Trans: Poh
Edit: NH Bình
---------------------------------------
Đã hai tiếng trôi qua kể từ lúc tôi thức dậy. Hiện giờ cũng đã là hai giờ chiều, tôi thì cũng đã ăn trưa xong, nhưng vấn đề hiện giờ là.
「Thật sự thì mình cần phải đi vệ sinh…」
Nếu chia thanh giới hạn của việc này ra từ 1 tới 10 thì tôi đoán rằng tôi hiện giờ đang ở mức 8. Đây là một mức độ mà hầu hết mọi người đều dừng việc đang làm để đi vệ sinh. Dẫu thế thì xem ra tôi vẫn có thể chịu được. Nhưng cổ tay của tôi hiện giờ lại đang vô cùng ngứa.
Nguyên nhân của việc này thì chắc hẳn là do nó bị kim loại ghì chặt vào. Còn cổ chân của tôi thì vẫn đang tạm ổn. Nhưng mà là do vì chỗ đó đã bị che mất nên tôi cũng chẳng thể gãi được. Đây chính là giới hạn của những việc tôi có thể làm.
Đầu tiên thì tôi có thể nằm phẳng, nhưng không thể quay người ngược lại được. Tay tôi cũng chỉ vươn tới được một phạm vi giới hạn nhưng ít nhất thì tôi vẫn có thể đứng khom lưng.
Dù chuyển động bị hạn chế song tôi vẫn có thể đứng trong trạng thái khom lưng như này được. Nói là thế nhưng thực sự việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là chịu đựng. Nhưng như đã nói tôi đã sắp sửa tới giới hạn nên hiện giờ thật sự tôi cần phải đi vệ sinh.
Tôi cũng có nghe qua là việc nhịn quá quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể, nhưng giờ tôi có thể làm được gì chứ? Ít nhất thì phải hai tiếng nữa Saya mới quay về, dẫu thế nhưng tôi cũng chả biết được là liệu khi về nhà thì con bé có chịu thả tôi ra và cho tôi đi vệ sinh hay không nữa.
…Tôi thật sự không muốn.
「Làm thế nào để mình có thể lấy được chìa khoá đây ta.」
Tôi nhìn về phía góc bàn học. Trên mặt bàn chính là chiếc chìa khóa dùng để mở những sợi xích mà Saya đã đặt ở đó trước khi tới trường. Với nó trong tay, tôi hoàn toàn có thể tháo bỏ đi những sợi xích khó chịu này và chạy thẳng đi vệ sinh.
Một giờ trước, tôi đã thử cố dùng sức nhằm phá bỏ sợi xích, nhưng rồi cuối cùng nó cũng là vô ích. Tôi quá yếu để có thể làm được việc đó, nhưng tôi cho rằng nếu bản thân có chịu khó rèn luyện thể thao thì chắc nó cũng chẳng khá hơn là bao.
Nhưng mà tại sao Saya lại đặt chìa khóa ở một nơi như này? Với chiếc chìa khóa này, tôi có thể dễ dàng tháo bỏ sợi xích. Tôi đoán rằng nó giống với việc giơ mồi ra trước mặt một con thú đói.
…Tôi khá bồn chồn. Việc tôi muốn làm bây giờ là đi ba bước, nhưng mà tôi còn cảm thấy ngứa ở cổ nhiều hơn. Giá như ở đây có một cây gậy dài hoặc thứ gì đó…
Tôi đảo mắt quan sát xung quanh, nhưng mà chẳng có thứ gì như vậy cả. Tôi đã cố tìm kiếm một vật để thay thế, nhưng chả có thứ gì nằm trong tầm với của tôi cả.
Saya quả thực rất thông minh. Ngoại trừ chăn và gối, còn lại tất cả mọi thứ đều đã được con bé dọn dẹp sạch sẽ. Dù đã có kế hoạch trốn thoát trong đầu, tôi vẫn chẳng thể làm được gì.
」Mẹ kiếp…」
Tôi đang bị mắc kẹt. Tôi cũng không thể đợi thêm được nữa vì cảm giác kia đang ngày một mạnh mẽ hơn. Càng ngày tôi càng mất kiên nhẫn.
Ngay lúc đó.
Ding Dong~
Chuông cửa reo lên. Chắc hẳn là có ai đó đến đây. Đúng lúc thật đấy. Chắc hẳn là dịch vụ chuyển phát nhỉ?
「Xin thứ lỗi. Tôi là Kurasawa của trường đại học xx. Có ai ở đây không ạ?」
Kurasawa…? Cô ấy tới đây làm gì? Cô ấy lo lắng vì sự vắng mặt của tôi? Hay là cô ấy đến để giao việc cho tôi?
Tôi thường hay về nhà cùng với Kurasawa nên chắc hẳn nhà cô ấy cũng không cách chỗ tôi là bao.
Mà dẫu sao thì tôi cũng được cứu rồi. Tôi cần phải tìm kiếm sự giúp đỡ. Nếu tôi la lên thì chắc chắn nó sẽ tới được tai Kurasawa. Tuy cửa chính vẫn đang khoá nhưng vẫn còn cửa sổ đang mở.
Bình thường thì tôi luôn đóng nó lại trước khi đi ngủ, nhưng mà hiện giờ thì tôi bị Saya chuốc thuốc nên là nó đã không được đóng, chắc hẳn là con bé cũng đã không để ý đến việc này.
Nhưng vẫn có một vấn đề, nếu như tôi kêu cứu thì cô ấy sẽ thấy được tôi trong cái cảnh bị xích như thế này.
Nếu như Kurasawa không biết về hoàn cảnh của tôi, thì cô ấy sẽ nghĩ gì khi thấy tôi như này? Cô ấy sẽ cho rằng tôi là một tên biến thái khi đang chơi kiểu này chứ? Và rồi cô ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Lỡ nó thành chủ đề bàn tán ở trường vào ngày mai thì sao?
Nếu mọi việc diễn ra như thế thì tôi sẽ chẳng dám vác mặt đến trường nữa… nhưng Kurasawa không phải là loại người như vậy đâu. Cô ấy tốt bụng và chu đáo như vậy cơ mà.
Vậy giờ tôi nên cầu cứu không? Tôi nên làm gì giờ đây?
「Có ai ở trong đó không ạ…」
Mẹ kiếp. Cứ thế này thì Kurasawa sẽ rời đi trước khi tôi nghĩ xong mất. Nếu vậy thì, chắc là tôi nên tin tưởng cô ấy.
Tuy việc để cho cô bạn cùng lớp thấy được cảnh này thật là quá xấu hổ, nhưng mà tôi cũng không thể nhịn được lâu hơn nữa. Nếu như cô ấy mà rời đi thì một thằng sinh viên như tôi sẽ đái dầm ra mất.
「...Ở đây! Kurasawa, tớ ở đây!」
「Ể? Ổn rồi, cậu đây rồi」
「Xin lỗi vì bây giờ mới đáp lại」
「Không có gì. Với lại hôm nay cậu không tới trường, cậu có ổn không thế? Nó làm tớ rất lo lắng」
「À không, tớ thấy không được khoẻ… mà nói sao ta? Dẫu sao thì, hiện giờ tớ đang ở trong một tình huống tồi tệ và cần sự giúp đỡ của cậu」
「Cậu cần tớ làm gì?」
「À thì, hiện giờ tớ đang không thể di chuyển được nên là tớ cần mượn sức mạnh của cậu」
「Không thể di chuyển sao? Ý cậu là sao? Với lại tớ cũng không thể mở cửa nếu như không nhờ cậu…」
「Cửa sổ phòng tớ đang mở, cậu có thể đi vào bằng lối đó」
「Hả!?」
「Tớ rất xin lỗi… Tớ không hề muốn cậu cảm thấy mình như một tên trộm đâu」
「Không có gì. Cậu không cần xin lỗi. Nhưng cậu hứa rằng sẽ giải thích rõ ràng sau khi tớ bước vào chứ?」
「Được, nhưng mà tớ cần phải xác nhận lại vài chuyện」
「Chuyện gì cơ?」
Dẫu không thấy được Kurasawa nhưng tôi vẫn cứ thế mà gật đầu.
「Cậu có thể hứa rằng sẽ không lớn tiếng khi mở cửa sổ được không?」
「Hừm? Tớ hứa…」
「Cảm ơn nhiều, nhưng vẫn còn việc nữa. Khi đã vào trong thì tớ cũng cần cậu giúp đỡ để có thể thoát ra. Cậu sẽ giúp tớ chứ?」
」Ể? Đương nhiên rồi… nhưng mà sao cậu lại muốn trốn thoát?」
Karasawa tiếp tục gặng hỏi. Tôi có cảm giác rằng mình đang cố lừa gạt cô ấy.
「...Không có gì, đừng lo lắng. Cậu chỉ cần đi vào nhà thôi」
「Thế thì tớ vào nhé」
Rồi cô ấy chầm chậm mở cách cửa sổ ra. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút bất an khi để Kurasawa thấy tôi trong bộ dạng hiện giờ.
Sau một lúc, cánh cửa cũng đã hoàn toàn được mở tung và Kurasawa xuất hiện. Vì lí do nào đó mà đôi mắt của cô ấy lại đang nhắm nghiền. Đến khi cô mở mắt thì cảnh tượng trước mặt là một tôi với tay và chân bị xích vào giường.
「...」
Cô lấy tay che miệng trong khi trợn tròn mắt.
「Ky-」
「Đừng! Đừng! Đừng có la lên!」
「Ah...!」
Kurasawa đang cố để ngăn bản thân không hét lên. Khi tôi nhắc lại về lời hứa lúc nãy, cô ấy bất chợt ngưng được lại. Khi cô ấy trở nên bình tĩnh hơn đôi chút, tôi thở phào nhẹ nhõm
Nếu như cô ấy cứ thế mà hét lên, rất có thể nó sẽ thu hút sự chú ý của những người hàng xóm xung quanh. Và rồi tôi sẽ được cả nước biết tới. Nếu mọi việc diễn ra như vậy thì cuộc sống của tôi cùng với Saya sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn.
「Thật mừng vì cậu vẫn còn nhớ lời hứa của hai ta」
「C, cho tớ xin lỗi…」
「Cậu đã kịp ngăn bản thân vào phút cuối cơ mà? Tớ cũng phải xin lỗi… Không một người bình thường nào có thể giữ nổi bình tĩnh nếu chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.」
「Không có gì. Nhưng tại sao cậu lại ở trong tình trạng như này……?」
「Tớ biết là cậu đang có rất nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng hãy để sau đi. Phiền cậu lại gần đây được không? Tớ cần cậu tháo dùm mấy sợi xích này.」
「À, phải rồi nhỉ」
Tôi cần phải nhẫn lại…… đây quả thực là một nỗi ô nhục với cánh đàn ông.
Thật sự quá xấu hổ.
「Tớ nên làm gì với đôi giày của mình đây?」
「Cậu cứ đi vào trong cũng được」
Tôi nghe thấy tiếng giày cọ vào nhau. Cô ấy đang phủi bụi chăng? Sau đó cô ấy trèo vào nhà thông qua cửa sổ và đóng nó lại.
「Kurasawa, liệu cậu có thể giúp tớ tháo bỏ mấy sợi xích này ra trước, rồi sau đó tớ sẽ giải thích mọi việc có được không?」
「Đương nhiên rồi, nhưng mà chìa khoá nằm ở đâu?」
Kurasawa liên tục nhìn ngó xung quanh. Cô ấy đang lo lắng sao?
Chắc cũng bởi đây là lần đầu tiên cô ấy bước chân vào phòng của người khác giới. Bất kể thế nào đi chăng nữa.
「Chìa khoá ở trên bàn ấy」
「Ơ thật này」
「Ổn rồi, giờ phiền cậu mở khoá dùm tớ」
「...」
「...? Có gì à?」
Chả hiểu sao nhưng Kurasawa cứ đứng lặng thinh trong khi nhìn vào chiếc chìa khoá trên tay mình
「Hiện giờ… cậu đang không thể di chuyển nhỉ」
「Ể?」
「Không!! Không có gì đâu!! Quên những gì tớ vừa nói đi!!」
「À, ừm… ừ, phải rồi nhỉ」
Dù chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi. Nhưng bằng một cách nào đó, tôi cảm thấy một phần của Saya đang hiện hữu trong Kurasawa. Tôi có cảm tưởng rằng cô ấy đang rất vui sướng vì tôi không thể di chuyển.
…Chắc không phải đâu nhỉ. Kurasawa cho chiếc chìa khoá vào chiếc còng trên cổ tay tôi, nhưng nó chỉ có thể chạm được vào phần bên ngoài. Nó không vừa ư? Hay là chiếc chìa khoá để mở còng là một chiếc khác.
Lòng tôi dâng lên một cảm giác lo lắng, nhưng cuối cùng chiếc chìa khoá cũng lọt được vào ổ. Rõ ràng, sự lo lắng nãy giờ của tôi là thừa thãi. Cuối cùng tôi cũng đã có thể đi vệ sinh.
Tôi có chút hào hứng khi Kurasawa bắt đầu vặn chiếc chìa trong tay.
Gachan~
Cánh cửa nhà đột nhiên bật mở.
「Onii-chan!!」
「!?」
Một giọng nói vọng lại từ lối vào, và chủ nhân của giọng nói đó không ai khác ngoài Saya.
「Ta…tại sao!? Sao giờ em ấy về sớm vậy chứ!? Tớ đã tưởng rằng phải hơn tiếng nữa nó mới về! Mau trốn nhanh đi Kurasawa!!」
「G,gì chứ? Tớ phải trốn ở đâu đây!?」
「Tủ quần áo! Nhanh lên! À! Để chìa khoá lại chỗ cũ!!」
「V, vâng!」
Kurasawa nhanh chóng để chìa khoá lên bàn rồi trốn vào trong chiếc tủ quần áo. Cùng lúc đó, cánh cửa phòng cũng bật tung ra và Saya bước vào trong.
「Ha…Ha…Ha」
Đầu tóc con bé dường như rối bù và hơi thở thì đứt quãng. Dường như con bé đã vội vã chạy về nhà. Khi bước vào phòng, con bé cũng lườm tôi với ánh mắt đỏ ngầu.
「Có gì sao Saya? Anh tưởng lát nữa em mới về?」
「......」
Saya bước về phía tôi với ánh mắt lo sợ. Con bé nắm lấy vai và nhìn thẳng vào tôi, tôi ý thức được rằng con bé đang vô cùng lo sợ.
「Ngửi...Ngửi...Ngửi..」
「Sao thế, Saya?」
Saya đột nhiên ngửi mùi tôi. Sau khi ngửi khoảng vài ba lần, con bé đặt tôi xuống và đứng dậy.
…Con bé cứ đứng lặng thinh.
「...」
Saya chẳng nói một lời gì.
Tệ thật rồi. Tim tôi đập thình thịch còn vầng trán thì nhễ nhại mồ hôi.
Rồi con bé mở miệng.
「Này onii-chan… sao em lại ngửi được mùi của con đàn bà khác?」
「Ể…?」
「Từ cái lúc em bước vào phòng, em đã ngửi được một mùi gì đó không thuộc về hai chúng ta, nhưng em vẫn nghĩ rằng nó đến từ anh」
「...」
「Onii-chan, sao anh lại dám gặp gỡ con đàn bà khác cơ chứ? Tại sao? Và… Giờ con ả đó đang ở đâu!? Trả lời em nhanh onii-chan!? Này…Này!!」
Saya hết lên và nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ. Khoảng cách giữa chúng tôi dần bị thu hẹp. Nếu con bé di chuyển môi mình thêm dù chỉ một chút, chúng sẽ chạm vào nhau.
Nhiệt độ cơ thể tôi giảm mạnh. Saya tỏa ra một hào quang áp đảo. Như thể nó đang muốn thể hiện rằng sẽ giết chết tôi nếu như tôi không trả lời.
Tôi không hề nói quá đâu. Hiện giờ con bé đang khác xa hình tượng hiền dịu thường ngày. Đôi mắt con bé tối sầm lại còn hàm răng thì để lộ ra ngoài. Tôi chưa bao giờ thấy con bé giận như thế này bao giờ.
Tôi không chắc là con bé liệu có giết tôi không, nhưng tôi cá rằng con bé sẽ giết chết Kurasawa ngay lập tức nếu tôi chỉ ra chỗ cô ấy đang trống. Tôi nên làm gì bây giờ? Có nên đánh lừa Saya không? Nhưng nếu tôi mà thất bại thì ai biết được con bé sẽ làm cái gì.
Nhưng tôi cũng không thể kể cho con bé về Kurasawa được, nó quá mạo hiểm. Tôi không thể phản bội lại cô ấy được, dù sao thì đó cũng là người bạn quý giá của tôi mà. Chưa kể đến việc cô ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng như này nhưng vẫn quyết định giúp đỡ.
Cô ấy chính là ân nhân của tôi. Tôi không thể nào phản bội một người như vậy được. Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nói dối Saya. Trái tim tôi quặn lại khi phải lừa dối con bé, nhưng đó là lựa chọn duy nhất bây giờ.
Nhưng nếu đã làm thì tôi phải làm cho tới.
「Saya à… quả thực là anh đã mời một cô gái về nhà」
「...Tên con ả đó là gì?」
「...Anh không thể nói được」
「Để em đi lấy dao」
「Ấy!? Khoan, đợi chút đã nào!! Trước đấy anh đã lỡ hứa là sẽ gặp mặt người ta rồi. Chắc hẳn cô ấy tới đây là vì lí do đó!!」
「...Gì cơ?」
「Bởi vì anh đã không tới như đã hẹn, nên là cô ấy đã vào nhà rồi thấy anh trong bộ dạng như này. Sau khi xin lỗi thì cô ấy cũng đã rời đi.」
Tôi không cho rằng nó là một lời nói dối hoàn hảo. Dù còn nhiều cảm xúc khó nói, nhưng dẫu sao nó vẫn diễn ra suôn sẻ.
「...hmmm, dù anh có nói như vậy nhưng em chắc rằng mình đã xích anh lại và cửa thì cũng đã khoá. Vậy làm thế nào mà ả ta vào được?」
「Ừm thì, cô ấy vào từ cửa sổ…」
「Cửa sổ ư?... Nó đã mở sao」
Khi Saya quay sang liếc nhìn cánh cửa sổ trong phòng tôi, ánh mắt con bé mang một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
「Anh nói thật chứ?」
「Vì thế nên là… nếu một người bạn ghé nhà chơi thì đó là việc không thể tránh khỏi…」
「Nó chẳng còn quan trọng nữa rồi onii-chan?」
「Gì chứ? Tại sao?」
「Em không thể tha thứ được việc một con đàn bà đã lẻn vào ngôi nhà của em và onii-chan!!」
Saya hét lên. Dường như những nỗ lực của tôi nãy giờ đều là công cốc. Con bé không muốn nghe lý do. Thứ làm nó tức giận chỉ là việc một người phụ nữ khác đã lẻn vào nhà chúng tôi.
Tôi vô thức ngậm chặt miệng lại trước những lời vừa rồi của Saya.
「... Onii-chan, khi con ả đó vào phòng anh, nó đã làm những gì? Nó đã hôn anh? Hay là đã hãm hiếp anh?」
「Chờ, Chờ chút, em đang nói gì thế? Làm gì có chuyện như thế!」
…Saya dường như không nhận ra điều gì bất thường về chiếc chìa khoá. Dẫu vậy, ít nhất con bé cũng đã liếc nhìn nó với ánh mắt kì lạ trong thoáng chốc. Chí ít thì hiện giờ Saya cũng chưa có nghi ngờ gì về việc liệu có ai đã cố gắng tháo bỏ sợi xích.
Cũng dễ hiểu vì việc những chiếc ổ khoá vẫn còn chưa được mở ra.
