Correcting the Villainess of the Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Webnovel - Chương 0: Ếch Ngồi Đáy Giếng (1)

Tôi sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nhỏ ở vùng ngoại ô.

Ngôi làng của chúng tôi có thể coi là ngôi làng quê mùa hơn cả những ngôi làng quê mùa, nằm cách xa thủ đô và phải mất nhiều ngày đường đi.

Không khí trong làng lúc nào cũng ngột ngạt và nặng nề, có lẽ là do bị bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp rào chắn được dựng lên để ngăn chặn sự xâm nhập của đám quái vật và những kẻ lang thang.

Những nơi duy nhất phục vụ nhu cầu thiết yếu của dân làng là vỏn vẹn một rạp chiếu phim cũ kỹ và một cửa hàng bách hóa nhỏ bé. Ngôi trường duy nhất thì cũng chỉ có tổng cộng tất thảy mười hai học sinh.

Ngay cả một trạm y tế cũng không tồn tại, và đa số dân làng đều phải dựa vào một trị liệu sư không có giấy phép hành nghề. 

Lẽ tự nhiên, bất cứ đứa trẻ nào cũng muốn tìm cách rời bỏ ngôi làng nghèo nàn này. Cứ mỗi khi một xe hành hương của thương nhân đi ngang, họ đều phải bận rộn đón chào những đứa trẻ như thế. 

Người thương nhân, vây quanh bởi lũ trẻ, sẽ dành cả ngày kể những giai thoại về những anh hùng ở ngoài kia.

Ví dụ như, câu chuyện về ba người du đãng đã ngăn chặn cơn sóng triều quái vật ở miền Đông. 

Hay chuyện kể về một lão chiến binh lành nghề, đã chém giết những con ác quỷ dễ dàng như thế nào đằng sau bức tường thành phía Bắc.

Qua mỗi câu chuyện được kể, ánh mắt của lũ trẻ dâng lên từng niềm khát khao long lanh cháy bỏng. Đôi khi chúng sẽ đứng bật dậy ngay giữa câu chuyện, chia thành từng nhóm và phân vai diễn trò. 

Khi ánh mặt trời dần tắt, những người mẹ sẽ đến tìm đón lũ trẻ về, người thương nhân lúc này sẽ giới thiệu những món nữ trang rẻ tiền và các vật phẩm hộ thân, hẳn nhiên, chiến thuật này chưa lần nào thất bại.

 Tuy nhiên, tôi lại không có hứng thú nào với những thứ như thế cả. Kỳ lạ thay, thứ duy nhất mà tôi ao ước là một cuộc sống vô lo vô nghĩ như con ếch ngồi đáy giếng trong những câu chuyện cổ tích mà tôi từng đọc qua khi còn bé. 

Ở phần cuối của câu chuyện, con ếch cuối cùng đã từ bỏ việc rời khỏi cái giếng. Trong khi những người bạn của con ếch chê cười dè bĩu nó vì đã từ chối bước ra khỏi cái giếng và khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia, và rằng nó đã ngu ngốc thế nào, bản thân tôi lại có cảm nhận trái ngược hoàn toàn. Con ếch ấy chỉ đơn thuần nhận ra giới hạn của chính nó và hài lòng với điều đó mà thôi.

Đối với tôi, ngôi làng này là hiện thân của cái giếng đó. Ngôi làng hạn hẹp và bé tí ấy chính là toàn bộ thế giới của tôi. Dù cho nó có trở nên xấu đi hay tốt hơn cũng không phải là điều đáng bận tâm tí nào cả.

Tôi không biết là làm thế nào mà mình lại có những suy nghĩ như vậy. Có lẽ, tôi đã từ bỏ việc hi vọng vào một thế giới giả tưởng mà khả năng cao không bao giờ xảy ra được và chỉ hướng về hiện thực tàn khốc mà thôi.

Một điều chắc chắn là, với tư cách là một đứa trẻ, tôi tin chắc rằng lớn lên và già đi vốn là vận mệnh đã được định sẵn cho mình rồi.