Trans: ~bloodmoon~
Edit: Drop lord, NH Bình, Nekosawa, Vanmaxohp
===
“...Hưm. Nguyên đống này là quá sức rồi.”
Ta thả lỏng đôi vai cứng đờ của mình. Trước mặt ta là một núi giấy tờ đã được giải quyết xong xuôi. Tạ ơn trời vì ta đã kịp hoàn thành hết công việc của hôm nay, nhờ thế mà căng thẳng trong người mới hết được. Công việc của một quốc vương sẽ chẳng bao giờ kết thúc dẫu cho có dồn toàn tâm toàn sức nhiều đến đâu đi nữa.
“Vẫn xuất sắc như mọi khi, thưa Bệ hạ.”
“Đừng có nói thể chứ, Grantz. Không cần quá câu nệ đâu.”
Chủ nhân của giọng nói vừa gọi ta không ai khác chính là Grantz Magenta, trưởng gia của gia tộc đứng đầu trong giới quý tộc của đất nước này, gia tộc công tước Magenta, tể tướng của vương quốc Palettia, và hơn tất cả, là người bạn thân của ta.
Còn người mà cậu ta vừa mới nhắc đến tất nhiên là ta, Orphans II Palettia, Quốc vương tại vị của vương quốc Palettia. Ta vừa hoàn thành công việc của mình trong ngày hôm nay.
“Tôi đang muốn uống chút trà. Cậu uống cùng tôi nhé, Grantz.”
“Như ý người, thưa Bệ hạ.”
“Lại nữa, đừng có cứng nhắc như thế! Không phải là quốc vương, giờ đây hãy cứ coi tôi như là một người bạn đi.”
“...Được rồi, Orphans.”
Ta gật đầu trong sự thỏa mãn khi mà giọng điệu của cậu ấy đã trở nên thong thả hơn.
Grantz có lẽ cũng đã ngoài ba mươi, thế nhưng vẻ ngoài trẻ trung của cậu ta vẫn còn nguyên như xưa.
Mặt khác, ta lại trông già hơn tuổi khi tóc đã phai màu thấy rõ. Có lẽ vì căng thẳng trong thời gian dài đã gây ra tình trạng đó. Ta đã không nhận ra sự khác biệt giữa cả hai. So về tuổi thì bọn ta không cách biệt quá nhiều nhưng cậu ấy vẫn giữ được nét trẻ trung.
Nhà Magenta có lịch sử lâu đời. Các đời công tước được thừa hưởng huyết mạch hoàng tộc cũng như mái tóc bạch kim đặc trưng. Tuy nhiên, qua các thế hệ thì màu tóc đã dần khác đi so với ta. Nếu nói khác ở đâu thì nó giống màu bạc hơn là bạch kim.
Nhưng đôi mắt của Grantz mới là thứ độc nhất. Đôi mắt nâu đỏ mang sự mạnh mẽ và sắc bén như chứa một ngọn lửa có thể khiến những kẻ yếu đuối phải run rẩy khi nhìn vào. Dù tốt hay xấu thì cậu ấy đã truyền lại đôi mắt đó cho cặp trai gái nhà mình. Không khó để nhận ra cả gia đình lẫn con cháu đều có chung một dòng máu.
“...Người ta hay nói ‘Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh’ nhỉ.” ta lẩm bẩm trong khi rung chuông gọi người dọn sẵn một ấm trà.
Grantz có lẽ đã nghe được câu nói vừa rồi nên mắt cậu ấy liền hướng về đây khi ta ngồi xuống. “Có chuyện gì sao? Cậu đang lo cho mấy đứa nhỏ đấy à?” Cậu ấy hỏi một cách trêu chọc.
“Sao mà không lo cho được chứ?!” ta bực bội đáp lại.
Ta đặc biệt yêu quý mấy đứa nhỏ nhà Grantz, nhất là con gái cậu ấy, Euphyllia, ta xem con bé như con ruột.
Một phần có lẽ do con bé là hôn thê của con trai ta, Algard—nhưng phần lớn là do đứa con gái trời đánh của ta đã khiến ta có cảm giác đó.
“Gần đây con bé không gây chuyện gì, nhưng ta sợ đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão mà thôi.”
“Công chúa Anisphia đúng là hơi nổi loạn ha?”
“Cười cái gì chứ? Tôi chưa bao giờ xem đây là một trò đùa cả, Grantz à.”
Một tiếng gõ cửa chen ngang và cô hầu gái khép nép bước vào phòng. Cô đặt ấm trà lên chiếc bàn gần đó và nhanh chóng rời đi.
Vừa nhấp ngụm trà xong thì ta lại thở dài. “Nó đã 17 tuổi đầu rồi mà chưa đĩnh đạc thêm được tí nào cả…”
“Nếu con bé đĩnh đạc như cậu muốn thì đâu còn là công chúa Anisphia nữa?”
“Thôi đi. Tôi đã đủ mệt mỏi rồi…”
“Tôi e rằng không thể giúp được gì cho cậu đâu. Sau cùng, chúng ta nên là những người đầu tiên hiểu cho con bé khi nó gây chuyện.” Grantz lịch sự nhấp một ngụm trà.
Ta bặm môi lại, nhưng ta không có ý phản đối cậu ấy về chuyện đó. Có lẽ ta lại vừa căng thẳng, thành ra dạ dày lại đau quặn lên. Ta lại thở dài.
“Tại sao chuyện này chuyện nọ cứ ập tới ta hoài vậy chứ?”
Ai nhìn ta lúc này chắc nghĩ ta đã độ tuổi năm mươi do ngoại hình. Mái tóc bạch kim, đặc trưng của hoàng tộc, giờ đã ngả thành màu xám.
Vẻ lo toan đã hằn sâu lên khuôn mặt đến nỗi chỉ cần nhìn chính mình qua gương cũng đủ khiến tâm trạng ta tệ đi rồi. Điều đó cũng là minh chứng cho trách nhiệm của một quốc vương nặng như thế nào. Nhưng mối lo ngại lớn nhất của ta lại liên quan đến đứa con gái đã nhẫn tâm gây cho người cha này hàng ngàn rắc rối.
“Nhưng ít nhất chúng ta cũng có cái để đỡ lo hơn mà, đúng không?”
“Hửm… Ý cậu là Algard và Euphyllia?”
“Hai đứa nó sẽ tốt nghiệp sớm thôi. Nay mai là chúng nó sẽ trở thành quốc vương và hoàng hậu. Và khi đó hai đứa nó cũng có thêm nhiều cơ hội để lãnh đạo quần chúng."
"...Giả sử mọi chuyện diễn biến tốt đi.” Ta lẩm bẩm.
"...Cậu lo về tin đồn đó à?" Grantz nheo mắt lại, hỏi.
Ta gật đầu trả lời. "Euphyllia sẽ ổn thôi, nhưng còn thằng Algard trời đánh kia… Qua lại với đứa con gái nhà nam tước cũng tốt, nhưng nó cần học cách tiết chế lại."
"Quả thật không dễ để tìm hiểu những thông tin ở bên trong học viện, nhưng giờ nó lại lộ ra. Chuyện này chắc cũng sắp bể ra rồi."
Có tin đồn Algard đang qua lại với đứa con gái nhà Cyan, mặc dù Euphyllia đã cảnh báo với thằng nhóc đó không ít lần. Chủ đề này đã trở thành thứ thu hút rất nhiều sự chú ý trong giới quý tộc.
Học viện Quý tộc được biết đến là một nơi kín tiếng, vì thế những người ở ngoài rất hiếm khi biết được những gì xảy ra ở trong kia. Những tin đồn được lan ra ngoài đã cho thấy được Algard đã làm ra một chuyện không hề nhỏ. Bụng ta quặn đau khi nghĩ đến chuyện đó.
"...Xin lỗi, Grantz. Ngay từ đầu chính hoàng gia đã nhất quyết đòi thực hiện cuộc hôn nhân này…"
"Đảm bảo hôn ước vững bền là trách nhiệm của Euphyllia. Cậu có thể đúng về việc Algard cần học thêm cách tiết chế, nhưng qua chuyện này mong cả hai đứa chúng nó có thể thức tỉnh."
Sự thẳng thắn của Grantz không có nghĩa rằng cậu ấy không có tình thương, mà cậu ấy đặt nghĩa vụ trung thành lên trên hết. Hơn thế, vì yêu thương con gái mình nên cậu đã giáo dục nó một cách nghiêm khắc, để con bé có đủ sức để trở thành hoàng hậu tương lai.
Bề nổi của Vương quốc Palettia là một nơi yên bình. Nhưng đằng sau đó là một đống rắc rối đã và đang tồn đọng. Năm trước, khi bắt đầu nghĩ về tương lai thì ta rất băn khoăn về việc Algard có thể quản lý đất nước không, do đó ta mới nhất quyết bắt nó đính hôn với Euphyllia, cô bé mà ta đã để ý tài năng từ khi nó còn nhỏ.
Tuy nhiên ta không thể bỏ qua việc hai đứa nó thiếu đi cái tình cảm. Dường như mối liên kết giữa hai đứa chỉ là bổn phận, mặc dù chuyện này vẫn thường thấy trong những cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc.
Nhưng tin đồn lại bắt đầu lan truyền vào thời điểm ta đang cực kì lo lắng. Ta không thể không bận tâm được.
“Nhưng Euphyllia nói rằng con bé có thể lo liệu được mà?”
“Con bé đã làm nhưng mà… Tôi đã nhận ra rằng hoàng tộc rất muốn hôn ước này thành công, nhưng nếu toàn bộ gánh nặng được đặt lên vai con gái tôi thì tôi không còn cách nào khác ngoài huỷ bỏ hôn ước.”
Thật khó để đồng ý điều đó, nhưng những gì Grantz nói đều đúng. Nếu đó là điều Euphyllia muốn, ta không còn cách nào khác ngoài việc huỷ hôn ước. Sau cùng thì chính hoàng tộc chứ không phải con bé là người đã bắt đầu nó, cho nên việc dọn dẹp các rắc rối là trách nhiệm của hoàng tộc.
Do đó mà ta đã đi xa đến mức hỏi Euphyllia liệu con bé có muốn huỷ hôn ước hay không. Nhưng con bé đã nói rằng ta hãy để cho nó lo liệu. Ừ thì, ta cũng đoán trước được câu trả lời của con bé, nhưng thật sự nó có thể tìm được cách giải quyết không…?
Trong lúc ta đang đau đầu vì lo lắng, một tiếng gõ cửa rất mạnh bỗng chen ngang.
“Thưa Bệ hạ! Có tin khẩn!”
“Giờ giấc này còn chuyện gì nữa…? Có chuyện gì?!”
“Công chúa Anisphia vừa tới cung điện bằng một thiết bị ma thuật! Công chúa muốn được gặp người, thưa bệ hạ!”
“Con bé trời đánh đó lại làm gì nữa?!” Ta la lên bằng một giọng khản đặc
Mắc cái gì mà con bé không chịu cư xử bình thường dù chỉ một lần vậy…?!
“Và…”
“Và gì nữa?! Nói nhanh lên!”
“Bệ hạ thứ lỗi! Công chúa Anisphia muốn gặp người, nhưng công chúa lại đi cùng với Tiểu thư Euphyllia Magenta… Chúng tôi cho rằng công chúa đã bắt cóc cô ấy!”
Mắt ta mở to kinh ngạc trước thông báo này, và tầm nhìn của ta thoáng chốc bị màu đen bao phủ. Ta lắc đầu cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng ta không thể kiềm lại cơn giận đang bùng lên nữa rồi.
“...Các ngươi đang trong đợi cái gì nữa hả?! Đưa con bé đến đây! Nhanh!”
***
“Kính chào Phụ vương. Con xin lỗi vì đã đột ngột ghé qua!”
“Anis! Lần này con làm cái gì nữa vậy hả?! Còn nữa tại sao Euphyllia lại đi chung với con?!”
Oaa, phụ vương đã nổi trận lôi đình rồi. Chà, đó cũng không phải cái gì quá vô lý, nó đúng như dự đoán của tôi.
Tôi đã bắt cóc…ahem, đưa Tiểu thư Euphyllia ra khỏi bữa tiệc ở Học viện Quý tộc và hộ tống em ấy tới cung điện để yêu cầu gặp mặt phụ vương. Em ấy vẫn đang rụt rè nhìn xung quanh trong khi bám vào vai tôi. Có vẻ như quý cô hoàn hảo đây cũng vẫn phải run sợ trước cuộc phiêu lưu trên không vừa mới phải trải qua
"Làm ơn hãy bình tĩnh, thưa bệ hạ. Công chúa Anisphia, đã được một thời gian không gặp rồi."
"Ồ? Công tước Grantz cũng ở đây à? Vậy thì tiện quá."
Một nhân vật nữa đang ở trong phòng làm việc của phụ thân—Cha của tiểu thư Euphyllia, Công tước Grantz, cánh tay phải của phụ thân. Quá tiện luôn.
"...Euphyllia? Con còn định ở đó bao lâu?" Công tước Grantz trách móc.
"...Ư…? P-phụ vương?! T-thứ lỗi! Công chúa Anisphia!"
Khuôn mặt tiểu thư Euphyllia tái lại và em ấy nhanh chóng leo xuống khỏi vai tôi
Tôi thả tay em ấy ra, để em quỳ xuống và cúi đầu.
"Ngài không cần làm vậy đâu…," tôi nói. "Công tước Grantz, làm ơn đừng quá khắt khe với em ấy. Em ấy chắc hẳn vẫn còn hơi sợ sau những chuyện vừa xảy ra."
"Anis! Giải thích ngay! Lần này con lại làm chuyện gì hả? Con đã làm gì với Euphyllia?" Phụ thân như đã bùng nổ.
"Thì… Con đang ở ngoài để thử nghiệm với Cây chổi phù thủy, nhưng mà mấy ngôi sao đẹp quá nên con đã mất tập trung nhìn trước mặt. Sau đó thì con phi thẳng vào bữa tiệc của Học viện luôn!" Tôi thành thật kể lại.
"Cái đứa con trời đánh này!" Cha tôi hét lên, đứng phắt dậy và đấm vào đầu tôi.
Cú đấm đó đau tới nỗi tôi tưởng có một ngôi sao rơi trúng đầu. Mặt tôi nóng lên và tôi phải lấy tay ôm đầu.
"Đau đó, Phụ vương! Thật độc ác!"
"Ta chịu quá đủ rồi! Tại sao con… con!"
"Con biết là con sai rồi. Bộ phụ vương nghĩ con không biết ạ?!"
"Nếu đã biết sai rồi thì đừng có tái phạm nữa! Phải sai bao nhiêu lần thì con mới rút ra bài học được hả?!"
"Phụ vương, không ai có thể thành công nếu không mắc ít nhất một vài sai lầm được!"
"Ta nói với con là để đề phòng đó! Có một chuyện mà cứ tái phạm mãi là đỉnh cao của ngu ngốc đó, con đần này! Đầu của con chỉ để làm cảnh thôi à?!" Ông ấy gầm lên và tặng cho tôi cú đấm thứ 2.
Nó đau tới nỗi tôi phải quỳ xuống và ấn tay vào để đỡ đau một chút.
Ư, đau thật đấy! Ông ấy là tệ nhất! Chắc chắn là tệ nhất!
“...Ahem. Có lẽ người cũng có quyết định của mình? Công chúa Anisphia?” Công tước Grantz giả vờ ho một tiếng và gọi tôi.
Sau khi nghe vậy, phụ thân đã bình tĩnh lại và kiềm chế cơn giận đang sôi sục trong người. Tuy nhiên, làn da của ông ấy vẫn khá nhợt nhạt.
Ánh mắt sắc bén của công tước nhìn về tôi. Tôi không khỏi cảm thấy một chút khó chịu, nhưng thế này cũng không khác so với bình thường, nên tôi ngồi thẳng dậy và hỏi: “Ta có thể làm được gì cho người, Công tước Grantz?”
“Tại sao công chúa lại đưa Euphyllia đến cung điện hoàng gia?”
“À, rồi, rồi! Con đến để thông báo một tin, thưa Phụ vương!”
“Là chuyện gì, Anis?”
“Allie đã nói là thằng bé sẽ huỷ hôn ước với tiểu thư Euphyllia.”
“...Hả?”
Cha tôi đứng hình, im lặng hồi lâu. Bên cạnh ông, Công tước Grantz cũng mở to mắt ngạc nhiên.
“Xin lỗi, Anis. Ta có hơi mệt nên nghe không rõ. Con nhắc lại cái được không?”
“Con nói là Allie đang muốn huỷ hôn với tiểu thư Euphyllia”
“Cái gì?”
“Thằng bé muốn huỷ hôn.”
“Với ai?”
“Allie với tiểu thư Euphyllia.”
Tôi lặp lại với ông ấy rất nhiều lần, và phụ thân đứng đó há hốc miệng. Tôi cố vẫy tay trước mặt ông, nhưng không có phản ứng gì cả.
Cuối cùng tâm trí ông đã quay trở lại, ông xoa trán và hỏi với một giọng run run: “Algard… nói à?”
“Đó là điều con đang muốn nói đấy!”
“...Ta xin lỗi. Ta mong rằng chuyện này chỉ là một ác mộng thôi…” ông nói trong sự hoài nghi, trước khi quay sang Euphyllia. “Nhỉ?”
Euphyllia có vẻ đã đứng người lần nữa khi phụ thân nhìn em ấy, sau đó em ấy thả đôi vai và cúi đầu xuống. “...Đúng vậy. Con rất xin lỗi khi mà không thể kiểm soát được tình hình.”
Nói xong, tiểu thư Euphyllia bất lực cúi đầu xuống. Em ấy thật mỏng manh khi tay tôi đặt lên vai em ấy. Môi tôi khẽ giật lên khi tôi cảm nhận được em ấy đang run.
Tôi có thể tưởng tượng em ấy đang cảm thấy như thế nào. Việc hôn ước của em ấy bị huỷ bỏ trong một bữa tiệc… Cho dù có bình tĩnh đến mức nào thì cũng phải ngạc nhiên thôi.
“...Đúng là một đống hổ lốn mà! Cái thằng con trai trời đánh của ta đang làm cái gì vậy?! Thậm chí còn chẳng hỏi ta?! Lại còn ngay giữa bữa tiệc?!”
“Bệ hạ xin hãy bình tĩnh lại.”
“Làm sao ta có thể bình tĩnh được hả?!”
“Ừm, Phụ vương? Con biết người đang tức giận, nhưng tiểu thư Euphyllia đang sốc, nên đừng la lớn…”
Sau khi tôi nói vậy, phụ thân đã hạ giọng xuống, nhưng vẫn còn sự chua chát trong đó.
Công tước Grantz lặng lẽ phát ra một tiếng thở dài, sau đó quay sang con gái mình. “...Euphyllia.’
“C-Con xin lỗi, thưa cha… Con thật vô dụng, con không xứng đáng…”
Tiểu thư Euphyllia thậm chí còn cúi đầu thấp hơn, thấp tới nỗi không thể ngẩng mặt dậy được nữa. Trong thoáng chốc cô ấy run mạnh hơn.
“Con biết rằng là con đã khơi mào chuyện này,” Tôi xen vào, “Nhưng tiểu thư Euphyllia đang không được khỏe, thành ra để em ấy ngồi xuống được không?”
“A-à. Tất nhiên là được…” Phụ thân gật đầu và dẫn em ấy đến ngồi lên ghế sofa cạnh đó.
Tôi ngồi bên cạnh phụ thân, trong khi Euphyllia và Công tước Grantz ngồi đối diện với chúng tôi.
Khi mọi người ngồi xuống và hít thở sâu vài lần, phụ thân hắng giọng. Nỗi khổ hiện rõ lên khuôn mặt của ông. À thì, cũng không quá ngạc nhiên.
“...Ta xin lỗi vì nãy giờ có hơi quá. Nhưng ta không thể tin được…”
“À thì, chuyện cũng đã xảy ra rồi, thưa Phụ vương.”
Phụ thân lấy tay xoa đầu. Tôi không thể đổ lỗi lên đầu ông. Hôn ước giữa Allie và cô Euphyllia có nghĩa là họ sẽ trở thành quốc vương và hoàng hậu kế nhiệm của vương quốc Palettia. Một sự sắp xếp vô cùng quan trọng. Điều đó chứng minh rằng tiểu Euphyllia, con gái của công tước Magenta, đã được chọn làm bạn đời của em trai tôi.
Chuyện đó cũng có nghĩa là hôn ước đó không phải là thứ có thể dễ dàng huỷ bỏ. Vì tuyên bố của Allie quá bất ngờ nên cũng dễ hiểu khi mà phụ thân không có cách xử trí.
“...Xin lỗi, Grantz. Ta đã quá lạc quan. Thậm chí phải nói là ngây thơ.” cha tôi lẩm bẩm, đầu của ông cúi thấp xuống, ấn tay vào bụng như thể đang đau.
Còn công tước Grantz lại lặng lẽ lắc đầu. “Người không nên vội xin lỗi như vậy, thưa bệ hạ…,” ông nói, sau đó quay sang con gái mình. “Euphyllia.”
“...Dạ.”
“Ta nghe nói mối quan hệ giữa con và Hoàng tử Algard đã không có tiến triển gì. Quả thật rất đáng tiếc vì điều này đã xảy ra.”
“...Con thật sự xin lỗi.”
“Con không cần phải xin lỗi. Điều cần làm nhất bây giờ là con sẽ hành động như thế nào trong tương lai.”
“Con sẵn lòng chấp nhận mọi hình phạt.” Tiểu thư Euphyllia dường như đã ghi nhớ những lời nói của cha mình, chờ đợi phán xét của ông.
Đôi mắt màu nâu của Công tước Grantz rung động khi nhìn con gái mình.
Tôi phải xen vào cuộc hội thoại căng thẳng giữa hai người. "Ahem… Công tước Grantz, cháu nói được chứ?"
"Chuyện gì vậy, Công chúa Anisphia?"
"Thứ lỗi cho cháu khi nói điều này, và cháu không nghĩ ngài có ý trách tiểu thư Euphyllia vì những gì đã xảy ra. Tuy nhiên, con nghĩ vì quá sốc nên khả năng phán đoán của em ấy bị ảnh hưởng. Liệu ngài có thể nhẹ nhàng dạy bảo em ấy được không? Còn em nữa Euphyllia. Chị biết em khá bàng hoàng khi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhưng thả lỏng một chút được chứ? Mọi người ở đây, kể cả chị đều sẽ lắng nghe em mà."
Tiểu thư Euphyllia cuối cùng đã ngẩng mặt lên cùng với một chút sự bối rối. Em ấy không hiểu chút nào về những điều tôi vừa nói nhỉ?
Tôi mỉm cười với em ấy. "Làm gì thì làm, ưu tiên giải quyết chuyện này đã! Hai người đều hiểu tình hình ngay lúc này rồi phải không?"
"...Ta cảm thấy không đúng lắm khi nghe con nói một điều hợp lý như thế." cha tôi phản hồi.
"Thật thô lỗ!"
"Câu đó phải để con tự nói với bản thân ấy!"
Tôi không hiểu. À thì kệ chuyện đó đi. Tôi mím môi khi phụ thân bỗng dưng cảm ơn tôi. "Anis. Ta sẽ đặt vấn đề đột nhập vào Học viện Hoàng gia sang một bên. Mặc dù chỉ là tình cờ nhưng ta muốn cảm ơn con vì đã quan tâm đến Euphyllia."
"À thì, đúng là tình cờ thật."
"Chúng ta cần phải hỏi Algard cho ra lẽ. Nếu chúng ta không thể bắt nó tiết chế thì…"
"À, phụ vương? Con thấy có vài đứa bạn của thằng bé có liên quan, nên cha cần phải làm việc với bọn nó nữa."
Ông ấy đáp lại bằng sự ghê tởm trước khi thò tay vào túi và lấy ra viên thuốc dạ dày mà ông thường dùng, nuốt xuống cùng với sự rầu rĩ trong ánh mắt. Có lẽ một phần là do chúng tôi đang gặp phải một mớ hỗn độn, nhưng tôi nghĩ phần lớn là do ông đã quá mệt mỏi khi phải đối phó với tôi. Tôi hoàn toàn nhận thức được rằng tôi đã gây ra một chuyện không nhỏ.
Tuy nhiên, về lí mà nói thì tôi chỉ là người ngoài cuộc. Tôi có thể là thành viên trong hoàng tộc, nhưng tôi đã từ bỏ quyền kế vị rồi.
Điều đó lí giải cho việc tại sao tôi không chủ động tranh chấp quyền thừa kế, nhưng trong một trường hợp bất khả kháng, hoặc có thể nói là tai nạn, lần này tôi không thể tránh né được. À thì, chúng ta sẽ nói về chuyện này sau.
“Điều cần làm lúc này là phải điều tra chuyện gì đã xảy ra và đã xảy ra như thế nào, nhưng điều quan trọng không kém đó chính là chúng ta phải thu dọn nó. Ý con là tương lai của Tiểu thư Euphyllia.”
“... Tương lai con bé à?” cha tôi lẩm bẩm, giọng ông ấy chứa đầy sự hối hận.
Giờ đây việc Allie huỷ hôn có được cho phép hay không chẳng còn quan trọng nữa. Vấn đề nằm ở chỗ là thằng bé đã thu hút quá nhiều sự chú ý khi làm nó ở một nơi đông người như vậy.
