Trường Samnaeth được biết đến là học viện uy tín nhất ở Thành phố Chaepyra.
Đối với tôi, tôi có một mục tiêu duy nhất: đó chính là trở nên nổi tiếng. Tôi đã học hành chăm chỉ và trở thành học sinh giỏi nhất lớp, nhưng điều đó là vô ích. Có vẻ họ không thích một gã mọt sách
Sau đó tôi chuyển sang chơi thể thao thể thao và luôn xuất sắc trong mọi trận đấu, nhưng điều đó cũng không hiệu quả. Bởi luôn có một người giành hết sự chú ý của của mọi người, và đó là Leo.
Leo cao ráo, quyến rũ và là đối tượng được mọi người yêu mến. Với sự giàu có và quan hệ của gia đình, hắn ta luôn được mọi người vây quanh.
Tôi đã cố gắng kết bạn với hắn, nhưng gã phớt lờ tôi như thể tôi không tồn tại vậy.
Một ngày nọ, một giọng nói kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. "Cậu vẫn chưa từ bỏ việc trở nên nổi tiếng à" một cô gái tên Elizabeth nói với tôi.
Cô ấy là đội trưởng nhóm điền kinh, và là một trong số ít người mà không bị Leo quyến rũ. Với mái tóc vàng, dáng của người chơi thể thao và đôi mắt xanh, cô ấy trông giống như một hoạt náo viên vậy. Cô ấy có một nụ cười thân thiện đến nỗi có thể thắp sáng một ngày của bất cứ tên con trai nào.
Tôi đáp lại: “Không, tớ vẫn chưa bỏ cuộc đâu”.
Elizabeth nói: "Tại sao phải lãng phí thời gian để theo đuổi sự nổi tiếng làm gì? Hãy tập trung vào những gì mà cậu có thể làm."
Tôi nhìn đi chỗ khác và thở dài, "Tớ muốn được nổi tiếng."
Cô ấy mỉm cười: "Có nhiều thứ ở trường hơn là chỉ nổi tiếng đấy, cậu biết không."
Tôi mỉm cười với cô ấy và nhận ra rằng có lẽ cô ấy đã đúng.
“Nếu tớ không thể trở nên nổi tiếng trong nốt hôm nay, tớ sẽ bỏ cuộc.”
Đó chính là điều mà tôi không muốn nó xảy ra nhất
Ngày hôm sau, tôi nóng lòng chờ đến giờ nghỉ trưa.
Cuối cùng, giọng nói của giáo sư Seda cũng vang lên qua hệ thống liên lạc: "Chào buổi sáng, các em! Hãy ngồi vào chỗ đi nào."
(TN: chỗ này mình thấy trans eng để là chào buổi chiều nhưng lại không đúng với thời gian nên mình để lại là chào buổi sáng.)
Tất cả chúng tôi nhanh chóng vào chỗ ngồi của mình và lôi sách ra. Tôi cũng làm như vậy, ngoại trừ một điều – sáng nay tôi đến muộn và để quên cặp.
Lúc sáng khi tôi nghĩ mọi thứ không thể tồi tệ hơn nữa thì một cô gái chạy về phía tôi.
"Ahh! Thật lòng xin lỗi, tớ để quên cặp mất rồi!" Tôi kêu lên.
"Đó không phải là điều gì to tát đâu. Đừng lo lắng về nó," cô trả lời.
Hoá ra đó là Elizabeth.
"Cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ sẽ không phải bị phạt hay bất cứ điều gì tương tự phải không" tôi thở phào nhẹ nhõm.
Elizabeth mỉm cười và vội vã rời đi, hình như cô cũng đi muộn thì phải.
***
Giờ ăn trưa, tôi đến căng tin.
"Chào mừng. Thức ăn của cháu đây," người đầu bếp Jacques nói khi đưa bữa trưa cho tôi.
“Cảm ơn.” tôi đáp.
Jacques cười khúc khích và cúi chào ngắn gọn, "Đó là công việc của ta mà."
Và tôi bỗng thấy Elizabeth đang ngồi ăn một mình. Tôi ngồi xuống cạnh cô và bắt đầu ăn.
"Này, Elizabeth. Cậu lúc nào cũng đi trễ à"
"Xin lỗi, tôi có chút chuyện với vài người. Cậu có ý kiến gì à?" cô ấy hỏi.
"Dạ em không ạ!! Dù sao chúng ta cũng ở đây rồi" tôi trả lời.
Khi đang ăn, tôi hỏi cô ấy, "Cậu hôm nay thế nào rồi?"
Elizabeth chỉ đơn giản gật đầu và nói, "Tớ ổn."
“Đã có chuyện gì vậy, Adriel???” Elizabeth ngừng ăn và quay sang tôi
“Không có gì, chỉ là…”
"Cậu không cố gắng để được nổi tiếng nữa à??"
“Cậu thấy đấy trở nên nổi tiếng chỉ là giấc mơ viển vông của tớ, vì vậy tớ sẽ làm theo lời khuyên của cậu và tận hưởng một cuộc sống bình thường.”
Elizabeth bật cười.
“Xin lỗi tớ vừa nhớ ra là tớ có chút việc”
Elizabeth nhìn tôi với vẻ mặt lạ lùng.
Elizabeth bỏ lại Adriel và đi về phía một góc khuất khỏi tầm nhìn của cậu.
“Sau một thời gian dài, cuối cùng thì cậu ấy cũng từ bỏ ý định đó rồi.” Elizabeth nói với giáo sư Seda.
“Đúng vậy, ta đã lo thằng bé sẽ biến thành Casanova thứ 2 mất” Giáo sư Seda trả lời.
“ Thật sự khó để giữ bí mật với cậu ấy” Elizabeth nói với một tiếng thở dài.
“Đúng, và chúng ta đã làm được điều đó với sự giúp đỡ của những người khác,” Giáo sư Seda nhìn Elizabeth nói.
Hai người rời đi và trong khi tiếp tục bàn luận cho đến khi đến một căn phòng ở tầng hầm của tòa nhà. Khi họ đến trước cửa, nó mở ra trước khi họ kịp gõ, sau cánh cửa là một người phụ nữ ăn mặc như elf đang cầm một cuốn sách.
“Đã sẵn sàng cho giai đoạn 2 chưa?” cô gái bí ẩn hỏi.
“Đã xong, giờ chúng ta sẽ ngăn Adriel đi chơi với bất kỳ cô gái nào,” Giáo sư Seda trả lời.
“Tôi sẽ thông báo cho những người khác,” cô gái nói trước khi cúi chào và biến mất sau cánh cửa.
“Em đã làm rất tốt,” giáo sư nói với Elizabeth. “Chúng ta sẽ tận dụng mọi điều kiện có lợi cho chúng ta.”
Sau đó, giáo sư nhặt cuốn sách mà cô gái bí ẩn đã để lại trước đó và đưa nó cho Elizabeth.
"Đây là gì vậy?" Elizabeth tò mò hỏi.
“Đây chính là chìa khóa để phá giải lời nguyền của Adriel,” Giáo sư Seda trả lời: “ Đây chính là phép thuật để giảm bớt sự quyến rũ của Adriel.”
Elizabeth khẽ mở miệng, nhưng không thốt ra được lời nào. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn sách và mỉm cười một cách gian xảo
Giáo sư Seda lấy cuốn sách từ tay Elizabeth và nói, “Làm tốt lắm, mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage