"Chỉ... chỉ một đêm thôi đấy."
"Tớ biết là Anno-kun sẽ nói vậy mà. À đúng rồi, ngày mai tớ về nhà lấy thêm đồ và đồng phục luôn nhé? Như vậy thì có thể tiếp tục ở lại qua đêm rồi còn gì?"
Sống một mình đã gần như trở thành lẽ thường trong căn nhà này. Nếu ở chung và cùng ăn ngủ với một đại mỹ nhân mang phong cách tiểu ác ma như Shinomiya-san thì tôi chắc chắn mình sẽ biến thành một kẻ vô dụng mất.
"Không được! Nghe thì thích thật và tớ cũng muốn gật đầu lắm đấy, nhưng mà thôi, tớ nhìn thấy phía trước có một tương lai đầy rắc rối nên là không đời nào nhé!"
Hơn nữa, nếu cô ấy ngủ lại cả ngày mai thì hôm sau sẽ là thứ hai, nghĩa là hôm đó phải đến trường học. Với kiểu người như Shinomiya-san, câu "Cùng nhau đi học nhé!" là điều chắc chắn sẽ thốt ra. Nếu chỉ tới mức đó thì tôi có thể nhượng bộ một trăm bước. Dù cho Arata có chất vấn thì tôi vẫn có thể bịa lý do được. Nhưng vấn đề là... mùi hương. Nếu cả tôi và Shinomiya-san cùng mang mùi dầu gội giống nhau thì thể nào cũng bị nghi ngờ rồi... xong phim!
"Ra vậy, tớ hiểu rồi. Vậy thì để sau một đêm rồi hãy quyết định tiếp có được không?"
"Không được! Chỉ hôm nay thôi đấy, nghe rõ chưa!?"
Shinomiya-san có vẻ đang khăng khăng định ở lại nhiều đêm liên tiếp, nhưng tôi thì phải cứng rắn đến mức tung ra cả 'ý chí thép'. Có những thứ có thể nhân nhượng và có những thứ không thể. Rất tiếc, lần này là cái thứ hai.
"Haaa... thôi được. Nhưng mà việc tớ có ở lại tiếp ngày mai hay không thì chỉ cần hỏi cơ thể Anno-kun là biết ngay thôi mà."
"Hỏi... cơ thể!? Đêm nay cậu định làm cái gì thế hả!?"
"Fufu. Còn phải hỏi sao..."
Vừa nói với ánh mắt đầy mê hoặc, Shinomiya-san áp sát người hơn rồi thì thầm vào tai tôi bằng giọng ngọt ngào quyến rũ, kèm theo hơi thở nóng hổi.
"Tớ sẽ nấu cho cậu một bữa tối ngon tuyệt cú mèo. Ngon đến mức cậu sẽ muốn ăn thêm vào ngày mai nữa ấy chứ."
"A, ra là... đồ ăn ha..."
"Á à. Anno-kun vừa tưởng tượng ra cái gì thế? Chẳng lẽ cậu nghĩ là... mình sẽ tắm chung hay ngủ chung với tớ à?"
Shinomiya-san liếm môi một cái đầy khiêu khích. Chỉ một cử chỉ ấy thôi cũng khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Như thể một succubus thực thụ, cô ấy có khí chất gợi cảm đến mức như thể sẽ hút cạn sinh khí của tôi vậy.
"Thôi rồi... Anno-kun thật là dâm đãng."
"Gahh!?"
Với giọng dễ thương đầy vẻ trêu chọc, cô ấy thốt ra một từ hoàn toàn không hợp với hình tượng tiểu thư trong sáng của mình khiến tôi bất giác ôm ngực ngã xuống. Đây là phạm luật rồi còn gì! Chỉ một câu thôi mà khiến tinh thần tôi đảo điên thế này sao?
"Rồi rồi, đùa thế đủ rồi. Giờ chuẩn bị chụp hình thôi Anno-kun."
"...Ờ, phải rồi."
Mệt mỏi thật sự. Dù chỉ mới dậy, ăn sáng kiêm trưa mà tôi cảm giác như cả người đã mệt rã rời như vừa làm việc cả ngày.
"Trước tiên là chuẩn bị để bị ướt cái đã. Tớ có thể mượn phòng tắm được không? Tớ muốn tắm một cái."
"Khoan đã. Không cần phải tắm đâu. Chúng ta vẫn có thể giả vờ như bị mưa tạt ướt người mà."
"Hể? Có trò như thế luôn hả?"
"Có đấy. Cậu ngồi đợi ở đây chút. Tớ tiện thể đi lấy luôn máy ảnh."
Tôi đứng lên khỏi ghế sofa với vẻ đắc ý và tiến vào phòng. Từ khi Shinomiya-san đề xuất chụp cảnh ướt mưa là tôi đã nghĩ sẵn cách rồi. Tôi mang máy ảnh, đèn flash và vài món đạo cụ quay lại phòng khách.
"Cậu quay lại rồi à. Cái đó là... bình xịt hửm?"
"Ừ. Dùng cái này thì có thể chỉ xịt đúng chỗ muốn làm ướt thôi."
Thứ tôi mang là một bình xịt mua ở cửa hàng đồng giá. Nếu dùng vòi sen thì chỉ có thể xối đại khái, nhưng bình xịt này thì có thể nhắm chính xác vào từng chỗ.
"Dùng bình xịt cũng đủ để tạo cảm giác ướt mưa rồi. Còn nếu xịt trước khi chụp thì có thể tạo hiệu ứng nước nhỏ giọt từ tóc. Cảm giác quần áo ướt dính vào da chắc cũng đủ rồi."
Dù nói ra với vẻ ta đây lắm, nhưng thật ra là tôi chỉ nhớ lại lúc chụp với chị Yuzuha thôi.
"Ra vậy... Anno-kun, chẳng lẽ cậu là thiên tài à?"
"Vì không thể tưới ướt như lúc mặc đồ bơi thi đấu được nên đành vậy."
Thật ra, trong kiểu chụp giả vờ ướt mưa này thì đâu cần phải ướt toàn thân thật sự. Nếu có phải làm thật thì dưới lớp quần áo cũng phải mặc đồ bơi mới được. Mà nếu tới mức đó thì ra biển làm ngoại cảnh luôn còn hơn.
"Vậy để tớ đi đổ nước vào nhé! À mà chụp ở đâu bây giờ? Mình vẫn chưa quyết định mà, phải không?"
"Ừ nhỉ. Nếu là tình huống bị mưa tạt khi vừa về nhà thì chắc là chỗ cửa vào? Hoặc là phòng thay đồ cũng được vì có thể lau người ướt ở đó."
"Vângg~! Tớ thì nghĩ là phòng thay đồ hợp hơn! Vừa tiện châm thêm nước, lại dễ chuyển cảnh sang cởi đồ ướt nữa!"
Shinomiya-san giơ tay phát biểu đầy quyết đoán. Áp lực này đúng là áp lực khiến người ta dễ gật đầu. Tôi khẽ gật đầu một cái, và trên gương mặt cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ như hoa nở rộ. Rồi cô nàng di chuyển tới bếp và đổ nước vào bình xịt. Trong khi đó, tôi chỉnh sửa lại máy ảnh.
"Fufu. Từ giờ tớ sẽ bị Anno-kun làm cho ướt hết đây. Tớ mong chờ lắm luôn đấy!"
Với gương mặt ngây ngất mơ màng khi đổ nước vào bình xịt, kết hợp với lời nói đầy ám muội đó, tôi không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh Shinomiya-san trong bộ dạng chẳng che được gì... và vội vàng lắc đầu xua nó.