「Con ả đó đã nhìn thấy Onii-chan trong bộ dạng này. Vậy nên em cần giết chết nó」
「Saya, nếu em làm như vậy…」
「Không, em cần phải làm vậy. Nhân hậu quá cũng là xấu đó onii-chan. Em biết anh luôn là như vậy mà」
「Ừm thì…」
「Onii-chan, em nghĩ từ nãy đến giờ rồi. Con ả đó hoàn toàn có thể giải thoát anh khỏi sự giam cầm nhỉ. Rốt cuộc thì chìa khoá cũng nằm ngay ở đây.」
「!?」
「Nhưng onii-chan vẫn còn đang bị xích ở đây. Vậy nên em đoán rằng con ả đó đã phải đột ngột dừng lại và trốn vào đâu đó.」
「.......Không phải đâu!」
「Fufu, anh dễ đoán quá đó onii-chan. Em cần phải xử lí mấy con sâu bọ này ngay. Vậy giờ nó đang lẩn ở chỗ nào?」
「...Anh không…」
「Anh sẽ nói mà, đúng không?」
Saya mỉm cười, cẩn thận lắng nghe vị trí của Kurasawa. Bây giờ thì dẫu tôi có cố nói thêm gì đi nữa, chắc chắn Saya đã biết Kurasawa đang trốn ở trong nhà. Và rồi đầu tôi hiện ra cái cảnh cô ấy nằm trong vũng máu. Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Saya quá thông minh. Tôi đã nghĩ như vậy từ lâu rồi. Đặc biệt là những chuyện liên quan đến tôi.
Vì tôi quá nhu nhược nên mọi việc mới thành ra như vậy. Chí ít thì nếu Kurasawa trốn được ra khỏi đây thì tôi cũng yên tâm phần nào.
Nói thế nào đi nữa thì cô ấy cũng chỉ vô tình bị cuốn vào chuyện này.
「Saya, về cô gái ấy…」
Tôi đoán rằng nếu mình bịa ra một người phụ nữ khác cùng một địa điểm gặp mặt giả, tôi có thể kéo dài thêm được chút thời gian.
「Onii-chan, anh dừng được chưa? Em có thể nhìn thấu tất cả chúng đấy. Kể cả lúc nãy anh cũng đã lừa em」
「Ể… em đang đùa thôi à…」
「Em nghiêm túc đấy. Anh nghĩ em đã theo dõi anh trong bao nhiêu năm rồi? Em là người hiểu Onii-chan nhất trên đời」
「Nếu đã vậy… thì sao em lại vờ như tin vào những gì anh nói?」
「Bởi vì em đã cầu rằng đó là sự thật… em đã rất muốn tin rằng onii-chan sẽ không bao giờ lừa dối em… anh nghịch thật đấy, giờ thì anh đã sẵn sàng nhận hình phạt của mình chưa?」
「...」
Nói rồi em ấy hướng ánh mắt của mình xuống.
Tôi chẳng thể phản bác được gì vì lập luận của em ấy quá tốt. Tôi đã phản bội em ấy, vậy nên tôi đáng bị trừng phạt.
Saya cũng rất kỳ lạ. Em ấy đang có một nét mặt buồn rầu, thứ mà tôi chỉ được nhìn thấy vài lần trước đây. Đầu tôi giờ đang có quá nhiều câu hỏi.
Nhưng buồn thay, tôi lại không có thời gian để giải đáp chúng. Phải chăng tôi đã hiểu nhầm Saya. Không phải là em ấy giờ đây đã hoàn toàn khác lúc trước sao?
Nghĩ kỹ lại thì em ấy vẫn luôn nghĩ về tôi. Em ấy nấu ăn cho tôi hàng ngày, lo lắng mỗi khi tôi về nhà muộn, và còn đắp chăn để cho tôi khỏi bị cảm lạnh.
Liệu tôi có sai khi cho rằng con bé là một kẻ phiền phức khi mà con bé về nhà sớm hơn thường lệ chỉ là vì lo lắng cho tôi? Nó kiểu như việc tôi đang chà đạp lên lòng tốt của con bé vậy.
Vả lại, con bé vậy không khác lúc trước là bao. Suy cho cùng thì Saya vẫn là Saya. Người khiến con bé trở nên như này lại là tôi.
Con bé trở nên giận dữ cũng là vì tôi, con bé bị tổn thương cũng là vì tôi. Ngay cả khi con bé đang buồn bã như thế này… tôi vẫn đối xử với con bé như là một kẻ xấu xa… Tôi đang làm gì thế này…
Tôi ân hận về sự hèn nhát của mình. Lẽ ra tôi nên để tâm hơn chút. Nếu tôi không nhận ra được việc đó thì có nghĩa rằng tôi không biết về Saya nhiều như tôi nghĩ. Tôi hiểu được việc đó.
Tôi muốn làm em ấy hạnh phúc. Không phải với tư cách là onii-chan của con bé, mà là theo nghĩa nguyên sơ nhất của từ này.
…Ê? Đột nhiên tôi có cảm giác bất an. Tôi đang xem em Saya như một người phụ nữ?
Tôi lắc đầu và quay về với hiện thực.
Tôi không thể nói ra vị trí của Kurasawa được. Tôi nên làm gì giờ? Câu thêm một chút thời gian nghe có vẻ khả thi.
Nếu tôi dụ được em ấy ra khỏi căn phòng này thì Kurasawa hoàn toàn có thể trốn thoát.
「Chỗ của onii-chan là…」
Gasha~
Đột nhiên một âm thanh vang lên chặn lại lời của Saya, nó phát ra từ phía bếp. Chắn hẳn là bởi vì sau khi rửa xong bát đĩa, nó đã được vứt lung tung lên trên trạn. Nhưng dường như con bé lại nhầm tiếng động đó thành âm thanh mà Kurasawa phát ra nên đã ngay lập tức rời khỏi phòng.
「Ở đấy à…! Thật không thể tha thứ!! Mày không được phép lẻn vào chỗ của anh em bọn tao!! Tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác còn tệ hơn cái chết!!」
Saya hét lên và chạy khỏi phòng. Những lời vừa rồi của con bé là hoàn toàn bình thường nhỉ? Nó không phải là ghen đâu đúng không? Đúng chứ?
Đầu tôi rối bù lên.
「Là lúc này đó Kurasawa! Cậu phải chạy khỏi đây ngay!」
「Hể? ừm… được」
Kurasawa rời khỏi tủ quần áo khi đang đáp lại tôi. Tuy nhiên, biểu hiện của cô ấy lại rất lạ và cô ấy cũng không cử động cơ thể.
… nếu nghe được những lời như thế thì chắc hẳn cậu cũng sẽ phải choáng váng. Sau khi thầm xin lỗi Kurasawa cô ấy trong đầu, tôi hướng dẫn cô ấy trốn thoát thông qua đường cửa sổ.
「Kurasawa, hãy trốn bằng đường cửa sổ!」
「À, được, xin lỗi nhiều」
Một cảm giác tội lỗi trội dậy trong tôi khi nhìn cái cảnh Kurasawa cố gắng trốn thoát bằng cửa sổ trong khi xin lỗi tôi, nhưng cũng nhờ vậy mà lòng tôi nhẹ nhõm được phần nào.
「Nhưng còn cậu thì sao?」
「Đừng lo cho tớ, hãy cứ trốn đi!’
「Không được! Tớ sẽ quay lại với cậu!」
「Hả? Gì cơ!? Không được, đừng có quay lại đây!」
「Nếu vậy thì hẹn gặp lại sau! Lần tới tớ sẽ giúp cậu một cách tử tế!」
「Đừng, không…. này!」
Kurasawa bỏ đi mà chẳng thèm nghe tôi nói hết. Phải chăng cô ấy là kiểu người chẳng bao giờ thèm lắng nghe người khác?
Nhưng chí ít thì bây giờ cô ấy cũng đã an toàn.
「Onii-chan?... Em vừa nghe thấy âm thanh như thể anh vừa nói chuyện với ai đó…」
Tôi hướng mắt về phía Saya, người vừa quay lại với con dao làm bếp trên tay. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng nó được sử dụng để nấu ăn chứ không phải giết người.
「Sa, Saya… cái…cái đó…」
「Nn? Cái này sao? Em đang nghĩ đến việc làm chút rác và cho những con chó đói ăn」
「...」
Saya cười fufufu. Dẫu vậy, nhìn con bé cười như thế trong khi cầm con dao trên tay trông không khác kẻ điên là bao. Tôi không thể tưởng tượng ra được sẽ thế nào nếu Kurasawa không thể trốn đi được.
Lấy chút can đảm từ Kurasawa, tôi quay sang nhìn Saya.
Đúng hơn thì, tôi đã chạm đến mốc 10 và sắp ra đến nơi rồi. Người tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Tôi chẳng thể biết được liệu bản thân có vào nhà vệ sinh kịp không nữa.
-------
Đây có thể là chap dài nhất của bộ này nên để hoàn thành nó cũng khá mất thời gian.
Nhưng nhắc nhẹ mọi người là chap sau có 18+ nhé.