Sự việc này sẽ làm cho Euphyllia khó kết hôn trong tương lai. Hủy hôn ngay trước mặt nhiều người không phải là chuyện có thể giấu được. Và chúng ta không thể yêu cầu Euphyllia quay lại với Allie sau những chuyện đã xảy ra.
Nên vấn đề cần cân nhắc tiếp theo chính là tương lai của Euphyllia. Bị hủy bỏ hôn ước bởi chính hôn phu của mình đã biến cô ấy trở thành một trò cười. Thậm chí còn tệ hơn nữa khi em ấy là người được chọn làm hoàng hậu kế nhiệm. Hơn nữa, em ấy còn là con gái của nhà công tước Magenta, một gia tộc lẫy lừng với nhiều thành tựu lưu truyền muôn đời.
Kết hợp tất cả lại, những thứ này sẽ khiến em ấy trở thành mục tiêu hoàn hảo cho sự khinh miệt từ giới quý tộc. Nếu điều đó xảy ra, em ấy sẽ không dễ tìm được một đối tượng kết hôn.
Một quý cô trẻ bị từ chối bởi thành viên hoàng thất, số lượng người theo đuổi cô sẽ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Quả thật đây là một vấn đề lớn—tương lai của Euphyllia đang mịt mù hơn bao giờ hết. Hành động của Allie hoàn toàn là xuất phát từ một phía… Và điều này nhìn theo cách nào cũng đều rất tồi tệ.
"Với tài năng của con bé, ta không muốn để nó đi xa–"
"Ngài không thể để cô ấy kết hôn với một người bên nước khác được!", tôi xen vào. "Em ấy vẫn là con gái của ngài mà! Hơn nữa còn là một thiên tài! Một thần đồng, được các tinh linh gia hộ! Con đã nghe rất nhiều chuyện về em ấy!"
Tiểu thư Euphyllia là cô gái giỏi nhất trong thế hệ của mình. Em ấy không chỉ giỏi về nghi thức và phép tắc mà còn tinh thông cả ma thuật và võ thuật.
Và em ấy còn cực kì xinh đẹp. Mái tóc màu bạc và làn da trắng như tuyết, một sự kết hợp hoàn hảo với tính cách nghiêm túc của em ấy. Nếu có điều gì không tốt để nói thì tôi thường thấy sự nghiêm nghị hiện rõ trong đôi mắt của em ấy—nhưng vì em ấy suýt chút nữa đã có thể trở thành hoàng hậu kế nhiệm, nên phẩm giá của em ấy là điều không cần phải bàn cãi..
Đó là lí do tôi thường nghe nhiều người nói rằng em ấy là người hoàn hảo nhất để trở thành người đứng cạnh quốc vương. Kể cả khi tôi cố tránh những vấn đề kế vị thì tôi vẫn có thể nghe được một vài chuyện. Thú thật thì, tôi cảm thấy em ấy vượt trội hơn tôi rất nhiều về khía cạnh là một người phụ nữ—không phải do tôi đã từng bận tâm để cố gắng trở thành một quý cô hoàn hảo đâu nhé.
Sự tôn trọng tôi dành cho em là vì chúng tôi quá khác biệt chăng? Tài năng của Euphyllia đã bộc lộ ngay từ khi em ấy còn rất nhỏ, cho nên hoàng gia đã muốn em về với Allie. Tài năng và khả năng của em ấy được đánh giá là không giới hạn.
Vì thế, việc gả em ấy sang đất nước khác là không thể chấp nhận được—vì cái đất nước đấy có thể sở hữu được tài năng đó. Nếu điều đó xảy ra, chúng ta sẽ không thể thấy em ấy nào nữa.
Vấn đề bây giờ là tìm một bạn đời ở ngay vương quốc này. Có bao nhiêu người sẵn lòng cưới một người được hứa hôn với hoàng tộc, sau đó bị gạt sang một bên với lí do là đã gây ra một rắc rối không? Hơn nữa, tiểu thư Euphyllia là người nhà Công tước, những ứng cử viên có gia thế phù hợp lại còn hẹp hơn.
Mọi cách xử lý trong tình huống này đều đi đến ngõ cụt. Tôi liếc nhìn về phía em ấy. Euphyllia đang cúi gằm xuống như thể bị một bóng đen đè lên vậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Sự kỳ vọng về việc trở thành hoàng hậu kế vị đã đè nặng lên quá trình trưởng thành của em ấy. Em ấy lớn lên để gánh vác cả vương quốc trong tương lai—và còn nhiều điều nữa. Còn tôi thì đã cao chạy xa bay từ sớm rồi.
Thú thật, tôi cũng phải thừa nhận rằng việc tôi trốn tránh trách nhiệm đã dẫn đến tình huống này và phá hủy hoàn toàn tương lai của em ấy.
Cha em ấy hẳn cũng đã nhận thức được tương lai của con bé mờ mịt thế nào.
Thành ra sự im lặng của Công tước Grantz có phần hơi đáng sợ. Nhưng đây không phải là một vấn đề có thể giải quyết ngay được—và mọi giải pháp đều cần rất nhiều sự hỗ trợ… Mệt thật. Để giải quyết được nó thì cần phải làm quá nhiều thứ.
Bỗng, một ý tưởng hiện lên trong đầu tôi.
"Phụ vương!"
"Gì nữa?! La làng là ra hành lang!"
"Con đã nghĩ về tương lai của Euphyllia. Theo như những gì đang diễn ra thì người đang lo về tương lai của em ấy đúng không ạ?"
"...Đúng, thì sao? Cơ mà sao ta lại có linh cảm không ổn?"
"Vậy thì con có ý kiến này!"
Phụ thân hoàn toàn không muốn nghe tí nào. Ác ghê—cứ như phụ thân không quan tâm đến đứa con gái này vậy đó.
Công tước Grant nãy giờ ngồi yên quan sát giờ chuyển sự chú ý vào tôi. Áp lực từ ánh mắt nghiêm khắc đó làm tôi cảm thấy không thoải mái.
"Ý tưởng của người là gì vậy, Công chúa Anisphia?"
“À. Hiện giờ hôn ước của Euphyllia đã bị huỷ bỏ nên danh tiếng đã bị tổn hại không ít. Hơn thế nữa, em ấy là một thiên tài với những tài năng hiếm có. Rất có thể sau này ta sẽ phải đau đầu để lựa chọn hôn phu cho em ấy, thật không thể biết được tương lai nào đang chờ đón em ấy.
"Ta khá nghi ngờ về điều đó… Vậy đây là ý tưởng của con à? Thật lòng mà nói thì ta có cảm giác rất bất an về nó," cha tôi nói.
"Ha-ha, cha đang khá là thô lỗ đấy. Thậm chí nếu người có bắt Allie thu hồi lại quyết định của mình từ một phía, thì cái sự thật về việc Euphyllia đã thất bại trong việc ngăn chặn thằng bé đi trăng hoa vẫn còn đó."
Ngay cả khi đây có hoàn toàn là lỗi của Allie đi chăng nữa, Euphyllia vẫn đã không thể ngăn cản thằng bé làm chuyện đó trước mặt công chúng, nó sẽ dẫn đến việc sẽ có những sự nghi nghề về việc liệu em ấy có đủ tư cách để trở thành một cô dâu trong tương lai hay không. Nhưng dù gì chuyện cũng đã đành rồi, có truy cứu đi nữa thì cũng chẳng để làm gì
"Về cơ bản thì trong mắt người khác, tiểu thư Euphyllia đây cũng phải gánh một phần trách nhiệm…"
"Điều đó cũng có lí. Con bé có lỗi vì đã không thể làm hài lòng được Hoàng tử Algard."
"Nó sẽ có thể sẽ không biến mất hoàn toàn được, nhưng nó cũng có thể sẽ khôi phục lại được phần nào vào sau đó. Con nghĩ sẽ thật tốt nếu ta cho con bé cơ hội để làm việc đó."
Công tước Grantz vẫn dán chặt ánh nhìn vào tôi như thể không muốn bỏ sót dù chỉ một chữ.
Cha tôi có vẻ khá bối rối khi chứng kiến một bầu không khí đang căng thẳng như vậy.
"Vậy… Ý của con là gì thế? Nói thẳng vào trọng tâm đi!”
"Con sẽ vào trọng tâm ngay đây, vậy thì… Phụ vương, Công tước Grantz! Xin hãy ban tiểu thư Euphyllia cho con!"
Nếu phải miêu tả bầu không khí trong căn phòng ngay lúc này bằng một từ thì nó sẽ là đóng băng. Khuôn mặt cha tôi thì run rẩy, trong khi đó Công tước Grantz thì trố mắt ngạc nhiên.
Và còn Euphyllia, người là trung tâm của vấn đề này thì lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi.
