mà…
Điều làm Kairi cảm thấy hoang mang ngay lúc này đây là cô đang cởi quần áo chung với anh.
“Sao em lại cởi quần áo vậy” Kairi cố ngăn cô trong cơn hoảng loạn.
“Ể, Thì mình vào tắm chung mà.” có vẻ ở đây Misha mới là người cảm thấy kì lạ “Chúng ta là vợ chồng mà. Thế thì vấn đề gì đâu nhỉ?” cô nói với đôi mắt ngây thơ.
“Thế cũng được sao..?”
Cô đang quá vô tình, điều đó khiến cho Kairi không thể nào từ chối được.
Mà anh cũng có cái khăn tắm dự phòng mà.
“Là kì lưng anh nhỉ? Em chỉ muốn làm nó thôi. Anh đã mệt mỏi vì công việc rồi đúng chứ?”
Những lời nói đầy quan tâm của Misha làm lồng ngực Kairi nóng hẳn lên.
“đúng vậy” Kairi thừa nhận “Vậy chắc phải nhờ tới em vậy.”
“Thế chớ” Misha mỉm cười sau khi chấp nhận sự chu đáo của cô.
“Nhưng, anh nghĩ rằng nhà tắm hơi nhỏ đấy.” Kairi nói.
Phòng tắm trong căn hộ anh đang ở quá nhỏ đến mức mà một người đàn ông trưởng thành không thể duỗi thẳng tay chân được.
“Theo em thì, trong khoảng kích thước mà chúng ta có thể ôm ấp nhau là được rồi, anh biết hông ~?” Mishe mỉm cười, và những cảm xúc đang trên bờ vực đau khổ của anh ấy bỗng chốc bị thổi bay “Đúng như em nghĩ, không mặc gì như này xấu hổ thật đấy.” Misha nói, quấn khăn quanh người.
Giờ thì bờ vai trần và cặp đùi trắng kia trông thật quyến rũ.
Nghĩ rằng sẽ thật tệ nếu nhìn chằm chằm cô, Kairi đành đánh mắt sang hướng khác.
“Em có nói là nó xấu hổ thật, nhưng em không bảo là anh không được nhìn, anh biết không?” Misha cười nói, và đưa hai tay lên má anh. “Đây, nhìn đi, ổn mà, không sao đâu.” Misha thì thầm với giọng nói quyến rũ.
“Đ- Được thôi”
Rắc rối của Kairi chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn.
Mặc dù trông thì có vẻ cô đang tự ép mình, nhưng họ là vợ chồng rồi mà.
“Nếu em thấy ổn, thì”
Hơn nữa, chính bản thân cô cũng thực sự muốn làm nó.
Kairi chầm chậm nhìn cô 1 lần nữa.
Trước mắt anh là 1 nàng elf với chỉ đúng 1 chiếc khăn tắm được cuốn trên người
sự khác biệt này đang khuấy động những phấn khích bên trong anh.
“Em đẹp lắm.” mấy từ đó tự nhiên thốt ra khỏi miệng Kairi.
“E-Em cảm ơn.” trong nháy mắt, Hai tai và đôi má Misha đỏ ửng lên. “Anh lại nói vậy làm em xấu hổ lắm đó.” Cô bắt đầu cảm thấy bồn chồn lúc nào không hay.
“C-Cùng vào bồn tắm nào” Kairi cởi nốt quần áo và gấp chúng lại.
“Vâng.”
Kairi bắt đầu trước bằng việc dội nước nóng lên người.
“Nó, được gọi là ‘dội nước nóng lên người’ ạ?” Misha hỏi anh.
“Đúng rồi, em thật sự biết nhiều thật đấy nhỉ”
Mình tự hỏi không biết cô ấy nghiên cứu mấy thứ này kiểu gì vậy, câu hỏi như vậy lại 1 lần nữa hiện lên trong đầu Kairi.
“Vậy em cũng sẽ làm vậy nữa.” Misha lấy cái xô từ Kairi để bắt chước anh.
Và rồi khi Kairi đang ngồi trên ghế tắm, Masha dùng tay xịt chai sữa tắm và lỡ lấy hơi quá.
“Hử!?” anh nhanh chóng qua lại khi thấy cô kêu lên. “Dừng lại nào” và rồi anh nhanh chóng lấy 1 ít sữa tắm từ tay cô.
“E-Em xin lỗi” Misha lại 1 lần nữa mắc lỗi và cảm thấy thất vọng.
“Không sao đâu. đột nhiên làm được luôn là không thể mà” Kairi cố hết sức trấn an cô.
Chỉ là sữa tắm bị xịt ra nhiều quá thôi, mà thực ra nó cũng chả nhiều lắm nếu dùng cho 2 người.
“Để mà nói thì, anh cũng đáng trách khi quên mất em mà.”
Sẽ tốt hơn nếu anh lấy sữa tắm bôi lên người mình trước rồi mới đưa cho cô chiếc khăn tắm.
Hơn nữa, thấy được mặt vụng về này của Misha cũng thật dễ thương mà.
“V-Vâng” cô ngoan ngoãn chia sữa tắm cho anh.
“Vậy giờ để em tắm cho anh nhé” sau khi hoàn hồn, cô đi vòng qua sau lưng anh.
“Như thế này được không hay em nên làm nhẹ nhàng hơn ạ?” Misha nói trong khi di chuyển hai tay như đang vuốt ve anh.
“Em làm mạnh hơn cũng được mà” Kairi nói trong khi cảm thấy hơi nhột.
“Em hiểu rồi.”
Misha vụng về thay đổi cách dùng lực.
“Ooh, em đang làm tốt hơn rồi đấy” Kairi khích lệ cô.
“Là thế sao? Vậy anh thích em làm thế này à?” Mỉm cười hạnh phúc, Misha cao giọng cất lên trong phòng tắm.
“Ừm, em làm cả phía trước nhé?” Sau khi kì lưng cho anh, cô đưa tay ra phía trước.
“Ể, này!?”
Cô di chuyển nhanh hơn trước khi Kairi kịp hoảng loạn.
Anh đang được bàn tay mềm mại của cô chậm rãi kì cọ cho mình.
Ư, thế này tệ quá.
Cộng với niềm phấn khích khi thấy 1 nàng elf đang khỏa thân và cùng đi vào phòng tắm với mình, phần dưới của anh ấy cũng đang bị kích thích, và kết quả là cái thứ ở dưới đó tình cờ ngóc đầu lên.
“Chít tịt..!” Kairi hoảng loạn.
Dù có thế nào đi chăng nữa, chuyện vùng dưới của anh cương lên vì bị cô gái anh vừa mới gặp lại đột nhiên vuốt ve đúng là xấu hổ thật.
“Hở?”
“Em đừng có đột nhiên làm như vậy chứ” Kairi bình tĩnh phản kháng với một Misha đang vô cùng bối rối.
“E-Em xin lỗi. Em có nghe rằng đây rõ ràng là việc tế nhị” Misha lẩm bẩm nói ra cái thông tin mà anh chẳng biết cô lấy từ đâu, cô xin lỗi, rồi đưa anh cái khăn tắm với đôi má đang ửng hồng.
“T-Thì, đúng rồi đấy” Kairi đành chấp nhận lời xin lỗi của cô.
AAAA! CÁI BẦU KHÔNG KHÍ ĐÓE GÌ THẾ NÀY?
Ngoài mặt, anh đang tuyệt vọng cố thoát ra khỏi tình cảnh này, nhưng bên trong anh đang muốn hét lên trong đau đớn.
Bằng cách nào đó anh đã giữ lại được bình tĩnh mà tắm xong, tất nhiên là tự dội mình dội nước nóng.
Anh thở dài và định đi ra, nhưng, cũng nhanh chóng, “Này, anh sẽ tắm cho em chứ?” Misha yêu cầu anh với giọng điệu như thể đang nịnh nọt vậy.
“Ể?”
Kairi cứng người.
Với tình huống khó xử như vừa rồi, anh cứ nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ nói như vậy đâu, như rồi cô tấn công anh một cách bất ngờ.
“Em không ngại đâu.” Misha thúc ép anh
“Uư” Misha nhăn mặt
“Mỡ dâng tận miệng ” mà không húp vẫn là một cái gì đó, mà.
Em có thể nhờ ai đó đột ngột và mạnh mẽ như ‘mỡ dâng miệng mèo’ như vậy được sao? một suy nghĩ hiện lên trong anh.
“Này, Kairi” tai Misha bắt đầu đỏ lên khi cô gọi anh.
Cô hẳn là đang quyến rũ anh trong khi chính mình cũng đang chịu đựng xấu hổ.
“A-Anh hiểu rồi, Anh chỉ tắm cho em thôi, được chưa?” Kairi nói.
Anh thể hiện bản lĩnh của mình theo cách riêng.
“Được rồi, làm đi anh.” Misha mỉm cười đầy quyến rũ.
B-Bạo thế.
Kairi nuốt nước bọt.
Anh đang ở trong phòng tắm một mình với cô gái xinh đẹp như Misha.
Mặc dù tâm trí mình bảo rằng không được.
Ham muốn thịt cô đang trỗi dậy trong anh.
Misha cởi khăn tắm để lộ tấm lưng trắng nõn nà.
Đ-Được rồi, làm thôi nào.
Kairi chậm rãi di chuyển bàn tay của mình trong khi niệm phật để rũ bỏ hết những ham muốn trần tục của mình.
Lý trí anh đang thắng thế, và bảo anh rằng sẽ thật tệ khi đè cô ra ngay chỗ này và ngay tại đây.
“Có đau không?”
“Không như em nghĩ nhỉ.”
Kairi thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của Misha.
“Kairi, cái (tay) của anh to hơn cả những gì em tưởng tượng. Và cảm giác tuyệt quá”
Cô thậm chí còn cho anh biết cảm nhận của mình nhiều hơn.
Không có mục đích gì ở đây đâu nhỉ?
Kairi bối rối trước điệu bộ khiêu gợi của cô, và nghi ngờ rằng liệu cô có đang định kích thích anh lần nữa không.
Tuy nhiên, Misha vẫn quay mặt đi
Tới tính cách của mình, cô chắc chắn sẽ nhìn anh nếu cô có ý định kích thích anh.
“Nói cách khác thì, một cô gái ngây ngốc một cách tự nhiên, nhỉ. Misha, em quả là một cô gái đáng sợ mà.” anh lẩm bẩm.
“Có chuyện gì ạ?” Misha hỏi anh với tông giọng cực kì tò mò.
“À, không có gì đâu.” Kairi lắc đầu từ chối.
Anh hiểu rằng cô là một người chủ động, nhưng anh không biết có nên nói cho cô ấy những điều như này không.
Mình cần phải tránh bị cảm xúc chi phối và đè cổ ra để thỏa mãn mình, anh nghĩ.
Dù cho họ đã là vợ chồng nhưng không có nghĩa là được nói hay làm gì cũng được.
Sau khi đã kỳ lưng cho cô, “em tự làm phía trước nhé” anh nói, và dúi chiếc khăn tắm cho cô, và ngâm mình xuống bồn nước nóng.
“Vâng”
Anh thở phào nhẹ nhõm vì Misha đã ngoan ngoãn nghe lời mình.
“Phùuuu”
Bồn tắm nóng tuyệt thật đấy, tiếng lòng anh cất lên.
Mặc dù căn phòng hẹp đến mức chẳng thể duỗi thẳng tay chân được, nhưng nó vẫn khiến con người ta xua tan đi mệt mỏi.
Sau cùng thì mình chả mong chờ điều gì ngoài đi tắm cả, Kairi nghĩ
Anh có thể ăn một bữa thịnh soạn nhờ vào Misha, nhưng cũng chẳng hiếm lắm khi thấy anh bỏ bữa tối.
Cuộc sống của anh như thể là làm việc để không chết.
“Kairi” Misha gọi anh trong khi anh đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“Anh đây, có chuyện gì thế?” Kairi hỏi cô.
“Em vào được chứ?” sau khi nói trước cho anh biết, cô vào bồn tắm, ngồi lên người anh và mặt đối mặt.
“Ể, đợi đã, hai người không vừa đâu.”
Kairi không kịp cản cô lại.
Nước nóng bắt đầu tràn ra khi Misha vào bồn tắm, nhưng đây không phải lúc anh bận tâm về điều đó.
Lý do mà anh lại cảm thấy bối rối như này, là vì Misha đang ngồi trên lòng anh.
Ngạc nhiên là, cái thứ mà người ta gọi là phần mềm mại của con gái đang ở trên người anh
Làn da trắng hơi ửng đỏ của Misha thật gợi cảm.
Vào rồi cô chỉ nhìn vào Kairi và mỉm cười.
Quả tiến triển đóe gì thế này!? Nhưng mà giờ có lẽ hơi muộn cho điều đó nhỉ.
Cái chuyện anh kết hôn 1 cô elf ngay từ đầu đã cực kì hư cấu rồi.
Đáng tiếc là, tiến triển như này thực sự sẽ làm tổn hại đến tim và lý trí của anh sẽ biến mất hoàn toàn mất.
“Fufufu, việc này xấu hổ thật đấy nhỉ.” Misha nói.
“Ư-Ừ.”
Là người khơi mào chuyện này xong lại tự mình xấu hổ, cô chắc hẳn là trinh nữ đúng như cô đã nói.
Có lẽ cô nàng đã lấy hết dũng khí ra để làm điều này rồi.
Là 1 thằng đàn ông, thế này là quá đỗi hạnh phúc rồi, nhưng mà
Với Kairi, anh không hiểu cô mong muốn gì nữa, mà lại làm anh ngưng kìm lại bản thân mình bẳng mọi giá.
Hay cô ấy muốn anh tấn công mình bằng dục vọng ư.
Hoặc có thể, cô chỉ làm thế chỉ vì suy nghĩ rằng muốn cưới anh, và không thực sự muốn đi quá ranh giới ngay lần đầu.
“Em chưa bao giờ cảm nhận được cái đó của đàn ông sẽ như nào cả.” Misha bất ngờ nói thẳng ra, ngay đúng vào lúc anh đang suy nghĩ đến điều đó.
“Ah..” Kairi hét lên 1 tiếng.
Cái thứ đang ngoi lên kia đang cọ vào mông cô.
“Xi-Xin lỗi.”
Anh xin lỗi cô ngay lập tức, tuy vậy, “ổn mà”, Misha vui vẻ mỉm cười đáp lại anh “Là bởi vì anh thấy em hấp dẫn đúng chứ? Em cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết vậy đấy.”
“U-Ừ.”
Nhìn thấy má cô đang đỏ ửng nhưng vẫn bình tĩnh, Kairi cũng cố trấn an lại một chút.
Mặc dù vậy vì đây là tình huống chỉ có trong mơ nên tim anh đang đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Nếu anh thích, anh có thể làm tiếp và ăn em ngay tại đây đấy, anh biết không?” Misha thì thầm trong khi đang nhìn anh với đôi mắt ngấn nước.
“Ờm, thì…”
“Đây gọi là ‘mỡ dâng miệng mèo’ phải không ta” Misha nghiêng đầu.
“Ừ, nó đấy.”
Sau khi Kairi xác nhận, “Nhìn này, em là bữa ăn đang dọn ra trước mặt anh nè♡” Misha đưa gương mặt lại gần anh hơn, một lần nữa thì thầm với giọng nói ngọt ngào và rồi hôn anh.
“Nnnn”
Đây không phải là 1 nụ hôn nhẹ nhàng nữa, mà là 1 nụ hôn nồng nàn, ướt át.
Thế này, tệ quá. thế, này, thật tệ.
Ở trong bồn tắm chật chội và cả hai đều trần truồng, thân nhiệt, cử chỉ, và hơi thở của cơ thể một cô gái đang truyền trực tiếp đến anh.
Thật là vô lý nếu yêu cầu 1 người đàn ông mà chưa từng đối phó với phụ nữ có thể cầm cự được.
Một người đàn ông với nhiều kinh nghiệm có thể xử lí việc này 1 cách dễ dàng, nhưng nó hoàn toàn không thể với Kairi, một người với kinh nghiệm bằng không.
“Giờ thì, hay ra ngoài trước khi cả hai ta bị chóng mặt nào.” sử dụng hết lý trí của mình, Kairi cố đẩy Misha ra .
“Eh, thật sao?” Misha tỏ ra vô cùng chán nản.
“Ừ, ý anh là làm trong bồn tắm thì có hơi…” Kairi lấy lý do.
Có lẽ đột nhiên làm thịt nhau ở trong bồn tắm chỉ phù hợp hơn với mấy người có kinh nghiệm rồi thôi.
MÌNH PHẢI LÀM CÁI GÌ GIỜ?!!? là những gì Kairi muốn hét lên nhưng anh không thể nói ra được.
Kể cả đó có là điều cô muốn hay không thì cũng không tốt khi cứ thuận theo cổ.
“Đư-Được không?”
Sau khi Kairi lo lắng hỏi, “Vâng” Misha đã hiểu mặc dù cô cảm thấy có chút thất vọng. “Chúng ta không thể để mình bị ốm được, anh nhỉ?”
“Đ-Đúng vậy”
Nhờ việc này, mà cảm giác tội lỗi trong người Kairi lại được khơi dậy.
“L-Lần khác nhé, được không?” Anh nói và nhanh chóng rời đi.
Anh không có ý định nói dối chỉ để thoát khỏi tình huống này. Bình tĩnh lại rồi suy nghĩ nào, hoặc đó là những gì anh đang nghĩ
“Ah, phải thay quần áo nữa” anh nhận ra mình còn chưa chuẩn bị cả giỏ đựng quần áo nữa.
Chắc là do mấy đòn tấn công của Misha đây mà.
Sau khi đã lau xong người, anh lấy một bộ quần áo mà mặc vào.
“Phù.. thế còn quần áo thay của cô ấy thì làm sao nhỉ?” Kairi nhận ra.
Và rồi anh cảm thấy đau đầu với những điều anh vừa để ý.
“Không ổn đâu, Não mình chả hoạt động gì cả.”
Mặc dù nhận thức được, anh vẫn cố gắng làm tan biến cảm giác hoảng loạn của mình bằng cách nói chúng thành lời.
Tuy nhiên, dường như nó chả có mấy tác dụng, “... Có vẻ hôm nay thế là đủ rồi. Mai dậy rồi nghĩ sau cũng được.” và Kairi nhanh chóng bỏ cuộc
“Mình đoán còn 1 vấn đề cuối là vấn đề đệm ngủ.” lại một vấn đề khác xảy đến.
Đúng như những gì anh nói, chỉ có đúng 1 chiếc futon mỏng để ngủ.
Với những mối quan hệ chả mấy thân thiết với gia đình và chẳng có bạn, anh chẳng mong sẽ có vị khách nào đến ngủ lại nhà mình.
Vì thế, anh chỉ có đúng 1 bộ đồ ăn uống cho riêng mình và chẳng có lấy 1 tấm futon nào khác.
“Chắc mai mình phải đi sắm thêm thôi… sẽ phải chi nhiều đây.” anh lẩm bẩm.
Từ chối cuộc hôn nhân bởi vì anh chẳng có tiền quả thực là quá xấu hổ, vì vậy anh không thể làm vậy được.
“Em xin lỗi.”
“!? Misha!?” đột nhiên được xin lỗi, Kairi bất ngờ quay đầu lại.
Misha đã ra khỏi phòng tắm từ lúc nào mà anh không biết, và đang mặc bộ quần áo nhìn giống như chiếc jersey màu xanh.
“Bộ đồ đó là sao? Đây là đồ ngủ của em à?” Kairi hỏi.
Anh có 1 chút tò mò về điều đó, và anh có linh cảm mạnh mẽ rằng cần phải làm cô phân tâm.
“Đúng vậy, em có thể cất nó bằng phép thuật đấy.”
“Nói mới nhớ, em có thể làm vậy, nhỉ.”
Nghe câu trả lời của cô, Kairi tự cười trước suy luận rùa bò của mình.
Anh đã được cô cho thấy nhiều phép thuật trước đó rồi, vậy bằng cách nào anh lại không tưởng tượng ra điều đó nhỉ.
“Mà nói đến thì, Misha, em có mang futon của mình theo không?” anh hỏi cô.
“A, em có đó.” cô ngay lập tức nói ra câu trả lời mà anh mong muốn.
“Anh biết mà.”
Cô đã mang theo đồ ăn và quần áo, vậy chắc hẳn cô cũng sẽ mang theo chăn gối hay gì đó tương tự chứ.
Đó là những gì anh có thể đoán được khi não anh vừa mới hoạt động lại được.
“Anh xin lỗi, nhưng em có thể ngủ với cái đó trong lúc này được không?”
“..Tại sao chứ? chúng ta là vợ chồng rồi mà vì thế chả có vấn đề gì khi hai ta ngủ chung giường, đúng chú?” cô dễ dàng từ chối lời đề nghị của Kairi.
“Đúng vậy, nhưng…”
lúc anh đang không biết phải nói gì, Misha lại sát gần anh lần nữa “Ở dưới này của anh đang tràn đầy năng lượng đấy, anh biết hông ~” và nhẹ nhàng vuốt ve vùng dưới của anh.
“!?” sự kích thích này quá đỗi nguy hiểm với Kairi ở thời điểm hiện tại, vì thế anh lùi lại ra sau mà chẳng cần suy nghĩ.
“Kể cả thế anh cũng không cần phải chạy trốn như vậy đâu.” Misha mỉm cười, nhưng biểu hiện của cô không giống với một người thợ săn nhìn thấy con mồi của mình mắc bẫy hơn là cố gắng trêu chọc anh.
“A-Anh có cố chạy đâu.” Kairi nói, nhưng cô nhanh chóng tiến lên phía trước để đứng dạng háng lên trước mặt anh.
“Này? Anh không, muốn em à?” Misha nhìn xuống dưới và hỏi anh.
“T-Thì, nhưng…” Trong khi Kairi đang cố rặn ra lời nói, anh bị cô dùng môi mình chặn lại.
Trong lúc đang nghĩ rằng điều này đã xảy ra bao lần rồi, “anh không nghĩ rằng nó sẽ ổn sao miến hai ta yêu nhau?” Misha thì thầm sau khi tách môi mình ra khỏi môi anh chừng 1cm.
“Có lẽ em nói đúng”, cuối cùng Kari cũng đồng ý.
“Fufu♡”
Misha nở nụ cười thỏa mãn, và trao cho anh những nụ hôn nồng thắm.
“Chu♡ chu♡ chu♡”
Đầu tiên là môi anh, rồi đến hai má, và đầu mũi và nhiều chỗ khác nữa, và lại quay lại môi anh.
“Nnn”
Kairi từ bỏ và trao mình cho cô mà không có bất kì sự phản kháng nào.
Anh tự hỏi liệu thế này có ổn không, nhưng anh chẳng biết phải làm gì cả.
Mong muốn không được mắc sai lầm ở bước dạo đầu đã không cho phép anh làm bất cứ gì cả.