Masato ra khỏi phòng tắm nước nóng và đi đến phòng thay đồ.
Tại đó cậu đã phát hiện… một thứ mà khả năng cao đã được trưởng lão để lại. Một thứ hấp dẫn nhưng nguy hiểm
“…’Sữa Maman’ ư…?!”
Khoan, chờ chút. Không được hiểu lầm. Đây chỉ là một loại thức uống sau khi tắm cổ điển, một chai sữa lạnh tuyệt vời. Bởi vì nó được sản xuất tại Làng Maman nên mới có cái tên như thế thôi.
Uống sữa Maman?
“AAAA! Không phải! Nó không phải gì bậy bạ cả! Chỉ là sữa giúp phát triển cơ thể khoẻ mạnh thôi mà!”
Masato đặt tay lên hông và nốc sạch chai sữa. Ựcccccccc! Ngon thật.
“Masato, cậu đang ở trong đó nhỉ? Ra đây nói vài câu được không?”
Giọng của Wise đã phát ra từ bên kia cánh cửa phòng thay đồ.
“V-Vâng ạ… Đúng là em ở trong đây…. Bộ chi đã đổi ý muốn trừng phạt rồi sao? Nếu vậy thì cùng lắm cho em thay đồ xong đã.. Em… không muốn mình trần chuồng khi bị thổi bay đâu chị…”
“Cái gì mà chị em ở đây? Không phải về vụ đó đâu. Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi.”
“V-Vậy hả…?”
Có thể đây chỉ là một mưu đồ để làm cậu mất cảnh giác trước khi đánh bay cậu ấy vào trong khu rừng. Masato quyết định là trước mắt cứ mặc đồ cho thật nhanh. Cậu mặc vào chiếc quần lót in hình gấu bông mà Porta đã may cho mình cùng với chiếc áo sơ mi.
Trong khi Masato đang thay đồ, Wise đã thận trọng lựa lời muốn nói.
“Chuyện là… Tôi muốn đi… đi ra ngoài đây một chút.”
“Hả? ĐI? Đi đâu cơ?”
“Đi đâu á…? À thì, chắc vào trong khu rừng. Kiểu đi dạo vòng vòng chút đấy thôi?”
“Rảnh lắm hả? Chúng ta sắp chuẩn bị đi đánh trùm, vậy mà cô lại muốn đi dạo? Vào trong rừng? Mặc dù trời đã đen thui thùi lùi? Vậy thì nguy hiểm lắm đó. Bên trong đó có quái. Cô không nên đi một mình đâu.”
“À ha, cũng phải… Hừ… Vậy cậu đi cùng tôi được chứ?”
“Hảảảả? Tại sao lại lôi tôi theo?”
Cậu lỡ buộc miệng nói trước khi kịp suy nghĩ.
Wise sau đó đã im lặng một hồi, như đang suy nghĩ. Cuối cùng cô đã nói khẽ: “…Ừm, vậy thôi. Chào nhé.”
“Hả? Khoan, gì cơ? Cô đang cư xử lạ lắm đó. Này…”
Masato vội vàng mặc quần áo vào và mở cửa ra, nhưng cô ấy đã đi mất.
Cậu nhìn về phía khu rừng và nhìn thấy một cái bóng màu đó đỏ đang dần biến mất. Chắc hẳn Wise đang đi vào khu rừng. Cô ấy định đi dạo thật sao? Và còn đi thẳng vào bụi cây, chứ không theo con đường nào cả?
“Rõ ràng có chuyện gì đó bất thường mà… Mình có nên đi theo nhỏ đó không? Khoan—mình có cần phải đứng đây suy nghĩ không? Thiệt tình.”
Masato nắm lấy thanh Firmamento đang dựa vào tường và lao ra khỏi phòng thay đồ.
Tuy nhiên, có vẻ cậu đã quá sơ suất khi một mực đuổi theo cô ấy.
“Chết thật… Mình lẽ ra phải đem theo cái gì để chiếu sáng chứ… Hỏng rồi…”
Khu rừng vốn đã nổi danh dễ lạc đường, vậy mà giờ cậu còn không thể nhìn thấy dưới chân mình có gì. Masato đành loạng choạng tiến về trước. Tuy vấp vào rễ cây, mặt dính đầy lưới mạng nhện, nhưng cậu vẫn tiếp tục tìm cho ra Wise.
“Có khi con nhỏ đó đã lạc đường… Và giờ mình cũng vậy… Nhỏ mù dẫn đường cho thằng…. Thiệt hết nói nổi… Nààààyyy, Wise ơiii! Có đó không? Trả lời tôi đi! Làm ơn làm phước ở gần đây đi mà…”
Cậu nhặt lên một cây gậy và dùng nó để dò mặt đất bên dưới chân, miệng vẫn không ngừng gọi tên Wise trong khi tiến tới trước.
“Ẹ! Xung quanh toàn rận gỗ!”
Wise không thể nào ở chỗ này được! Nhưng dù có tìm đường nào thì cậu cũng không thấy Wise. THời gian trôi qua vô ích.
Sau một hồi, Masato bỏ cuộc và ngước nhìn lên bầu trời. Ánh trăng đang lấp ló trên bầu trời đêm trong vắt, băng qua những cành cây trên cao.
Bất chợt một cái bóng bay vụt qua.
“Hửm? Có gì đó trên kia! Là quái vật ư? Khoan… hả…”
Cậu đang nhìn chằm chằm vào đế của một đôi giày. Cậu đã nhìn thấy đôi giày đó đâu rồi. Chúng một lần nữa lẳng lặng đáp xuống ngay đúng mặt Masato, đập đầu cậu ta vào mặt đất.
Chỉ có duy nhất một người dám làm chuyện này với cậu.
“Haiz… Gì nữa đây? Đang trả thù vụ khi nãy à? Chẳng phải chúng ta đã bỏ qua rồi sao?”
“Đây đâu phải trả thù. Chỉ là đang đáp cánh thôi. Tại cậu đứng ngay chỗ tôi định bay xuống mà.”
“Cái con nhỏ này…”
Wise bước khỏi khuôn mặt Masato và đứng sang một bên, chiếc váy phấp phới theo gió.
“…Hề, mai sẽ là màu hồng ư?”
“Vừa nói gì hả?”
“Đâu có.”
Trong khi Masato còn đang nhìn thấu toàn cảnh nội y ngày mai, Wise lắc đầu nhìn cậu.
“Cậu ra đây để làm gì?”
“Tôi cũng rất muốn hỏi câu đó. Làm gì mà ở tuốt trên kia vậy hả? Hừm…”
Nói đoạn, cậu chợt nhớ ra Shiraaase đã thì thầm gì với Wise và cách cô ấy ứng xử khi nghe thấy mối hiểm hoạ đang ập tới Làng Maman. Cậu đã có đầy đủ bằng chứng cần thiết để giải thích mọi chuyện. Masato tự tin rằng giả thuyết của mình là chính xác.
Nhưng để bảo đảm cho chắc ăn…
“Này, Wise… Tôi cũng đoán được sơ sơ sự tình rồi… nhưng chắc rằng cô sẽ không muốn nói gì về mối quan hệ giữa cô và Nữ hoàng Bóng Đêm nhỉ?”
“Đúng đó. Thà không nói thì tốt hơn. Như vậy thì cậu sẽ không phải nhân nhượng trong trận đấu.”
“Theo tôi thấy thì có biết hay không cũng sẽ không ảnh hưởng gì đâu…”
“Rồi sao? Cậu muốn tôi phải tự thừa nhận rằng cái người phụ nữ đang uy hiếp ngôi làng, đòi giao nộp thanh niên sáu múi ấy có quan hệ máu mũi với tôi mới được ư? Mới nghĩ đến bà ta thôi là ta đã tức ói máu. Có khi còn khóc ra máu nữa!”
Wise lườm cậu với ánh mắt hình viên đạn. Nhìn mắt cô ấy đang đỏ thật. Đỏ kiểu máu sẽ ra tràn ra bất cứ lúc nào. Đáng sợ quá.
“À, ờ. Tôi hiểu mà. Tôi sẽ không hỏi thêm gì đâu.”
“Ừ. Tốt đó. Cảm ơn.”
Wise vỗ vào vai cậu. Cái cách bày tỏ lòng biết ơn này chẳng bình thường chút nào, nhưng dù gì Masato cũng thích thế hơn nên đành tạm chấp nhận.
“Vậy cô định âm thầm gặp mặt bà ta và cố thuyết phục bà ta thôi chuyện hiến tế nhỉ? Tôi nói có đúng không?”
“Ừ. Thì cũng đâu thể ngồi không được. Chuyện này đâu phải không liên quan gì đến tôi.”
“Nhưng cô bắt đầu thấy hơi bất an, nên đã muốn tôi đi cùng để động viên tinh thần.”
“Hả? Không phải vậy! Tôi đâu muốn cậu đi cùng vì bất an hay gì. Không có bất an chút nào! Một chút cũng không! Cậu nghĩ mình là ai hả? Cậu có muốn tôi niệm phép tử thần liên tiếp lên người mình không?!”
Ngay cả trong bóng tối, cậu cũng có thể cảm thấy Wise đã đỏ lựng cả mặt từ những câu chối bỏ liên thanh, nên cậu đành phải tin lời cô ấy.
“Không bấn loạn, lo lắng chút nào! Tôi chỉ muôn cậu đi cùng là để, ngộ nhỡ có trường hợp bất đắc dĩ thôi!”
“Trường hợp bất đắc dĩ…?”
“Thì có khi bà ta không chịu nghe lý lẽ! Rất có thể bà ta sẽ tấn công ngay khi thấy mặt tôi! Tính cách bả lúc nào chẳng vậy! Và nếu cuối cùng vẫn phải đánh nhau thì chúng ta sẽ phải đánh bà ấy ba lần liên tục nếu muốn gây sát thương. Vậy nên chúng ta cần combo mà chỉ có tôi và cậu mới có thể thực hiện được. Đó là cách duy nhất để phá vỡ sức phòng thành vô đối của bả!”
“Cũng phải. Cô sẽ cần tôi—hoặc nói đúng hơn là nhẫn của tôi.”
“Ừm. Chính nó!”
Cả hai người đều lấy Nhẫn Aderire của mình ra. Wise đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út bên tay phải.
“Cậu nữa.”
“Ừ-Ừm…”
Masato cũng bắt chước theo cô. Cậu không có ẩn ý sâu xa nào cả.
Bất thình lình, một suy nghĩ nảy ra trong đầu Masato.
“Nếu chúng ta phải chiến đấu thì chẳng phải hoả lực của mẹ tôi sẽ có ích hơn sao? Cậu có chắc là không muốn gọi mẹ tôi đến không?”
“Đừng. Tôi nhất định không muốn Mamako đi cùng đâu.”
“Tại sao vậy?”
“Mẹ cậu chắc chắn sẽ rất có ích trong chiến đấu, nhưng cái viễn tưởng để người mẹ hết thuốc chữa của tôi ở cùng môt chỗ với người mẹ trẻ trung và xinh đẹp hơn của cậu… điểm khác biệt giữa hai gia đình sẽ đập vào mắt rõ như in, và tôi thực sự không muốn thấy thế tí nào, hiểu chưa hả? Nếu không hiểu thì tự tìm cách hiểu!”
Cô ấy lại trợn mắt nhìn cậu, ánh mắt lại đỏ rực.
“Ừ-Ừm, tôi hiểu mà!”
Cậu đã rất may mắn mắn khi có được một người mẹ như Mamako, có cãi ngược lại thi cũng chỉ phản tác dụng mà thôi. Cậu phải chấp thuận ý nguyện của cô ấy.
“Nghĩa là hai chúng ta sẽ phải tự giải quyết chuyện này. Mục tiêu đầu tiên sẽ là dùng lý lẽ thuyết phục. Nếu thất bại thì ta sẽ chiến đấu. Kiểu vậy hả?”
“Vậy đó. Nhưng trước khi ta gặp bà già ngu ngốc ấy, thì chúng ta nên kiểm tra trước xem mình phối hợp có ăn ý chưa… A, vừa đúng lúc.”
Có một vài cái bóng đang lua qua những tán cây. Khu rừng này chứa đầy quái vật. Dù có đánh bại con trùm thì số quái phụ cũng sẽ không tan biến. Chúng đều đang hăng say chuẩn bị tấn công hai nhà thám hiểm bọn họ.
“Tôi có cần phải giải thích cách phối hợp không?”
“Không cần đâu. Tôi cũng hiểu sơ rồi.”
“Hay, vật chiến nào! Hạ nó trước đi!”
“Rõ! Đầu tiên… tôi sẽ đỡ đòn này!!”
Một sói, một nai và một gấu—một đàn thú dữ với cặp mắt loé sáng đã chạy bổ về phía bọn họ, và Masato có vai trò phải cản đường bọn chúng.
Masato nhảy ra trước mặt bọn thú, dụ quái lên người cậu. Cậu giơ cánh tay trái ra và triển khai một lớp khiên chắn có sẵn bên trong áo khoác bọc thép của mình. Đòn đầu tiên của mọi kẻ địch đều bị đánh bật.
“Hự! Nhưng mình đã giữ vững hàng phòng thủ! Giờ là…”
Masato thừa cơ đẩy lùi kẻ địch bằng lớp khiên mà rút ra thanh kiếm Firmamento.
Con sói đang ở gần nhất, nên cậu đã nhắm vào nó chém xuống.
Ngay sau đó…
“Wise! Combo nào!”
“Cast Cancel! Bomba Fiamma! Và! Bomba Fiamma!”
Hai vụ nổ liền kề nhau đã thiêu rụi hết lũ quái vật. Một chiến thắng áp đảo!
“Tốt quá!”
“Đến lúc thu thập rồi!”
Cả hai người họ lăng quăng khắp nơi thu nhập ngọc quý. Dù sao thì ưu tiên hàng đầu vẫn là kiếm tiền.
Tóm lại, tuyệt chiêu combo của họ đã có hiệu quả.
“Masato xài khiên cũng không tệ. Giúp chiến đấu dễ hơn nhiều. Có vẻ chúng ta phối hợp ăn ý đấy.”
“Ừ, mà hồi máu cho tôi cái. Sát thương nhận phải đã vượt qua chỉ số tự hồi phục của chiếc áo giáp.”
“Khi chiến đấu với bà khùng đó, cậu sẽ đỡ hết mọi đòn công kích trong khi tôi tích năng lượng để tung chưởng. Rồi ở lượt sau, cậu sẽ tấn công, tôi sẽ kích hoạt combo và cả hai ta sẽ đánh bẹp bả.”
“Khoan, chờ xíu, chúng ta phải thêm hồi máu vào giữa lượt nữa chứ. Nếu không hồi ngay thì tank đỡ đòn sẽ suy yếu chết mất. Tôi sẽ chết còn nhanh hơn một con thỏ cô đơn, bị bỏ rơi.”
“Thực ra thì thỏ dù có cô đơn lẻ loi cũng không có chết đâu đó.”
“Thiệt hả? Giờ mới biết… Nhưng chuyện đó không quan trọng. Hồi máu tôi coi.”
“Rồi, rồi, đừng có hối. Tới lúc đó chúng ta sẽ tuỳ cơ ứng biến.”
Họ đã thu nhập xong hết các viên ngọc.
“Tôi rất muốn đi gặp bà ta ngay luôn, nhưng mà… phải đi đâu mới được chứ?”
“Đừng lo. Trưởng lão đã đưa cho tôi một tấm bản đồ dẫn tới chỗ hiến tế. Cứ để tôi dẫn đường cho.”
“Ờ, vậy lên đường nào.”
Họ đập tay nhau, và bước vào sâu trong khu rừng. Sâu vào trong bóng đêm.
“…Coi bộ chúng ta sắp tới nơi rồi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Chuẩn bị tinh thần đi.”
Họ thận trọng băng qua các bụi cây, chú ý tránh các con đường mòn lớn.
Họ rẽ nhánh một bụi cây, và tìm thấy một khoảng đất trống với thứ gì đó đang di chuyển bên trong.
Bóng đêm phản chiếu ánh trăng. Một vòng xoáy hắc ám quay cuồng.
“Hả, cái gì thế kia…? Nó đang quằn quại… như lỗ dịch chuyển trong mấy cái game khác tôi đã chơi…”
“Quả thực là lỗ dịch chuyển đấy… Bà ta đang tới đây.”
Vòng xoáy hắc ám đột nhiên quay nhanh hơn, lan toả ra khắp khu vực.
Khi kích cỡ của nó đã ngang bằng một cánh cổng, toàn bộ khu vực này đột nhiên trần ngập mùi hương mãnh liệt của nước hoa. Có vẻ như một thứ gì đó đang hướng tới chỗ bọn họ.
Ngay sau đó, bà ta đã lộ diện.
Một người phụ nữ sở hữu đường cong gợi cảm và làn da rám nắng. Bà mặc trên người một chiếc váy dạ hội lấp lánh, ngực đầy đặn, thon phần eo, và căng tròn ở những điểm quan trọng. Từng cử nhất động đều toát ra một vẻ đẹp khiêu dâm.
Thứ khiến Masato phải chú ý nhất chính là cặp sừng nằm ở hai bên đầu. Chúng gớm ghiếc, vặn vẹo, và rõ ràng không phải là của con người.
Một con quỷ dữ thực sự… Đây chính là Nữ hoàng Bóng Đêm ư?
Cậu biết rằng bà ta là một người mẹ và là một người chơi thử nghiệm phiên bản beta. Nữ hoàng này chắc hẳn đã sử dụng phép thuật để thay đổi hình dạng. Cậu liếc sang nhìn Wise, nhận thấy một chút điểm tương đồng trong cặp mắt, rồi cuối cùng dán mắt mình lại trên nữ hoàng.
Khi đã hoàn toàn bước ra khỏi lỗ dịch chuyển, nữ hoàng chợt búng ngón tay. Năm người đàn ông khoả thân đã bước ra khỏi vòng xoáy hắc ám, và dùng cơ thể mình để lập thành một chiếc ngai vàng. Nữ hoàng cứ thế ngồi xuống ngai vàng làm từ cơ thể người cùng một nụ cười quyến rũ trên môi.
“Hê hê hê. Hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ. Là ngày mà ta đây sẽ có được đứa con trai thứ sáu của mình. Không biết làm gì với nó đây ha? …A, nghĩ ra rồi! Ta sẽ bắt nó uốn cong người ra sau, lấy cơ bụng làm bàn. Cũng được đó chứ nhỉ? Có thể đặt nó ở ngay kế bên tay và sờ cơ bụng mỗi khi nhấc ly rượu lên uống. Hê hê hê! Thật là sung sướng!”
Người phụ nữ cười phá lên, rõ ràng là lòng dạ đang rất khoái chí.
Ừm. Mình nhất định chẳng muốn dính dáng gì đến bà ta.
Masato chỉ biết đứng nhìn chăm chăm cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt, trong khi Wise thì…
“Cái bà mẹ ngu ngốc này… Bà còn có thể chơi ngu đến chừng nào mới bằng lòng đây hả…?”
…đang tức muốn chết thật rồi. Thái dương của cô đã nổi hẳn đường gân như sắp vỡ ra, có thể thấy rõ.
“B-Bình tĩnh lại nào, Wise! Phải thuyết phục trước đã! Trước hết phải nói chuyện bằng lý lẽ mà, nhớ chưa?”
“Lý lẽ lý cùn gì nữa! Có một người mẹ như bả làm tôi muốn ói ra máu! Tôi sẽ giết con mụ đó rồi tự kết liễu đời mình!”
“Đã nói là bình tĩnh lại đi mà! Nếu làm ầm lên như vậy thì bà ta sẽ—”
“Ừm, ta đã phát hiện ra bọn bây.”
““Hự!””
Nữ hoàng đang nhìn về một phía ngẫu nhiên, nhưng trong tay bà đã cầm sẵn một quyển sách ma thuật dày được trang trí lộng lẫy.
Bà ta đang chuẩn bị dùng chiêu.
“Khỉ thật, bà ta đã vào thế tấn công rồi! Thậm chí còn không cho chúng ta cơ hội để nói chuyện!”
“Vậy thì thay đổi kế hoạch! Đầu tiên ta sẽ đánh nhừ xương mụ già đó, rồi sau đó chúng ta sẽ mắng bả, cỡ một tiếng đồng hồ là đủ! Lên nào, Masato!”
“Hết cách rồi. Đành đánh thôi!”
Nhưng ngay khi Masato và Wise đang chuẩn bị nhảy ra thì…
“Tacere.”
…nữ hoàng đã tấn công trước. Với kỹ năng Cast Cancel có sẵn, bà đã phóng câu thần chú ngay lập tức lên người cả hai bọn họ. Nhưng Masato không bị ảnh hưởng gì.
Phép thuật của Wise đã bị niêm phong!
“Vâng, hiểu rồiiiii, chúng ta xong việc ở đây. Có cố gắng, giờ rút lui thôi nào! Thiệt là, mình không chịu nổi nữa…”
“Ê, chờ chút con kia! Cô vô dụng dữ vậy. Chưa gì mà đã đầu hàng rồi là sao?”
“Morte.”
Nhân thời cơ Wise đang nằm ngã tại chỗ vì hờn dỗi, nữ hoàng đã sử dụng một câu phép khác. Một thần chết đã nhào tới chỗ họ, và Wise đã chết trong tích tắc, một cỗ quan tài xuất hiện bao chùm cô.
“Này, này, này, này! Nhẹ tay chút coi! Chết tiệt… coi bộ mình phải một mình giải quyết chuyện này rồi…”
Xem ra đã khôn còn lý do gì để thử bắt chuyện với bà ta. Như Wise đã nói, đầu tiên phải chiến thắng trước rồi mới thử thuyết phục sau. Nếu vậy thì…
Masato bỏ lại những nỗi niềm băn khoăn và dũng cảm nhảy về phía trước, di chuyển tới tầm phạm vị của nữ hoàng chỉ trong một bước tiến. Cậu gầm lên và vung Thiên Đại Thanh Kiếm xuống người bà, lưỡi kiếm vẽ ra một đường sáng phản chiếu dưới ánh trăng.
Nó bắn ra một tia sáng trắng nhắm vào nữ hoàng… nhưng tất cả những gì nó làm được là phá vỡ một lớp màn bóng đêm bao bọc xung quanh người bà. Đòn tấn công vừa rồi đã không gây ra sát thương.
Không những vậy, lớp màn vừa bị tan vỡ đã lập tức tự hồi phục, và khả năng phòng thủ kép của bà ta đã hoàn toàn hoạt động lại.
“Chậc… Thì ra đó là sức phòng thủ liên kích tuyệt đối! Phiền phức thiệt rồi đây!”
“Hê hê hê… Xin lỗi vì ta bất khả chiến bại. Mà mày là ai vậy? Tự nhiên chưa chào hỏi gì hết đã vung kiếm vào người khác thì vô lễ quá đó.”
“Thành thật xin lỗi… Tôi cùng một tổ đội với vị Hiền giả vừa mới chết bên kia. Cô ấy nói là muốn thuyết phục bà, nên tôi đã hiên ngang đồng ý giúp đỡ. Tôi chỉ là một anh hùng bận rộn có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu!”
“À, thế hả…”
Cậu ấy vừa mới mở lời thì ánh mắt nữ hoàng đã nheo lại vì khó chịu.
Cứ như bà ta thấy ghê tởm từ tận đáy lòng.
“Haiz… Quả là ngu hết thuốc chữa. Đã bất tài còn vô dụng.”
“Bà nói ai vô dụng?! Wise đúng là có khuyết điểm, nhưng cô ấy đã thực sự—”
“Đồ ngu.”
Nữ hoàng Bóng Đêm bẻ ngón tay trỏ và búng nó về trước. Ngay tức thì, một sức ép không thể nhìn thấy bằng mắt thường đã nổ ra, đánh bay Masato ra sau một vài bước.
“Khự?! C-Cái gì thế…? Vừa rồi là phép thuật ư? Không giống gì so với…”
“Ta chỉ mới búng một ngón tay. Đơn giản vậy thôi. Hê hê hê... Ahahahahahaha!”
Nữ hoàng hào hùng vẫy tay một cái, và thế là bầu không khí xung quanh bọn họ đã bị bẻ cong, tạo một tiếng gió rít cuồng nộ.
Sức gió từ chỉ một ngón tay cũng đã đủ để thổi bay cậu ấy, vậy mà giờ một sức ép vô hình mạnh hơn gấp nhiều lần đã đánh vào người Masato. Cậu còn không kịp hét lên trong đau đớn thì đã bị đánh ngã vào một thân cây.
Cậu nằm yên tại chỗ, không thể cựa quậy được.
“Khự… C-Cái quái gì thế này?! Đây là… một loại hiệu ứng gây choáng hả?!”
“Chính xác. Mày sẽ không thể cử động trong một khoảng thời gian dài. Đại loại vậy đó… Bản thân ta cũng chỉ được nghe giải thích qua loa, nên ta không nhớ chi tiết cho lắm. Nhưng dù thế nào thì nó cũng rất hữu dụng. Ta chỉ cần… làm thế này.”
Nữ hoàng giơ tay lên, thế là cái lỗ đen quay cuồng ở đằng sau lưng bà ta đã biến dạng thành một khối chóp nón với đỉnh đầu nhắm vào Masato. Nó đang trên đường chuẩn bị bị đâm xuyên thấu cậu ta, không cho phép cậu ta chạy thoát.
Khi đã sẵn sàng thủ tiêu tên anh hùng cho xong chuyện, vị nữ hoàng khinh bỉ lên tiếng.
“Ta phải khen mày có gan to tày trời. Sau suốt bao lâu nay thì giờ mày mới dám xuất hiện trước mặt ta? Bộ mày thực sự nghĩ rằng mày có thể khơi dậy cảm xúc gì trong ta sao? Ngu quá đi. Con nít quả là chỉ biết gây phiền phức… Haiz. Đành vậy. Nếu ta không thích gì đó thì tự ta phải vất bỏ nó. Và bởi vì mày đi cùng con nhóc ấy nên sẽ phải chịu chung hình phạt với nó. Biến khuất mắt ta!”
“Khự… Lẽ nào mình sẽ chết tại đây?!”
Masato thậm chí còn không thể đứng vào thế phòng thủ, cậu chỉ có thể nằm chờ thất bại.
Nhưng đúng lúc đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển theo cường độ đang lớn dần qua từng giây.
“Động đất ư? …Không, cảm giác này có hơi khác…”
“Khoan… Chẳng lẽ nào là mẹ…”
Đúng thật rồi. Phần mặt đất trước mặt Masato đã nổ tung, để lại một cột đất khổng lồ đang vươn lên tít tận lên cao.
Cậu đã từng nhìn thấy chuyện này xảy ra rồi. Đây chính là kỹ năng hỗ trợ cho phép Mamako tìm ra vị trí của đứa con trai mình bất kể đang ở xa bao nhiêu — Răng nanh của Người Mẹ.
Vậy nghĩa là…
“Ma-kun! Con có đó không? Mẹ đang tới đây!”
Mamako đã lộ diện. Bà ấy nhảy vào trận chiến trong lớp giáp bạch kim khoác trên chiếc váy, trong tay trái cầm Terra di Madre, tay phải cầm Altura. Porta thì đang nấp sau lưng bà.
Hình tượng bà ấy được chiếu sáng bởi ánh trăng thật là hùng vĩ, tựa như một vị anh hùng xuất hiện trong giờ phút lâm nguy để giải cứu những người dân bất lực.
“Mama! Cháu sẽ chăm sóc cho chị Wise!”
“Trông cậy vào Porta nhé. Cô cũng rất muốn làm thế cho Ma-kun, nhưng có vẻ cô phải chú tâm vào đối thủ trước mắt đã.”
“Ô hô? Ngươi muốn đấu với ta ư? Ngươi có biết ta mạnh cỡ nào không?”
“Có mạnh hay không thì tôi cũng không quan tâm… Bất cứ ai dám đối xử tàn nhẫn với đứa con yêu quý của tôi cũng đều phải trả giá! Trên danh nghĩa của một người mẹ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
“Hả…?!”
Mọi chuyện xảy ra trong tức tắc. Mamako đã ở ngay trước mặt nữ hoàng, hai tay vung hai thanh kiếm nhắm thẳng vào cổ.
Đòn công kích đã bị bức màn bóng đêm chặn lại. Nhưng hàng chục viên đá và đạn nước hiện ra ngay sau nhát kiếm đã lướt qua da nữ hoàng, gây nên một vài vết xước.
“Khựựựự?! G-Gì cơ?! Ngươi đánh dính ta sao?!”
Sát thương vừa rồi chẳng phải đáng kể, nhưng nhất định đòn tấn công của Mamako đã có hiệu quả. Trong kinh hoảng, nữ hoàng vội vàng niệm phép.
“Barriera!”
Bà ta đã liều mạng củng cố phòng thủ.
“Còn chưa xong đâu! Đòn tiếp theo đây!”
“C-Cái quái gì…? Không thể nào! Tại sao ngươi có thể tấn công nhiều đến thế?!”
Trên thực tế, phần lớn sát thương Mamako gây ra không phải là từ những nhát kiếm, mà là từ lớp đạn đá và nước bắn ra ngay sau đó.
Nhưng khả năng ngăn chặn sát thương của nữ hoàng chỉ tính những đòn công kích riêng lẻ.
Dù cho hai thánh kiếm có gây ra sát thương gì hay không, chỉ cần chúng tấn công đủ lực thì cũng sẽ được tính là một đòn công kích, đập tan bức màn phòng thủ của nữ hoàng.
“Có hơi ghen tị thật, cơ mà… quỷ thần ơi, mẹ mình tuyệt vời quá! Quá mạnh cho thế giới này luôn!”
Với tốc độ áp đảo, Mamako đã phá liên tiếp hết các lớp phòng thủ, trong khi nữ hoàng chỉ còn nước thay thế những lớp bị tan vỡ bằng cách niệm phép phòng thủ mới. Một trận chiến công kích và phòng thủ đang diễn ra quyết liệt. Đòn sóng xung kích diện rộng của Mamako đã tàn phá dữ dội, xé toạc những hàng cây và khiến mặt đất nổ tung toé. Tựa như một chiến trường oai liệt.
Masato chỉ có thể đứng nhìn trầm trồ.
Và rồi, Mamako đã nhận ra ánh nhìn của con trai mình và thét lên.
“Á chết! Không xong rồi! Vai trò của mình!”
Bà ra đòn cuối cùng để đẩy lùi nữ hoàng, rồi chạy về bên cậu ta.
Khoan, hả?
“M-Mẹ ơi? Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ xin lỗi, Ma-kun! Mẹ biết là vai trò của mẹ chỉ là hỗ trợ đằng sau con thôi, nhưng mẹ lỡ làm quá lố! Nhưng mẹ đã phát giác kịp thời! Bây giờ mẹ biết mình cần phải làm gì rồi!”
Bà ấy nở một nụ cười rất chi là dịu dàng và vẫy tay về phía kẻ địch mình.
“Ma-kun, con lên đi nào!” Lượt của con đó.
“Lượt cái khỉ khô gì?! Mẹ không thể cú tự nhiên giao lượt cho con như vậy được! Con thậm chí còn không nhận lượt được! Nhìn xem—con có nhúc nhích được đâu!”
“Thôi rồi, vậy mẹ nên làm gì đây?!”
“Con cũng muốn hỏi câu đó lắm! Đừng có lo cho con. Mẹ lo mà quyết nữ hoàng đó trước khi bà ta… AAAAA?!”
Cậu liếc mắt nhìn về chỗ nữ hoàng, và thấy bà ta đang mở rộng vòng xoáy hắc ám, miệng đang lẩm bẩm gì đó.
“Khỉ thật! Ta cần đòi bọn họ gia tăng chỉ số của mình hơn nữa!”
Bỏ mặc cho chiếc ngai vàng làm từ người, bà ta chạy vào lỗ dịch chuyển và biến mất trong nháy mắt.
Cuộc chạm trán với Nữ hoàng Bóng đêm đã kết thúc trong thất bại.
Việc phân tích nguyên nhân đã diễn ra ngay sau khi trận chiến kết thúc.
“Mẹ à, trong tình huống đó thì mẹ phải đuổi theo nữ hoàng chứ! Phải duy trì hoả lực lên kẻ địch của mình càng lâu càng tốt! Mẹ đáng lẽ ra có thể đánh bẹp bà ta rồi! Tại sao mẹ lại dừng tay?!”
“N-Nhưng… Ma-kun…”
“CÁI GÌ?!”
“Mẹ thực sự đâu có hoả lực. Mẹ đâu phải bếp ga!”
“Mẹ muốn con giải thích cái thuật ngữ thường dùng này đến bao nhiêu lần nữa?! Hoả lực ở đây ám chỉ sức tấn công của mẹ! Làm ơn nhớ dùm con!”
“À-À ha, mẹ nhớ rồi. Xin lỗi con. Đầu óc mẹ có hơi đãng trí! Mẹ thực sự xin lỗi…”
Mamako đã dự định cúi đầu xin lỗi.
Nhưng trước khi kịp làm chuyện đó thì…
“Khoan! Thôi! Ngưng ngay đi!”
Masato liền dùng hai tay nắm chặt lấy hai bên má của Mamako, giữ khuôn mặt bà ngước lên.
“Bửm? Ma-hun?”
Bà ấy chu môi hỏi với khuôn mặt bị bóp bặt.
“Lỡ mạnh tay quá!”
Masato thốt lên, nhưng ít nhất cậu đã giữ mắt mẹ ngang mình.
Cậu đã phát giác kịp thời chưa? Có cảm giác như đã quá trễ, nhưng ít nhất lần này cậu cũng tự mình nhận ra được.
Mình không thể cứ trút hết nỗi bực dọc lên mẹ mình được. Không được lặp lại sai lầm cũ.
Thế này thì không đúng. Cậu không nên hành động như vậy. Cậu không muốn thế.
Cậu muốn tâm sự với mẹ mình. Bà ấy đang ở ngay đây, chú ý lắng nghe, nên cậu cần phải hít một hơi thật sâu và cố truyền đạt suy nghĩ của mình.
“À, thì… Không phải vậy đâu—Ý con không phải vậy… Con không định chê trách mẹ. Con chỉ muốn chỉ ra rằng mẹ có thể… Con muốn đề nghị một phương án tốt hơn. Kiểu như một bài học ngắn thôi đó?”
“Mẹ hiểu mà. Con đang thấy lo cho mẹ, nên con muốn chỉ bảo cho mẹ biết một chuyện quan trọng.”
“Ừm, đúng rồi. Vì vậy con không nên ăn nói cộc cằn như một đứa trẻ trâu. Ờ. Ý con muốn nói là… lần tới, chúng ta hãy nỗ lực hơn. Con cũng sẽ cố gắng truyền đạt điều mình muốn nói.”
“Được đó. Mẹ cũng sẽ làm vậy!”
Mamako mỉm cười rạng rỡ, Masato gật đầu theo. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy mẹ mình mỉm cười. Nó chính là điều cậu muốn thấy.
Mọi chuyện nên như thế. Cậu đang đi đúng hướng. Cậu biết là mình đã thành công.
Cậu cảm giác như mình đã trưởng thành hơn, và điều đó khiến cậu cảm thấy hài lòng.
“…Giờ thì, quay về chủ đề chính.”
Cậu quay người lại nhìn Wise đang ngồi ở cách chỗ họ không xa.
Trông cô ấy cực kỳ bực tức. Như một đứa con nít giận hờn đang siết chặt một con gấu nhồi bông, cô ấy đã đặt Porta lên trên đùi, hai tay quấn quanh ẻm, khuôn mặt cau có dựa vào đầu ẻm.
“Ê, Wise. Để Porta thở cái đã. Em ấy không phải gấu nhồi bông của cô.”
“Em ấy ổn cả mà! Phải không nào, Porta?”
“D-Dạ vâng! Em không sao hết! Em sẽ mãi mãi là con gấu nhồi bông của chị!”
“Nếu đã Porta nói vậy rồi thì anh không ý kiếm thêm… Nhưng mà này, Wise. Chúng ta đều đã có mặt ở đây hết rồi, cô khôn hồn nên giải thích mọi chuyện đi.”
“Cậu vừa mới phô trương hai mẹ con cậu thân thiết đến chừng nào, rồi giờ lại muốn tôi chia sẻ cục nợ của mình? Bộ muốn đem tôi làm trò đùa hả?”
“Không, không phải vậy… Tôi đã nói rồi, tôi thì đã hiểu gần hết mọi chuyện, nhưng tôi nghĩ mẹ và Porta có quyền được biết. Chúng ta đều đồng hành cùng nhau mà. Cô không thể giấu chuyện này mãi nhỉ?”
“…Haiz… Hiểu rồi. Tôi sẽ giải thích, được chưa hả?”
Wise thở dài ngao ngán và dán mắt mình lên trên khung trăng.
“Nữ hoàng Bóng Đêm ban nãy… Bà ấy la mẹ của cháu.”
Wise vừa dứt lời thì Mamako đã liền hốt hoảng. Sắc mặt bà trắng bệch.
“Hảảảảả?! Đó là mẹ của cháu sao?! ...Là thật hả, Ma-kun?!”
“Ừm, có vẻ là sự thật. Vẻ ngoài nhìn thì giống quỷ, nhưng con nghĩ bà ta đã sử dụng phép thuật để thay đổi ngoại hình.”
“Đúng vậy. Mẹ cháu nhất định là con người bình thường. Và ngực của bả cũng không bự đến vậy. Bà ta đã phóng đại quá lố. Thử hỏi còn ai tự phụ hơn bà ta?”
“Không ổn… L-L-L-Làm sao bây giờ..? Mẹ đã lỡ tấn công mẹ của Wise!”
“Cô đừng lo làm gì. Không có sao đâu. Cháu cũng đã định đút hành mụ già đó rồi. Não bả có tí tẹo à, nên phải cho bà ta thấy quan tài thì mới chịu đổ lệ. Bà ta quả là tồi tệ!”
Wise dịu dàng vuốt ve đầu Porta, cuối cùng cũng đã trút ra hết nỗi oán hận bấy lâu nay.
“Mẹ cháu đã luôn mê muội với mấy hội trai bao. Bà ta không ngừng chơi trai. Không phải nói quá đâu, tên thật của cháu là Genya. Bà ta thậm chí còn dùng tên một người trai bao yêu thích của bả để đặt tên cho cháu.”
“Trời, thiệt hả…?”
“Bà ấy đã đặt tên con gái mình theo tên trai bao…?”
“Tên thật của chị Wise là Genya…”
“Ừm… Đúng vậy… Haaa…”
Genya đã cố gắng hết mức để kìm chế nước mắt. Cái tên đó đã chất chứa biết bao nhiêu nỗi oán hận và thất vọng… Từ nay, tốt nhất cứ nên tiếp tục gọi cô ấy là Wise.
“Và gia đình cháu luôn nghèo rớt mồng tơi bởi vì tính tình của bả! Bà ta luôn tiêu tiền như nước! Thậm chí bả còn xài tiền ăn trưa của con gái mình cho trai bao! Khi bả đã lậm đến thế rồi thì ba của cháu chẳng chịu nổi nữa, đành phải điền đơn ly hôn. Tất nhiên, cháu đã đi cùng ba mình. Cháu nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi… Nhưng rồi một ngày nọ, bà ta bất thình lình xuất hiện.”
“Với ước muốn hàn gắn mối quan hệ mẹ con?”
“Bà ta đã nói vậy. Cháu ban đầu cũng phản đối lắm, nhưng rồi bà ta đã kể cho cháu nghe về trò chơi này và nói là nó sẽ giúp hai mẹ con cháu thân thiết hơn… Nhưng ngay khi nhận ra sức mạnh vô biên và khả năng kiếm tiền dễ như trở bàn tay của mình, bả lại nói là cần phải đi ăn chơi cho đã đời và bắt đầu chơi trai bao tiếp. Coi cháu như một con kỳ đà cản mũi. Có tin được không chứ? Kết quả cuối cùng là hai mẹ con cháu đã to tiếng cãi vả, rồi đường ai nấy đi.”
Wise khịt mũi thành tiếng.
Rồi cô ấy quay người lại tổ đội mình, nụ cười mong manh, vô vọng hằn trên gương mặt.
“Câu chuyện buồn nhà cháu chỉ có thế thôi đấy. Nó chấm dứt tại đây.”
“Chấm dứt… gì cơ?”
“Thì mọi người đã thấy rồi đó! Bà ta không những không chịu nghe lời cháu nói, mà ngay giây phút cháu định lòi mặt ra thì bả đã niệm phép tử thần lên cháu. Mụ già đó chẳng hoài đếm xỉa gì đến cháu.”
“E-Em không nghĩ đó là sự thật đâu…”
“Chị ổn mà~ Chị ổn mà~ Porta không cần phải an ủi cho chị đâu. Chị cũng chẳng thèm quan tâm đến bà ta làm gì. Nói thiệt chứ bọn chị còn chẳng phải là mẹ con gì nữa.”
“Không đúng.”
Mamako đã vững vàng lên tiếng. Bà đã đến đứng bên Wise và nhìn trực diện vào mắt cô ấy.
“Đó không thể nào là sự thật được. Mối quan hệ mẹ con sẽ không bao giờ chấm dứt. Những người mẹ sẽ luôn luôn được gắn kết với con mình.”
“A, cô Mamako… Tại sao cô lại nghiêm túc quá vậy n—?”
“Bởi vì đây là một vấn đề nghiêm túc. Cha mẹ luôn có một mối quan hệ đặc biệt với con cái mình, vượt qua những thứ như di truyền gen hay gia phả, một mối quan hệ mà không thể nào bị cắt đứt hoàn toàn. Mối quan hệ đó trường tồn vĩnh cửu.”
“Ừm thì… Cô và Masato rất thân thiết với nhau, nên chắc chắn rằng cô sẽ cảm thấy như thế. Nhưng cháu không có—”
“Có chứ. Cô tin rằng, sâu trong thân tâm, cháu cũng biết là vậy. Có lẽ cháu không nhận ra, nhưng nó vẫn luôn ở đó—Cô dám chắc điều đó… Lại đây nào.”
Mamako nắm lấy tay Wise, bắt cô ấy đứng dậy và kéo cô ấy lại gần.
Bà đã ôm chặt Wise trong vòng tay mình.
“Hả…? Mamako đang làm g—?”
“Ổn rồi, Wise. Cô đang ôm cháu vào lòng này. Cháu cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy thế nào ư…? …Mamako, lồng ngực cô thật lớn và ấm áp, và… hương thơm thật ngọt ngào…”
“Nhưng có gì đó sai sai đúng không nào? Cảm giác như đang thiếu thiếu gì đó?”
“Vâng… Cảm giác tựa như… Không giống với những gì cháu đã quen? Hương thơm không giống. Không phải theo hướng xấu—chỉ là nó… rất khác…”
“Khác so với ai?”
“Khác với mẹ cháu, chứ còn ai nữa? À… Ra vậy…”
Wise bỗng nhiên nhận ra.
Không biết cảm giác này đã sinh ra từ thuở nào, nhưng nó đã luôn có đó bấy lâu nay.
Một cảm giác mơ hồ, không hình thù… nhưng cô ấy không thể chối bỏ sự tồn tại của nó.
Một cảm giác mà bất kỳ ai cũng có dành cho mẹ mình.
“Cháu thấy không? Nó chưa ‘chấm dứt’ đâu. Trong tâm can cháu vẫn còn nó mà… Cô nói có đúng không nào?”
Mamako liếc nhìn Masato và nở nụ cười.
Cậu không cần hỏi cũng biết mẹ mình đang ám chỉ gì.
“Chúng ta hãy thử lại một lần nữa nào.”
Họ không phải đang cứu thế giới. Họ chỉ đang làm chuyện này vì một người thân quen, vì muốn hàn gắn một mối quan hệ mẹ con đã đổ vỡ thành nhiều mảnh.
Đây chính là khởi đầu của một trận chiến mà vị Anh Hùng Bình Thường tuyệt đối không thể thua.
“C-Cơ mà đừng có hiểu lầm! Cháu không muốn thế chút nào đâu, nhưng nếu Mamako đã năn nỉ vậy thì cháu cũng đành phải chấp nhận gặp mẹ mình một lần cuối cùng! Nếu bằng phép nhiệm màu gì đó mà mẹ con cháu có thể quay trở lại với nhau thì cũng đâu đến nỗi nào.”
“Vâng, vâng, cứ biện hộ tiếp đi. Được mẹ tôi ôm ấp như thế, chắc cô thấy sướng lắm nhể?”
Tuy Wise luôn miệng viện cớ giải thích, nhưng Masato cứ làm lơ mà tiến tới.
Họ đang trên đường truy đuổi Nữ hoàng Bóng đêm.
“Sao rồi, Porta?”
“Em nghĩ mùi nước hoa của cô ấy đang dày đặc hơn! Theo lối này!”
“Porta lợi hại thật đó! Cháu có thể tìm đường bằng cách ngửi mùi sao?”
“Mùi hương là một yếu tố cực kỳ quan trọng trong việc thẩm định vật phẩm, nên cháu đã rất tập trung nâng cấp kỹ năng đó! Mọi người cứ tin tưởng ở cháu!”
Porta hít hít mũi, rồi dẫn tất cả mọi người vào sâu trong rừng.
Càng đi vào sâu thì càng có nhiều những cành cây sum sê trên đầu, cướp đi chút ánh trăng ít ỏi chiếu qua kẽ lá. Họ càng tiến tới thì bóng đêm cũng càng lan rộng. Nhưng họ vẫn từng chút từng chút theo đuổi, không hề chùn bước.
Cuối cùng, Porta cũng đã phát hiện ra gì đó.
“A! Có cái gì đó đang ở trong khu vực! …Thứ ấy là gì vậy?”
Một cảnh tượng kỳ quái hiện ra trước mặt họ. Một cỗ quan tài đâm chặt vào bên hông một thân cây, tựa như ai đó đã chết tại đây.
“Anh chỉ biết một người duy nhất thường xuyên xuất hiện trong quan tài thôi.”
“Lạ chưa kìa, tôi cũng có cùng suy nghĩ với cậu. Để tôi hồi sinh cho cô ta… Spara la magia per mirare… Rianimato!”
Wise đã niệm một câu thần chú hồi sinh, và hiện ra từ bên trong quan tài là một tu nữ. Họ đã đoán không sai. Đó chính là Tu nữ Shiraaase Bí ẩn tự xưng.
“…Xin chào mọi người. Mọi người đã một lần nữa cứu mạng tôi rồi. Tôi thành thật xin lỗi vì đã làm phiền nhiều lần đến vậy.”
“Chả sao đâu, đành nào chúng tôi cũng quen quá rồi.”
“Tuy nhiên… Giá mà mọi người lôi tôi ra khỏi nhánh cây đâm vào người này trước… Tôi xin phép thông báooo rằng… tôi đang… đau lắm đấy…”
“Ý chết, xin lỗi!”
Shiraaase lại vừa mất mạng. Hồi sinh người sống lại từ cõi chết thi đơn giản thật, nhưng phải nhớ loại bỏ nguyên nhân gây ra cái chết trước đã.
“Masato! Cậu nắm lấy nó đi!”
“Ừ!”
Họ kéo Shiraaase ra khỏi cành cây và hồi sinh cô ấy thêm một lần nữa.
Bọn họ đã lại được đoàn tụ.
“Đúng như tôi dự đoán. Tôi biết chắc rằng mình sẽ được nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười của mọi người khi mở mắt dậy. Mọi người có thể cập nhật tình hình cho tôi không? Nhiệm vụ đang tiến triển thế nào rồi?”
“Vẫn đang trong quá trình thực hiện. Nữ hoàng Bóng Đêm đã chạy thoát, và bây giờ chúng tôi đang đuổi theo bà ta.”
“Tôi hiểu rồi… Mọi người đã thu thập được thông tin về nữ hoàng chưa?”
“Bà ta có phép Cast Cancel cho phép cắt thời gian niệm chiêu, một sức phòng thủ liên kích tuyệt đối, và nói chung là một kẻ địch khó giết. Hơn nữa bả là—”
“Tôi đã nói bọn họ biết nữ hoàng chính là mẹ tôi.”
Wise nói xen vào. Shiraaase trông có vẻ rất ngạc nhiên. Cô khẽ nhướn mày nhưng chẳng mấy chốc đã quay trở lại biểu cảm lạnh lùng như mọi khi.
“Vậy hãy để tôi cung cấp những thông tin còn lại. Tôi là người đã đưa đẩy mọi người vào chuyện này, nên cũng cần phải thông báooo một số điều liên quan đến nữ hoàng. Bởi vì tên tôi là Shiraaase, và mục đích sống của tôi là thông báooo.”
“Ít nhất thì cô vẫn tính nào tật nấy.”
“Đầu tiên… tên thật của Nữ hoàng Bóng Đêm, mẹ Wise… là Kazuno.”
“Kazuno? Một cái tên tuyệt đẹp. Mẹ phải chào hỏi bà ấy trong lần gặp mặt tới mới được.”
“Mẹ làm ơn chiến trước rồi mới tính đến chuyện chào hỏi sau hộ con. Đừng để con phải nghe hai bà mẹ tám chuyện dài dòng trước khi còn chưa đụng tay đụng chân.”
“Cô Kazuno này hiển nhiên là một người chơi thử nghiệm, nhưng sau cùng đã quyết định dùng nó để thoả mãn sở thích và ham muốn của riêng mình. Mặc dù chúng tôi nắm rõ danh tính thật của bà ta, nhưng bà ta dường như chẳng biết xấu hổ là gì.”
“Khỉ thật… Bà ta đã trở thành nỗi nhục của cả một dòng họ…”
“W-Wise! Bình tĩnh lại đi! Nhìn cô cứ như sắp hoá thành quỷ vậy đấy!”
Một mình mẹ cô ấy hoá thân thành quỷ dữ thôi cũng đã khổ lắm rồi. Không thể để cô ấy biến dạng luôn được!
Shiraaase đã bắt đầu đi vào trọng tâm vấn đề.
“Chỉ số của bà ta cũng giống như Wise, vì bà ta đã chọn nghề Hiền giả. Và phần quà nhân dịp lần đầu đăng nhập chính là một quyển sách ma thuật cho phép bà ta truy cập mọi loại phép thuật có trong game. Tương tự như hai thanh kiếm của Mamako, nó là một loại vật phẩm dành riêng cho những người mẹ.”
“Wise… cô phải vất vả rồi…”
“Chứ còn gì nữa! Tôi đã phải xài điểm kỹ năng như điên để học phép thuật, trong khi bà ta ngay từ đầu đã có thể dễ dàng xài thả ga! Bà ta đã tự mình xử hết mọi trận chiến, tôi còn chẳng có cơ hội để đóng góp!”
“Nhờ vậy, Kazuno đã tích tụ một lượng điểm kỹ năng khổng lồ và dùng chúng để đổi lấy Cast Cancel. Đó là tất cả những thông tin về khả năng chiến đấu của nữ hoàng.”
“Hể… Chờ chút. Nghĩa là sao?”
Họ vẫn chưa có lời giải thích cho vấn đề đáng chú ý nhất.
“Cô Shiraaase không nói được gì về khả năng phòng thủ vô đối của bà ta sao?”
“Khả năng đó không phải do chúng tôi ban tặng, và cũng không tồn tại trong game.”
“Hả? Không tồn tại trong game?”
Nếu nữ hoàng đang sử dụng một kỹ năng không tồn tại thì chỉ có thể là do…
“…Bà ta đang hack?”
“Hắt? Hắt là gì vậy, Ma-kun?”
“À… Nó kiểu như một hình thức gian luận. Một mánh khoé cùi bắp. Nhưng một người có thể hack trò này cũng không hẳn là dân cùi bắp.”
Hành vi này rõ ràng đã vi phạm quy luật. Nó trực tiếp gây hại trải nghiệm người chơi, thậm chí còn là mối đe doạ nghiêm trọng đối với sự trường tồn của trò chơi.
Shiraaase gật đầu một cách trầm trọng trước lời của Masato.
“Đúng như cậu nói, Kazuno dường như đang sử dụng một loại công cụ gian lận. Chúng tôi đã kiểm tra lịch sử hệ thống và xác nhận rằng vừa rồi có một chương trình đáng nghi gửi từ bên ngoài vào.”
“Từ bên ngoài trò chơi?”
“Chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra nguồn gốc chính xác, nhưng rất có khả năng là nó đã được gửi đến Kazuno mà không có sự biết trước của bà ta. Chương trình đó cho phép bà ta bất khả xâm phạm, ngoài ra còn khả năng giao NPC những nhiệm vụ không có sẵn trong lập trình, và để cho bà ta thực hiện những hành động có thể nói là chiếm đoạt tài khoản người khác. Khá là đa năng. Chúng tôi tin rằng bà ta đã không thể cưỡng lại những cám dỗ đang treo lủng lẳng trước mắt. Nó không khác gì một loại ma tuý.”
“Một khi đã thử thì không thể dừng lại ư?”
“Cái mụ già ngu ngốc đó… Bà ta nghĩ gì vậy hả?! Thứ duy nhất bà ta lẽ ra không nên xài, vậy mà lại…”
“Quả là vậy. Tôi có thể đảm bảo với mọi người rằng chúng tôi đang rất nghiêm túc giải quyết chuyện này. Quy định đã nghiêm cấm mọi hành vi sử dụng công cụ gian lận. Nếu có bất kỳ thiệt hại nào xảy ra đối với hoạt động trò chơi, thì ban quản lý sẽ áp dụng pháp luật ngay và luôn.”
“Bà ta thực sự sẽ bị khởi tố ư?”
“Trò chơi này đã được chính phủ tài trợ. Nó đã được lên kế hoach triển khai tren toàn quốc và các công cuộc chuẩn bị đều đang diễn ra thuận lợi… Nếu vấn đề này làm chậm tiến độ thì chúng tôi có thể chịu thiệt hại lên tới hàng trăm triệu yên.”
“Th-Thôi xong… Mẹ tôi không thể nào trả đủ chừng ấy…”
“Dù có đủ hay không thì bà ta cũng sẽ phải buộc phải trả. Tư pháp đã rất nghiêm minh về khoảng này.”
“Nhưng… nhưng mà… Nếu bà ta gặp chuyện gì, thì tôi phải biết làm sao…?”
Hai tay của Wise đều đang run rẩy, siết chặt lại… và đột nhiên, cô cảm thấy bàn tay của Masato. Những ngón tay mảnh mai của cô đã nắm vào tay cậu như đang cầu xin giúp đỡ.
Mặc cho mọi lời cự tuyệt, sâu trong thân tâm, cô ấy rõ ràng vẫn rất quan tâm đến mẹ mình.
Tôi hiểu mà. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Không cần lo đâu. Tôi… Chúng tôi sẽ ở bên cô.
Tuy Masato không thể ăn nói ngọt xớt như vậy và còn không dám nắm lấy tay cô, nhưng suy nghĩ của cậu đều bắt đầu từ tận đáy lòng. Trong khoẳng khắc đó, Masato đã hạ quyết tâm.
“Tình hình bây giờ nghiêm trọng thật đấy, nhưng chúng ta vẫn còn thời gian mà phải không? Chắc hẳn chúng ta vẫn còn cách giải quyết nào khác?”
Shiraaase suy nghĩ một hồi để lựa lời mà nói.
“Còn phương án cực đoan là… chúng ta phá huỷ máy tính Kazuno đang dùng ở thể giới thật, thế là mọi chuyện sẽ kết thúc. Đó cũng là một cách để giải quyết vấn đề này.”
“Nhưng nếu dùng vũ lực như thế thì sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Nhất định sẽ để lại hậu quả.”
“Chính xác.Nếu tình hình này bại lộ, quản lý của trò chơi là chính phủ sẽ bị gửi đơn phàn nàn tới tấp. Điều đó sẽ gây trở ngại cho quá trình hoạt động. Tệ hơn nữa, nếu như chiếc máy tính được dùng làm trung gian kết nối não bộ bị phá huỷ, chúng ta không thể bảo đảm sự an toàn của Kazuno. Chính phủ tuyệt đối không thể làm hại đến công dân của mình. Do đó, chúng ta không thể thực hiện phương án này.”
“Nghĩa là chỉ còn cách xử lý trong game?”
“Đúng vậy… Phải là bên trong thế giới game, tuân thủ theo đúng quy định của nó. Giải pháp tốt nhất là tìm cách hoà giải về mặt cảm xúc, cho thấy mối quan hệ của hai mẹ con có thể được hàn gắn qua tình huống éo le này. Khi đó, bên chúng tôi có thể giao nộp một bản báo cáo tích cực hơn để bù đắp lại. Vì vậy…”
“Chúng ta chốt thôi.”
Rốt cục thì Wise vẫn sẽ là người quyết định mọi chuyện, nhưng họ có thể mở đường cho cô ấy. Họ có thể chiến đấu và giành chiến thắng. Đó chính là bước đầu tiên.
Khi đã biết mình cần phải làm gì, Masato lướt nhìn mọi thành viên trong tổ đội.
“Khỏi hỏi cũng biết Wise sẽ tham gia rồi.”
“Đương nhiên! Tôi sẽ giải quyết cho xong chuyện này!”
“Tốt… Còn Porta thì không chiến đấu được, nên…”
“Không! Em cũng muốn giúp! Em sẽ giúp hết lòng trong phạm vi của mình!”
“Ừm, được thôi. Phép thuật của Wise sẽ bị niêm phong, nên chúng ta cần vật phẩm của Porta để chữa trị.”
“Khoan đã, đừng có ở đó ăn nói như đúng rồi! Tôi sẽ nỗ lực hết sức để không trở thành gánh nặng mà!”
“Mong là vậy… Còn mẹ thì sao?”
“Thật lòng thì mẹ thấy không nên xen ngang vào chuyện gia đình người khác, nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì chúng ta cần phải can thiệp vào. Mẹ sẽ triển khai hết hoả lực! Chõ miệng đốt sạch mọi thứ!”
“Con thậm chí chẳng muốn bình luận về cách dùng từ của mẹ làm gì nữa… Tóm lại là vậy đấy, cô Shiraaase.”
Cậu nhin trực diện vào mắt cô—ánh mắt mãnh liệt như đang muốn nói, “Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này.” Họ quyết tâm bất chấp mọi khó khăn.
Shiraaase nhìn quanh các vị chiến sĩ và gật đầu.
“Đã rõ. Thế thì tôi sẽ sử dụng sức mạnh cấm kỵ ẩn sâu trong tôi để mở đường cho mọi người đến vị trí của nữ hoàng.”
Shiraaase quay mặt về hướng sâu trong khu rừng, chắp hai tay lại và bắt đầu cầu nguyện.
“Cô biết bà ta đang ở đâu ư?”
“Ừ. Nữ hoàng đang ẩn mình bên trong một chiều không gian khác, đáng lý không nên tồn tại. Bà ta đang dự định gia tăng sức mình của mình lên một tầm cao mới.”
“…’Một chiều không gian khác’ là sao?”
“Nói trắng ra thì bà ta đã mở một cửa sổ khác trong hệ thống và đang tiến hành thay đổi thông số bất hợp pháp. Tôi vừa nhận được tin nhắn từ bộ phận quản lý hệ thống.”
“Chà, không thêm thắt màu mè gì luôn. Cô giỏi đập tan cảm giác huyền ảo thật đó.”
Ngay cả trong một game không cho phép cày nhiều thứ cùng lúc, nhưng miễn là có công cụ gian lận thì bất cứ ai cũng có thể mở nhiều cửa sổ trên màn hình và chạy nhiều bản sao của cùng một game.
Trong trường hợp bình thường thì phải tập trung thời gian giới hạn của mình vào nhiệm vụ hoặc chế tạo vật phẩm, nhưng bằng cách này thì có thể đồng thời làm cả hai cùng lúc, tạo ra một lợi thế đáng kể.
Tuy nhiên, ban quản trị đã tuyệt đối nghiêm cấm hành vi này.
“Nữ hoàng Bóng đêm… Nếu bà đã muốn chơi như thế thì chúng tôi sẽ không nương tay. Gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Cho dù bà có cung cấp bản thân bao nhiêu sức mạnh đi nữa, bà cũng sẽ phải gánh chịu hình phạt của mình. Chúng tôi sẽ kết nối hai chiều không gian để đưa bà ra phán xét!”
Shiraaase cao giọng niệm thần chú.
“Ta kêu gọi Quyền hành của Nhà nước! Phép Thẩm Quyền: Ban Tài Khoản!”
“Lạy hồn, họ còn không thèm đặt tên thần chú cho liên quan đến thế giới này...”
Thế là sức mạnh độc nhất vô nhị của game online MMMMMORPG (tên tạm thời) đã được kích hoạt.
Không gian khu rừng trước mắt bọn họ đã bị bóp méo… và khi mọi thứ trở về bình thường, họ vẫn đang đứng y nguyên chỗ cũ.
Chỉ trừ một điểm.
Mùi nước hoa mà chỉ Porta có thể ngửi thấy đã trở nên nồng nặc đến mức mọi người đều thấy ngạt. Đây rõ ràng là dấu hiệu của nữ hoàng.
“Flusso di Lava!”
Giọng nữ hoàng vang vọng, và khu rừng đen như mực đã bị nhuộm đỏ. Một luồng dung nham lao về phía bọn họ, đốt cháy cả những hàng cây và nuốt trọn mọi thứ. Trong nháy mắt, môi trường quanh họ đã hoá thành một biển lửa.
Chung quy không thể nào là hiệu ứng của game.
“Trời, bà ta đã bắt đầu ra tay rồi! …Masato! Đến lượt cậu!”
“Nói thật là tôi muốn quỳ xuống khóc lắm đó, nhưng nếu không thể đối mặt chuyện này thì tôi sẽ không bao giờ đáng danh anh hùng đượợợợợợợc!”
Masato nhảy về phía rìa dòng dung nham, giang tay trái ra và triển khai lớp khiên phòng thủ. Liệu nó có thể đẩy lùi dòng dung nham đó không? Dẫu không thì cậu vẫn sẽ ép cho bằng được! Chỉ sức nóng thôi cũng đủ để nướng chín cậu, nhưng cậu vẫn kiên quyết giữ hàng phòng thủ, không để nó lan tới thành viên của tổ đội.
“Hình như chặn được rồi, nhưng nếu đà này thì tôi sẽ bị luộc sống mất! Thanh HP đang tụt rất nhanh!”
“Vậy để tôi hạ nhiệt! Spara la magia per mirare… Vento Neve! Và! Ghiaccio Grumo!”
Wise niệm một chuỗi phép bão tuyết xoay quanh bọn họ, làm giảm nhiệt độ và tạo ra một cơn mưa đá rơi xuống, đông cứng dung nham. Một khi nó đã nguội đi, họ có thể băng qua nó.
Ở đầu bên kia, một người phụ nữ đang điềm nhiên đứng nhìn với quyển sách ma thuật trong tay.
“Mẹ ơi! Con tới đây, đừng đi đâu hết!”
“Này! Chờ đã, Wise!”
Ngay giây phút nhìn thấy nữ hoàng, Wise đã xông lên chạy bỏ mặc mọi người. Masato đã cố gắng đuổi theo sau…
...nhưng cậu nghe thấy một thứ gì đó gần mình đang bay vút qua không trung trước khi rơi xuống đất.
“Cái gì? Có quái ở đây ư?!”
Cậu đã né sang một bên… nhưng thứ vừa rồi chỉ là một cành cây.
Vậy là loại quái thực vật? Không đúng. Quanh họ chỉ có duy nhất một cái cây đang mọc nhanh.
Nhưng những hàng cây bình thường ở xung quanh, chúng đều đang di chuyển trên mặt đất, xoay chuyển các cành cây hoặc đổ thẳng xuống phía bọn họ. Thấy mà rợn người.
“Không… Không lẽ bà ta đang thao túng địa hình để cản đường chúng ta? Khự, nguy to rồi! Chúng ta đang ở trong một khu rừng—có rất nhiều cây cho bà ta điều khiển!”
“Mẹ sẽ xử chúng! Cho dù có bao nhiêu cây đi nữa thì mẹ cũng sẽ hạ chúng hết!”
“May là có đòn công kích đánh toàn thể của mẹ! Mẹ xử lý chúng đi—Con sẽ đuổi theo Wise! Porta, em ở đây với mẹ anh!”
“V-Vâng ạ! Em sẽ ở với Mama!”
“Cô Shiraaase hãy—Hả?”
Không thấy bóng dáng cô Shiraaase đâu cả.
…À, có một cỗ quan tài bên dưới một trong những cái cây đã đổ.
“Để em hồi sinh cho!”
“Được, giao cho em đó.”
Porta sẽ lo chuyện đó hộ cậu.
Sau khi giải phóng làn sóng xung kích đầu tiên, nữ hoàng đã nhanh chóng triệu hồi một vòng xoáy hắc ám khác và bước vào bên trong. Không đoái hoài gì đến khung cảnh xung quanh, Wise liền lao theo bà ta.
“Khỉ thật, Wise! Tôi hiểu cảm giác của cô lúc này, nhưng đừng có bỏ đi một mình chứ!”
Masato đã đá bật một cái cây trước mắt, chống hai tay nhảy qua nó và lao thẳng vào bên trong vòng xoáy hắc ám.
Cậu chạy ngược dòng sóng âm u, băng qua vòng xoáy gớm ghiếc, tiếp tục không ngừng nghỉ.
Cho đến khi cuối cùng cũng đã tìm được chỗ đứng vững chắc, Masato đã dừng chân.
“…Mình ở đâu thế này?”
Không gian nơi đây là một khối lập phương hoàn hảo, với sáu bề mặt phẳng. Các bức tường và trần nhà đều được làm từ các màn hình máy tính không khung được lấp đầu bởi những dòng lệnh thuộc về ngôn ngữ lập trình nào đó—xét chung là một không gian điện tử hiện đại. Nhưng bây giờ cậu không có thời gian để chiêm ngưỡng.
Masato chạy đến bên Wise, rút ra thanh kiếm Firmamento.
“Chậm quá đấy, Masato!”
“Chính cô đã bỏ chạy trước còn gì! …Mà tình hình thế nào rồi?”
“Hoàn toàn không có gì đáng nói.”
Wise trừng mắt nhìn nữ hoàng, nhưng bà ta chỉ tỏ vẻ khinh thường rồi hướng mắt mình về Masato, chăm chú quan sát cậu.
“Hừ… Nhìn thằng bé chẳng có điểm gì đặc sắc. Khuôn mặt và vóc dáng cũng cỡ tầm thường. Bạn trai mày à?”
“Không phải! Và đừng có áp dụng tiêu chuẩn đàn ông tồi tệ của mình lên cậu ta! Con đến đây không phải để nói về chuyện đó! …Mẹ trước mắt trả lời câu hỏi của con đi! Nơi này là gì? Giải thích ngay cho con!”
“Haiz… Nói gì nói mãi thế, ồn áo quá đi! Mày không im miệng được à? Thiệt tình, ta cũng chẳng biết nơi này là đâu. Ta không biết gì cả.”
“Hảảảả?! Cái quái gì vậy?! Đừng có đùng phát giả ngây!”
“Nhưng sự thật là vậy! Ta không biết gì về nơi này cả. Ta đã phát hiện ai đó bí mật gửi một món quà vào kho lưu trữ vật phẩm, và khi ta mở nó ra thì căn phòng này xuất hiện.Ta chỉ biết một điều rằng nếu ta nêu lên ước nguyện ở đây thì nó sẽ được thực hiện ngay tức khắc.”
“Ng-Nghĩa là sao chứ?!”
“Nói sao hiểu vậy. Ta ước muốn biến một anh cao to nào đó thành của mình thì bọn họ sẽ chỉ cách cho ta điều khiển nhân vật. Ta ước muốn được mạnh lên thì bọn họ sẽ cho ta một lớp màn bảo vệ ta khỏi mọi đòn tấn công. Ta ước muốn đánh bại kẻ địch mà không cần dùng phép thì họ sẽ cho ta khả năng càn quét mọi thứ chỉ bằng cách vẫy tay hoặc trỏ vào chúng. Đơn giản thế thôi ấy.”
“Kh-Khoan đã… Con không hiểu…”
“Gượm đã. Ý bà là…?”
Đây chính là công cụ gian lận mà nữ hoàng đã sử dụng. Chúng nằm bên trong chương trình này?
Có ai đó đang lập trình nó để thoả mãn yêu cầu của bà ta? Tạo ra những hiệu ứng mà bà ấy muốn?
Nếu đúng vậy thì… người đó là ai?
Cậu ấy có thể suy nghĩ về chuyện đó sau. Nữ hoàng đã chán tán gẫu.
“Ta trả lời câu hỏi của mày rồi. Đã đến lúc mày biến khỏi đây… Coniglio, Orecchio, Tifone. Lên nào.”
Theo yêu cầu của bà, ba sinh vật đã hiện thân.
Một con thỏ với bộ lông màu xanh lam. Một con bướm với hoa văn như lỗ tai trên đôi cánh. Một cơn lốc với những viên đá quý xoay lượn bên trong.
Được bao bọc bởi ba loại sinh vật kỳ dị này, nữ hoàng mỉm cười như thể đã nắm trong tay mọi thứ trên thế giới.
“Ta cũng có giữ những đứa trẻ này trong căn phòng. Chúng rất xuất sắc. Miễn là ta có nơi này, mọi ham muốn của ta đều trở thành hiện thực. Đứng trên đỉnh đầu thế giới không thể nào dễ hơn được nữa. Ta có thể kiểm soát mọi thứ mà không cần đổ một giọt mồ hôi. Không những vậy… ta còn có thể kiểm soát mọi thứ ở thế giới bên kia, bên thế giới thực.”
“Hả, mẹ đang nói gì thế? Mẹ bị khùng rồi!”
“Nhưng sự thật là vậy. Dẫu sao gì thì ta cũng đã hỏi, và bọn họ đã trả lời là ‘Có thể.’ Trò chơi này được điều hành bởi Văn phòng Nội các, nên họ chỉ cần xâm lượt mạng lưới và… Vân vân… Họ có thể làm được.”
Văn phòng Nội các—trung tâm của chính phủ Nhật Bản. Là bộ phận nòng cốt của quốc gia.
“Nếu ta ước muốn ‘bí mật hành đầu của chính phủ’ và họ có thể lấy nó cho ta, thì mày thử nghĩ ta có thể bán nó với giá bao nhiêu? Nếu ta có thể thao túng các tổ chức hành chính theo ý muốn của mình, họ sẽ trả mọi giá để phòng chống tai hoạ!”
“Dừng lại ngay! Mẹ có biết mình sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không? Chuyện này đã vượt quá mức nguy hiểm rồi! Thử suy nghĩ thấu đáo chút đi!”
“Ta đã thử nghĩ rồi. Và ta hoàn toàn có thể làm vậy. Không, ta NHẤT ĐỊNH sẽ làm vậy! Ta đã quyết tâm rồi. Ta sẽ trở thành người đứng đầu! Mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng ý muốn của ta. Nên mày đừng hòng cản đường! Mau biến khuất mắt ta! Nhìn mày thôi ta đã thấy mắc mệt.”
“Mẹ nghĩ gì mà lại đi ăn nói như thế với con gái ruột thịt của mình?!”
“Ta muốn nói gì ta nói. Mày đã luôn là cái gai trong mắt ta.”
Nữ hoàng nhìn Wise với ánh mắt ghê tởm rõ rệt, miệng lẩm bẩm.
“Ta đã thực sự rất cố gắng đấy. Ta nghĩ rằng trò chơi này sẽ giúp chúng ta có một khởi đầu tốt đẹp hơn… Nhưng ta đã phát ngán rồi…”
“Này…”
“Trẻ con thật độc hại. Bọn chúng lúc nào cũng chỉ biết nghĩ về bản thân mình, và hễ chút là lạc mất phương hướng ngay. Chúng là thứ cướp đi sự tự do tự tại của cha mẹ mình… Vậy nên ta đã ngán lắm rồi, Genya.”
“Kh-Không được! Mẹ đợi đó! Còn một—”
“Đủ lắm rồi. Ta không cần mày. Biến khỏi đây đi.”
Nữ hoàng trỏ ngón tay vào Wise. Đúng lúc đó, con bướm với hoa văn hình tai đã bắn nhanh về trước đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được, đánh bật Wise ra sau. Còn không kịp la lên, Wise đã bị thổi bay vào trong vòng xoáy hắc ám.
Để lại Masato với một cơn thịnh nộ khủng khiếp sâu trong thân tâm.
Cậu khogn6 cần phải khắc chế cơn nỗi oán hận này. Bàn tay cậu đã siết chặt chuôi thanh kiếm.
“Này, cô kia… ĐIều gì đã biến cô ra nông nỗi này? Cô có còn phải là một người mẹ không hả?”
“Hả, mày định giảng đạo thật sao? Tha cho ta đi. Mày cũng chẳng khác gì con nhỏ đó thôi đúng không? Mày còn chẳng lo nghĩ ngợi gì cho mẹ mình. Cứ thích là nhích như nó thôi.”
Tai cậu chợt đau nhói. Lời của bà ta thật sự đã để lại dấu ấn.
Masato tự khắc hiểu được mình sai chỗ nào.
“…Quà là vậy.”
“Hê hê. Đương nhiên rồi! Trẻ con đứa nào cũng vậy mà.”
“Ừ, bà nói đúng… Ước mơ của tôi đã thành hiện thật và tôi đã được gửi đến thế giới trong game này, nhưng mẹ tôi cũng đã đi cùng. Điều đó đã khiến tôi rất tức tối. Tôi cứ phán trách mẹ mình riết.”
Kết quả là Mamako đã bật khóc.
“Và một khi đã bắt đầu phiêu lưu cùng nhau, mỗi khi mẹ tôi nói gì hoặc làm gì mình không ưa thì tôi lại mắng nhiếc. Chuyện nào tôi cũng đem ra chê.”
Mamako đã sợ thất thần tới nỗi còn không dám nhìn mặt cậu.
Tuy nhiên.
“Tuy nhiên… Mẹ tôi sẽ không bao giờ dùng lời lẽ như bà.”
Cậu ấy vẫn nhớ rõ như in.
Gượng mặt của Mamako sau khi khóc.
Cho dù con trai mình có ích kỷ đến nhường nào, cho dù có tổn thương bà đến nhường nào, bà vẫn tha thứ cho cậu, và bà lại mỉm cười như cũ.
Các người mẹ tha thứ và chấp nhận.
Masato hiểu rõ điều này.
“Tôi biết chúng tôi có thể ích kỷ đến cỡ nào… Nhưng bà cần phải chấp nhận rằng con nít sẽ có những lúc như thế.”
“Mày có biết ta đã phải chịu đựng nhẫn nại biết bao nhiêu chuyện không? Tính tình con nhóc đó phiền phức vô cùng.”
“Dẫu vậy, bà vẫn phải tập chấp nhận cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi là muốn sửa lỗi lầm…”
“Haiz… Lãng phí thời giờ quá.”
Bà ta bật ra một tiếng thở dài đầy khinh bỉ, như ngán ngẫm lắm rồi.
“Đây là lý do ta không chịu được lũ con nít. Chúng mày chỉ biết nghĩ cho mình! Bộ bọn mày thực sự nghĩ rằng mấy lời vô lý, tự cao tự đại này sẽ thuyết phục được ta sao?”
“Tôi biết là nó vô lý, nhưng nó là suy nghĩ thật lòng của tôi.”
“Thôi đi. Ta không phải là một vị thánh nhân từ gì. Nhìn thấy cặp này sừng này không? Ta là quỷ dữ. Ta không có ý định tha thứ một đứa con nít ích kỷ nào đâu…”
“Tôi chắc rằng vẫn có một phần trong thân tâm bà muốn tha thứ. Cho dù bà có nói gì thì bà vẫn là một người mẹ. Nếu bà vẫn không tự nhớ ra được thì…”
“Thì sao nào?”
“Tôi sẽ lột bỏ hình thù ác ma kia và buộc bà phải nhớ ra. Bằng cả hết sức mình.”
Cậu chĩa Thánh Kiếm về phía bà ta, sẵn sàng chiến đấu.
Con quỷ đã ôm lấy thân hình khiêu gợi của mình, miệng cười nhạo báng.
“Ái chà chà, mày định lột sạch ta sao? Hê hê hê! Ahahahaha! Có giỏi thì thử đi. Để xem mày có làm được không nào.”
Khoé miệng nữ hoàng cong trông thật dâm dãng. Thời gian còn lại trước khi một câu thần chú được niệm khỏi đôi môi ấy… là 0 giây.
Trận chiến bắt đầu
“Boma Sfera!”
“Phép đó chỉ nổ trong phạm vi nhỏ! Có thể né trúng bằng cách nhảy ra sau!”
“Vento Neve!”
“Là phép diện rộng! Không né được, nhưng có thể đỡ được!”
Một cơn chấn động nóng rực nối liên tiếp bởi một đòn công kích ớn lạnh. Bà ta ngân nga niêm chú liên tục, dồn Masato phải vào thế bị động.
Nhưng cậu ấy đã tránh bị đánh trực diện. Không hề chịu sát thương khi không cần thiết.
“Phản xạ tốt đó.”
“Tôi đoán đúng mà! Bà sử dụng phép y chang con gái mình! Hai mẹ con quả chung một suy nghĩ, đến kiểu tấn công cũng giống nhau!”
“Hừ. Trẻ ranh.”
Cậu đã khiến nữ hoàng thấy khó chịu. Bà ta vẫy cánh tay, triển khai một dòng sóng xung kích không phải ma thuật để đánh vào người cậu.
“Đến tuyệt chiêu khó nhằn rồi! Khự…!”
Đây là một đòn tấn công vô hình và không thể tránh được. Masato đã nhanh chóng đưa ra quyết định phòng ngự, nhưng mà…
…cậu không thể hấp thụ toàn bộ sức mạnh của cơn cuồng phong, và toàn thân đã bị đánh bay đi.
Khi cuối cùng đã rơi xuống đất, cậu nhận ra mình đang ở vùng đất sặc mùi cỏ và bùn. Cậu đã bị đánh ngã ngữa ra khỏi vòng xoáy hắc ám, chỉ ngừng lại khi lưng đập vào một bề mặt cứng.
“Khự…! Đau quá… C-Cái củ lạc gì vậy…?”
Khung cảnh xung quanh cậu đã thay đổi hoàn toàn. Nơi từng là một khu rừng âm u giờ đã biến thành một không gian trống trải gần như không có cây xanh. Trên số cành cây còn lại sót lại thì có xuất hiện một cỗ quan tài, cơ mà… Liệu đó là Wise ư? Porta đang cố tìm cách kéo nó ra.
Masato đã đâm sầm vào một đống thân cây chồng chất lên nhau mà đã từng bao bọc khu rừng.
“…Ma-kun! …Con có đó không?!”
Cậu nghe thấy tiếng Mamako ở phía bên kia.
“Mẹ hả? …Tại sao mẹ lại mắc kẹt trong đó?!”
Masato vung Firmamento xuống hàng núi cây xanh bằng tất cả sức lực của mình.
Nhưng chúng vẫn nguyên vẹn, không có một vết nứt.
“Hả, cái quái gì thế? Mẹ đã từng đập tan Công hội Mạo hiểm giả mà nhỉ? Chúng ta phải có khả năng phá huỷ vật thể chứ…!”
“Mày nói không sai. Quả là lúc trước bị lỗi nên phá được. Nhưng giờ đã không còn nữa! …Có vẻ như bọn họ đã vá lỗi lại rồi. Mẹ mày sẽ không thoát được khỏi đó đâu! Ta đã phong ấn thành công hoả lực của bọn mày. Hê hê hê… Ahahahahaha!”
Nữ hoàng sải bước ra khỏi vòng xoáy hắc ám, miệng hớn hở cười to.
“Nhìn mày bán sống bán chết để giải thoát mẹ mình kìa… Sao vậy? Mày cần mẹ mày giúp à? Mày đối xử với bà ta không ra gì, nhưng vừa mới gặp rắc rối chút thôi thì lại đi cầu cứu.”
“Không phải vậy! Tôi chỉ đơn thuần muốn giúp mẹ mình! Bất kỳ đứa trẻ bình thường nào cũng sẽ muốn giúp mẹ mình trong lúc gặp nạn!”
“Toàn là biện hộ. Mày chỉ muốn mượn sức mạnh của bà ta khi thấy thuận tiện. Hừ! Thật đáng ghét! Đứa trẻ nào cũng ích kỷ như nhau! Ta chịu đủ lắm rồi! Ta cam đoan mẹ mày cũng nghĩ như ta thôi.”
“Mẹ tôi không giống bà!”
“Giống chứ sao không. Đều là mẹ với nhau cả mà. Nên để ta nói cho mày biết mẹ mày nghĩ về mày, về một đứa con nít con noi chỉ biết bóc lột công sức của mẹ mình…”
Nữ hoàng giơ tay và lập tức phát động ma pháp.
“Luce della Dannazione!”
Cùng thời điểm tiếng bà ta vang lên, một tia sét đã ập xuống từ trên trời, dòng điện đánh vào toàn thân Masato.
Masato đã kịp thời giơ tay trái của mình lên và triển khai lớp khiên chắn, nhưng cậu vẫn chịu phải nhiều sát thương.
“Ây da…! Đòn… vừa rồi… hiệu quả đấy…”
Cậu đã cố giữ thăng bằng trong vô vọng nhưng cuối cùng vẫn phải khuỵu gối xuống đất.
“Sao nào? Ngươi đã nếm trải được cảm xúc của những người mẹ chưa? Cơn thịnh nộ là điểm chung của chúng ta. Và vừa rồi chính là đại thiết chuỳ giáng đòn thịnh nộ! Hê hê hê!”
“Tôi hiểu nếu bà thấy tức con mình… Nhưng chuyện này…”
“Ta không chỉ thấy tức! Ta còn thấy thất vọng, nản chí, hối hận… Không có một người mẹ nào trên đời lại cảm thấy hài lòng với đứa con của mình. Chúng đều là cây gai trong mắt mẹ. Chúng chỉ đem lại rắc rối. Thà ném quách chúng đi còn hơn.”
“Không—”
“Đối với bậc cha mẹ, con cái chỉ là xiềng xích! Một gánh nặng kiềm hãm sự tự do của bọn họ. Chỉ có thế thôi. Hê hê hê hê, ahahahahahahahahahaha!”
Tiếng cười chói tai của nữ hoàng vang vọng bên trong không trung. Masato đã lập tức muốn phản bác lại, nhưng đúng lúc đó…
…cậu cảm nhận được, mặt đất đã bắt đầu rung chuyển.
Kinh nghiệm đầy mình đã giúp cậu hiểu chuyện gì sắp sửa xảy ra. Cảm giác này chỉ có một không hai.
Địa Mẫu đã đáp lời kêu gọi của một người mẹ.
Vẫn còn chút tình thương ái đọng lại trong lòng, Masato đã đưa ra lời khuyên cho nữ hoàng.
“…Này, đây là cơ hội cuối cùng để bà suy nghĩ kỹ lại đó.”
“Hả? Ngươi đang lảm nhảm gì vậy? Mọi thứ ta nói đều là sự thật! Sự thật của một người mẹ! Không cần phải suy nghĩ gì nữa.”
“Được thôi… Nhưng chuẩn bị đón nhận hậu quả đi nhé.”
Masato dùng hết sức lực để thét to lên.
“Mẹ tôi đang ở ngay đây, và mẹ tôi khác xa bà hoàn toàn! Phải không mẹ?”
Ngay sau đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt. Đừng nói là đứng thẳng, dù cho có chống hai tay hai chân xuống đất thì cũng không giữ được thăng bằng. Vùng đất xung quanh chỗ núi cây chồng chất đã bị xé toạc ra thành một vực sâu thẫm, dần bị lấp đầy bởi một dòng nước chảy xiết. Một khi dòng nước lũ ấy đã cuốn trôi đi hết thì cũng là lúc hình bóng Mamako hiện ra, hai tay cầm Địa Mẫu Thánh Kiếm và Hải Mẫu Thánh Kiếm.
Dáng điệu tươi cười thường thấy đã không còn nữa.
“L-Làm sao… có thể được? …Chúng không thể bị phá huỷ… Chẳng lý nào ngươi lại thaoat1 ra được!”
Nhưng bà ta không thể chối cãi sự thật rành rành trước mắt.
Mamako nhìn thẳng vào mắt nữ hoàng, và cứ từng bước tiến đến.
“Chưa một giây phút nào mà tôi quên đi… khoảng khắc đứa con tôi chào đời! Không biết bao nhiêu lần tôi đã nghĩ rằng, mình có thể hi sinh cả tính mạng này vì đứa con trai đáng yêu. Ngày đầu tiên con trai tôi mỉm cười, ngày đầu tiên con trai tôi gọi tôi là mẹ… Tôi vẫn không bao giờ quên những ngày đo. Bởi vì tôi là một người mẹ.”
Giọng điệu của bà trầm cũng tĩnh như từng bước tiến đến nữ hoàng.
“Ai lại có thể quên đi niềm hân hoan như thế? …Nó là một thứ không thể thay thế. Mối quan hệ quý báu giữa mẹ và con, đặc biệt dành riêng cho hai người… Ai lại muốn vứt bỏ nó chử? …Tôi không thể nào hiểu nổi. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi là tôi lại thấy tức giận… và đau buồn vô cùng.”
Sự thương hại thoáng lộ ra trên gương mặt Mamako.
Đối diện ánh mắt bà, nữ hoàng kia vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ.
“Thế nhưng, tôi vẫn vững tin. Nếu cô là một người mẹ, cô sẽ nhớ ra thôi… Không, chúng tôi sẽ bắt cô phải nhớ ra. Vì đứa con gái Wise của cô, chúng tôi sẽ bắt cô phải nhớ ra bằng mọi giá!”
“Hừ. Vô ích thôi, ta sẽ chống trả lại. Ta không có hứng thú gì với chuyện này… Ta không cần con cái. Ta chỉ cần bản thân thôi là đủ. Ta đã có sức mạnh. Không gì có thể cản trở ta. Ta có thể biến đổi thế giới này theo ý muốn của mình…”
“Vậy thì thứ sức mạnh mà cô xem thường sẽ đánh bại thứ sức mạnh cô nghĩ là vô biên. Lúc đó cô sẽ nhận rõ đúng sai.”
“Thật là ngu xuẩn. Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta sao?”
“Có chứ. Bởi vì tôi có đứa con trai yêu dấu đồng hành bên cạnh mình… Phải không nào, Ma-kun?”
Nói đoạn, Mamako quay sang nhìn Masato… và biểu hiện của bà ấy vẫn như giống như những gì cậu nhớ. Biểu hiện tươi cười, nhan sắc trông quá trẻ để làm một người mẹ, nhưng đây mới chính là khuôn mặt của mẹ cậu.
Thiệt tình… Nếu mẹ đã nói thế rồi thì mình phải thể hiện cho xứng danh con mẹ mới được.
Masato ép cơ thể đang đau nhức của mình phải đứng dậy. Cậu ưỡn ngược lên, nắm chặt lấy thanh kiếm và chạy đến bên Mamako bất chấp vết thương đầy mình.
Và cậu đã khẽ nói một điều mà cậu nhất định phải cho mẹ mình biết.
“Con xin lỗi vì tất cả mọi phát ngôn và hành vi ích kỷ của con. Nhưng con… cũng xin được cảm ơn mẹ. Con rất mừng vì mẹ là mẹ của con.”
“Hì, con không cần cảm ơn đâu.”
Mamako quẹt đi giọt nước mắt đang rơi.
Thời điểm chiến đấu chính là đây. Hai mẹ con đã hợp nhất chống lại một kẻ thù chung.
Nữ hoàng đã nắm quyển sách ma thuật trong tay, vào thế chuẩn bị. Bà ta có vẻ như đã sẵn sàng sử dụng bất kỳ loại thần chú nào, nhưng trước kịp trở tay thì…
“Anh Masato! Chup này!”
Một giọng nói đã vang lên từ đằng sau cậu.
Khi cậu vừa quay người lại, Porta đã ném cho cậu một quả cầu nhỏ.
“Hãy ném nó vào không trung! Nó sẽ tự động kích hoạt!”
“Ừ-Ừm!”
Cậu chụp lấy quả cầu và lập tức làm theo chỉ dẫn, ném nó lên cao nhất có thể.
Quả cầu phát sáng lờ mờ đã phóng kích một thứ rất lạ thường, tựa như sóng rung động. Những làn són này đã đổ xuống khắp tất cả mọi người có mặt.
Masato không bị ảnh hưởng. Mamako không bị ảnh hưởng. Porta và Wise (vẫn còn trong quan tài) không bị ảnh hưởng.
Phép thuật của nữ hoàng đã bị niêm phong.
“Hả…? Cái…? Không thể nào…”
“Có chối cỡ nào thì bà cũng giống y hệt con gái bà! ...Làm tốt lắm, Porta! Điểm mười tròn!”
“Cảm ơn anh! Giúp được là em vui rồi!”
“Chúng ta bắt đầu nhé mẹ? Hãy dạy cho bà ta một bài học về tình nghĩa mẹ con nào!”
“Ừ! Chiến thôi!”
Mặc cho cơ thể đang suy sụp, Masato đã ép bản thân chạy về trước. Họ không thể để mất cơ hội này. Phải tận dụng lợi thế được ban cho—một cách triệt để.
Masato ra đòn đầu tiên. Trong khi nữ hoàng vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì bị phong ấn ma thuật, cậu đã chạy tới trước mặt bà và vung thanh Firmamento. Một lớp màn bóng đêm đã bị phá vỡ.
“Chậc! Ta vẫn có thể giải trừ trạng thái niêm phong…!”
“Còn lâu tôi mới để cô làm vậy! Hây da!”
Đòn đánh Mamako đã nối tiếp theo sau Masato. Bà lấy Terra di Madre chém một nhát, và hàng chục viên đá liền bắn ra từ dưới mặt đất, tất cả đều tập trung vào nữ hoàng. Lớp màn thứ hai đã bị phá vỡ.
Mamako lại chuẩn bị tấn công lần nữa, nhưng trước khi kịp làm gì thì nữ hoàng đã hoảng hốt hết lên.
“Kh-Khoan đã! Cô kia… cô là Mamaka nhỉ? Cô là mẹ của thằng nhóc này đúng không?”
“Phải! Tôi là mẹ của Ma-kun đấy! Thì sao nào?”
“Cô không thấy phiền à? Lúc nào cũng bị đứa trẻ ích kỷ của mình ép làm chuyện này đến chuyện khác, cô không thấy nản lần nào sao?! Chắc hẳn là có rồi!”
“Chuyện đó…”
Đôi bàn tay của Mamako đã khựng lại. Masato cũng đã dừng tay, tò mò muốn biết mẹ mình sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng bản năng người mẹ của Mamako đã không dao động.
“Cô nói không sai. Cũng có những lúc bi thương. Có những lúc đau lòng… Nhưng tôi hiểu rõ. Tất cả đều là một phần trọng trách của việc nuôi con.”
“Nhưng điều đó… không thể nào biện minh cho…”
“Tôi hoàn toàn đồng ý với những điều cô muốn nói. Tôi cũng đã đôi khi cảm thấy như cô. Cha mẹ dù gì cũng chỉ là người. Chúng ta không thể nào cứ mãi mình đồng da sắt, không chịu tổn thương, và luôn tha thứ cho tất cả những lời lẽ quá đáng. Chúng ta đâu phải là thánh thần.”
“Ph-Phải rồi! Nếu vậy thì…!”
“Nhưng cô hãy thử nghĩ xem. Hãy thử nghĩ về những gì mình nhận được từ con cái mình. Những thứ mà chỉ có được khi ở bên cạnh đứa con mình. Những khoảng khắc mà chỉ tồn tại trong giây phút. Những kho báu mà chỉ người cha người mẹ mới hiểu được. Chính vì vậy…!”
Mamako đã vung thẳng thanh ltura. Dòng nước nó hình thành đã bắn ra những viên đạn ở dạng lỏng, đâm xuyên toàn thân nữ hoàng không chút nhân nhượng.
“Hựựự?!”
Nữ hoàng đã chịu phải sát thương.
“Chính vì vậy tôi đã chấp nhận mọi mặt của con trai tôi. Chính vì vậy tôi đã nắm lấy cả mặt xấu và mặt tốt. Bất luận thế nào đi nữa, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi con trai mình.”
Một dòng ngôn từ đã đi kèm một đòn tấn công ào ạt.
Nữ hoàng gào lên, tái xanh mặt.
“Đ-Đừng có nói dối! Ta không tin ngươi! Đó chỉ là một mộng tưởng hão huyền! Thực tế còn lâu mới đơn giả như thế! …Là ta! Ta mới là người đúng đắn ở đây! Con cái con nôi chỉ là một đám ruồi bu ích kỷ!”
Liền xuất hiện trước mặt nữ hoàng là một con thỏ xanh lam, một con bướm có cặp cánh hình đôi tai, và một cơn lốc đầy đá quý. Bà ta đã triệu hồi chúng để làm khiên đỡ đòn cho mình.
Nhưng nó chẳng khác gì vùng vẫy trong vô vọng. Masato đã tấn công.
“Thôi lải nhải đi! Con bà muốn thấu hiểu bà, và đã liều mạng để có thể vươn tay ra giúp bà! Hãy nghĩ cho cô ấy!”
Con thỏ xanh lam nhảy vồ vào cậu, nhưng tia sáng cậu phóng ra đã hạ gục nó. Chỉ còn hai con nữa.
Mamako cũng đã ra đòn kế tiếp.
“Tôi hiểu rất rõ tâm tình của cô! Nhưng người duy nhất có thể chấp nhận Wise chỉ có thể là cô, người đã sinh ra Wise! Nên đừng trốn chạy nữa! Hãy đối mặt với con gái mình đi!”
Đến lượt của Mamako, những viên đá bắn ra từ Terra di Madre đã đấm xuyên vào cơn lốc đầy đá quý.
Bà lại ra chiêu mới ngay sau đó. Altura liền bắn ra những viên đạn nước, nhưng con bướm với hoa văn hình đôi tai đã bay đi, né hết mọi đòn tấn công của Mamako.
Và rồi…
“Spara la magia per mirare… bomba Fiamma!”
Bất thình lình xảy ra một vụ nổ to trên không trung, đánh dính vào con bướm và thiêu rụi nó thành tro rớt xuống đất.
“Chưa xong! …Indebolito!”
Một câu thần chú khác đã hạ sức phòng thủ của nữ hoàng.
Wise đã niệm chiêu liên tiếp. Sau khi được hồi sinh từ vật phẩm của Porta, cô ấy đã kết liễu con quái còn sót lại và làm suy yếu nữ hoàng.
“Kết thúc rồi, mẹ à! Con sẽ đánh mẹ một cú thật mạnh, cho mẹ tỉnh táo lại, và rồi sẽ trò chuyện thật lâu với mẹ! …Cho dù mẹ có nói gì đi nữa thì con cũng không nỡ lòng nào ghét mẹ được. Con vẫn là con của mẹ!”
“Genya… Con…”
“Lên đi, Masato! Mamako! Đừng nương tay! Hãy hạ gục bà ta!”
“T-Ta không để yên đâu! …Ra đi!”
Hưởng ứng theo tiếng gọi của nữ hoàng, vòng xoáy hắc ám đã di chuyển. Nó mọc ra hai đôi cánh kỳ dị và tự động gắn vào lưng nữ hoàng, nâng cao bà ta lên trên trời. Bà ta chắc hẳn là đã nghĩ rằng không một đòn tấn công nào có thể chạm tới bà.
Nhưng bà ta đã sai rồi. Thực ra thì điều này càng có lợi cho phe họ.
“Cơ hội của con đó, Ma-kun! Trổ tài đi!”
“Ừ! Quái vật trên không là của cooooooooon!”
Thánh Kiếm chuyên loại trừ kẻ địch trên không tựa như rú lên, nó bắn ra một chùm tia sáng mà đã cắt đứt một bên cánh của nữ hoàng.
Chỉ còn một bên cánh, con quỷ đã rơi thẳng xuống đất.
“Mẹ! Xử bà ta đi!”
“Toàn tâm toàn hoả lực của Mama! …Tôi sẽ giúp cô nhớ ra thân phận của một người mẹ!”
Đòn công kích đánh hai lần của Mamako. Cùng một lúc, vô vạn viên đá và đạn nước sắc bén đã đâm vào người đối phương.
Đòn tấn công ẩn chứa tâm nguyện của bà đã đánh dính trực diện. Cơ thể của nữ hoàng bị bắn thủng lỗ và phần bụng đã bị đâm xuyên thấu.
Thắng thua đã rõ.
“Hực… T-Tại sao… ta lại có thể thua...?”
Mắt gần như khép lại, nữ hoàng ôm chặt chỗ đau ở ruột. Bà ngơ ngác ngã xuống khi nhận ra mình đã bại trận.
Cứ ngỡ sẽ đâm sầm vào mặt đất, nhưng bỗng nhiên bà ngã chậm lại.
Có người đã đỡ lấy nữ hoàng.
“Hả…? …Genya …?”
Cô con gái của bà đã ôm lấy bà ấy từ phía sau, siết chặt vòng tay và áp trán vào lưng mẹ mình. Chỉ lẳng lặng đứng đó, không nói không rằng.
Nữ hoàng vuốt ve bàn tay của con gái mình, một giọt nước mắt buông xuống.
Masato mỉm cười ngắm nhìm khung cảnh đó.
“Con đã để mẹ phải vất vả rồi.”
“Ừ. Con cũng vất vả như mẹ thôi mà!”
Không muốn gián đoạn hai mẹ con bọn họ, Masato và Mamako âm thầm đập tay tán thưởng nhau.
“A, a, cho cháu tham gia với nhé..?”
“Được chứ sao không! Anh đâu thể quên ơn Porta.”
“Porta cũng phải vất vả rồi nè!”
Cả ba người bọn họ đều đập tay hân hoan.
Thế là, cuộc chiến đã kết thúc tại đó.