Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6875

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19889

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 910

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế - Chương 43: Chợt quên ta

Bên trong nhà hát rộng lớn chỉ còn lại bóng dáng của Ca Giả và Dạ Tinh.

Lúc này, cả hai đang ngồi trên hàng ghế khán giả.

"Ừm..."

Dạ Tinh ra vẻ ngoan ngoãn, có chút tò mò trước lời nhờ vả của chị Ca Giả.

Thân là một Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh, rốt cuộc Ca Giả có chuyện gì cần một linh vật nhỏ bé như cô giúp đỡ chứ?

Thật là tò mò quá đi.

Ca Giả ngồi bên cạnh Dạ Tinh, tỏ ra cực kỳ bình thản, dường như không hề vội vã.

Dạ Tinh cảm thấy chắc đây không phải chuyện gì quan trọng lắm.

Chắc là chị ấy nghĩ ra giai điệu mới và muốn cô nghe thử thôi chăng?

Lúc này, Ca Giả cuối cùng cũng lên tiếng.

“Quan Diễn Giả, cô nói xem, tôi có nên, tiếp tục hát không?”

Nghe câu hỏi này, Dạ Tinh suýt nữa thì không phản ứng kịp.

"Ể? Tại sao lại không ạ? Giọng hát của Ca Giả hay như vậy, nếu ngừng hát thì sẽ là một tổn thất rất lớn cho thế giới đó! Ví dụ như em đây, nếu không còn được nghe giọng của chị nữa, em nhất định sẽ buồn lắm."

Dạ Tinh nói thật lòng, vì giọng hát của Ca Giả thật sự rất hay!

Dù không có lời, cô vẫn có thể nghe để thư giãn.

Nếu thân hơn một chút, Dạ Tinh còn muốn đưa vài bài hát có lời cho Ca Giả hát lại, chắc chắn sẽ có một hương vị rất khác!

Nghĩ đến thôi đã thấy mong chờ rồi.

Nhưng vấn đề là, tại sao bây giờ Ca Giả lại đột nhiên có ý định ngừng hát?

Dạ Tinh nhìn Ca Giả với ánh mắt dò hỏi, và câu nói tiếp theo của chị ấy đã trả lời cô.

“Bởi vì, càng cất tiếng hát, sự tồn tại của tôi, sẽ càng phai nhạt, và cuối cùng, sẽ không còn ai, nhớ đến tôi nữa. Cho dù là vậy, tôi có nên, tiếp tục hát không?”

"Á á á?! Tại sao lại như thế chứ!?”

Dạ Tinh bị lời nói của Ca Giả làm cho kinh ngạc.

Sau cơn sốc là chìm vào trầm tư.

Nói mới nhớ, lần đầu tiên cô gặp Ca Giả, chị ấy đã ở trong một trạng thái hư ảo.

Tuy không phải bán trong suốt và không thể chạm vào như hồn ma Aipal, nhưng cảm giác tồn tại của Ca Giả đối với Dạ Tinh còn thấp hơn cả Aipal.

Lúc đầu không nghiêm trọng đến thế, ít nhất Dạ Tinh vẫn có thể nhận ra sự tồn tại của Ca Giả mọi lúc mọi nơi, bị nét đặc biệt của chị ấy thu hút.

Nhưng hình như kể từ lúc nãy, mọi chuyện đã khác.

Bởi vì sau khi vào nhà hát, cô đã suýt nữa lờ đi Ca Giả đang đứng trên sân khấu!

Đây không phải là một chuyện bình thường!

"Ưm..."

Dạ Tinh cẩn thận quan sát trạng thái của Ca Giả, trong thâm tâm cảm thấy sự tồn tại của chị ấy dường như đã rất, rất mờ nhạt.

Sở dĩ cô vẫn có thể nhận ra Ca Giả, có lẽ là vì hiện trường chỉ có cô và chị ấy.

Giống như Bạch Ngư và Aipal vậy.

Một khi Bạch Ngư lơ đãng, có thể sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của Aipal.

Chuyện này là sao?

"Can thiệp tồn tại..."

Dạ Tinh bất giác nghĩ đến tên Tinh Thực của Ca Giả.

Theo những kiến thức cô đã học, một số Tinh Thần vốn có những đặc tính kỳ lạ, sau khi biến thành Tinh Thực vẫn sẽ giữ lại đặc tính đó.

Chẳng lẽ đặc tính của Tinh Thực Ca Giả chính là không ngừng che giấu sự tồn tại của bản thân trong thế giới này sao?

Và điều kiện tiên quyết để đặc tính này có hiệu lực... lẽ nào chính là ca hát?

"Sao lại có thể như vậy...?"

Dạ Tinh đột nhiên có chút không chấp nhận được, tâm trạng nhanh chóng trở nên sa sút.

Ca Giả yêu ca hát lại không thể tiếp tục hát, đây là cái tình tiết cẩu huyết gì vậy?

"Ưm, Ca Giả... ca hát có ý nghĩa gì với chị?"

"Đó là, ý nghĩa, tồn tại, của tôi, nhưng..."

Nếu giọng hát của cô không còn ai nghe thấy, không còn ai nhớ đến sự tồn tại của cô, thì tiếng hát vốn dĩ chẳng còn ý nghĩa gì.

Về nỗi chấp niệm trong lòng, rốt cuộc điều quan trọng nhất là ca hát hay là sự tồn tại của bản thân trong ký ức người khác, cô không thể lựa chọn, hoặc có lẽ cả hai đều quan trọng.

Nhưng chúng đã trở thành một mâu thuẫn, chỉ có thể chọn một.

Và một khi thiếu đi một trong hai, đối với Ca Giả đều là không trọn vẹn.

"Vậy sao..."

Dù Ca Giả không nói hết câu, Dạ Tinh vẫn có thể đoán được những lời tiếp theo từ ánh mắt của chị ấy.

"Nếu đã vậy, chị hãy cứ tiếp tục hát đi."

"Hửm?"

"Ca Giả, nếu việc tiếp tục hát sẽ khiến sự tồn tại của chị biến mất khỏi ký ức của mọi người, thì em sẽ trở thành mỏ neo níu giữ chị lại với thế giới này. Nhưng chị có phiền không? Có lẽ đến cuối cùng, chị sẽ chỉ còn lại một khán giả duy nhất là em. Người có thể nghe thấy giọng hát và nhớ đến chị, sẽ chỉ có một mình em thôi."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dạ Tinh, Ca Giả có chút ngẩn người.

Dù có hát mãi, cô ấy vẫn sẽ nhớ đến mình sao?

Cuối cùng chỉ còn lại một khán giả?

Như vậy là đủ rồi.

Quan Diễn Giả nguyện ý trao cho Ca Giả ý nghĩa tồn tại, vậy thì, Ca Giả cũng nguyện ý vì Quan Diễn Giả mà hát mãi không ngừng.

“Quan Diễn Giả, xin cô, đừng quên, sự tồn tại của tôi, được không?”

Dạ Tinh gật đầu thật mạnh.

"Vâng, vậy em có thể coi đây là nguyện vọng của chị không?"

"Ừm, đây là, nguyện vọng của tôi."

Dạ Tinh chớp chớp mắt, nở một nụ cười đáng yêu.

"Vậy hãy để em thực hiện nguyện vọng của chị nhé."

Ngay giây sau, một giọng hát thanh tao thoát ra từ cổ họng Ca Giả, như chứa đựng niềm vui và lòng dũng cảm của chị, lại như đang bày tỏ lời cảm ơn đến Dạ Tinh.

"A~?"

Quan Diễn Giả đã hứa sẽ nhớ đến mình, nếu đã vậy, thì chẳng còn gì phải sợ hãi nữa.

Dạ Tinh chăm chú nhìn dáng vẻ của Ca Giả khi hát, rồi nhắm mắt lại lắng nghe một cách nghiêm túc.

Giọng hát của chị sẽ không ngừng vang vọng trong tâm trí cô, cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Cho đến chiều tối, Dạ Tinh rời khỏi nhà hát.

Bên trong nhà hát chỉ còn lại bóng dáng của Ca Giả, chị đứng một mình trên sân khấu, cảm giác tồn tại dường như sắp chạm đáy.

Chị có thể cảm nhận được tình trạng của bản thân, hiểu rằng chỉ cần hát thêm một bài nữa, mình sẽ biến mất khỏi ký ức của tất cả mọi người.

Nhưng thế thì đã sao?

Chị tin rằng Quan Diễn Giả sẽ nhớ đến mình.

Một đêm đã trôi qua.

Trong nhà hát.

Ca Giả đứng trên sân khấu suốt một đêm, giờ mới bước xuống, chuẩn bị rời đi.

Lần này không phải là hoạt động của đoàn kịch, mà là ý muốn của riêng chị.

Chị có một nơi muốn đến, đó là sân khấu mà Dạ Tinh từng cho chị xem.

Khác với sân khấu trong nhà hát này, chị có cảm giác như mình đã từng đứng trên đó, hát cho rất nhiều người nghe.

Theo sự dẫn dắt của định mệnh, chị đi xuyên qua đám đông, như một thực thể tồn tại giữa kẽ hở của thế gian, không ai chạm vào, không ai nhìn thấy, không ai hay biết.

Cuối cùng, bóng hình với mái tóc dài màu trắng gạo đi vào bên trong sân khấu, băng qua hàng ghế khán giả không một bóng người, chậm rãi bước lên siêu sân khấu lớn hơn sân khấu trong nhà hát vài lần!

Chị dừng lại ở trung tâm, phóng tầm mắt ra xa, trong thoáng chốc thấy vô số người trên khán đài đang reo hò vì mình, phấn khích cổ vũ cho mình.

Ai nấy đều đang gọi vang danh hiệu của chị, tiếng hô vang dội tận trời xanh.

Nhưng khi trở về thực tại, hiện ra trước mắt chị chỉ là một khung cảnh trống rỗng, trắng bệch.

Ca Giả khẽ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời mờ ảo, hé nhẹ đôi môi anh đào, cất lên tiếng hát từ tận đáy lòng.

"Xin đừng quên tôi..."

Cùng lúc đó, tại Căn cứ Người Gác Đêm, 【Tri Tinh】 đột nhiên loé lên ánh sáng chói lòa.

"Báo động! Báo động! Tinh Thực Siêu Tân Tinh 【Can thiệp tồn tại】 bùng phát!....."

Ngay giây sau, 【Tri Tinh】 như bị chập mạch, không còn phát ra bất cứ âm thanh nào, ánh sáng trên bề mặt cũng dần lụi tàn, cứ như thể Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh trong truyền thuyết chưa từng xuất hiện.

Không chỉ vậy, toàn bộ Người Gác Đêm đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Dù là ngoài đời thực hay trên mạng, những thông tin về Ca Giả đang dần biến mất, để lại những khoảng trống mênh mông.

Trên thế gian này, còn tồn tại Ca Giả không?

Ai mà biết được chứ?