Trans + Edit: YUK1
-----------------------
※Ichijou Ai Tình cờ Xem Phim Kinh Dị Mà Mình Sợ
Câu chuyện giả định.
“Chào buổi tối.”
“Ồ, Ai-chan, chào mừng. Không còn ghế nào ngồi cả rồi, nhưng phòng nghỉ còn trống, con có thể dùng đó. Này Eiji, Ai-chan đến rồi này.”
Khi tôi đang giúp việc ở cửa hàng thì Ichijou-san xuất hiện.
Theo tôi nhớ thì, hôm nay em ấy có hẹn đi xem phim với Hayashi-san, nên việc em ấy về một mình như thế này khá bất thường. À mà, nếu đi về từ rạp chiếu phim gần nhà ga sau giờ học thì cũng tầm giờ này.
“Xin chào.”
Ichijou-san nhìn tôi với ánh mắt rụt rè. Tôi tự hỏi tại sao em ấy lại có phản ứng như vậy.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi nói với anh trai và mẹ là cho tôi chút thời gian, và họ cũng dặn tôi ăn tối cùng với em ấy. Có lẽ đó là sự quan tâm mà họ dành cho tôi.
Có lẽ em ấy có chuyện gì quan trọng muốn nói. Vì thế mà em ấy ghé qua trên đường về nhà sau buổi đi chơi. Cảm thấy hơi căng thẳng, tôi ngồi xuống cùng Ichijou-san trong phòng nghỉ…
Rồi cô ấy bày ra vẻ mặt trang trọng và nói
“Xin anh đừng có cười em.”
“Hả?”
Tôi đáp lại và chưa hiểu ý em ấy. Trông em có vẻ xấu hổ, khẽ lẩm bẩm.
“Em đi xem phim kinh dị với Hayashi-san, nhưng em sợ quá, rồi không biết từ lúc nào em lại đến đây.”
Vấn đề nhỏ đáng yêu đó của em ấy khiến tôi bật cười.
“Em đã nói là đừng cười mà…”
Em ấy lên tiếng phản đối với một chút giận dỗi. Vẻ mặt đó của em ấy, khác xa so với hình ảnh hoàn hảo thường ngày, thật vui khi được chứng kiến cảnh này.
“Xin lỗi, xin lỗi. Vậy thì, tối nay em ăn tối ở đây nhé? Sau đó anh sẽ đưa em về.”
“C-Cảm ơn anh rất nhiều.”
Em ấy cúi gằm mặt xuống, bày tỏ lòng biết ơn. Má em ửng hồng, rõ ràng là đang xấu hổ. Có vẻ như em ấy đã không thể nói với Hayashi-san rằng mình không thích phim kinh dị. Giờ nghĩ lại, trong những lần nói chuyện về phim ảnh với Ichijou-san, em ấy chưa bao giờ nhắc đến thể loại kinh dị.
“Em muốn ăn gì? Món đặc biệt hôm nay là gratin hải sản.”
Nghĩ đến một món ăn ấm cúng, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu tôi là món gratin nóng hổi. Ichijou-san lập tức đáp, gần như cắt lời tôi.
“A, em muốn ăn gratin.”
“Hiểu rồi.”
“Senpai…!”
Khi tôi định đi báo lại với anh và mẹ, Ichijou-san gọi tôi lại. Khi tôi quay lại, em ấy tỏ vẻ bồn chồn và nói.
“Em sẽ rất vui nếu anh có thể quay lại sớm. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh khi anh đang giúp việc ở cửa hàng.”
Tôi gật đầu và đóng cửa phòng nghỉ.
Phản ứng đó của em ấy thật sự quá đỗi dễ thương.
Sau khi em ấy ăn xong món gratin, chúng tôi trò chuyện bên tách trà, và trước khi trời quá khuya, tôi đưa cô ấy về nhà.
Em ấy vẫn trông có vẻ áy náy.
“Thật ra, em có thể đi xe về, nhưng…”
Ichijou-san nói ra những lời như một lời biện minh.
“Em thật sự không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu.”
Tôi mỉm cười nói. Mẹ tôi cũng thực sự rất vui, nên em ấy không cần phải cảm thấy áy náy. Thật ra, nếu tôi để em ấy về nhà một mình, có lẽ tôi sẽ bị mắng.
“Cảm ơn anh. Nhưng… khi em cảm thấy cô đơn, em thực sự chỉ muốn gặp mặt Senpai…”
Tôi bằng cách nào đó đã tìm cách lảng tránh câu nói đó. Đó không phải là một đòn trực diện, nhưng suýt chút nữa đã gây ra sát thương trí mạng.
“Em có nghĩ là tối nay em sẽ ngủ được không?”
Tôi cố ý đổi chủ đề, nhưng Ichijou-san lắc đầu, vẻ mặt bất an.
“Trong trường hợp đó… hay là chúng ta cứ giữ máy đến khi em ngủ thiếp đi nhé?”
Lấy hết can đảm, tôi đưa ra gợi ý đó. Em ấy nở một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy rõ ràng đến vậy rồi nói:
“Thật sao?!”
“Đương nhiên rồi.”
Để khoảng thời gian bên nhau được kéo dài thêm chút nữa, tôi cố tình đi chậm lại khi đi cùng em ấy.
Gratin là món khoai tây nướng kiểu Pháp với lớp vỏ vàng ruộm hấp dẫn, thường làm từ khoai tây, rau củ hoặc thịt cá, phủ phô mai và kem béo ngậy.