Công chúa tử thần Freesia không biết ý nghĩa của lời tạm biệt

Truyện tương tự

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

24 103

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

119 11942

Shannon muốn đi chết!

(Đang ra)

Shannon muốn đi chết!

Ao Satsuki

Shannon là một pháp sư hoàn toàn bình thường, đoản mệnh và cũng không già hơn vẻ bề ngoài – hay ít ra đó là những gì cô ấy cố thuyết phục người bạn mới tên Kyle. Bị nguyền rủa phải sống mãi mãi và chá

5 67

My Friend’s Harem Is Obsessed With Me

(Đang ra)

My Friend’s Harem Is Obsessed With Me

_172

Kỳ lạ thay, đám bạn nữ của bạn tôi cứ liên tục tán tỉnh tôi.

33 1008

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

51 315

Oneshot - Chương 01

Cô ấy là loại người muốn hiểu về “cái chết” như thể đang đọc sách.

Nghiêm túc mà nói, cô ấy không phải là con người, tuy nhiên cách cư xử của cô gần giống như con người.

Giờ đây, cô đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên dưới một cái cây có lá đã mất sắc và bắt đầu khô héo. Vô số thức ăn nhanh vương vãi xung quanh cô, chẳng khác nào những vị khách ăn uống không mời mà đến.

Những chiếc hộp giấy hai màu quen thuộc và nhiều hộp lớn màu đỏ—rõ ràng là chứa thứ lớn hơn—nằm ngổn ngang xung quanh. Không chỉ một hay hai hộp mà là một số lượng lớn hộp đựng đủ để khơi dậy nỗi sợ hãi bản năng.

Về mối lo “Chẳng phải thức ăn nhanh có hại cho cổ họng sao?”—cô ấy đã giải quyết bằng cách mua riêng một chai nước gừng khá lớn. Thay vì lấy một chai có nhiệt độ phòng ở trên kệ, cô đã kiên quyết phải là chai ướp lạnh, cho thấy sự cẩn trọng trong từng việc.

Bây giờ, cô đang thong thả ngửa đầu ra sau uống từng ngụm nước gừng.

Gương mặt của cô vô cùng cao quý và cực kỳ xinh đẹp.

Kể cả khi cô đang tu chai nước gừng.

Làn da của cô trắng như thể máu không tồn tại. Đôi mắt tím trong veo, lóe sáng như đá quý. Mái tóc dài màu bạc buông xõa uốn sóng mềm mại, được che phủ bởi một tấm mạng mỏng.

Và trên hết, cô ấy diện trên mình một chiếc váy tang gothic.

Đúng vậy—một chiếc váy tang. Dù chiếc váy mang dáng dấp của trang phục thời trung cổ châu Âu, song sự khéo léo trong từng đường nét là vô cùng khác biệt. Nhìn kỹ hơn, chất vải có sự kết hợp giữa độ bóng mờ và độ bóng phức tạp. Tuyệt nhiên không thấy một đường chỉ hay nối nào. Dù vậy, thoạt nhìn thì đã thấy rõ—đây là một chiếc váy tang khiến người mặc càng thêm phần không thuộc về thế giới này.

Khác biệt. Kỳ lạ. Đẹp đến đáng sợ và đáng ngại đến khó hiểu.

“Này… Kokuro, ngươi định nhìn ta đến bao giờ nữa?”

Cô gái kỳ lạ trong chiếc váy còn kỳ lạ hơn cuối cùng cũng lên tiếng.

Bất ngờ thay, giọng của cô lại cao và thanh thoát. Giữa sự tương phản rõ rệt của vẻ ngoài màu đen và trắng, chỉ có đôi môi là có màu đỏ tươi. Lau miệng bằng chiếc khăn giấy trong túi đựng đồ ăn mang về, cô nghiêng đầu.

“Xem người khác ăn thì có gì hay ho… Xem một cuộc săn rồng thì lại khác. Cảnh lũ rồng ăn uống thật tráng lệ—thậm chí đôi khi còn hung tợn. Khi chúng quyết định ngủ đông trong ba trăm năm, chúng thường sẽ tử chiến với con mồi mà chúng đã nhắm tới”.

Lời độc thoại kỳ lạ của cô vang vọng khắp một không gian xanh yên tĩnh của một công viên ở Nhật Bản hiện đại. Tuy nhiên, nếu nhìn vào vẻ ngoài lạc lõng của cô giữa khung cảnh này ngay từ đầu thì lời lẩm bẩm của cô lại phần nào phù hợp. Dù vậy, ai mà ngờ được một người đang bình thản lau tay bằng khăn ướt không cồn mua ở cửa hàng tiện lợi lại nói ra những lời đó.

“Hoặc có lẽ xem một số loại tinh linh xé xác con mồi thì cũng hay… “Vũ điệu kết nối” của chúng là một nghi thức dâng lên cho bữa ăn, chẳng thèm màng tới cảm xúc của con mồi. Không có một màn trình diễn nào khác trong cõi của sinh vật cấp cao lại duyên dáng đến đáng sợ như vậy. Và ta không hiểu sao chúng lại thay đổi vũ điệu theo mỗi mùa. Tốt nhất là tránh quan sát chúng trong thời kỳ sinh sản đơn tính, nhưng cũng đáng để ghé qua xem một lần sau mỗi năm mươi năm…”

“Quý cô Freesia Tolstoy Dorshvia, Công chúa tử thần”.

Kokuro Natsume thì thầm cái tên như đọc một câu thần chú.

Và giống như ma thuật, lời tường thuật dài bất tận của cô ngừng lại.

Không nói một lời, cô bắt đầu dọn dẹp khu vực băng ghế. Những móng tay sơn đen bóng của cô cẩn thận gấp một chiếc hộp nhỏ lại và đặt vào trong túi đựng thức ăn nhanh cùng với vụn vặt còn sót lại. Khi dọn xong, cô thở dài một tiếng không vui.

“Kokuro”.

“Vâng, thưa quý cô?”

“Quá dài và quá kính cẩn”.

“Hiểu”.

“Và đừng dùng kính ngữ khi muốn làm ta im lặng. Ta sẽ hờn dỗi trong một trăm năm”.

“Lúc đó thì tôi đã chết rồi”.

“Hãy dùng cái ‘khoa học’ hay gì đó của các ngươi. Đó là thứ loài sống không lâu các ngươi giỏi”.

Bất chấp những mệnh lệnh quá đáng của mình, cô bắt tay vào dọn dẹp nốt.

Để ngăn dầu không bị chảy ra, cô đặt túi giấy vào một chiếc túi nilon siêu thị và buộc chặt. Sau đó, cô cho chiếc túi nilon vào một chiếc túi vải—một vật cô đã nhận được sau khi tới “đây”. Chiếc túi vải là hàng sản xuất hàng loạt bằng máy khâu công nghiệp, song cô lại giữ gìn nó rất cẩn thận.

Như vậy, quy tắc “Mang rác theo” đã được tuân thủ nghiêm ngặt.

Với đôi mắt trong trẻo, cô nhìn lên Kokuro.

Hiểu ý của cô, anh lại gọi cô.

“Công chúa tử thần Freesia”.

“Hừm”.

“Chúng ta đi nhé?”

“Ngươi có thể dẫn đường”.

Freesia trịnh trọng gật đầu và đưa bàn tay trắng nõn ra.

Cô có thói quen dựa dẫm vào người hầu không vì lý do gì cụ thể. Về phần Kokuro, anh không ngại chiều theo ý thích của cô. Nắm lấy bàn tay xinh đẹp như thủy tinh, anh giúp cô đứng dậy. Tấm mạng và chiếc váy màu đen khẽ sột soạt khi cô duyên dáng bước trên lối đi.

Tiếng giày của cô vang vọng trên nền gạch đá.

Đứng cạnh nhau, sự chênh lệch chiều cao của họ trở nên rõ mồn một.

Kokuro thì cao và gầy. Ngay cả với chiều cao của đôi giày, Freesia vẫn nhỏ nhắn. Và dù cô thích thời trang cao cấp, Kokuro lại luôn luôn mặc một chiếc áo jersey và hoodie, khiến anh trông cực kỳ lạc quẻ khi ở bên cạnh một công chúa cao quý. Tuy nhiên, cả hai người họ đều không ai quan tâm. Theo một góc độ nào đó, họ giống như trong phim Ngày lễ La Mã.

Rất vất vả để theo kịp Freesia, cơ mà Kokuro không bao giờ thể hiện ra bên ngoài.

“Hôm nay chúng ta sẽ tới bệnh viện ở cuối đường. Đó là nơi tiếp theo trong danh sách”.

“Bệnh viện… phù hợp thật”.

“Phải. Mong là lần này chúng ta sẽ hiểu được gì đó”.

“Ta cũng mong vậy”.

“À, để tôi nói rõ, tôi thấy thú vị khi nhìn cô ăn”.

“Ngươi đang quay lại chủ đề đó à? Và ngươi thấy thú vị thật sao? Ta sẽ không bao giờ hiểu được gu của loài sống không lâu. Đáng sợ thật”.

“Đâu tệ tới mức đó đâu? Tôi nói này—cảnh cô ăn sẽ lan truyền trên mạng nhanh lắm. Một mỹ nữ phi thường thanh lịch xé thức ăn nhanh ư? Ngay lập tức nổi tiếng luôn”.

“…Nổi tiếng á?”

“Để lần sau tôi giải thích”.

Một làn gió khô, dễ chịu thổi qua hai người họ. Độ ẩm vừa phải—không nóng cũng không lạnh.

Dưới bầu trời mùa thu trong lành, hai người họ bước đi. Sau cùng, Freesia nhẹ nhàng thì thầm.

“Không biết lần này chúng ta sẽ chứng kiến ‘cái chết’ như thế nào?”

“…Khó nói”.

“Và đừng gọi ta là ‘phi thường’”.

“Hơi muộn rồi”.

“Những kẻ coi người khác là phi nhân thường chính là những kẻ phi nhân”.

“Khoan đã… thế có nghĩa là tôi không phải là người sao?”

Cuộc trò chuyện giữa hai người họ đối với người ngoài nghe thật khó hiểu, toàn những điều kỳ lạ hoặc vô lý.

Chẳng mấy chốc, một tòa nhà cũ kỹ xuất hiện ở đằng xa.

Tòa nhà được xây dựng kiên cố, dù một số phần đã được cải tạo gần đây. Các hệ vách đã được lắp đặt để hòa hợp hơn với các tòa nhà xung quanh. Khi họ tới gần hơn, Freesia nheo mắt lại, cố gắng nhìn qua lớp kính phản chiếu.

Kokuro ngáp.

Và thế là, cặp đôi kỳ lạ đã tới bệnh viện.

* * *

Nghiêm túc mà nói, đích đến thật sự của cô không phải là bệnh viện.

Đích đến của cô là một viện dưỡng lão cao cấp ở tầng cao nhất.

Dịch vụ xa hoa và môi trường sạch sẽ. Những bữa ăn dinh dưỡng hảo hạng, được chuẩn bị tỉ mỉ cho cả chế độ ăn thông thường lẫn đặc biệt. Các bác sĩ nội trú túc trực 24/7, luôn sẵn sàng chăm sóc y tế ngay lập tức. Một cơ sở chăm sóc hàng đầu, tự hào về khả năng ứng phó nhanh và chất lượng trên cả tuyệt vời.

Người ta nói rằng, bệnh viện này đã được thành lập thông qua tiền tài trợ của một tập đoàn tài chính cũ. Ngay cả bây giờ, nơi này vẫn tiếp tục được các tập đoàn lớn tài trợ. Chính vì vậy, bệnh viện này đã trở thành nơi được yêu thích bởi các nhân vật chủ chốt trong giới kinh doanh.

Để đảm bảo một nơi an toàn và thoải mái trong những năm cuối đời của những nhân vật đó, “địa điểm cuối cùng” này đã được xây thêm ở tầng cao nhất của tòa nhà dành cho người nội trú. Chi phí rất đắt, song xét tới mọi mặt thì tiền nào của nấy. Nhu cầu rất cao—tới nỗi kể cả bây giờ, có một danh sách dài người chờ tới lượt để được ở đây. Nếu không có mối quan hệ với chính phủ, vé vào là ngoài tầm với.

“…Nhưng có hơi nhỏ nhỉ? Thậm chí còn to không bằng nơi ở của mấy con ngựa xanh và đàn chó săn của ta”.

