Đóa hoa nơi giam cầm.
Hoàng tộc Hadelamid đã rơi vào thảm cảnh suy vong; và chính sự bội phản của vạn vật đã vẽ nên quang cảnh lụi tàn của nơi đây.
Thất Công chúa, Eve có thể dễ dàng đoán trước viễn cảnh sắp xảy ra. Ngay cả khi được thông báo giờ thi hành án tử của mình, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Nàng thở dài phiền muộn. Tôi biết ngày này rồi cũng sẽ đến.
Chính những người thuộc dòng dõi Hoàng tộc ngu xuẩn đã tự gieo rắc vận mệnh tàn khốc lên bản thân của họ. Để củng cố quyền lực tuyệt đối của mình, họ đã nhắm đến các “homunculi”, vốn được tạo ra bằng một kỹ thuật cấm trong thuật giả kim.
“Homunculus” là những người bị thuật giả kim thao túng tâm lý ngay từ khi vừa mới lọt lòng, họ nổi trội về khả năng điều khiển ma pháp lẫn kiếm thuật. Lòng trung thành đối với Hoàng tộc trở thành vết hằn in sâu vào trí não của các homunculi, để rồi từ đó họ bị cử đi làm mọi loại nhiệm vụ nguy hiểm nhất trên đời, trên danh nghĩa là vì lợi ích của Đế quốc, gìn giữ hòa bình và duy trì một nền quân sự vững mạnh, phồn vinh. Có vô số homunculi thiệt mạng trong lúc chiến đấu với quái vật, và một số người khác thì bị áp bức, phải lao dịch xuyên suốt thời gian trong các mỏ khoáng ma thuật.
Còn homunculi được công nhận về tài năng xuất chúng thì lại được phong tước vị kỵ sĩ và nhận đối đãi tốt hơn một chút, nhưng dù là thế, họ vẫn phải đảm đương các nhiệm vụ khốc liệt cho Hoàng tộc. Trên thực tế, họ vẫn bị đối xử không hơn không kém các nô lệ là bao. Dù được gọi là lính cận vệ của Hoàng tộc trong hoàng cung, nhưng thân phận đó lại hết sức tầm thường.
Có lẽ vì thế mà việc trong lòng các homunculi oán hận Hoàng tộc được tiên đoán cũng là lẽ đương nhiên, chưa kể đến hiện thực tàn nhẫn trong cuộc sống của họ. Toàn cục cuộc nổi loạn đã được an bài đâu vào đấy.
Giá như cha của tôi chịu lắng nghe lời thỉnh cầu của tôi về chuyện hệ thống homunculus cần phải được cải tạo sớm hơn. Nhưng thật đáng tiếc, ông ấy chỉ xuôi tai lời của em gái tôi mà thôi.
Và nếu như Hoàng đế, ngài Desmond Đệ Nhị không có động thái gì cho thấy sẽ giải quyết tình hình đầy quan ngại ấy, thì Brigitte – một trong số những ái nữ của ngài cùng với lời tuyên thệ người kế vị ngai vàng – sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.
Sức đàn áp lên các homunculi ngày một nghiêm trọng sau khi Brigitte bắt đầu thực thi quyền lực vừa được trao của mình. Ngoài nơi hoàng cung, các homunculi buộc phải mạo hiểm tính mạng để vượt qua được các cuộc chinh phạt đầy cam go, hay nô dịch trong môi trường khắc nghiệt. Còn trong hoàng cung khi đó, các homunculi được trưng dụng vào hậu cung của Brigitte - khiến cho danh dự kỵ sĩ của họ bị vấy bẩn. Không thể khoanh tay đứng nhìn thêm, Eve bắt đầu tìm cách phế truất Hoàng Thái nữ.
Eve từ trước đến nay luôn là một cái gai trong mắt những người chị em còn lại, và Brigitte đã âm thầm lập mưu đẩy Eve đến cuộc hôn nhân chính trị, để nàng không có cách nào chống trả thì Eve phải gả sang một vương quốc xa xôi nào đó. Số phận của một nàng Công chúa không có chút quyền lực chính trị nào, vốn phải do nàng quyết định, lại bị định đoạt dưới sắc lệnh Hoàng gia. Thế nhưng, hôn lễ vĩnh viễn không thể được cử hành.
Bởi lúc đó, chỉ trong vòng một tuần, một người đàn ông đã triệu tập tất cả các kỵ sĩ homunculus trong hoàng cung lại và khởi sự cuộc tạo phản này.
Ngài Agnito…
Eve chua xót thầm nghĩ, mặt nàng tối sầm lại.
Kẻ phản nghịch, Mikaelis Agnito, được mệnh danh là “Vua của các Homunculi”. Hắn là người đàn ông được sinh ra với khả năng miễn nhiễm từ nội tại với nghi thức tẩy não của Hoàng tộc, bởi lẽ đó mà một kẻ có tố chất lãnh đạo như hắn có thể quy tụ các homunculi đã phải nén cơn hận suốt bấy lâu, và cai trị họ một cách toàn vẹn.
Cũng vì mê muội tin tưởng vào sức mạnh của nghi thức tẩy não, Desmond Đệ Nhị đã mất cảnh giác với hắn - để rồi Agnito chém đầu ông ấy và trở thành tân Hoàng đế. Trên cương vị mới, hắn ta ban mệnh lệnh xử tử tất cả thành viên của Hoàng tộc Hadelamid. Thậm chí là những người đã thành thân và chuyển đến sống cùng gia đình mới, cũng không thể miễn tội chết. Dù là bất kỳ ai, chỉ cần huyết mạch của Hoàng tộc vẫn còn chảy trong người họ, thì hắn ta chắc chắn kẻ đó sẽ được đưa đến trại hành quyết ngay.
Eve thở nhọc trong tiếc nuối. Nàng cũng sắp bị hành quyết vì tội lỗi của Hoàng tộc.
Nếu tôi biết trước sẽ xảy ra chuyện này, thì chính tôi đã trở thành Hoàng Thái nữ và cố gắng thay đổi mọi thứ.
Nàng từng xem ngai vàng là giới hạn chẳng thể nào chạm tới, một người như nàng thì lại càng không. Tuy nhiên, từ cái cách Hoàng tộc đi đến viễn cảnh diệt vong một cách thảm khốc, Eve nghĩ rằng có vẻ như nàng đã hạ thấp giá trị của bản thân rồi.
Tôi sẽ không phạm phải sai lầm tồi tệ như em gái của mình, ít nhất là như thế.
Trong một tháng qua, nàng đã trăn trở điều này đến hàng nghìn lần. Thực ra, nàng gần như đã tự tẩy não bản thân bằng niềm tin nghiệt ngã, vào sự nhạy bén về chính trị chưa hề được minh chứng của nàng. Nếu nàng có được cơ hội làm lại cuộc đời lần thứ hai, nàng nhất định sẽ giành lấy ngai vàng về cho bản thân bằng mọi giá. Nhưng rốt cuộc thì, suy nghĩ như thế chẳng phải không có nghĩa lý gì một khi đã đối diện với cái chết hay sao. Chẳng qua thì đây là sự cố gắng viễn vông trong việc chối bỏ hiện thực của nàng mà thôi. Eve quyết tâm phủi tan vọng tưởng của nàng và đối mặt với sự thật.
Rosenitte sẽ sớm trở thành Hoàng tộc duy nhất còn sống sót.
Tân Hoàng đế đã quyết định giữ lại một người công chúa để hắn ta có thể thành hôn với cô ấy. Tiếp nhận Đế quốc dưới hình thức như nhận một món quà hồi môn hẳn sẽ là cách giành được quyền thống trị dễ dàng nhất.
Bên cạnh đó, “Hòn đá Phù thủy”, biểu tượng của Hoàng đế chỉ phản ứng với những người mang trong mình dòng máu Hoàng tộc. Tân Hoàng đế cần có một người phụ nữ mang huyết mạch của Hadelamid để tiến gần đến quyền năng của Hòn đá Phù thủy.
Thật không may rằng, Eve thậm chí còn không có cơ hội trở thành một thành viên sáng giá trong gia tộc. Một người phụ nữ dễ dàng sai khiến và ngu ngốc mà Hoàng đế mong muốn, Eve không thể là như thế. Tân Hoàng đế đã chọn Rosenitte, Bát Công chúa, cô ấy đã yêu hắn đến độ sẵn sàng hiến dâng trái tim của chính mình cho anh ta nếu anh ta muốn như vậy.
Nếu đó là những gì đang diễn ra thì tôi chẳng còn tha thiết được sống tiếp nữa. Tôi không có chút hối hận nào khi gặp thất bại trong việc trở thành Hoàng Thái nữ.
Vào lúc nàng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang. Một bóng người dần dần bước khỏi bóng tối.
“Người vẫn còn thức sao, Thất Công chúa.”
“Ngài Agnito?”
Nàng tự hỏi liệu mắt mình có đang nhìn nhầm hay không… nhưng dường như đó thật sự là hắn ta. Hắn là một người đàn ông đẹp, có mái tóc đen, dù diện trên người trang phục của một kỵ sĩ khắc kỷ, nhưng vẫn toát lên vẻ cuốn hút. Trong Đế quốc không có một ai khác giống với hắn.
Mikaelis Agnito. Hắn ta là một cận vệ Hoàng tộc và là kỵ sĩ riêng của người chị em cùng cha khác mẹ với Eve, Bát Công chúa, Rosenitte.
Kẻ khởi xướng cuộc phản nghịch, người chiếm lấy toàn bộ Đế quốc, đang đứng trước mặt nàng.
“Trông Người có vẻ không vui khi gặp ta nhỉ.”
Mekaelis từng cư xử với tất cả thành viên Hoàng tộc – bao gồm cả Eve – hết mực tôn kính, nhưng giờ đây khi đã là Hoàng đế, hắn rũ bỏ hết mọi phép tắc.
Cạch.
Mikaelis nhanh chóng mở cửa căn phòng giam và bước vào bên trong.
“Ngài muốn gì sao, ngài Agnito?”
“Ta đến để xem Người đang làm gì thôi, Thất Công chúa.”
Hai người họ không gần gũi để hắn quan tâm đến những điều như vậy. Cũng có nhiều khả năng là hắn ta muốn nhìn xem cô ấy sẽ đối phó với án tử đang treo trên đầu mình như thế nào.
Eve không có ý định để hắn đạt được mục đích. Nàng gượng nở nụ cười.
“Ngài không phải đến vào lúc sáng sớm như vậy để gặp ta đâu. Ngài chỉ vừa lên nắm quyền kiểm soát Đế quốc này. Ta tin ngài hẳn là rất bận bịu trong thời gian này – Sao ngài lại đột nhiên đến đây và thiếu thận trọng với tư cách là một người cai trị đến thế.”
“À, phải đấy. Cả tháng qua quả thực luôn tất bật với công việc. Bây giờ ta mới có thời gian đến thăm Người đây.”
Có lẽ chất giọng của nàng chưa đủ mỉa mai. Mà câu trả lời của Mikael nghe rất bình thường, dường như mềm mỏng. Dựa vào cảm nhận về giọng điệu, nàng còn nghĩ hắn ta có chút day dứt nào đó. Thái độ của Mikael thực sự khiến trái tim nàng chùng xuống. Rõ ràng là đối với hắn, nàng đâu có đáng để giễu cợt.
Eve bèn đáp: “Đến để thăm ta sao? Nghe ngài nói có vẻ quý hóa quá so với thiện chí của ta rồi. Vấn đề là, ta không cần sự quan tâm của ngài, ngài Agnito à.”
Mikael có vẻ như không chấp nhận lời chối từ của nàng. Và rồi, hắn liền bước tới gần nàng hơn.
“Eve.”
Eve sững sờ. Hắn chưa từng gọi nàng bằng tên thật, vậy nên làm sao có thể gọi tên riêng của nàng.
Tuy vậy, vẫn còn rất sớm để kinh ngạc về thái độ như thân cận của hắn ta. Mikael bỗng nhiên nắm chặt lấy lưng ghế phía sau Eve và cúi thấp người, đưa gương mặt điển trai của mình đến gần nàng.
“Thời gian dài bị giam lỏng ở đây hình như đã làm Người cảm thấy khó chịu thì phải. Người cứ trút mọi oán hận lên ta như thay cho số phận bi thương của Người. Nhưng đừng nghĩ rằng ta không có gì để nói với Người.”
“Ừ, ta hiểu rồi, nhưng ngài lùi lại một chút được không, ta không thích—”
“Evienrose, Thất Công chúa. Đáng lẽ ra Người nên chọn ta.”
“Sao chứ?”
“Nếu Người chọn ta làm kỵ sĩ riêng của Người, thì bây giờ Người đã chẳng phải chôn chân ở đây rồi.”
“...”
Đôi mắt của Eve mở to khi nghe được những lời mang cảm xúc khó tả này.
Mỗi thành viên trong Hoàng tộc được phép chọn cho mình một trong những homunculi đến từ đội cận vệ hoàng gia làm “kỵ sĩ riêng” của họ. Nghĩa vụ của một kỵ sĩ riêng đó là không phô trương bất cứ điều gì ngoài lòng trung thành trên cả vĩ đại với vị Công chúa hay Hoàng tử đã chọn họ. Nhưng trái lại, người thân Hoàng tộc thường đối xử với kỵ sĩ riêng như món hàng có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào. Dù thế nào thì vẫn luôn có nhiều lý do để chúng làm như thế.
Bởi nguyên do đó, mà Eve đã khước từ và chưa từng chọn lấy cho mình một kỵ sĩ riêng nào. Hoàng tộc bình phẩm nàng về chuyện chọn lựa này, họ nói rằng nàng đã bác bỏ truyền thống Hoàng tộc và không hề tôn trọng phép tắc.
Đối nghịch với nàng, Bát Công chúa Rosenitte không chút mảy may vứt bỏ kỵ sĩ riêng của mình chỉ để chọn Mikael, kẻ mà cô đã đem lòng ái mộ sâu sắc.
Hắn hẳn là đã có ý định lợi dụng Rosenitte ngay từ đầu.
Chuyện sẽ thỏa đáng hơn nếu thực tế là như thế này chăng, Mikael là người đã chọn Rosenitte, có khả năng vì cô ấy là người dễ dàng nắm thóp nhất.
“Mikael.” - Eve cất tiếng.
Hắn đã bất giác gọi biệt danh của nàng trước, vì vậy nàng cũng đáp lại điều tương tự với hắn.
“Ngài đang nói rằng nếu ta chọn ngài, mọi thứ sẽ khác đi ư?”
Eve khẽ bật cười, giọng cười pha chút chế giễu.
Nàng tiếp tục cất lời, “Ta thấy ngài nói cũng có lý đấy. Nếu ta vào vai của một Rosie hoàn hảo, thì không biết chừng ta đã có thể sống sót rồi. Ngài rõ ràng là không cần Rosie, mà sau cùng thì Mikael ngài cũng chỉ cần một cô công chúa khờ khạo hết mực yêu thương ngài và cam tâm làm bất cứ chuyện gì mà ngài muốn thôi nhỉ.”
“Ta sẽ không phủ nhận điều đó đâu.”
Một lời thú nhận đầy chân thực. Eve nở một nụ cười mãn nguyện.
“Ngài cũng lẽ ra nên tận dụng sức hấp dẫn của bản thân nhiều hơn một chút, như thế thì ngài đã được ta chọn rồi.”
“Ha.”
Lời của tôi chỉ là sự khiêu khích vô vị, nhưng cũng đủ tác động đến anh ta một cách ấn tượng đấy chứ.
“Người thực sự…”
Nàng nghĩ hắn sẽ nói rằng nàng thật đáng thất vọng làm sao, nhưng mà, những gì hắn ta thốt lên sau đó lại hòa cùng một chất điệu đăng đắng.
“...chẳng phải người phụ nữ đơn giản chút nào.”
“...”
Buông lời nói ấy, Mikael quay mặt sang hướng khác, chệch khỏi nàng. Tiếng bước chân gấp gáp đi đến phòng giam ngày một to rõ. Một lính canh chạy vào và báo cáo tình hình cho Mikael.
“Thưa Bệ hạ! Hoàng nữ, dạ không, ý thần là, Hoàng hậu có chuyện muốn gặp ngài ạ.”
“Là chuyện gì vậy? Nếu không phải là việc khẩn cấp thì bảo cô ta hãy đợi trước.”
“Ôi, thưa Bệ hạ, phu nhân nói rằng đứa trẻ trong bụng Người có gì đó không ổn rồi ạ…”
Eve đã nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
Đứa con của em ấy?
Mikael chau mày, trông hắn ta có vẻ rất bồn chồn.
“Huyết mạch của Hoàng gia vô cùng quan trọng… Ta phải đi gặp cô ta ngay. Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé, Eve.”
Mikael nói rồi rời đi, tiếng bước chân làm lộ rõ sự miễn cưỡng của hắn.