Vù vù vù!
Một cơn gió biển thổi mạnh như thể nó muốn bẻ gãy cây cầu. Những hạt mưa rơi trên mặt nước đen kịt và bị sóng lớn cuốn đi.
Nơi đó là cầu Palchasun nối liền đảo và đất liền, nó vẫn chưa thông tuyến.
Có năm hoặc sáu người đàn ông đã nằm trên cầu.
Khi đi qua đường lái xe và nhìn vào vỉa hè, một người đàn ông mặc bộ vest đen đang siết cổ một người đàn ông trên lan can.
Tên của người đàn ông là Kim Hee Woo. Đôi mắt anh khẽ run.
Tutu-tuk!
Những hạt mưa từ trên trời rơi xuống bay vào mặt Hee-woo.
“Tôi có lời khen dành cho cậu vì đã đánh bại thuộc hạ của tôi. Nhưng chỉ vậy thôi. Cậu đã quá kiêu ngạo. Nếu cậu nói rằng cậu sẽ dừng lại ngay bây giờ, tôi sẽ để cậu sống."
Kẻ mặc bộ đồ đen nói với anh ấy bằng một giọng chết chóc.
"Anh sẽ làm gì nếu lời tôi hứa đối với anh chỉ là một lời nói dối?"
Hee Woo, với đôi mắt đỏ ngầu, đang cố gắng thư giãn.
Tuy nhiên, giọng nói của bộ đồ đen vẫn không đổi.
“Không thành vấn đề. Một con chó cụp đuôi thì dù sao cũng không đáng sợ.”
Hee Woo bắt đầu cười trước những lời của kẻ mặc bộ đồ đen.
“Kkk, biến đi. Dù trọng lượng của quyền lực là bao nhiêu thì trọng lượng của tội lỗi cũng tương tự như vậy mà thôi.”
“Vậy thì cậu phải chết.”
Bàn tay của kẻ mặc bộ đồ đen đang nắm lấy cổ Hee Woo bắt đầu dồn sức.
“Khặc!”
“Công tố viên chính trực, nhiệt huyết Kim Hee Woo. Tôi sẽ nhớ cái tên đó. Nhưng thế giới sẽ nhớ rằng mày là công tố viên phạm tội tham nhũng đã tự sát dưới sự ảnh hưởng của ma túy và rượu.”
"Nói nhảm!"
Lưng của Hee-woo dựa vào lan can trở thành điểm tựa, và chân anh ấy nhấc lên không trung.
“… … !”
Và hai chân giơ lên không trung quấn quanh cánh tay của người đàn ông đang nắm lấy cổ Hee Woo.
Crack!
“Keuk!”
Một tiếng hét đau đớn thoát ra khỏi miệng người đàn ông.
“Cảm giác sẽ thế nào khi bị gãy khuỷu tay?”
"Ugh!"
Tuy nhiên, kẻ mặc bộ đồ đen đang chịu đựng sự tấn công của anh ấy.
"Chú áo đen ơi, chú có thể thuê luật sư, nếu không có tiền thì tự tìm luật sư công đi. Hơn nữa, anh có thể thực hiện quyền giữ im lặng của mình, và bất kỳ lời khai nào anh khai ra từ giờ trở đi đều có thể chống lại anh trước tòa.”
"Argh!
Kẻ mặc áo đó đang cố vặn cơ thể mình.
"Di chuyển ở đây là gãy tay đấy!"
Hee Woo hét lên.
Nhưng mà!
Crack!
Người đàn ông quay lại và tiếng khuỷu tay gãy làm rung chân.
"Thằng điên!"
Đôi mắt của Hee Woo mở to vì ngạc nhiên.
Uỳnh!
Nắm đấm của người đàn ông đánh thẳng vào đầu Hee Woo. Mái tóc ướt đẫm nước mưa của Hee-woo đung đưa.
Uỳnh!
Uỳnh!
Nắm đấm của người đàn ông tiếp tục ấn xuống đầu anh ấy.
Xương mũi bị dập và xương gò má bị vỡ. Máu văng tung toé và da thịt bị xé toạc, cơ thể anh rung lên mỗi khi nắm đấm của người đàn ông chạm vào anh.
Tóc của Hee-woo tung bay trong gió mạnh.
Đôi mắt anh từ từ di chuyển lên trên. Đôi chân của Hee Woo, vốn đang quấn quanh cánh tay của người đàn ông, rơi xuống đất với một tiếng 'bộp'.
Một lúc sau, kẻ mặc bộ đồ đen đặt cơ thể mềm nhũn của Hee Woo qua lan can và đút điếu thuốc vào miệng. Những đám mây khói thuốc lá ngấm mưa trôi ra biển. Anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Công việc đã xong. Sau đó, tôi sẽ làm theo chỉ thị của ngài.
Anh ta lấy một ống tiêm ra khỏi túi trong của bộ đồ và đâm nó vào cánh tay của Hee Woo.
“Rượu và methamphetamine được pha trộn đúng cách. Nồng độ trong máu của mày sẽ ở trong trạng thái say và ma túy sẽ cho kết quả dương tính.
Anh ta chậm rãi hướng về và nói nhỏ với cái xác chết, rồi nhấc bồng nó lên và ném xuống biển.
Gã đàn ông đó đang nhìn vào nơi Hee Woo ngã xuống trong giây lát. Hắn ném điếu thuốc như thắp hương cho người chết.
"Hả?"
Cơ thể của Hee Woo đang đứng trên làn đường bên trong lan can của cây cầu.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Mình chắc chắn nhớ mình đã bị kẻ đó đánh một trận. Nhưng bây giờ mình đang đứng trên đường.
Đôi mắt của Hee Woo chuyển sang bộ vest đen.
Người đàn ông vẫn đang đứng trên lan can. Hee Woo dụi mắt.
Có một cái gì đó là lạ. Trời vẫn mưa mà kẻ đó vẫn đứng trên lan can trông như một con búp bê. Hắn ta không hề di chuyển một tí nào.
Hee Woo từ từ đi về phía người đàn ông và đứng trước mặt anh ta.
"Thời gian thực sự đã dừng lại tại thời điểm đó."
"Cậu đã bình tĩnh chưa?"
Một giọng nói của một người phụ nữ đến từ nơi nào đó.
Hee Woo nhìn quanh. Và khi người phụ nữ đó lọt vào mắt anh, anh không nói được lời nào và lùi lại.
Cô ấy đang đi về phía anh từ trong khoảng không.
Một người phụ nữ với mái tóc đen dài xõa ngang vai. Đôi mắt của cô ấy sụp xuống giống như một đường kẻ mắt màu đen, và tròng đen của cô ấy cũng đen và sâu như mực. Ngược lại, làn da mỏng nhẹ trắng hơn bất kỳ thứ gì khác trên thế giới. Nó trông thánh thiện, như thể nó đang tỏa sáng.
Cô ấy mặc một bộ đồ da màu đen để lộ rõ thân thể trần trụi.
Người cô tơi tả không tránh khỏi cơn mưa đang rơi xuống. Mái tóc ướt và những giọt nước đọng trên da càng làm cô xinh đẹp hơn.
Cô nhẹ nhàng bước về phía anh.
Đứng trên lan can, cô chớp chớp mắt hỏi.
"Cậu đã bình tĩnh lại chưa?"
Hee Woo giật mình ngạc nhiên và không thể nói nên lời.
"Ma?"
Thấy anh do dự ngập ngừng lùi lại, cô mỉm cười.
"Cậu mới là ma."
"Gì cơ?"
"Cậu chính là ma."
Nghe lời của người phụ nữ, Hee Woo mò mẫm khắp cơ thể mình.
"Rốt cuộc cô đang nói về cái gì vậy?"
Một giọng nói chói tai sắc bén hét vào mặt người phụ nữ.
"Tình huống này xảy ra với cậu là khi nào?"
“… … ?”
“Thứ nhất là người ngoài hành tinh. Thứ hai là thế giới bên kia.”
Khi cô ấy vẫy tay, bốn phía xung quanh sáng hơn ánh sáng ban ngày rồi tối sầm lại.
"Câu trả lời đúng là gì?"
“Tôi chết rồi sao?”
Trước câu trả lời của anh, cô gật đầu với một nụ cười tươi tắn.
"Chính xác."
“Vậy cô là Tử Thần sao?”
Khóe môi cô khẽ nhếch cóng lên nhẹ nhàng.
“Điều đó cũng đúng.”
"Ha… … .”
Hee Woo ngồi bệt xuống đất với một nụ cười gượng gạo. Nhìn dáng vẻ đó cứ như cô ấy vừa mới mắng mỏ.
“Vì không có linh hồn nào mà không có câu chuyện, vì vậy nên anh ngừng run đi.”
Anh nhìn lên bầu trời. Những hạt mưa không ngừng rơi xuống từ bầu trời đen kịt.
“Đúng là chán thật.”
Người phụ nữ đưa tay về phía bầu trời mưa, không quan tâm đến tình trạng của Hee Woo. Một ánh sáng lóe lên từ tay cô ấy và một chiếc máy tính bảng xuất hiện.
"Tên cậu là gì?"
Hee Woo ngẩng đầu lên và nhìn cô.
“Thế giới bên kia cũng sử dụng những thiết bị như vậy sao?”
“Đây là thế kỷ 21 đó.”
"Hay thật."
"Nói cho tôi tên của cậu."
“Kim Hee Woo.”
"Ngày sinh?"
“Ngày x tháng x năm 1980.”
"Bạn có biết bài thơ khi cậu được sinh ra không?"
“Cô muốn bán nó không? Tôi không biết."
Cơ thể cô ấy biến mất khỏi lan can và xuất hiện trước mặt Hee Woo.
“Vậy thì hãy kiểm tra dấu vân tay của cậu.”
Cô giơ ngón tay cái của bàn tay phải của anh và đặt nó lên màn hình máy tính bảng.
- Đã được chứng nhận.
Một âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên và cô quay trở lại lan can với vẻ mặt hài lòng.
Biểu cảm của cô ấy đanh lại khi cô ấy kiểm tra thông tin trong khi chạm vào máy tính bảng.
“Có phải cậu đã bị giết khi đang điều tra Thủ tướng Jo Tae Seop?”
“Cái đó cũng xuất hiện ở đó à?”
Cô rời mắt khỏi màn hình và nhìn anh.
“Hãy trả lời những gì tôi hỏi.”
Giọng nói sôi nổi bỗng trở nên nặng trĩu. Hee Woo lắc đầu.
“Không phải là bị giết trong lúc điều tra đâu.”
"Vậy thì sao?"
“Tôi đã bị sát hại ngay trước khi vào tù.”
Ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt anh. Cô lại giơ tay lên trời.
Một màn hình lớn xuất hiện trên không trung.
“Từ giờ trở đi, hãy nhanh chóng lướt qua cuộc sống của cậu.”
Bây giờ không còn gì thần kỳ nữa. Anh bắt đầu nhìn lại cuộc sống của mình như thể anh đang xem một bộ phim.
Tuổi thơ của anh được chiếu trên màn hình.
Anh ấy đã bị bắt nạt từ khi còn học tiểu học. Ở trường tiểu học, tôi bị đánh vì học kém, và ở trường cấp hai, tôi bị đánh vì ở bẩn.
Nhìn vào màn hình, anh thở dài.
“Tôi đã đánh nhiều thật đó.”
Cha mẹ tôi làm việc vào ban đêm trong một nhà máy, nhưng họ bị tai nạn và bỏ chạy trên đường về nhà lúc rạng sáng. Không tìm được hung thủ, sau đám tang, cậu đến trường và lại bị đánh với tư cách một đứa trẻ mồ côi.
Trên môi Hee Woo nở một nụ cười trống rỗng. Cô đang lặng lẽ tập trung vào màn hình.
Anh ấy nói với cô ấy.
“Tôi đã bị bắt nạt theo nhiều cách. Tôi đã cho gián ăn để cung cấp protein cho những người nghèo.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage