Sau khi tiết học kết thúc thì đám trong lớp đồng loạt di chuyển.
“Chờ đã Yuuta.”
“Ửm? Gì thế Michiru?”
Michiru đến bắt chuyện với tôi. Hiếm thật, tan trường là cổ ngay lập tức phóng về trước vậy mà.
“Bây giờ cậu về hả?”
“À, ừm. Tớ có công chuyện, nhưng giờ cứ tạm quay về cái đã.”
“À, thế hả……”
Michiru thì dặn lòng mình này nọ gì đó rằng「Cái này là để điều tra thôi……」.
“Thỉnh thoảng về chung chứ?”
“Ể?”
Cổ làm sao thế nhỉ. Đột nhiên thật. Tuy không hiểu lắm nhưng thấy vui vì lâu rồi mới lại có thể cùng nhau ra về lúc tan trường.
“Ừm, được thôi.”
“Vậy về thôi.”
Chúng tôi cầm cặp lên rồi rời khỏi lớp.
Đích đến băng qua dãy hành lang để đến tủ đựng giày, nhưng mà……
“A, ano……Michiru-san?”
“Gì……?”
“Gần quá rồi đó……”
Michiru ngay sát bên cạnh tôi. Với lại gương mặt đang cực kỳ tiến đến gần nữa!
Mùi ngọt ngào như hoa phảng phất đến.
Mà quan trọng hơn là ngực……ngực cậu đang chạm vào người tớ này.
“Đừng có bận tâm.”
“Sao cậu lại nhìn tớ chằm chằm đến như thế?”
“Có làm sao đâu. Thích thế thôi.”
“Đâu, đi mà không nhìn phía trước nguy hiểm lắm……”
Và lúc bước xuống cầu thang thì
“A~!”
Do nhìn tôi chằm chằm quá mức mà Michiru sắp ngã cầu thang đến nơi.
“Nguy hiểm!”
Tôi nhanh chóng ôm lấy cơ thể của cổ lại.
Rầm~! – Một âm thanh lớn phát ra……
“Ấy da……”
“! Yuuta! Không sao chứ!?”
Michiru hỏi tôi với gương mặt tái xanh.
“Ừm, chuyện nhỏ thôi.”
“V-, vậy à……may quá~……”
……Tôi thì thấy vui. Vì cổ lập tức lo lắng cho tôi mà. Với lại, thấy cổ vui khi biết tôi không sao lại càng làm tôi vui hơn.
Nhưng mà……
“Michiru-san, cậu……tránh ra giúp tớ được chứ?”
“Hể?”
“Thì……tớ đang thấy hàng của cậu đó,……”
Tôi đang ngã ngửa người ở chiếu nghỉ cầu thang. Còn Michiru thì đang trong trạng thái ngồi lên trên bụng tôi.
Có thể thấy được quần lót sọc từ cái váy ngắn ấy……
“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Michiru mau chóng tránh ra, mặt đỏ lên hết cả lườm đến tôi.
“……Th-, thấy rồi đúng không?”
“Ể, à, ừm. Giờ mà cậu vẫn còn mặc quần lót sọc ha.”
Trong khi tôi đang đứng lên thì Michiru hét lên với gương mặt đã đỏ đến tận mang tai.
“Nh-, nhìn cái gì mà chằm chằm thế hả~!”
“Nh-, nhưng mà hồi nhỏ thường hay tắm chung với nhau mà, quần lót cũng—……”
“Đ-, đồ ngốc~———————————!”
Một lúc sau thì chúng tôi đến tủ đựng giày.
Michiru đang đi bên cạnh tôi. Nói thật tôi đã tưởng cổ nổi giận rồi đi khỏi rồi đấy chứ, ngạc nhiên ghê.
“Đã bảo xin lỗi rồi mà.”
“Hứm……Thôi cũng được.”
Lúc đó thì có tiếng báo từ smartphone.
Nhìn vào màn hình thì mới biết đấy là Alyssa.
『Em đến đón anh rồi đây』
“Đến đón?”
Tôi bất chợt nhìn lên thì thấy có người đàn ông mặc đồ đen ở trước cổng trường.
“Yu-, Yuuta, cùng nhau về đi. C-, có lẽ là người có chữ Ya đó.”
“Ừ-, ừm……”
Chúng tôi cố tạo khoảng cách, như chạy trốn khỏi người đàn ông đó.
Nhưng mà, người đàn ông đó đang đi đến gần chúng tôi hơn.
“Hí~!”
Michiru nắm chặt lấy cánh tay tôi. Cổ nhát đấy chứ, tuy là cũng có chỗ cứng rắn.
Nhìn thấy cổ run rẩy, tôi lập tức đứng trước người đàn ông như để che chở cho.
“A, ano……c-, có chuyện gì ạ?”
Tôi vừa cầm chặt smartphone, vừa nhìn lên người đàn ông áo đen. Như thế là để có thể báo cảnh sát ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra.
Ông ta nhìn chằm chằm đến tôi rồi thì cúi đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm cho cậu sợ ạ.”
““Ể?””
Tôi cũng như Michiru đều há hốc mồm.
“Tôi là người giúp việc của cô Alyssa. Tôi đến để đón Yuuta-sama ạ.”
“Người quen của A……Alyssa?”
Ổng gật đầu nhiều lần.
Theo lời chỉ dẫn thì chúng tôi đến gần chiếc limousine đang đậu.
~……Và cánh cửa sổ xe được hạ xuống.
Người ngồi sau lớp kính mờ bên kia chính là một cô thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng……
“A, Alyssa・Sebaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?”
Michiru thể hiện sự hoảng hốt trên gương mặt.
Mặt khác thì tôi thở phào an tâm. Lời ổng nói đúng là sự thật rồi.
“Sao thế Alyssa?”
“……Em đã vội đến để đón anh đấy ạ.”
À, ra là vậy, thế nên tin nhắn như thế mới đến……
“Nào, Yuuta-sama. Mời cậu hãy lên xe đi.”
Tôi leo lên xe khi được người đàn ông áo đen hướng dẫn.
“Cả cô bạn gái dễ thương Michiru nữa, nếu được để tôi chở cô về tận nhà nhé?”
“Ưn cái—!?”
Michiru mặt mày đỏ lên hết cả, cơ thể thì run cầm cập.
Aa, cái này chắc là đang giận rồi~.
“Đ-, đừng có mà lo lắng thừa cho người taaaaaaaaaaaaaa!”
Đúng như tôi nghĩ, Michiru vừa làm gương mặt đỏ nổi giận, vừa chạy đi khỏi.
“Ấy chà~. Làm cổ giận mất rồi.”
Người đàn ông mặc áo đen nghiêng đầu nói.
“Vậy ạ? Tôi đâu thấy cô ấy có dấu hiệu đang giận đâu cậu.”
Nhưng mà, mặt đỏ lên hết cả mà, có lẽ là giận dỗi rồi chăng.
Phải rồi nhỉ, bị nghĩ là một cặp với thằng u ám như tôi mà, nên cổ giận là phải.
Nếu là mọi khi thì bản thân sẽ buồn rồi, nhưng mà bây giờ thì không. Có lẽ vững hơn về mặt tinh thần rồi chăng?
“……Nào Yuuta-sama, mình đi thôi. Em sẽ giới thiệu nhà của em cho anh♡”
◆
Trong giờ học, tôi đã được Alyssa mời thưởng thức trà.
Nhưng mà nơi mà chúng tôi hướng đến lại là nhà của Alyssa.
“C-, căn hộ này……tuyệt quá.”
Tôi đang ở trên tầng thượng của khu căn hộ cao cấp trong thành phố.
Có thể thấy phong cảnh thành phố khi nhìn xuống từ cửa sổ.
Những ngôi đền hay trường nam sinh tư lập gần đây nữa, phong cảnh đô thị có thể thấy như là mô hình thu nhỏ vậy.
“Ra là cậu sống ở nơi khủng như thế này, Alyssa à……”
Chúng tôi được người đàn ông hướng dẫn cho đến tận căn hộ.
“Yuuta-sama♡ Em đã pha cà phê rồi♡”
Alyssa xuất hiện cùng với chiếc khay trong căn phòng khách rộng đến mức ngớ ngẩn.
Mái tóc vàng kim dài bồng bềnh, cùng với cặp mắt xanh như đêm trời mùa đông.
Đôi mắt hiền lành, và bộ ngực đầy đặn.
Ngạc nhiên là thế này mà cô ấy chỉ hơn tôi có một tuổi thôi. Vì là mỹ nhân thuộc đẳng cấp của nữ diễn viên chạy chân trần mà.
“C-, cảm ơn……”
Alyssa đặt chiếc ly thủy tinh cà phê ấy lên bàn.
Rồi cô ấy ngồi xuống chính diện.
Tôi ngồi xuống, cầm lấy chiếc ly rồi uống một ngụm.
“……Không đắng.”
Rõ là cà phê đen không cho bất kỳ thứ gì vào, vậy mà chẳng làm tôi cảm thấy vị đắng chút nào cả.
Hạt đắt tiền chăng! Cà phê được pha từ hạt đắt tiền sẽ không đắng sao~!
“……Aa, Yuuta-sama đang uống cà phê đá mà mình pha~♡”
Alyssa lẩm bẩm gì đó nhỏ tiếng, với đôi mắt đã hóa thành hình ♡.
C-, cảm thấy áp lực kinh. Mình đang bị nhìn chằm chằm mà bằng cặp mắt trông như sắp bắn tia ánh sáng ra. Tệ rồi.
Quả nhiên khoảng cách cũng gần quá. Michiru đã thế, Alyssa còn gần hơn nữa.
Cổ đang chồm người lên khỏi bàn mà nhìn chằm chằm đến mình. M-, mặt gần quá.
“Eetto, cậu giàu thật đó Alyssa……Khủng thật đó~. Không hổ danh là ca sĩ Kouhaku!”
Thì vì cổ có thể sống trên sân thượng của khu căn hộ cao cấp, nằm trên vùng đất vàng như thế này kia mà.
“……Yuuta-sama cũng kiếm được ngần ấy, vậy mà vẫn sống ở mái nhà bình thường nhỉ.”
“Mẹ tớ cực kỳ cẩn trọng chắc chắn lắm. Tiền nhuận bút này nọ một tay mẹ tớ quản lý tất cả đó.”
“……Thế thì em ghen tị ghê.”
Alyssa lẩm bẩm.
Tôi cẩm thấy trông cổ buồn sao sao ấy.
“Ba mẹ của Alyssa thì sao? Tớ chưa thấy họ.”
“……Em sống một mình ở đây. Người giúp việc thường sẽ đến vài lần trong một tuần.”
“Một mình?”
“……Dạ.”
Sao ấy nhỉ, bộ có hoàn cảnh gia đình phức tạp gì chăng.
Tôi tò mò lắm, nhưng đây là vấn đề nhạy cảm nên không đụng tới thì sẽ tốt hơn.
“……Nhân tiện thì, Yuuta-sama này~. Em có một mong muốn tha thiết với anh.”
“Mong muốn?”
Không biết mong muốn gì nữa……?
Liệu có phải là chuyện mình làm được không ta?
“……A-, anh có thể……cho em xin chữ ký được không~. Hôm trước em thấy ghen tị quá.”
Có lẽ là cổ đang nói về chuyện bữa tiệc hôm trước. Lúc đó tôi đã ký tặng cho Yurie.
Thật sự thì lúc đó Alyssa cũng đã muốn có ha.
“Gì chứ thế thì được mà.”
“……Thật chứ ạ~!”
Cổ đột nhiên đứng dậy và rời khỏi phòng, sau đó lại quay về.
“……V-, vậy thì xin anh hãy ký lên đây ạ!”
Đấy là cuốn Digimas tập một.
Tôi gật đầu rồi mượn cuốn truyện và bút màu.
Sau đó ký lên đó.
“……Tuyệt quá, chỉ trong nháy mắt đã ký xong! Anh đã quen với ký tặng rồi nhỉ!”
“Ừm, hình như mỗi khi Digimas ra tập mới, tớ đều được nhờ ký nên đã quen rồi.”
Khi nghĩ đến những tác giả light novel khác phải cũng phải ký biết bao nhiêu lần, tôi thấy cực ghê.
Vì được nhờ ký hơn một ngàn quyển kia mà. Mệt lắm ấy chứ.
“……Ra là vậy! Anh tuyệt quá……quả nhiên là tác giả nổi tiếng!”
“Không không……Đây, của cậu.”
Tôi trao lại quyển sách đã ký cho Alyssa.
Cổ ôm cuốn sách vào lòng, rồi nở nụ cười tươi trên gương mặt.
“……Em sẽ xem nó là kho báu cả đời em♡”
“Đâu cần nói quá như thế~……À, phải rồi. Cậu ký ngược lại cho tớ được chứ?”
“……Tất nhiên rồi ạ!”
Nói thế thôi chứ tôi không có đem theo giấy màu, nên đã đưa cho cổ cuốn vở đang dùng để học.
Alyssa cho cây viết chạy loạt soạt trên ấy.
“……A~, em xin lỗi, hỏng mất rồi. Cho em xin thêm 1 trang ạ.”
Kế đó, sau bao nhiêu lần thất bại thì cuối cùng cổ đã hoàn thành chữ ký.
“……Em thành thật xin lỗi. Em không quen ký cho lắm……”
“Vậy à? Cậu không được họ vòi ký tên sao?”
“……Những chuyện như thế em đều từ chối hết cả.”
“Ể, ngạc nhiên ghê. Có lý do gì sao?”
“……Em sợ, tiếp chuyện với người khác lắm.”
Tôi tiếp nhận lời thổ lộ không thể tin được từ cô ca sĩ siêu nổi tiếng.
Chắc cổ đùa nhỉ.
“Nhưng mà, nếu thế thì ở mấy buổi live cậu làm thế nào?”
“……Lúc đang hát thì không sao ạ. Vì khi tập trung hát thì em sẽ không bận tâm về xung quanh.”
Về vấn đề cá nhân, Alyssa có vẻ là người cực kỳ nhút nhát.
“Vậy chẳng hạn lúc gia đình gọi khi ở ngoài, cậu sẽ bị phân tâm nếu bị người khác nhìn đúng chứ?”
“……Quả nhiên, nhà văn giỏi đọc vị con tim của người khác nhỉ.”
Nào, làm gì liên quan đến nhà văn đâu chứ……
“Nhưng mà, chẳng phải cậu đã tham gia bữa tiệc chúc mừng đấy à.”
“……Tất nhiên chứ ạ. Chẳng phải là nghi thức trọng đại của tác phẩm quý giá sao ạ.”
Tác phẩm quý giá……à. Tôi nhìn vào quyển sách mà Alyssa mang tới.
Trên đó có quấn dải obi phiên bản phát hành đầu tiên. Nhưng mà……không biết cổ đã đọc bao nhiêu lần đến nỗi làm cho nó bị phai rồi.
“Alyssa……cậu thích Digimas sao?”
“……Dạ. Em thích lắm♡ Yêu nhất trên đời luôn ạ.”
Vừa nở nụ cười điềm đặn, Alyssa vừa cầm chiếc ly lên.
“Vậy à……cảm ơn cậu. Tớ cũng thích mấy bài của cậu lắm, Alyssa.”
Sau khi được chuyển thể thành anime, Digimas đã được lên movie.
Bản nào cũng được Alyssa sáng tác ca khúc cho cả.
Bài ở anime mùa một hay là ending, bản nào tôi cũng yêu thích cả.
“Hya~……!”
Cổ làm phản ứng thái quá với gương mặt đã đỏ rực.
Lúc đó thì cà phê đã đổ lên áo len lẫn váy của cổ rồi.
“Kh-, không sao chứ?”
“……E-, e-, em không xao!”
“Xao?”
Gương mặt của Alyssa đổ đến tận mang tai, cặp mắt thì lúng ta lúng túng.
“……A, aano ano, e-, em đi thay đồ đây ạ~”
“Ể, à, ừm……”
~……Rồi Alyssa chạy đi.
“……Sẽ tốn một chút thời gian nên anh cứ tự nhiên quan sát trong nhà nhé~”
Nói thế rồi thì Alyssa rời khỏi phòng khách.
Sao thế nhỉ, tự nhiên lại đỏ hết mặt mũi lên……?
“Bộ mình đã lỡ nói gì thất lễ sao?”
Tôi đơn thuần đã định khen ca khúc thôi mà.
Liệu bị nghĩ là nịnh nọt rồi chăng.
“Nhưng mà……Làm gì giờ. Rỗi quá~”
Cổ nói mình có thể nhìn lòng vòng quanh nhà mà nhỉ, hay là đi nhìn xung quanh?
Nào, dù gì đối phương cũng đồng trang lứa đó?
Ai mà muốn bị người khác tự tiện thăm dò phòng mình chứ?
“Thôi thì xin phép cổ cho nhìn một chút vậy. Có lẽ……sẽ có thể sử dụng trong tiểu thuyết không chừng.”
Khi tôi rời phòng khách thì thấy dãy hành lang dài. Tường thì có biết bao căn phòng nối liền nhau.
Chỉ duy nhất một căn phòng đang mở.
Tôi tò mò nhìn vào bên trong thì rõ là một căn phòng khủng.
Phải chẳng đây là phòng cách âm chăng. Trần hay toàn mặt trường đều được trải những tấm panel vật liệu chống ồn cả.
Cũng có cây đàn piano to với vài nhạc cụ xếp cạnh nhau nữa.
Nhưng thứ mà thu hút tôi hết cả là một mặt sàn trải rộng những bản nhạc.
Bản nào cũng như nháp vậy, với những nét nghệch ngoạc.
“Sáng tác nhạc thôi mà cổ viết nhiều đến chừng này……Khủng quá……”
Đúng lúc đó thì.
“Kh-, không được————————!”
Quả nhiên tiếng bước chân chạy đến và bước vào kia chính là Alyssa……
Ủa, ểểể!?
“A-, Alyssa!? Bộ dạng đó là sao!”
Cô nàng bây giờ……chẳng hiểu sao chỉ còn một mảnh khăn tắm!
Ể, cổ đi tắm sao!?
C-, c-, c—……!? Th-, thấy mất!
Thấy bộ ngực thông qua cái khăn tắm ấy mất!
“Yuuta-sama~. Xin anh đừng xem những thứ đáng xấu hổ như thế này……”
“X-, xin lỗi! Tớ vô lễ quá! Tự nhiên lại nhìn con gái khỏa thân như thế!”
Thấy thôi nói vậy……Alyssa há hốc mồm mình.
À ré, không phải cổ đang giận vì cơ thể khỏa thân bị nhìn à……?
Và đúng lúc đó, chiếc khăn tắm đã……Aa!?
““Ể……?””
……Chiếc khăn tắm đã rơi xuống, để lộ trước mắt tôi là hình ảnh Alyssa trần như nhộng.
……Ánh mắt của tôi thì không di chuyển ra khỏi cơ thể cổ.
Làn da trắng trơn lán kia dần dần nhuộm lấy một màu đỏ.
Từ cơ thể đến ngực, rồi đến vùng cổ đã trở nên đỏ ửng……
Rồi cổ ngã đập mông xuống tại đó.
“……………………M-, mấy thứ khó xem-”
Cổ lẩm bẩm bằng giọng nhỏ.
Tôi thì cuối cùng cũng đã có thể cử động tại đấy.
“X-, xin lỗi……! Tớ đi ra ngay!”
Tôi vội vàng rời khỏi căn phòng sáng tác ấy.
“Hà~~~~~………Giật hết cả mình.”
Cơ thể mà có thể nói là hiện thân của cái đẹp ấy chẳng thể tách rời khỏi tâm trí tôi.
Mà……đẹp thật ấy chứ……Aa! Mình đang nghĩ cái gì thế này!
Tôi sau đó trằn trọc một lúc. Nhưng mà chợt nhớ ra một chuyện.
“……Nếu mà cổ không giận khi bị nhìn thấy cơ thể khỏa thân, vậy thì xấu hổ về chuyện gì chứ?”
◆
Tại phòng khách, đã vài phút trôi qua……sau khi tôi lỡ trông thấy cảnh cô nàng vừa tắm ra.
“Thành thật xin lỗi anh rất nhiều……”
Cổ đang đỏ mặc và cúi đầu sau khi đã thay áo thun mỏng cùng chiếc váy……
T-, to thật đấy chứ……bộ ngực trần khi ấy……mà mình đang nghĩ cái quái gì thế này~!
“……Để cho anh bị bẩn mắt khi thấy cơ thể tồi tệ này, em thành thật xin lỗi……”
“L-, làm gì có chuyện đó! Cực kỳ……đẹp……lắm mà!”
Kưwaaaaa, mình đang nói cái gì thế này~!
Nhưng mà đấy là sự thật mà……
Gương mặt của Alyssa đỏ đến cùng cực.
“……Dừng lại đi ạ. Em thấy xấu hổ lắm.”
Là người đẹp mà, tôi đã nghĩ cổ chắc đã quen được khen rồi, nhưng mà có vẻ không phải thế.
“A, eto……ừm……xin lỗi……”
Sau đó chúng tôi chìm vào im lặng.
Tệ rồi……! Phải bàn về chủ đề nào đó thôi……Phải rồi!
“Nè, nè Alyssa. Về căn phòng lúc ban nãy……”
Cổ thu người mình lại.
“Mấy bản đó……là ca khúc mới?”
“……Dạ. Là ca khúc mở đầu cho mùa hai Digimas.”
“Mùa hai!? Chẳng phải hơi sớm à!?”
Tôi nghĩ mùa hai chỉ mới được thông báo sẽ chế tác vào mùa xuân này thôi mà.
Thời điểm thì vẫn chưa được ấn định, dù có là chuẩn bị đi nữa thì cũng là quá sớm còn gì?
“……Về trường hợp của em, để sáng tác một bài tốn nhiều thời gian lắm.”
“Ra vậy. Lẽ nào mùa một hay là movie cũng thế à?”
Alyssa gật đầu.
Tôi nhớ lại những bản nhạc nằm rải rác dưới sàn.
Những ca khúc đã được sáng tác bằng cách viết đi viết lại, vứt bỏ nhiều đến ngần ấy.
“Ca sĩ chuyên nghiệp tuyệt thật. Tốn thời gian đẻ hoàn thành một công việc nhỉ.”
“……Phải. Ca khúc như là một bông hoa thêm vào cho tác phẩm vậy. Em muốn dành thời gian để tạo ra được thứ thật tốt.”
Rồi chúng tôi quay lại căn phòng lúc nãy.
Cổ ngồi xuống trước đàn piano rồi bắt đầu bản nhạc. Những ngón tay trắng dài gãy từng phím đàn.
Tôi đã đắm chìm vào sự chuyển động đó và nghe bản nhạc được trình bày.
Không lâu sau thì Alyssa dừng lại.
“Tuyệt quá! Tuyệt quá chừng luôn!”
“……Cảm ơn anh nhiều. Được anh khen là điều hạnh phúc nhất đối với em. Nhưng mà……”
Rồi Alyssa chùn vai xuống.
“……Em vẫn đang gặp khó khăn nghĩ ra lời cho thật hay.”
Alyssa lấy một bản nhạc trống rồi ghi lên.
Nhưng mà tay cổ dừng lại cùng một hơi thở dài.
Ra vậy, viết nhầm thì sẽ thành như thế này à.
“Nhưng mà……tại sao cậu lại cố gắng hết mình đến thế?”
“……Em đang ở vị thế mượn tác phẩm của Yuuta-sama. Thế nên em muốn tạo ra được thứ tốt nhất để không bôi bẩn tác phẩm tuyệt vời của anh. Em muốn những người yêu thích Digimas……đặc biệt là anh thấy vui.”
Vì tôi mà cổ làm đến như thế này sao……
Tôi ngốc thật mà. Tôi thì chỉ nghĩ nó chỉ là một ca khúc hay mà thôi.
Đã chẳng thể tưởng tượng được bên trong nó đã được thêm sự nhiệt huyết vào.
Vậy mình có thể làm gì cho cô nàng đã dồn tâm huyết vào những ca khúc đây……?
“Này, Alyssa. Để tớ……giúp sáng tác ca khúc nhé?”
“Ể~……!? Đ-, được chứ ạ!?”
“Ừm. Tớ cũng muốn giúp một phần sức.”
Tuy là tôi không biết là có thể làm gì.
Nước mắt đã lã chã rơi trên gương mặt của Alyssa.
“……Em xin lỗi. Em không ngờ là sẽ được anh hỗ trợ……~”
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Alyssa, như thế là rất xúc động.
Cổ đứng lên rồi ôm chặt lấy tôi phía chính diện.
“Ư ư……hức……cảm ơn……anh nhiều lắm……”
Người tôi được ôm thật chặt.
Mùi hương ngọt ngào suýt nữa làm tôi đổ gục.
Nhưng mà nhìn thấy những giọt nước mắt trông hạnh phúc kia, tôi đã chẳng thể bỏ mặc.
Sau đó thì tối đã đến. Tôi leo lên cùng chiếc limousine đã đưa mình đến đây.
“……Cảm ơn anh nhiều lắm Yuuta-sama. Nhờ có anh mà ca khúc gần chạm đến mức hoàn hảo rồi.”
Alyssa ngồi phía chính diện nở nụ cười và nói.
Đoạn sau lúc đó chúng tôi đã sáng tác ca từ.
Nói thế thôi chứ hình thức giống như tôi trả lời cho các câu hỏi của cổ dành cho Digimas vậy.
Chúng tôi đã nói về cảm xúc dành cho nhân vật, rồi ý đồ của cốt truyện với nhau.
Từ đó thì Alyssa đã tạo nên ca từ hợp với lại giai điệu.
Thỉnh thoảng được hỏi ca từ này như thế nào thì tôi đáp lại ‘thế này sẽ tốt hơn’.
“……Em đã muốn hoàn thành nó trong hôm nay vậy mà.”
Cứ thế mà trời cứ dần tối đi.
“Xin lỗi nhé, ngày mai tớ cũng phải đến trường nữa.”
“……Anh có thể qua đêm vậy mà.”
“K-, không, quả thật thì như thế thì có hơn……”
Ở chung mái nhà với một cô gái trẻ à.
Vả lại còn là siêu mỹ nhân nữa……! Như thế thì quá sức rồi!
Kiểu gì tôi cũng ý thức đến thôi, vì Alyssa cực kỳ đẹp mà, dáng người cũng xuất chúng nữa……
“……Được mà. Nếu là Yuuta-sama thì em sẽ dâng hiến tất cả.”
Cổ ngồi xuống cạnh tôi, rồi ôm lấy cánh tay.
Ngực……! Ngực đang ép vào cánh tay kìa!
M-, mềm quá……mà không phải!
“Ano……này. Này……Alyssa. Nếu có thể thì……Tớ muốn chúng mình nói chuyện một cách bình thường.”
“……Bình thường, ạ?”
“Ừm, cậu dừng thêm sama vào hay gọi tớ là thần thánh này nọ nhé. Chẳng phải cậu là chiến hữu……cùng tạo ra một sản phẩm với tớ sao?”
Giữa chúng tôi không có quan hệ trên dưới.
Vì tôi và cổ cùng nhìn về một hướng, cố gắng nỗ lực vì chung một mục tiêu mà.
“……Nhưng mà, Yuuta-sama là người sáng tạo nội dung đỉnh cao mà em có thể dành sự tôn trọng đến……”
“Tớ cũng tôn trọng cậu Alyssa à. Như thế chẳng phải huề sao?”
Alyssa tròn xoe đôi mắt.
Nhưng mà, sau đó lại nở nụ cười.
“……Em hiểu rồi. Vậy thì……Yuuta-san.”
Nở nụ cười tươi rồi thì cổ cúi đầu.
“……Từ giờ cũng hãy cùng nhau cố gắng nhé.”
“Ừm, cùng cố gắng nào!”
Không lâu sau thì chiếc limousine đậu trước nhà tôi.
“……Yuuta-san. Hẹn gặp lại anh nhé.”
“Ừm~, hẹn gặp lại!”
Cổ cũng bước xuống xe và đến gần.
Nở nụ cười, dùng tay giữ lấy gò má tôi rồi đặt nụ hôn lên trán.
“……Chúc anh ngủ ngon♡”
◆
Buổi tối cái hôm mà Yuuta đi chơi với cô ca sĩ Elyssa.
Cô bạn thuở nhỏ Michiru nằm trên giường và nhớ lại chuyện ban nãy.
Lúc ban nãy, chương mới của Digimas đã được cập nhật.
Chương lần này đối với cô cũng rất thú vị.
Cái mà cô quan tâm là đoạn lời bạt.
『Tiến độ up chương kể từ hôm nay sẽ tăng lên một chút』
Tấn suất đăng truyện của Kamimatsu là vào khoảng 1 ngày 1 lần.
Gần đến thời kỳ phát hành sách thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.
Bây giờ thì tập mới chỉ mới được phát hành thôi nên tốc độ up truyện vốn dĩ sẽ quay về bình thường.
Nếu là bình thường thì cô có lẽ sẽ vui nếu như tần suất đăng truyện tăng lên.
Nhưng mà……có một lý do để cô không thật lòng vui vẻ.
“…………”
Lần này thì cô mở twitter lên.
Khi mà Kamimatsu up truyện thì sẽ đăng tuyên bố trên twitter.
Có độc giả đã hỏi rằng tại sao tần suất đăng truyện lại tăng.
『Tôi đã gặp một người sáng tạo có thể dành sự tôn trọng. Nên nghĩ mình phải cố gắng hơn ấy mà!』
Kamimatsu đã trả lời lại như thế.
Michiru biết chứ.
Cô biết sau giờ học hôm nay Yuuta đã đi đến đâu.
Lúc đó cô đã nhìn thấy mà.
Nhìn thấy cậu lên chiếc limousine chở Alyssa・Seba.
Nếu như người sáng tạo mà có thể dành sự tôn trọng ấy mà là Alyssa thì……
“……Không, không! Cái này chỉ là……t-, tình cờ thôi!”
Vào lúc mà Michiru giãy nãy chân mình thì
Píng pong……
“Cái—!? Migya~!”
Giật mình khiến Michiru mất thăng bằng ngã nhào xuống giường.
“Ai da……Ai lại đến vào giờ này chứ.”
Chắc bưu điện à? – Cô vừa nghĩ thế, vừa tiến đến cửa.
Mở cửa ra thì người đứng đó là Yuuta.
“G-, gì đó?”
“À, Michiru. Tối muộn như này rồi xin lỗi nhé. Có thứ tớ muốn đưa cậu.”
Rồi Yuuta đưa cho cô một cái túi giấy.
“Đây là của Niekawa-san tặng cho Michiru.”
“Niekawa-san?”
“Thì cái người mặc đồ đen giống Kẻ Hủy Diệt mà bọn mình gặp sau giờ học ấy.”
Cô nhớ lại người đàn ông đáng sợ đeo kính râm.
Có vẻ như đấy là quà để tạ lỗi.
“Ổng nói muốn xin lỗi vì đã làm cậu sợ.”
“C-, có sợ gì đâu chứ!”
Nói thế thôi chứ lúc đó cô ngap lập tức nắm lấy cánh tay của Yuuta.
Đấy là thói quen từ nhỏ, mỗi khi có gì đó thì cô đều trốn sau Yuuta cả.
“Bên trong có gì đấy?”
“Etto……Ểể!? Là trà, lại còn là Ngọc Lộ thượng hạng nữa!”
Bên trong là set trà cao cấp.
Nó làm cô cảm thấy tội lỗi.
“Phải đáp lại thế nào mới được đây?”
“Ư~n, nhưng mà đây là quà ổng tạ lỗi mà, không cần cũng có sao đâu?”
“À, thế à……”
Cô cũng chẳng hiểu tại sao lại đang nói chuyện bình thường với cậu.
Chắc chắn là bản thân đang nổi giận vì Kamimatsu-sama của cô bị Yuuta xem thường.
Nhưng mà chẳng biết tự lúc nào sự nổi giận đối với cậu đã nhạt đi rồi.
Cô không biết đấy là vì cậu có lẽ là Kamimatsu, hay là vì lý do nào đó khác.
Mà dù thế nào đi nữa, việc ưu tiên trên hết của cô là làm rõ sự nghi ngờ dành cho cậu.
“……Nè~, Yuuta. Vào chơi chút chứ? Tôi sẽ pha trà.”
Yuuta gật đầu trước lời mời của Michiru.
Cô dẫn cậu đi đến phòng khách.
Rồi cô pha trà đưa cho cậu đang ngồi đó.
“Nhân tiện thì. Ngày mai cậu có đi đâu không?”
Michiru hiện tại đang quan sát hành động của Yuuta.
Biết được hành tung của cậu sẽ dễ truy dấu hơn.
“Ừm. Đi mua sắm ở Kawasaki.”
“Đi một mình?”
“Ư ừn, đi với bạn.”
~……Cảm xúc đen đúa dâng lên trong lồng ngực cô.
“Hứ~m, à thế hả.”
Gì mà tự cao thế hả Yuuta. – Michiru húp trà một cách thô bạo.
“Sao thế?”
“Không・Có・Gì!”
“Đang giận hả?”
“Đang giận đấy!”
Cho đến lúc ban nãy trạng thái tinh thần cô vẫn ở mức ổn định.
Nhưng mà khi nhận ra thì đã run đùi rồi. Mình đang giận à?
Lẽ nào chứ. Tại sao? Vì Yuuta đang định đi đâu đó với một con nhỏ mà mình không biết?
Không thể nào, quái gì thế? Chẳng phải như mình là thiếu nữ đang yêu à.
Không! – Michiru lắc đầu thật mạnh.
“Sao thế Michiru, dạo này cậu lạ lắm đó?”
“Từ lúc sinh ra thì tôi đã luôn thế này rồi.”
“Thế hả~”
“Phải. Mà ngày mai mấy giờ đến Kawasaki đó?”
Cô hỏi thêm nhiều chuyện từ Yuuta nữa rồi hai đứa giải tán.
Cô định ngày mai cũng sẽ bám theo sau Yuuta. Vì vẫn chưa xác định cậu có phải là Kamimatsu-sama hay không mà.
◆
Thứ bảy, tôi lên tàu đến Kawasaki.
Đang đợi trước tháp đồng hồ trước cổng soát vé thì có một cô thiếu nữ xinh đẹp chạy ra từ cổng.
“O~i! Yuuta-ku~n! Đã để cậu chờ~!”
“Yurie. Chào buổi sáng.”
Cô nàng seiyuu Komagane Yurie chạy đến gần tôi.
Cổ mặc bộ vest mỏng cùng với chiếc quần sọt ngắn.
Cùng với chiếc mũ flat cap và cặp kính tạo nên dáng vẻ nam tính.
“Xin lỗi nhé, Yuuta-kun. Cậu đợi lâu chưa?”
“Ư ừn. Tớ mới đến thôi.”
Giờ là mười giờ sáng. Vừa khớp với dự định.
À mà tại sao tôi đang ở cùng với Yurie ở đây ấy à? Phải kể đến tối qua khi đang trên đường về nhà từ nhà Alyssa.
『Yuuta-kun! Dạo trước cậu hẹn hò với lại Alyssa thật chứ?』
Tôi được Yurie hỏi như thế trên LINE.
Từ khi trao đổi địa chỉ liên lạc, tôi thường nói chuyện với Yurie lắm.
Khi rảnh rỗi là lại nói mấy chuyện không đâu thôi.
『……Không, tớ chỉ đến chơi nhà Alyssa thôi……』
『Cái đấy người ta gọi là hẹn hò đó! Quả nhiên là thật nhỉ~』
Cổ lấy thông tin đó từ đâu vậy?
『Yuuta-kun……cậu cũng cùng tớ ra ngoài đi!』
Và bây giờ quay lại hiện tại.
Chúng tôi đã đến khu mua sắm lớn ở quận bên cạnh.
“Nào, mình đi thôi♡”
Yurie nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên rồi cả hai cùng nhau bước đi.
Kh-, khoảng cách……! Gần quá!
“? Cậu sao thế?”
“À, kh-, không có gì……Tớ chỉ nghĩ cậu quen thế này rồi sao?”
Yurie đã nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên……liệu là cổ đã quen rồi chăng?
“Cậu hãy yên tâm! Yuuta-kun là người con trai đầu tiên tớ hẹn hò đó♡”
“T-, thế à……?”
Chúng tôi hướng về khu mua sắm.
“Thứ mà tớ quen là đi ra ngoài cùng với anh hai cơ.”
“Hểể, vậy là cậu có anh à.”
“Ừm~. Ảnh ngầu lắm đó~. Tuy là có hơi điên một chút.”
Trong lúc nói chuyện phiếm này nọ như thế thì chúng tôi đã đến trước rạp phim.
Nói thật tôi đã chẳng biết phải làm thế nào trong buổi hẹn hò đầu tiên của đời mình.
Thử tra trên mạng thì lời khuyên là trước nhất là đi xem phim. Có lời khuyên không cần tiếp tục trò chuyện cũng được nên tôi quyết định làm theo.
“Xem phim nào đây ta?”
Không biết Yurie thích phim thế nào nhỉ……?
Trưởng thành rồi, nên chắc là phim có cốt truyện lãng mạn nhỉ.
“Tớ……muốn xem cái này!”
“Đâu nào……~ủa, ể? Cái này là?”
“Ừm, nó đó.”
“Nhưng mà……cái này là……”
Hướng Yurie chỉ có một tấm poster lớn được dán.
Đấy là tấm poster mà trong thành phố, hay là cả trong phòng tôi đều được dán.
“Digimas……mà? Được không đó?”
“Tất nhiên rồi! Movie Digimas thì em xem bao nhiêu lần cũng thấy hay hết!”
Vì Yurie là người thổi giọng vào cho nhân vậy chính Ryou nên có lẽ là cổ xem vài lần và thuộc nội dung rồi.
“Không được sao?”
“Không phải, nếu Yurie thấy được thì được.”
“Thật chứ~? Hoan hô♡ Vậy tớ đi mua vé nhé~”
“A, cái đó để t—……! Đi mất tiêu rồi.”
Yurie nhanh chóng đi mua vé, bắp rang và đồ uống rồi quay lại chỗ tôi.
“Bắp rang và đồ uống của cậu đây!”
“C-, cảm ơn cậu……À, còn tiền thì.”
“Được rồi mà! Bắt cậu xem phim mà tới mua xem mà. Nào, đi thôi!”
Yurie kéo lấy tay tôi vào rạp. Khoảng cách gần quá rồi đó, Yurie à.
Không những không ghét mà còn chạm vào đứa u ám như tôi nữa……hạnh phúc quá……
Chúng tôi ngồi ghế ở giữa rạp.
“Bắp rang to như thế……ăn nổi không?”
Thứ đang được đặt trên đùi của Yurie là bắp rang loại lớn như là một chiếc xô.
Cũng có bánh Churros hay là cả Hotdog trong đó nữa.
“Ừm. Dư xăng~!”
Và thế là phim bắt đầu chiếu.
Digimas bản điện ảnh・Phần Vũ Đài Thiên Không Vô Tận.
Đây là tập mà nhân vật chính Ryou còn với đồng đội cùng nhau đến vũ đài vô tận trên bầu trời.
Tại đấy sau đó, cậu gặp Himuro Rei, người sẽ trở thành chỗ dựa cho chính mình.
Nhưng mà Rei vì đỡ cho nhân vật chính ở cuối cuộc chiến khốc liệt với kẻ thù mà đã bỏ mạng.
“Hức……hức……hức……”
Khi chiếu đến đoạn Rei hi sinh, tôi nghe được tiếng khóc nấc đây đó trong rạp.
Tôi đã xem vài lần rồi nên không nghĩ gì cả.
“Ư hức hức……hức……ư ư ư~……”
Nhưng bên cạnh tôi còn có người khóc dữ hơn.
Ai vậy kìa……?
“Rei-sa~n……ư hức……”
Là Yurie. Cổ đang khóc nức nở. Không phải diễn mà là khóc thật lòng.
Không lâu sau thì phim cũng hết, đèn rạp được bật lên.
—Bộp bộp bộp bộp!
“Ể~? Gì thế?”
Đột nhiên những người có mặt trong rạp đều vỗ tay!
“Nè~ Yurie, đây là……hả, ểể!? Cả cậu nữa à!?”
Yurie vừa nở nụ cười trên gương mặt đang giàn giùa nước mắt, vừa vỗ tay.
S-, sao lại thành ra thế này!
Tràn vỗ tay chẳng mấy chốc thì ngớt đi, mọi người bắt đầu ra khỏi rạp phim,
“Digimas hay tuyệt!” “Quả nhiên tác giả Kamimatsu-sama là thiên tài mà!” “Là người sáng tạo ra câu chuyện cảm động như thế này mà! Không hổ danh là Kamimatsu-sama!”
Mọi người vừa rời khỏi, vừa nói cảm xúc của mình ra ngoài miệng.
Tôi và Yurie cũng rời khỏi đó.
Chúng tôi cứ như thế mà bước vào tiệm giải khát ở bên trong khu mua sắm.
“Xin lỗi nhé Yuuta-kun. Đột nhiên tớ như thế chắc làm cậu bất ngờ lắm nhỉ?”
“Tràn vỗ tay lúc nãy là sao thế?”
“Tớ nghĩ là tràn pháo tay của fan đó. Dành cho một bộ phim tuyệt vời.”
Tôi thì nghĩ chẳng hiểu sao khi mà đột nhiên họ lại vỗ tay.
“Movie Digimas đỉnh cao mà, nên mọi người thưởng thức rồi vỗ tay trong vô thức đó~”
“Với mỗi tớ thì không thể đâu. Cũng do mọi người cùng hợp sức làm ra bộ phim mà. Tất nhiên là cả Yurie nữa.”
“Ahaha! Cảm ơn cậu!”
Vừa nở nụ cười rạng rỡ, Yurie vừa bắt đầu uống ly trà sữa.
Cổ lại cải trang hay sao mà đeo cặp kính cùng với flat cap lên mình.
Mái tóc đen dài được quấn lên cho vào bên trong chiếc mũ.
Dù cho có cải trang đi nữa cũng không thể giấu đi được hoàn toàn vẻ đẹp của của cô nàng.
Một người cực kỳ xinh đẹp, còn có khả năng diễn đỉnh cao nữa.
Seiyuu JK siêu nổi tiếng không phải là hư danh ha.
……Cơ mà, một người nổi tiếng như thế sao mà hợp với lại đứa u ám như mình được.
“Cậu sao thế?”
“À, không……Mà xin lỗi nhé. Vì hẹn hò với một đứa như tớ.”
“Yuuta-kun. Cậu không được hạ thấp bản thân mình như thế.”
“Nhưng mà……Nếu so với Yurie thì đứa như tớ giống như là con đỉa thôi mà.”
Thế rồi Yurie vươn tay đến để giữ môi tôi lại.
“F-, ffì thế……?”
“Cấm cậu nói ra điều tiêu cực!”
Rồi cổ lập tức rời tay ra.
G-, giật cả mình……
“Những người nói bản thân mình tệ hại sẽ sau đó sẽ trở nên tệ hại thật đó. Cậu biết chứ? Những lời nói ra từ miệng sẽ trở thành sự thật đó.”
Là cái mà người ta gọi là Ngôn Linh sao?
“Cậu phải cười lên, có sự tự tin rằng ‘Tôi là Kamimatsu! Người có thể kiếm được 50 tỷ yên!’ nhé!”
Làm sao có thể đột nhiên thay đổi bản thân được chứ.
Nhưng mà khi nhìn thấy nụ cười của cô nàng……tâm trạng xuống dốc cho đến ban nãy của tôi đã hướng lên rồi.
*Keng*……! *Roạt~*……!
“Hửm? Gì thế……?”
“Hình như ai đó làm đổ nước thì phải.”
Tôi quay lại sau lưng.
Và chạm mắt với lại một đứa con gái đang đeo khẩu trang với kính râm.
Khi mà cổ định bỏ chạy thì tôi gọi lại từ sau lưng.
“Michiru.”
Đứa con gái đeo kính râm ấy dừng lại.
“Là Michiru đúng không?”
“……HônG PHẢi. NhẦm NGười rỒi.”
Tại sao lại nhái người nước ngoài thế kia?
Tôi nhặt nó lên và đưa nó cho Michiru.
“Cậu làm rớt smartphone này.”
“A……”
Đôi mắt của Michiru tròn xoe đằng sau lớp kính râm.
Và rồi Yurie đuổi kịp đến chỗ chúng tôi.
“O~i, sao thế, Yuuta-kun…….mà, ai vậy?”
Thấy Yurie nghiêng đầu, tôi bắt đầu giới thiệu.
“Đây là bạn thuở nhỏ của tớ. Ookuwa Michiru.”
“Hể~. Bạn thuở nhỏ của Yuuta-kun à~”
Đôi mắt của Yurie trở nên sáng lấp lánh, tiến lại gần chỗ chúng tôi hơn.
Rồi Yurie cưởi mỉm và nói.
“Rất vui được làm quen, tớ là Komagane Yurie. Là bạn của Yuuta-kun♡”
“C-, chào……”
Michiru lí nhí trong miệng.
Bởi vì Michiru có tính khá ngại gặp người lạ mà.
Mặt khác, Yurie nở nụ cười tươi như hoa rồi đưa ra đề xuất dành cho Michiru.
“Nè~, nếu được thì Michiru-chan cũng cùng đi ăn trưa với chúng mình chứ?”
“Ư ể!? Kh-, không……Tôi……”
“Tớ muốn nghe chuyện của Yuuta-kun lúc nhỏ, xin cậu đấy! Nhé?”
Michiru đã chừng chừ, nhưng rồi nói với vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc.
“Được thôi. Cũng đúng lúc……tôi có chuyện muốn hỏi cậu đây.”
◆
Oochiru đã bám đuôi theo Yuuta, nhưng bị cậu phát hiện.
Cô cứ tưởng đây mình đã rơi vào tình huống nan giải nhất, nhưng mà ngược lại cũng là cơ hội cho chính mình.
(Mình sẽ lấy thông tin từ con nhỏ này. Hỏi xem Yuuta có phải là Kamimatsu-sama hay không)
Yurie là người thủ vai chính trong tác phẩm Digimas của Kamimatsu-sama.
Thế tức là cô nàng sẽ biết được mặt mũi của tác giả.
Và cô nghĩ, nếu là thế thì chẳng phải có thể lắng nghe được thông tin hữu ích từ Yurie hay sao.
(……Nói chứ tên Yuuta đó, làm sao mà nhận ra mình đang cải trang được nhỉ?)
Cô ăn mặc thật dày, che đi cả đường cong cơ thể. Kiểu tóc thì cũng thay đổi, đeo cả kính râm lẫn khẩu trang vào để hóa trang thật hoàn hảo rồi vậy mà.
Không có lý do gì để lộ ra mà, tại sao chứ……?
“Đã để hai người phải chờ~”
Nơi các cô cậu đang ngồi chính là bên trong tiệm giải khát của khu mua sắm.
Yuuta đã đi mua cà phê và bánh sandwich về.
“Waa~! Cảm ơn cậu Yuuta-kun~!”
Yurie thật thà nói lời cảm ơn. Quả đúng là seiyuu idol mà, nở nụ cười rạng rỡ ghê.
“Không có gì đâu mà.”
Yuuta thì đang nở nụ cười hòa nhã.
“……”
~……Cô cảm thấy có gì giống như cảm xúc đen đúa bên trong con tim mình
Michiru nghĩ thật kỳ lạ mà áp tay lên lồng ngực mình. Cảm giác gì đây chứ?
“À, Michiru thì dùng sandwich tôm bơ cùng với cà phê latte không ngọt nhỉ.”
“Ể~? T-, tại sao cậu biết món tôi thích……”
“? Thì biết chứ, vì là bạn thuở nhỏ mà.”
Michiru nghiêng đầu trông kì lạ.
Michiru thì trở nên bức bối khi trông thấy như thế. Cái gương mặt ra vẻ đó là sao.
Biết được đồ bạn thuở nhỏ thích thì sao chứ hả? Bộ muốn ra vẻ bạn trai hay gì.
Và rồi khi nhận ra thì cô đã đá vào chân của cậu rồi.
“Tuyệt ghê~”
Yurie nhìn đám Michiru mà trông như ghen tị.
“Tớ ghen tị với cảm xúc như tương thân tương ái giữa cậu và Yuuta-kun quá.”
“Cái—!?”
Michiru đỏ hết mặt mũi mà thốt lên.
“Kh-, không phải! Ai với tên này chứ~! Chỉ là bạn thuở nhỏ thôi!”
“Phải đó Yurie. Tớ với Michiru chỉ là……ái da!”
Michiru nhận ra thì đã vô thức giẫm vào chân Yuuta rồi.
“L-, làm cái gì thế hả……”
“C-, cậu ồn quá đấy! Ai mượn.”
“Ểể—……Mồ~, vẫn như mọi khi~”
Rồi Yuuta cười tủm tỉm. Yurie thì bây giờ đang ngọ nghoẹo các ngón tay trông như ghen tị.
Michiru thì, hiện ‘hư hứm’ ra vẻ đắc ý.
……Không, chờ đã. Chờ một chút đã. Mình đắc ý về chuyện gì chứ?
Cô không hiểu vì sao, nhưng mà từ nãy đến giờ tâm trạng lạ lắm.
Michiru hiện đang không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân mình.
“Yuuta-kun và Michiru là bạn thuở nhỏ của nhau nhỉ, từ khi nào hai cậu biết nhau thế?”
“Từ lúc mới sinh ra cơ. Sinh ra ở cùng bệnh viện, cũng là hàng xóm nữa.”
“Hể~! Hay ghê~! Nè nè Michiru-chan!”
Đối phương tiến mặt mình lại gần. Con nhỏ này gần khá gần gũi nhỉ…… - Michiru cảm thấy hơi ớn.
Quả nhiên là thần tượng, được huấn luyện với cách tiếp cận đây mà.
“Nếu ở chung với nhau từ xưa như thế, đã từng phát sinh tình yêu lần nào chưa~?”
Cặp mắt của Yurie trở nên sáng lấp lánh. Hình như là muốn nghe chuyện tình yêu nam nữ.
Michiru thở dài trước nhỏ con gái hí hửng như thế.
“Kh-, không có. Vì tên này thuộc tuýp u ám quê mùa mà.”
“Ể~, thế à? Chân thật chẳng phải tốt sao? Chí ít thì tớ thích lắm~”
Cô lại cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, bức rức.
“A, ahaha……Yurie. Cảm ơn nhé, xã giao thôi nhưng tớ thấy vui lắm.”
“Ưn mồ~, tớ có nói xã giao đâu chư~. Tớ ấy nhé, thật sự thích Yuuta-kun lắm.”
……Gì thế này.
Nhìn biểu hiện trông chẳng rõ ràng của Yuuta, Michiru thấy chút bàng hoàng không yên.
Cảm giác bực mình này là sao? Mình đang bực mình về chuyện gì chứ?
Lẽ nào là về nguy cơ Yuuta bị con nhỏ nãy cuỗm mất? Không thể nào, sao mà có chuyện đó được, không thể có chuyện đó được……
“Yu-, Yuuta. Đừng có mà đơn giản tin tưởng lời yêu của thần tượng đấy.”
“Ể? Tức là sao?”
“Hứm. Ngốc ghê. Thần tượng được đám con trai thích lắm. Tôi chắc là cổ cũng nói thích giống thế với mấy đứa con trai khác đấy?”
Ra vậy, chắc là không sai đâu.
Thần tượng thì làm sao cố tình thích một đứa otaku u ám như thế này kìa chứ.
“Tớ không có nói~”
Yurie lớn tiếng, mạnh mẽ phủ nhận.
Ánh mắt đó có thể thấy được sự hấp tấp.
“Tớ, không phải là loại nói thích một cách bừa bãi đâu. Tớ chỉ nói lời ấy với người mà mình thích thật sự thôi……”
Trông như cô nàng không muốn cậu hiểu lầm một cách nghiêm túc.
Michiru trở nên sửng sốt. Bởi vì Yurie là một thần tượng seiyuu siêu nổi tiếng mà.
Và cô nàng lại đang có hảo ý mạnh mẽ đến ngần này dành cho Yuuta nữa.
Một phản ứng chẳng thể xảy ra nếu là người bình thường.
Nhưng mà, nếu như Yuuta chính là Kamimatsu-sama thì sao đây?
Thì phản ứng nghiêm túc này sẽ sinh ra sức thuyết phục chứ còn làm sao nữa.
“……Yuuta. Cậu ra đằng kia một chút đi.”
“Ể? Thì được, nhưng mà tại sao?”
“Cứ đi đi. Đây là chuyện bí mật của con gái.”
Yuuta vừa bối rối, vừa rời khỏi chỗ của mình.
Khi thấy cậu đã rời đủ khoảng cách rồi thì Michiru hỏi Yurie.
“Cô nghiêm túc đấy hả? Thật sự thích tên đó hả?”
Yurie nhìn Michiru, rồi gật đầu.
……Đó là ánh mắt của thiếu nữ đang yêu.
“Tên đó thì có gì đặc biệt chứ. Chỉ là một tên u ám thôi mà?”
Nhưng mà Yurie lắc đầu thật mạnh.
“Không phải thế đâu! Yuuta-kun là một người rất tuyệt vời đó!”
Thấy Yurie phủ nhận một cách quyết liệt, Michiru lại càng đào sâu hơn.
“Hểể~, thế tuyệt vời thế nào nói xem?”
“Thì bởi vì, cậu ấy có thể viết được truyện có thể làm nhiều người cảm động thế này kia mà! Rất là tuyệt vời đó!”
Michiru không tin vào tai mình những lời Yurie nói.
“Truyện, cảm động?”
“Rất nhiều người đến xem movie lẫn anime này, hôm nay cũng có rất nhiều người khóc nữa!”
Rồi Yurie nói ra một câu chốt quyết định.
“Yuuta-kun là tác giả đỉnh cao đã cho ra đời Digimas đó!”
……Đầu cô tiếp nhận xung kích.
Câu nói của Yurie thốt ra dù nghĩ thế nào đi nữa cũng kết nối Kamimatsu và Yuuta lại với nhau.
Đùa sao – Cô cố mà phủ nhận.
Nhưng mà chuyện ngày hôm qua Yuuta gặp Alyssa, và rồi……dòng tweet hôm qua nữa.
Cộng thêm câu nói của Yurie hiện tại……
“Sao lại……như thế……”
“Michiru-chan?”
Michiru bủn rủn đứng dậy, sau đó đi khỏi chỗ đó.
Yurie đã gọi từ phía sau, nhưng mà đều không lọt vào tai của Michiru.
“Không thể nào……”
Nhưng mà, Yurie không có lý do nào để nói dối cả. Vốn dĩ ngay thời điểm mà seiyuu thần tượng đi hẹn hò với lại một đứa con trai otaku bình thường thì đã chẳng thể nào xảy ra rồi.
Các mảnh ghét đã đủ đầy, không, phải nói là quá đủ đầy.
Cú sốc quá lớn khiến cho ý thức của Michiru không biết đã bay về đâu nữa.
◆
Khi tôi nhận ra thì chẳng biết Michiru đã đi đâu mất rồi.
Tò mò lắm, nhưng mà hình như là cổ có chuyện riêng chăng.
Sau đó thì tôi cùng với Yurie dạo quanh trong khu mua sắm.
Tuy là không có mua sắm gì, nhưng hai đứa đã đi xem quần áo, rồi sách nữa.
“Wa~, họ đang bán tập mới nhất của Digimas này! Chờ chút tớ đi mua nhé~!”
Tại tiệm sách, Yurie cầm trên tay quyển manga với tốc độ cực nhanh rồi đi đến quầy tính tiền.
Tôi thấy rảnh rỗi nên đi nhìn xung quanh góc tạp chí.
Có tuyển tập tạp chí về seiyuu.
“Wa~. Khủng ghê. Yurie lên trang bìa này……”
Còn được ghi dòng chữ nhấn mạnh ‘Thần tượng seiyuu nổi tiếng nhất hiện nay!’ nữa.
Cổ thật sự nổi tiếng quá trời ha……
“Nhưng mà, thật ra thì, nói sao nhỉ……cảm thấy cổ như con gái bình thường thôi.”
Yurie không tự mãn gì về dung mạo của bản thân.
Và không khoe khoang quá về thành tích của mình.
Nói sao nhỉ……cảm thấy cổ thật bình thường theo nghĩa tốt.
Năng lực giao tiếp tuyệt vời này, ngoại hình cũng xuất chúng nữa……
“Cơ mà, sao lâu thế nhỉ……Sao vậy ta?”
Yurie mãi vẫn chưa thấy về.
Khi mà cậu nghĩ không biết tại sao và đang tìm kiếm thì lập tức thấy ngay.
Yurie đang ngồi xổm trước mặt một đứa trẻ đang khóc.
“Mẹ ơi~! Mẹ ơi~!”
“Trẻ lạc……nhỉ. Nhìn sao cũng thế.”
Trước khi mà tôi cố bắt chuyện thì
“【Không sao cả! Em sẽ tìm thấy mẹ ngay thôi!】”
……Đó là giọng nói rất thân quen.
“……Ryou?”
Là giọng của nhân vật Ryou mà Yurie lồng tiếng.
“【Em không được khóc! Nữ thần hạnh phúc rất ghét người mít ướt đó!】”
Cô nàng đang ẩn mình, cũng không có đang làm việc, vậy mà lại đang diễn bằng giọng của Ryou.
Chỉ là cô nàng đang diễn để dỗ dành đứa trẻ đang khóc thôi.
Thật, đứa trẻ lạc khi nghe giọng của Ryou thì mỉm cười và gật đầu.
“Em biết rồi, sẽ không khóc nữa!”
“【Ồu! Vậy thì cùng anh đi tìm mẹ nhé!】”
Yurie nắm lấy tay của đứa trẻ rồi đứng lên.
“Cậu chờ tớ một chút được không? Tớ phải đi tìm mẹ cho bé này.”
“Vậy thì đi tìm chung đi!”
Yurie tròn xoe đôi mắt.
Nhưng rồi, cổ cười và gật đầu.
Sau đó thì chúng tôi đi tìm vòng quanh trong tiệm sách, và ngay lập tức tìm được mẹ của người mẹ.
“Xin cảm ơn rất nhiều ạ! Tôi phải nói lời cảm tạ như thế nào cho hết đây……”
“Mẹ à! Chị gái này……là Ryou đó~!”
Đứa trẻ đi lạc chỉ tay vào Yurie.
Cổ nháy mắt và nói.
“【Không được khóc nữa đấy nhé? Hứa với anh rồi đấy】”
Lại tiếp tục nói bằng giọng của Ryou thì đứa trẻ cười trông vui vẻ và gật đầu.
Và đúng lúc đó.
Mọi người xung quanh chỉ tay về phía Yurie, hơi chút hưng phấn và nói.
“Giọng nói vừa nãy……Quả nhiên……là Yuritan phải không?”
“P-, phải ha! Là Yuritan!” “Đùa à~! Seiyuu của Digimas~?”
Đám đông bắt đầu xôn xao.
“Ái chà……Quả nhiên là bị phát hiện rồi nhỉ~”
Yurie gãi đầu trông như bối rối.
Ở nơi đông người mà diễn bằng giọng của Ryou thì dù cho có cải trang cũng sẽ bị phát hiện thôi.
“Nếu đã thế này rồi……mình chạy trốn thôi~!”
Yurie nắm lấy tay tôi rồi bỏ chạy.
Tôi cùng với cổ chạy trốn khỏi nơi đó.
“Bái ba~i! Onee-chan!”
Yurie quay về phía đứa trẻ rồi vẫy tay. Dù lúc nào đi nữa, cổ cũng không quên đi chuyện làm người khác vui.
Tôi đã nghĩ, đúng thật là diễn viên chuyên nghiệp mà.
Sau đó thì chúng tôi đã chạy ra khỏi khu mua sắm.
Hiện tại đang đứng trước trạm đợi xe buýt trước nhà ga, dưới ánh chiều tà.
“Chà~……chạy dữ thần nhỉ~”
“Phù~……hà~……ừ, ừm……”
Yurie mồ hôi nhễ nhại lại càng lấp lánh hơi dưới hoàng hôn.
“Ửn? Cậu sao thế?”
“À, không……Chỉ là, tớ, thấy đẹp thôi ấy mà.”
“Ahaha~. Cảm ơn cậu~!”
Chúng tôi ngồi xuống ghế trước trạm xe buýt.
Có vẻ như cổ sẽ lên xe buýt để trở về.
“Hôm nay vui lắm~! Cảm ơn nhé! Vì đã hẹn hò với tớ!”
“Tớ cũng vậy. Tớ cũng thấy vui lắm.”
Trông như một ngày trôi qua thật nhanh. Phải, tôi đã thấy vui lắm.
“Này……Yuuta-kun. Cậu đang giận à?”
“Ể, giận? Vì chuyện gì?”
“Về chuyện tớ ép cậu hẹn hò. Xin lỗi nhé……khi nghe cậu đang trở nên thân thiết với Alyssa……trông như tớ đứng ngồi không yên……”
À, cô nàng này thật là tốt bụng mà~.
Cách đối ứng với đứa trẻ ban nãy cũng thế nữa.
Không có đang làm việc, vậy mà lại dùng giọng nói của mình để an ủi đứa trẻ.
Một đứa con gái bình thường, biết quan tâm lo lắng như thế.
“Tớ không có giận mà. Cực kỳ vui lắm! Lại cùng nhau đi chơi nữa nhé!”
Những lời tự nhiên như thế thốt ra từ miệng tôi.
Tôi muốn đi chơi với cổ nhiều hơn.
Với tư cách là bạn bè bình thường.
…! Và Yurie đã nở nụ cười trên gương mặt.
“Ừm~!”
◆
Mặt khác, Michiru đang ngồi thơ thẩn một mình ở băng ghế trong khu mua sắm.
Có tin đến từ điện thoại của cô.
Kamimatsu mà cô theo dõi đã vừa tweet.
『Hôm nay tôi đã cùng bạn đi chơi ở khu mua sắm Kawasaki! Cực kỳ vui lắm~!』
Nơi mà đám Yuuta hẹn hò cũng là ở khu mua sắm Kawasaki.
……Không còn gì để nghi ngờ nữa.
“……Yuuta chính là Kamimatsu-sama.”
Từ ngày quyết định tìm hiểu hành tung của cậu cho đến hôm nay, cô đã luôn dõi theo cậu.
Và rồi tìm kiếm được rất nhiều bằng chứng cho thấy Kamimatsu = Yuuta.
Nào là cuộc hội thoại với gia đình, nội dung dòng tweet với hành động của cậu đồng nhất với nhau……vân vân……
Và……đỉnh điểm là câu nói của Yurie.
“Tại sao……Yuuta lại, thật sự là……Kamimatsu……sama……kia chứ……”
Giọng cô run rẩy. Sau đó thì bắt đầu nhớ lại chuyện đầu tuần trước.
Chuyện mà cô đã lỡ từ chối lời tỏ tình của người bạn thuở nhỏ tên Yuuta.
“Aa……! Tại sao mình lại ngu ngốc như thế! Tại sao mình lại làm chuyện lãng phí như thế~!”
……Và thế là, Ookuwa Michiru đã biết được thân phận thật sực của người bạn thuở nhỏ.
Cái tôi xem thường Yuuta của cô nàng đã không còn tồn tại nữa.
Và người tồn tại tại đó chỉ là một con nhỏ ngu ngốc ở gần tác giả thần thánh Kamimatsu hơn bất kỳ ai khác, vậy mà lại đánh mất đi sự sủng ái dành cho chính mình.
Ya trong Yakuza, xã hội đen Nhật Bản Sức mạnh ngôn từ