Công Tử Phản Diện Sao Có Thể Là Thánh Nữ Đại Nhân?

Truyện tương tự

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

5 17

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

25 40

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

144 14075

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

44 357

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

185 3174

Chapter 1 - 2 • Tôi mắc chứng sợ bẩn

Vann: 

hồn khí => hồn thuật

năng khiếu => tư chất

☆☆☆

Vậy thì, nhiệm vụ của gia tộc Varelis là gì? Làm một việc tốt mỗi ngày à?

Winnie, với hai tay đút sâu trong túi, đã tới khu ổ chuột của thủ đô hoàng gia.

Nhìn quanh một hồi, cậu nhận thấy ánh mắt của những con người khố rách áo ôm kia đều đổ dồn về phía cậu.

Âu cũng là điều tự nhiên.

Dù gia tộc Varelis có nghèo khó đến đâu, họ vẫn có thể xoay xở may được một hai bộ phục trang quý tộc.

Bộ trang phục lịch thiệp này nổi bật như ngón tay cái sưng vù trên bàn tay lành lặn ở khu ổ chuột.

Đây là một sự việc hiếm hoi, vì nơi này được giới quý tộc coi là chốn ô uế và chưa ai từng đích thân đặt chân đến đây.

Nhìn thấy vô số ánh mắt đổ dồn về thân hình chỉnh tề của mình, xen lẫn những cảm xúc như ghen tị và khao khát, Winnie lắc đầu ngao ngán.

Những tên dân đen tội nghiệp kia nào có hay rằng chàng quý tộc khốn khổ trước mặt chúng nếu không sớm tìm ra cách xoay chuyển tình thế, rồi cũng sẽ phải chuyển đến đây sống cùng chúng chứ.

“Ê, ngươi đấy.” Winnie không lãng phí thời gian và tiến đến gần một ông già lưng còng, thản nhiên móc một cắc bạc từ ví rồi ném cho ông.

“Cái này??” Ông già không đưa tay ra lấy mà chỉ nhìn chàng thanh niên quý tộc trước mặt với vẻ mặt hoang mang và sợ hãi.

Khu ổ chuột quả thật có an ninh kém, nhưng không có kẻ nào đủ ngu ngốc để gây sự với một quý tộc.

"Còn chờ gì nữa? Nhặt lên. Quà của ta mà cũng dám chê à", Winnie trịch thượng nói, khoanh tay và tỏ ra kiêu ngạo, mặc cho trong lòng cậu đang cảm thấy cắn rứt khôn nguôi.

Là một đồng bạc đấy!

Đồng bạc nguyên chất là khác!

Mỗi đồng bạc cho đi là ví của bổn thiếu gia lại vơi đi một đồng!

“C-cho tôi ư??” Ông già tỏ vẻ không tin, đôi mắt mờ đục của ông sáng lên, nhưng rồi ông do dự, sợ phải chấp nhận món quà khó hiểu này.

Winnie ngay lập tức hiểu được sự lo lắng của ông già và liếc nhìn những người trẻ tuổi, nghèo khổ xung quanh.

Trong những đôi mắt ấy, cậu nhìn thấy lòng tham.

Chúng có thể không dám động đến một quý tộc, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng không thể cướp của ông già sau khi Winnie rời đi.

Nhưng chuyện ấy thì liên quan gì tới Winnie?

Cậu không đến đây để làm việc tốt.

Lý do duy nhất khiến cậu chi tiền là vì cậu cần điểm đức hạnh.

Ông già có bị cướp hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Tất cả những gì cậu cần là nhìn thấy ông già nhận lấy đồng xu, không nói gì thêm, rồi bỏ đi.

"Các ngươi đang nhìn đi đâu đấy?" Ánh mắt của Winnie quét qua đám thanh niên to lớn, hung dữ. "Gì thế này, các người có tay có chân, và các ngươi đều khỏe hơn ta. Các ngươi hẳn phải ăn uống đầy đủ lắm, nhỉ? Thế mà vẫn còn dám tơ tưởng tới cắc bạc trong tay một ông già không thể tự chăm sóc bản thân sao?"

"Bọn nít ranh xấc láo, các ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là tên quý tộc lưu manh khét tiếng, chó điên của kinh đô, Winnie Varelis." Winnie khoanh tay, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ, trong giọng nói có chút tự hào.

Phải thừa nhận rằng, khí chất của cậu có thể không đủ khiến kẻ khác sợ hãi, nhưng vẫn là đủ để đe dọa mấy tên côn đồ tép riu đầu đường xó chợ chưa từng biết đến nhiều thứ trên thế giới này.

Kết hợp với khuôn mặt dữ tợn đầy tàn nhang vốn có, hiệu ứng đem lại thật hoàn hảo.

Ngay khi Winnie lên tiếng, đám côn đồ đều đứng im tại chỗ, không dám ho he nửa lời.

"Ta không quan tâm ngươi là ai hay ngươi đã làm ra chuyện tày đình gì. Nhưng để ta nói cho mà biết, ở cái chốn kinh đô này chưa có chuyện xấu gì chưa qua tay ta đâu."

“Múa rìu qua mắt thợ, các ngươi đang diễn trò trước kẻ đẻ ra cái trò đấy." Môi Winnie cong lên thành một nụ cười nhếch hoàn toàn tương xứng với hình tượng phản diện của cậu, và khi nói, cậu chỉ tay vào những tên côn đồ kia.

“Bình thường, ta không quan tâm các ngươi làm gì, nhưng vểnh tai lên mà nghe: số tiền kia là ta đưa cho. Nếu có bất kỳ kẻ ngu xuẩn nào trong các ngươi dám động vào, tức là các ngươi đang thách thức quyền lực của ta, chống lại ta, thiếu gia phản diện của vương đô. Ta sẽ để kỵ sĩ của ta đánh gãy chân các ngươi!”

"N-Ngài tử tế quá," tên cầm đầu nhóm côn đồ lắp bắp, mặt tái mét.

Rõ ràng, dù có thèm muốn tiền đến mức nào, chúng cũng sẽ phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

Tất nhiên, tất cả những lời nói về việc thách thức thiếu gia phản diện của thủ đô hoàng gia và vụ hiệp sĩ đánh gãy chân đều là bịp hết.

Cậu thậm chí còn không có một tên lính gác cổng chứ nói đến hiệp sĩ!

Nhìn ông lão nhận lấy đồng tiền, Winnie lập tức tập trung vào thanh đo đức hạnh trong tâm trí ông.

Một giây trôi qua, rồi mười giây…

Đã nghe ông lão cảm ơn lòng hảo tâm của mình, Winnie vẫn chưa thấy thông báo về điểm đức hạnh như mong đợi.

"Cái quái gì thế này?!" Winnie nhảy dựng lên vì bực bội.

“Ta đã đưa tiền rồi! Điểm đức hạnh của ta đâu?!”

Nếu không nhận được điểm thì đồng bạc đó coi như lãng phí!

Cái hệ thống chết tiệt này thực sự nghĩ cậu là một thiếu gia giàu có sao?

Ta sắp phá sản rồi đấy biết không hả?!

Sự bùng nổ đột ngột này khiến ông già và bọn côn đồ sợ hãi, cả thảy nhanh chóng lùi lại.

Vài phút nữa trôi qua.

Dưới ánh nhìn của cư dân khu ổ chuột, khuôn mặt Winnie ngày càng tối sầm lại, giống như một đám mây giông.

Khoảnh khắc tiếp theo, ông lão thấy Winnie trừng mắt nhìn ông một cách “hung dữ”. Ông lão cảm thấy vô cùng bối rối, không biết mình đã làm sai điều gì.

Trong lúc đó, Winnie đang nghĩ: Hệ thống đức hạnh chết tiệt này bị hỏng rồi sao? Tiền thì mất mà điểm thì không, mình có nên lấy lại tiền không??

Cậu liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi của ông già, nhận thấy chiếc nạng ở góc và ống quần trống rỗng. Winnie lè lưỡi.

Thôi quên đi.

Một tên phản diện thực thụ như hắn không thể lấy lại số tiền đã đưa trước mặt nhiều người như vậy.

Đó sẽ là một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của cậu.

Nói thì oai lắm…

Mẹ kiếp, tau đau lòng quá man!

Tại sao?!

Tại sao tôi lại không nhận được điểm đức hạnh nào?! Đấy là cả một đồng bạc đấy biết không?!

Đến cả một xu đồng cũng có thể mang lại cho tôi một điểm đức hạnh, vậy thì một xu bạc đáng ra phải mang lại cho tôi rất nhiều điểm chứ?!

Đúng vậy, đây chính là ý tưởng tuyệt vời mà Winnie đã nghĩ ra.

Nhưng có vẻ như hệ thống đức hạnh không hoạt động theo cách cậu nghĩ.

Mẹ kiếp, tôi đã sai ở đâu?!

Bực bội rời khỏi khu ổ chuột, Winnie cắn chặt ổ bánh mì trong miệng, xé một miếng và nhai một cách đầy giận dữ.

Quái gì vậy chứ?!

Cho đi một xu đồng được điểm đức hạnh, nhưng cho đi một xu bạc thì lại chẳng được điểm nào?

Hệ thống chết tiệt này chắc chắn là một kẻ ngốc, thậm chí còn không thể kiểm đếm chính xác.

Trong khi chửi rủa hệ thống trong đầu và trút sự bực tức lên ổ bánh mì, Winnie đi về nhà.

Hôm nay chẳng có chuyện gì diễn ra tốt đẹp cả.

Đang đi trên đường, Winnie cảm thấy có thứ gì đó kéo nhẹ chiếc túi bánh mì trên tay mình.

Nhìn xuống, cậu bắt gặp một đôi mắt to, đen láy.

“Anh ơi, em có thể xin một miếng bánh mì được không?… Không, nửa miếng thôi, chỉ nửa miếng thôi!” Một cậu bé đầu tóc bù xù ngước nhìn cậu với đôi mắt cầu xin, nhẹ nhàng bấu lấy túi bánh mì và nuốt khan.

Rõ ràng là đứa trẻ gầy gò này đang đói, nếu không thì nó đã không chấp nhận rủi ro bị đánh đập chỉ để xin ít bánh mì.

“Chậc, xui thấy mẹ!” Winnie nhìn cậu bé với vẻ ghê tởm, rồi nhét túi bánh mì vào tay cậu.

"Ngươi làm bẩn túi bánh mì của ta bằng đôi tay bẩn thỉu của ngươi rồi. Đấy cầm luôn đi, bẩn cả người!"

“C-cảm ơn anh!” Cậu bé cầm lấy túi bánh mì, lòng tràn ngập lòng biết ơn.

“Đừng cảm ơn ta. Bổn thiếu gia ưa sạch sẽ và không muốn chạm vào những thứ bị kẻ khác làm bẩn. Giờ thì cút đi.” Winnie vẫy tay như thể đang xua đuổi một con ruồi.

Cậu bé liên tục cảm ơn rồi chạy đi.

Khi cậu bé rời đi, Winnie sững người.

Cậu ngạc nhiên khi thấy rằng sau khi đưa ổ bánh mì cho cậu bé, điểm đức hạnh của cậu đã tăng thêm +1.

Cái quái gì thế, hệ thống chết tiệt này tự sửa được rồi à??

Hay là…?

Winnie xoa cằm, cảm thấy như mình đã tình cờ tìm ra một mô tuýp nào đó.

Lần đầu cậu cho tiền, lần thứ hai cũng cho tiền, nhưng lần này là cho đồ ăn, lần đầu tiên cậu cho đồ ăn.

Có lẽ nào?

Vann: ‘lũ ranh con này, chúng mày biết bố mày là ai không?’ ah moment bomay Vann: bomay