Tôi nhìn em ấy với một nụ cười dịu dàng, trước khi quay lại về phía cha tôi và Công tước: “Con sẽ cố hết sức để em ấy hạnh phúc! Xin hãy chấp thuận cho con!”
"Từ từ từ từ đã nào! Nhà ngươi đang lảm nhảm cái ảo tưởng vô nghĩa gì thế?!” Cha tôi nhảy cẫng lên vì tức giận.
Ảo tượng?! Tôi đang hoàn toàn nghiêm túc về chuyện này!
"Công chúa Anisphia. Cô muốn tôi giao lại con gái mình cho cô? Cô có ý định gì khi nói vậy?” Công tước Grantz lấy lại được tông giọng bình thường của mình và hỏi tôi.
Tôi gật đầu. “Con muốn mời Euphyllia làm trợ lý của con.”
“...Trợ lý ư?” Euphyllia bối rối nghiêng đầu.
Hành động đó đáng yêu đến nỗi khiến tôi chỉ muốn nựng cô ấy.
Có lẽ đã nhận ra được cảm xúc của tôi nên ánh mắt của cha tôi bỗng trở nên sắc bén lạ thường.
Tôi hắng giọng, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. “Như người đã biết, con là một người tiên phong trong lĩnh vực ma thuật học, vậy nên con muốn Euphyllia hỗ trợ mình trong việc nghiên cứu và giới thiệu nó tới công chúng.”
“...Liệu ta có hiểu đúng ý cô không, Công chúa Anisphia? Cô muốn con gái ta là người sẽ nhận lấy toàn bộ thành quả của ma thuật học à?”
“Vâng! Đúng là như thế, thưa Công tước Grantz!”
Khoa học nghiên cứu ma thuật, hay ma thuật học, là cái tên mà tôi đặt ra cho những nghiên cứu cũng như những thí nghiệm của tôi nhằm tái tạo lại những thứ tuyệt diệu mà tôi đã thoáng thấy ở tiền kiếp—và dùng những ý tưởng đó để bật mí những bí ẩn của ma thuật. Chổi phù thuỷ là một trong những ý tưởng đó, nó được sinh ra từ khao khát muốn khai thác sức mạnh ma thuật để có thể bay của tôi.
“Cùng với sự chấp thuận của phụ thân, tôi đã có thể truyền bá ma thuật học cho dù nó chỉ ở một quy mô rất nhỏ. Nhưng vì hoàn cảnh cá nhân của bản thân, tôi đã hạn chế công bố những thành tích quan trọng của mình.”
“Ma thuật học được sinh ra từ một ý tưởng mang tính cách mạng. Và với những ma đạo cụ được sinh ra từ ma thuật học của mình. Cô có sợ rằng nó sẽ gây ra những hậu quả to lớn cho Vương quốc Palettia… không?”
“Vâng. Vì thế nên con đã hứa với Phụ vương rằng mình sẽ không tạo ra bất cứ làn sóng nào với những thành quả nghiên cứu đó. Đức vua kế nhiệm chắc chắn sẽ gặp rắc rối nếu người chị gái của mình lại trở nên quá nổi bật?”
Dù Allie có thể là em trai tôi, nhưng là một người đàn ông, thằng bé được ưu tiên hơn trong việc kế vị. Lại nói, tôi cũng đã từng là ứng cử viên kế vị của hoàng tộc—nhưng đó đã là quá khứ rồi.
Như các bạn thấy đấy, tôi không thể sử dụng được ma thuật. Mặc dù là công chúa nhưng tôi lạ không thể dùng được ma pháp, nên bất chấp những thành tựu về ma thuật học của bản thân, tôi vẫn không thể được chấp nhận làm nữ hoàng do cái cách đất nước này vận hành.
Đơn giản mà nói thì Vương quốc Palettia đã phát triển cùng với ma thuật quá suốt chiều dài lịch sử của nó. Vị vua đầu tiên đã lập một khế ước với các tinh linh và sáng lập nên vương quốc này bằng cách sử dụng những ưu ái của tinh linh mà ông ấy được trao.
Tiếp theo đó, giới quý tộc đã gia nhập với tư cách là những chư hầu của ông, và rồi Vương quốc Palettia đã được thành lập. Vậy nên việc sử dụng được ma thuật là điều tất yếu với tất cả những thành viên hoàng tộc—nhưng tôi thì hoàn toàn không thể dùng được nó.”
Việc tôi không thể sử dụng ma thuật đã khiến cho toàn thể mọi người đều bối rối. Nên tôi đã quyết định rằng, nếu không thể sử dụng được ma thuật thì phải tạo ra một loại ma thuật mà bản thân có thể sử dụng được. Và thế là tôi đã từ bỏ quyền kế vị để tập trung hoàn toàn vào công cuộc nghiên cứu. Tôi cũng nhận ra rằng cố gắng xoay xở cả hai việc một lúc cũng sẽ chỉ tạo ra những mâu thuẫn không cần thiết mà thôi.
Ban đầu cha tôi ra sức phản đối, nhưng rồi khi tôi nài nỉ thì ông ấy cũng đã chịu chấp thuận chuyện đó. Và giờ tôi chỉ còn cái mác là một công chúa, tôi không còn liên can đến bất cứ vấn đề chính trị nào nữa, dẫu thế tôi vẫn được công nhận như là một thành viên của hoàng tộc.
“Nói là như vậy nhưng giờ đây cha tôi lại đang giao cho tôi rất nhiều công việc, và tôi nghĩ rằng bản thân mình đang trở nên nổi tiếng hơn đó.”
“Ồ, quý hóa quá! Giải pháp khác cơ đấy! Ta đã nhận ra rằng, sau những cuộc tẩu thoát lộ liễu của con, ta nên giữ còn trong tầm kiểm soát nhiều hơn, cái thứ con gái nhanh ẩu đoảng lại ngu dốt này!”
“Hử…?”
Việc phụ thân áp đặt những vấn đề chính trị cho tôi với lý do ích kỷ như vậy chẳng phải có hơi thiếu trung thực không?
Tôi thường không thích phàn nàn về vấn đề này, vì nó liên quan đến sở thích của cá nhân tôi, nhưng…À, tôi đã đi lệch hướng rồi. Tốt hơn hết là nên quay trở về chủ đề chính thôi.
“Con muốn truyền bá ma thuật học, nhưng con không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý. Nên con nghĩ rằng sao không biến những nghiên cứu đó thành nỗ lực chung và để Euphyllia nhận hết những thành tựu về mình?”
“...Ta đồng ý. Điều đó hoàn toàn có thể làm lu mờ đi việc Hoàng từ đã hủy bỏ hôn ước với con bé.”
“Người hiểu không? Ồ, còn một điều nữa. Vì không thể sử dụng được ma pháp, nên con cần một người trợ lý có thể—và con nghĩ rằng không ai có thể tốt hơn Euphyllia!”
“...Thật ư?”
“Vâng! Tiểu thư Euphyllia đây là một quý cô đầy tài năng, một con người được tinh linh yêu mến, là người có năng khiếu về ma thuật cao hơn bất cứ ai trong lịch sử! Nói cô ấy là báu vật của Vương quốc Palettia cũng chẳng phải là phóng đại!”
Ở thế giới này, ma thuật được xem là món quà từ các tinh linh. Và Euphyllia được biết đến có thể sử dụng hiệu quả nhiều loại ma thuật.
Thú thật thì tôi mong mỏi chính bản thân mình cũng sở hữu được thứ tài năng như của Euphyllia-lòng tham của tôi lớn tới mức tưởng chừng như có thể chạm vào được. Với hoàn cảnh hiện giờ của tôi, khả năng cao là các nghiên cứu của tôi sẽ không được giới quý tộc đón nhận một cách tích cực.
Sự thiếu sót của tôi cũng có nghĩa là bản thân sẽ không thể nào thuê được một người trợ lý bằng những phương pháp thông thường dù cho có muốn đến mức nào. Nên Euphyllia quả là quá hoàn hảo! Nghe có vẻ hơi độc ác nhưng cũng chính nhờ việc hôn ước đã bị huỷ bỏ mà tôi đã có được cô ấy, đó là lý do không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Sau cùng việc này cũng sẽ có lợi cho chính bản thân Euphyllia nữa!
“...Nó đúng là rất hợp lý. Ta đồng ý với cô,” Công tước Grantz đáp lại.
“Cha thấy chưa?! Vậy ý kiến của người thế nào? Liệu người có chấp thuận không?”
“Anis… Con còn nhớ những gì mà con đã nói với ta khi từ bỏ quyền kế vị không?” Cha tôi khoanh tay cùng một vẻ mặt nghiêm nghị.
Ý cha tôi là gì? Tôi nhanh chóng tìm hiểu ra và đấm mạnh vào lòng bàn tay.
“...À, ngài đáng nhắc đến cái tuyên bố của cô ấy ư?” Công tước Grantz cũng biết đến chuyện đó, và vì lí do gì đó, ông ấy phát ra một tiếng thở dài.
Ánh mắt của Euphyllia hoang mang đảo qua lại giữa hai người đàn ông. “Thưa cha. Ưm… Người đang nói về cái gì vậy?”
“...Khi mà công chúa Anisphia thông báo về việc sẽ từ bỏ quyền kế vị, cô ấy nói rằng, ‘Con không hề muốn lấy bất cứ tên đàn ông nào. Nếu phải yêu ai đó, thì người con yêu sẽ là một cô gái.’”
Sau khi nghe được những lời đó từ cha mình, Euphyllia quay sang nhìn tôi với đôi mắt mở to.
Ánh mắt đó có chút xa cách… Nhưng đúng là vậy. Hồi đó tôi thực sự nghiêm túc.
“Ý con là, con không hề muốn kết hôn và sinh em bé.”
“Con ngu kiaaaaaaaaaaaaaa!” Cha hét lên và dùng tay bóp đầu tôi .
“Aaaaa! Đau! Đau đó phụ vương! Thả con ra đi!”
Cha hét lên, túm lấy tôi khi những ngón tay của ông bấu vào mặt tôi. Tiếp theo ông ấy nhấc tôi lên đến mức chân tôi còn không thể chạm vào mặt đất! Dừng lại đi—nó rất đau đấy!
“Mày đang cho rằng cái vị trí hoàng tộc cùng với trách nhiệm của mày không khác gì rác để mày đạp dưới chân à…!”
“Auch! N-nhưng…! Nhưng nếu người để con thừa kế ngai vàng… Ý con là, con thậm chí còn không thể sử dụng được ma thuật…! Người đừng có giữ khư khư cái suy nghĩ lại hậu đó nữa đi…! C—Con không sai!’
“Mày lầm to rồi, con ngu này! Ma thuật học của mày rất có giá trị nên ta sẽ trợ cấp cho nó, nhưng điều gì khiến mày nghĩ bản thân sẽ không bao giờ kết hôn?!”
“Người đã hứa rồi mà! Nếu con có được thành quả, con sẽ không cần! Không bao giờ! Owww! Phụ vương! Nhìn thử vào mặt người xem! Con thậm chí còn không thể nhận ra người nữa rồi…!”
“Nó còn tốt hơn triệu lần so với nỗi đau mà mày đã gây ra cho ta khi đó đấy!”
Cuối cùng thì phụ vương cũng chịu thả tôi ra—a, thì nó giống ném hơn. Chết tiệt, cú đó đau thật đấy. Tôi đã tưởng rằng ông ấy đã định nghiền nát tôi.
Đúng là khi tôi tuyên bố như vậy, tôi thực sự sẽ phải đối mặt với địa ngục của gầm rú và la hét, và tôi cảm thấy có chút hối tiếc dù có hơi muộn màng. Nhưng tôi chỉ nói những gì mình nghĩ, điều gì cần đến sớm hay muộn rồi cũng sẽ đến thôi.. Cho nên là những gì gì tôi đã làm chỉ là ngăn ngừa mọi rủi ro từ trong trứng nước mà thôi.
Và cũng vì thế nên có rất nhiều lời đồn về tôi—cụ thể là tôi có hứng thú với con gái.
Tôi cũng chẳng phủ nhận nó. Đúng là tôi có thích con gái! Nhưng tôi cũng không ghét bỏ gì đàn ông, nhưng khi nói đến mấy thể loại như lãng mạn, hôn ước, hay kết hôn,, tôi không thể tưởng tượng tôi có thể tận hưởng chúng được.
“...Công chúa Anisphia. Tôi có thể hỏi một câu được không?”
“Công tước Grantz? Gì vậy.”
“Cô chỉ muốn Euphyllia làm trợ lý của mình thôi đúng không?” Công tước ghin chặt ánh nhìn của ông vào tôi, ánh mắt kiên định như nhìn thấu tâm can tôi.
“Hừm. Đúng là địa vị cao quý cùng với khả năng về ma thuật quá hữu ích, nhưng thú thật với ngài…”
“...Hử?”
“Euphyllia đúng chuẩn mẫu người mà tôi thích!”
“Con im lặng một tí được không, Anis?!”
“Không!”
“Con lại đang chọc tức ta đấy à…!”
Lần này, tôi trốn ra sau chiếc sofa mà Công tước Grantz đang ngồi nên cha tôi không thế nắm đầu tôi được nữa. Vào lúc đó, ánh mắt tôi bắt gặp Euphyllia, và em ấy lùi lại một chút.
Tôi có hơi sốc một chút. Chà, có lẽ nó là việc không thể tránh được? Ý tôi là, tôi không định phủ nhận những lời đồn đó. Nhưng nếu tôi muốn cho em ấy làm trợ lý của mình thì đây đúng là một trở ngại.
“À, ừm? Nếu em cảm thấy không thoải mái thì chị sẽ không theo đuổi em nữa. Và chị cũng không phải một tên Sở Khanh đâu nên em cũng đừng quá lo lắng. Thú thực thì có vô vàn lý do mà chị muốn kết thân với Euphyllia.”
“… Với em?”
“Ý chị là thậm chí chưa bao giờ chị có nổi một buổi tiệc trà cùng em, tất cả chỉ vì em là hôn thê của Allie! Thành thật mà nói, tình hình hiện tại không quá tốt, nhưng chị vẫn rất hoan nghênh em! Em cũng nghĩ nó là một thảm hoạ phải không? Vậy sao không tới và cùng chị nghiên cứu về ma thuật học nhỉ?”
"...Vì hoàn cảnh hiện giờ quá tiện cho chị?” Khoé môi em ấy nhếch lên khá tự ti và rồi đảo mắt đi chỗ khác.
Tất nhiên là tôi có thể hiểu được em ấy đang buồn bã đến thế nào khi mà hôn ước của em ấy đột nhiên bị huỷ bỏ.
"Đúng vậy, nhưng còn nhiều hơn thế nữa."
"...?"
"Em hoàn toàn có thể thoải mái tham gia cùng chị dù với bất cứ lý do nào đi nữa, Euphyllia. Em đang bị tổn thương, và giờ đây chị muốn giúp em. Em hoàn toàn có thể bỏ ngoài tai tất cả những lời, hoặc cũng có thể tin rằng chị có bất kỳ lý do nào khác. Chị không phiền đâu.”
Đôi mắt Euphyllia mở to. Tôi với tới và nhẹ nhàng chạm vào má em ấy, sau đó quay đầu em ấy về hướng tôi. Với khoảng cách gần như thế này tôi có thể dám chắc rằng vẻ đẹp của em ấy hoàn toàn là thật.
Những lúc tôi quan sát từ xa, em ấy luôn nở một nụ cười hoàn hảo như một bức tranh tố nữ hoặc là trưng ra một vẻ mặt vô cảm. Nhưng giờ đây em ấy không thể che giấu được cảm xúc của mình nữa, đôi mắt ánh lên vẻ đầy lo lắng và bối rối.
"Nếu em không tin chị, thì chị cũng sẽ không có mời em về làm việc cho mình nữa. Nếu đó là ý muốn của em thì chị cũng không ngăn cản. Nhưng chỉ cần vào một ngày nào đó em thay đổi ý định của mình cũng đã là quá đủ rồi.” Tôi xoa đầu Euphyllia, hy vọng rằng có thể giảm bớt phần nào gánh nặng cùng với nỗi đau mà em ấy đang phải gánh chịu. “Em có thể thay đổi ý định sau cũng được. Vậy nên chị hy vọng em sẽ tham gia cùng với chị."
Euphyllia nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác, tựa như một đứa trẻ lạc lối không biết phải làm gì.
"Euphyllia?" Công tước Grantz cất tiếng, nhìn thẳng vào mắt con gái mình. Hai người họ đang cùng ngồi trên một chiếc sô pha nhưng lại ở hai đầu ghế. Khuôn mặt em ấy tựa như đang đeo lên một chiếc mặt nạ vô cảm vậy. Chú ấy thở ra từ từ. ”… Ta xin lỗi.”
Tôi nhướn lông mày lên một cách kinh ngạc giống hệt cha tôi khi nghe được lời xin lỗi bất ngờ đó.
Nhưng người ngạc nhiên nhất ở đây có lẽ là Euphyllia. Em ấy ngước mặt lên nhìn cha mình với vẻ mặt không thể tin được. “Cha?”