“So sánh nơi này với đại điền trang của một công chúa tử thần cao quý thì e rằng Nhật Bản chắc hẳn giống một cái lồng chim…”

“Nói đi, Kokuro, ngươi tưởng tượng nơi ta sống rộng lớn tới mức nào?”

“À, đương nhiên là vượt xa cả những giấc mộng điên rồ nhất của những phàm nhân thấp kém như chúng tôi”.

“Nghe bất tiện quá. Những sinh vật sống không lâu có thể sẽ chết khi lang thang trong đó”.

“Cô thích khiêu khích tôi lắm nhỉ?”

Hai người họ vừa đi lên tầng cao nhất vừa nói chuyện phiếm.

Thường thì, chỉ có người thân của cư dân hoặc người tới thăm đã được chấp thuận mới được phép vào đây. Tuy nhiên, Kokuro đã xuất trình một tờ giấy duy nhất tại quầy tiếp tân. Và về phần Freesia—chỉ cần sự hiện diện và vẻ ngoài “không lẫn đi đâu được” đã giúp cô có một thứ giống như một vé miễn phí. Cô ấy đã được phép vào thang máy đặc biệt mà không cần phải hỏi.

Giờ đây, vẫn đi song song, họ tiến tới một căn phòng.

“Phòng 18”.

“Đây rồi”.

Ngay cạnh lối vào có một bảng tên màu đen bóng, trên đó dòng chữ màu vàng:

Sugiuura Chieko-sama.

Cửa đã đóng, song khi Koruko xoay tay nắm, cửa mở ra một cách dễ dàng.

Cửa không khóa—có lẽ là một biện pháp phòng ngừa cư dân vô tình khóa mình ở bên ngoài.

Để phòng hờ, anh gõ cửa rồi mở cửa ra.

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Cửa sổ đang mở.

Những tấm rèm màu xanh ô liu rung rinh theo luồng không khí nhẹ nhàng quanh căn phòng.

Trên đường tới đây, Kokuro đã liếc nhìn một vài căn phòng khác. Giờ nhìn kỹ hơn, anh đã xác nhận lại ấn tượng ban đầu của mình—nơi này giống như một khách sạn cao cấp.

Giường ở đây là giường điều dưỡng tiên tiến và một chiếc TV màn hình mỏng được lắp đặt gần giường. Ngoài nút khẩn cấp được đặt ở một nơi dễ thấy thì nội thất thiết kế đều chú trọng vẻ thanh lịch hơn là chức năng lâm sàng. Kể cả chiếc tủ đồ lớn cũng được chế tạo đề hòa hợp với đồ trang trí. Tất cả các yếu tố đều nói lên sự khác biệt giữa cơ sở này và những cơ sở thông thường.

Và có một bà lão nhỏ bé đang nằm trên giường.

Mái tóc màu xám được cắt ngắn và cơ thể yếu ớt mặc một bộ đồ ngủ. Bà có vẻ chưa cần truyền dịch, song cơ thể gầy gò của bà rõ ràng là đang dần yếu đi.

Bà dường như không bị mất thị lực, song đôi mắt bà lại đờ đẫn. Bà chỉ đang nhìn mông lung vào khoảng không.

Trong đôi mắt màu đen mờ không có chút sức sống nào.

Giống như một con búp bê cũ kỹ bị bỏ rơi.

Kokuro bước tới. Freesia đi theo anh.

Hai người họ đứng song song bên cạnh giường bà lão.

Tuy vậy, bà lão vẫn không có phản ứng gì.

Sự im lặng bao trùm, hương mùa thu thoang thoảng trong không khí, bên ngoài có tiếng thì thầm.

Và rồi, Kokuro lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Bà là Sugiuura Chieko, phải không?”

Không có tiếng trả lời anh.

Bà lão dường như đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Dù vậy, anh cố gắng tỏ ra tôn trọng và nói tiếp.

“Chúng tôi tới đây để quan sát cái chết của một người”.

Freesia bên cạnh anh gật đầu.

Bằng một giọng nói buồn bã và nhẹ nhàng, cô nói thêm: “Bọn ta sẽ ở lại đây một khoảng thời gian. Xin bà thứ lỗi”.

Ở lại bao lâu ư?

Cho tới khi cái chết đến.

=========================Tiến độ 1/7=========================