"Euphyllia. Được mọi người kỳ vọng sẽ là hoàng hậu kế nhiệm, con đã làm hết sức mình để không làm nhục mặt gia tộc Magenta rồi. Nhưng ta cho rằng chính ta nên hỏi con câu này.” Ông rất từ tốn, như thể đang chọn từ ngữ một cách cẩn thận, Công tước Grantz bắt đầu bày tỏ suy nghĩ của mình.
Giờ đây tôi thấy ông ấy giống một người cha vụng về hơn là một công tước cao quý. Sự thông thái bình thường giờ đã biến mất khi ông ấy tiếp tục với một vẻ tiếc nuối. “Ta cứ cho rằng nếu con đang muốn đáp ứng lại mong muốn của ta, thì việc thúc đẩy con đi theo con đường đó là một điều đúng đắn. Là một người cha nghiêm khắc, ta đã từng cho rằng đối xử với con như người mang tên Magenta trong tương lai mới là điều đúng đắn."
"... Ch-cha đang nói gì thế?!"
"Ta… Ta cảm thấy rằng mình đã phạm phải một sai lầm quá nghiêm trọng."
Euphyllia rướn người về phía trước, lắc đầu với vẻ không thể tin nổi. Ánh mắt em ấy thoáng chút e ngại—thậm chí là có chút sợ hãi. "Nhờ có sự khắt khe của cha mới có con của ngày hôm nay! Con rất trân trọng nó! Con không hề hối hận chút nào! Con chỉ là một con ngốc! Và người chắc chắn không hề sai, thưa phụ thân! Tất cả là lỗi của con! Con quá ngu ngốc, không hề xứng đáng để trở thành hoàng hậu. Con đã kéo thanh danh của gia tộc mình xuống một vũng bùn!”
"Con gái ta không ngốc.” công tước phủ nhận.
Chỉ với một câu đơn giản cùng với sự phủ nhận kiên quyết của mình, Công tước Grantz đã cắt đi những giọt lệ của Euphyllia. Họ đã đưa tôi về lại với thực tại, nhưng quan trọng hơn, em ấy rõ ràng hoàn toàn sốc, cơ thể em ấy run rẩy trước khẳng định của cha mình. Miệng em ấy khẽ mở ra nhưng rồi ngay lập tức mím chặt lại như thể em ấy muốn bày tỏ gì đó nhưng không thể nói nên lời.
Công tước nhìn thẳng vào cô con gái đang không nói nên lời và tiếp tục. “Con đã vượt qua sự kỳ vọng của ta… Bây giờ ta tự hỏi liệu bản thân mình đã dập tắt đi tham vọng của cá nhân con chưa. Nếu câu trả lời là có thì ta đúng là một kẻ tồi tệ.”
Với phẩm giá bình thường của Công tước Grantz, điều này thực sự là một chuyện không thể tin được. Thật khó để tưởng tượng ra được rằng một thành viên quý tộc lỗi lạc của vương quốc vừa thừa nhận điều đó. Và tất cả những lời nói đó đều là cảm xúc thật của ông ấy.
Nhưng Euphyllia thì không thể chấp nhận nó dễ dàng thế được. “Người đang nói gì vậy…?” Giọng em ấy cất lên đầy đau đớn. “Hãy dừng lại đi, thưa phụ thân. Đừng có nói thêm gì nữa, xin người. Con sẽ không biết phải làm gì nếu người cứ tiếp tục đâu!”
"Đúng thế. Một người không hề biết rằng. Khi nào con đối mặt với những thách thức như vậy, hãy kêu gọi sự giúp đỡ.”
Vẻ mặt của Công tước Grantz chùn lại. Mặc dù chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ, nhưng nụ cười của ông ấy đủ để phản bội lại sự kinh ngạc. Ông ấy với tới rồi xoa đầu cô con gái của mình.
Euphyllia kinh ngạc ngước nhìn ông.
"Con vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, Euphie à.” Công tước tiếp tục xoa đầu cô với một bàn tay dù có hơi lạ lẫm nhưng lại đầy sự quan tâm đến lạ. Giờ đây họ giống hệt một cặp cha con bình thường. “Ta đã ngăn chặn sự phát triển của trái tim con. Ta chưa bao giờ dạy con con đau buồn khi cảm thấy buồn, đau khi con bị thương. Mặc dù đã lớn nhưng ta vẫn cứ hành động như thể con chỉ là một đứa bé. Tất cả những gì ta dạy con chỉ là tạo ra một bức bình phong hoàn hảo.”
Mặt Euphyllia hoàn toàn biến dạng trước những lời nói phát ra từ cha cô, nó trở thành một biểu cảm không thể diễn tả nổi, dường như vừa chứa đầy nước mắt, vừa vô vọng che giấu đi sự tức giận.
"Làm ơn hãy dừng lại đi, thưa phụ thân. Đừng tự chê bai chính mình vì con nữa…! Nếu có người đáng trách ở đây, thì đó phải là con! Con đúng là một kẻ thất bại!”
Tiếng khóc đau đớn của Euphyllia là mình chứng rõ nhất cho tình yêu của cô với cha mình khi em ấy khẳng định bản thân mình sai.
Tuy nhiên, nụ cười của cha cô càng cay đắng khi đáp lại lời khẩn cầu của cô. “Nếu con thất bại, thì ta cũng thế—dưới tư cách một người cha và cũng là một người đàn ông. Ta có kỳ vọng rất lớn về con, như là một người lãnh đạo tương lai của đất nước. Nhưng đồng thời ta cũng đã quá nghiêm khắc. Ta kỷ luật bản thân mình rằng hãy bỏ qua những nỗi đau khổ của con, mặc kệ những khó khăn mà con phải đương đầu. Ta đã mặc giáp cho con, nhưng lại thất bại trong việc củng cố cơ thể bên trong. Thật đáng hổ thẹn.”
"Phụ thân…!"
Euphyllia lắc đầu phủ nhận, những giọt nước mắt lăn dài trên má khi cô gạt tay cha mình.
Công tước Grantz vẫn lau nước mắt cho cô; đó thực là một quá đỗi mong manh.
"Ta tha lỗi cho con. Thậm chí nếu đức vua có muốn hôn ước đó phải được tiến hành. Ta vẫn sẽ huỷ bỏ nó nếu đó là điều con mong muốn.”
"...!"
"Hãy nói cho ta nghe, Euphie, nếu con không muốn trở thành hoàng hậu…"
Euphyllia trở nên căng thẳng, cắn chặt môi. Trước khi tự làm bản thân chảy máu, em ấy từ từ thả ra, như thể những sợi chỉ nâng đỡ em ấy cuối cùng cũng đã đứt. Em ấy che mặt lại bằng đôi tay mình. “…Con xin lỗi, thưa cha. Con không muốn làm chuyện này nữa đâu…”
Hơi thở em ấy đứt quãng, từ ngữ lủng củng rất khó nghe. Em ấy nói như thể bản thân sắp sửa khóc lần nữa.
Công tước Grantz lặng lẽ gật đầu. "Ta hiểu rồi… Tốt lắm. Cảm ơn con đã nói cho ta nghe."
"...Vâng. Lẽ ra con nên dựa dẫm vào người nhiều hơn, thưa cha. Con đã nghĩ rằng mình cần phải tự lập để trở thành hoàng hậu kế nhiệm. Con đã không thể dựa dẫm vào cha mẹ…"
"Thật tốt khi con nhận ra điều đó, Euphie. Nhưng một quý tộc khôn ngoan cần biết khi nào nên kêu gọi những người xung quanh.”
"...Vâng." Euphyllia gật đầu với ông.
Công tước dường như đã an tâm hơn rồi. Ông đặt tay lên vai con gái trước khi tiếp tục. “Euphie. Ta nghĩ con nên để công chúa Anisphia dẫn đường cho mình. Nhưng dĩ nhiên quyết định vẫn nằm ở con.”
"Huh…?"
"Con chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều ánh nhìn sau những gì đã xảy ra. Không khó để tưởng tượng nó sẽ xảy ra như thế nào.”
Ngay lúc này đây, gần như chắc chắn sẽ có một cuộc hỗn loạn diễn ra nếu Euphyllia xuất hiện trước công chúng. Tốt hơn hết, em ấy nên là mục tiêu của những sự nghi vấn; tệ hơn nữa, là sự vu khống. Chuyện này là một vụ bê bối khổng lồ, và lựa chọn tốt nhất là im lặng.
"... Nhưng tại sao con lại nên nên về dưới trướng công chúa Anisphia ạ??” Euphyllia hỏi với một khuôn mặt chứa đầy sự mệt mỏi.
Công tước Grantz mím chặt môi lại. Ông ấy quay sang nhìn tôi trong một khoảnh khắc rồi tiếp tục. “Chắc hẳn con đã biết rằng công chúa Anisphia sống trong một khu ly cung nằm ở cung điện hoàng gia nhỉ. Nó khó bắt gặp hơn là ở nhà chúng ta. Trên hết là nó nằm trong khuôn viên cung điện. Nếu có chuyện gì không ổn xảy ra, ta có thể đến và giúp đỡ con, và nó sẽ là một con đường lui rất phù hợp cho con lúc này. Tiếp đó tất nhiên là có cả lời đề nghị của công chúa nữa. Ta không nghĩ nó là một ý kiến tồi.”
"Phụ thân…"
"Con đã làm việc chăm chỉ và cố gắng hết sức rồi. Bây giờ không phải là lúc để làm con gái của một công tước hay là một hoàng hậu kế nhiệm, hãy là chính mình. Công chúa Anisphia sẽ chăm sóc cho con.”
"À, con đoán điều đó là đúng…"
Tôi muốn Euphyllia là vì những phẩm chất của em ấy. Công tước Grantz chắc hẳn đã nghe thấy khi tôi lẩm bẩm một mình, khi ông ấy gật đầu thay cho con mình.
Giờ đây ông ấy là một người cha, người luôn muốn những điều tốt nhất sẽ đến với con gái mình.
"Hãy dành một chút thời gian để ngẫm nghĩ mình muốn làm gì với cuộc đời của bản thân đi, Euphie.”
"Nhưng chẳng phải điều đó sẽ gây ra vấn đề cho gia tộc sao…?"
"Ta sẽ không để những thứ như thế ảnh hưởng tới bản thân và gia tộc đâu. Con tin ta chứ?” Công tước quay trở lại với vẻ mặt quý tộc thường ngày.
Euphyllia nín thở một thoáng trước khi thở ra và gật đầu. "...Tất nhiên là con có."
"Vậy thì, từ giờ trở đi những điều con làm đều hãy dựa trên cảm xúc của chính mình… Ta sẽ thật sai trái khi yêu cầu con quyết định nó ngay lúc này.”
Rời mắt khỏi con gái mình, công tước nhìn thẳng vào tôi. “Trong bất kỳ tình huống nào, chúng ta sẽ đi đến tận cùng của vấn đề. Nhưng trong lúc đó, ta không muốn bất cứ sự can thiệp không cần thiết nào. Nên là công chúa Anisphia, người có thể chăm sóc con gái ta trong một khoảng thời gian được không? Euphie, con có thể dành khoảng thời gian này để suy nghĩ về việc có nên chấp nhận lời đề nghị của chị ấy không.”
"Dạ vâng! Cháu rất hạnh phúc về điều đó!” Tôi đáp lại cùng với sự vui sướng tột độ tới mức tôi nhảy cẫng lên không trung. Huzzzzah!
Mặt khác, cha tôi có vẻ như lại bị đau đầu lần nữa. “…Anis. Làm ơn đừng làm gì ngu ngốc nữa.”
"Người thực sự thô lỗ đấy, phụ vương!" Tôi phản đối.
“Sao mà bằng con được!” Ông ấy lẩm bẩm, rũ vai xuống vì kiệt sức.
Sao ông ấy lại hành động như thế?
Euphyllia không có vẻ gì sẽ từ chối lời đề nghị của phụ thân, nhưng em ấy quay sang nhìn tôi với vẻ mặt. lo lắng
Tôi mỉm cười đáp lại em ấy, đưa tay ra. “Mặc dù chúng ta chỉ có thể ở bên trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng chị rất vui khi có Euphyllia.”
"...Vâng, công chúa Anisphia."
"Hãy gọi chị là Anis. Và chị có thể gọi em là Euphie không?"
"Huh? E-em không phiền đâu…"
"Yay! Rất vui được gặp em, Euphie!"
Tôi nắm chặt tay em ấy giơ lên rồi hạ xuống, cười rạng rỡ với sự hạnh phúc. Còn Euphie thì cũng cười thầm, mặc dù ánh mắt em ấy có vẻ vẫn còn hơi hoang mang.
Tôi hy vọng một ngày nào đó bản thân mình có thể nhìn thấy em ấy cười thật tươi từ tận đáy long.
***
"...Cậu có chắc về điều này không, Grantz?" Tôi hỏi, sau khi Anis và Euphyllia đã rời đi.
Grantz lặng im trong thoáng chốc, nhìn về phía cửa sổ. “Đây là điều tốt nhất có thể rồi. Sau khi hôn ước bị huỷ bỏ, Euphie không nên xuất hiện trước công chúng trong một khoảng thời gian.”
"Cậu nghĩ điều này là tốt nhất ư? Anis con tôi? Cậu có chắc chắn về điều đó không?"
"Con gái cậu không đáng tin ư?"
Đúng vậy, tôi gần như đã thốt lên câu đó nhưng đã kịp bịt miệng lại. Thực tế, những ý tưởng mới lạ của Anis đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Bất chấp cách tiếp cận độc đáo của mình, hay là những sai sót của bản thân, con bé vẫn có những phẩm chất của riêng mình. Tuy nhiên với những hành vi thường ngày của nó, tôi không thể thoải mái thừa nhận việc kia được.
Tôi thấy rõ sự căng thẳng trên trán của bản thân và cố gắng thư giãn, tôi thở dài thườn thượt trong khi vuốt lông mày.
"Đó cũng là một cách phòng ngừa khá tốt, trong trường hợp ai đó muốn tấn công Euphie.”
"Grantz?!"
"Nó hoàn toàn có khả năng mà. Nên việc để con bé ở cùng với công chúa Anisphia là hoàn toàn hợp lý."
"Cậu đang nói gì vậy?"
Trong một tíc tắc ngắn ngủi, tôi hốt hoảng nhìn lại, thậm chí không thể đoán được cậu ấy đang ám chỉ điều gì.
Grantz cũng quay sang nhìn tôi, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau. “Tùy thuộc vào những gì sẽ xảy ra tiếp theo, Hoàng tử Algard hoàn toàn có thể bị phế truất.”
"...Chắc chắn là không?" Tôi lẩm bẩm.
Không khó để hình dung ra Grantz đang nghĩ gì. Nhưng đó có vẻ là một lời đề nghị kỳ lạ đến nỗi tôi phải từ chối.
Cho dù tôi rất kinh ngạc, nhưng ánh mặt của Grantz rất kiên định, mắt cậu ấy ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt. Cậu ấy rất kiên định với cách giải quyết đó.
"Tớ sẽ tự hành động nếu cần thiết, Orphans. Kể cả khi công chúa Anisphia từ chối," cậu ta thẳng thắn tuyên bố.
Cuối cùng cũng có thể đáp lại, tôi nhăn mặt đầy cay đắng.
Nếu những gì cậu ấy tưởng tượng thành sự thật, không biết đứa con gái tinh nghịch của tôi sẽ phản ứng như nào nhỉ? Nó đã quá đủ để có thể hình dung rồi.
"...Con bé sẽ khóc. Và kháng cự."
"Đó là vì sao ta nên bắt đầu dẫn dụ con bé từ bây giờ. Để dần dần đưa con bé vào tròng, có thể nói như vậy."
"Ý cậu là đối xử với con bé như là một con quái vật?"
"Hoặc là thần thú, có lẽ thế."
"Thế thì khác gì nhau?"
Con bé vẫn là công chúa, nhưng tôi cũng vẫn đồng ý với Grantz.
Sau vài cuộc tranh luận gay gắt với người bạn tốt của mình, tôi cuối cùng cũng đã có thể thư giãn. Đây quả là một vấn đề rắc rối đã được tôi chú ý đến nhưng lại không thể tự mình giải quyết được. Tùy thuộc vào kết quả, có khả năng những kỳ vọng của Grantz sẽ trở thành hiện thực.
Không khó để có thể tưởng tượng về việc Anis sẽ chấp nhận một việc như vậy. Thay đổi thứ tự kế vị, bắt em trai nó phải từ chức—điều đó sẽ có ích lợi gì cho con bé? Chỉ cần nghĩ về nó thôi mà tâm trạng tôi lại tệ đi lần nữa rồi.
Grantz có vẻ cũng đã đoán được những gì tôi đang nghĩ tới. Tuy nhiên cậu ấy vẫn có vẻ khá hứng thú.
"Đó sẽ là một cảnh tượng đáng mong đợi đấy—Công chúa Anisphia sẽ trị vị vương quốc vơi tư cách là đương kim nữ hoàng.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage