Đã một tháng trôi qua kể từ khi Kakyouin giới thiệu Ichigo với tôi. Khi đó, cả đám bắt đầu thường xuyên đi chơi cùng với nhau hơn, cũng vì vậy mà khoảng cách giữa tôi và Kakyouin cũng dần được thu hẹp… chí ít là vậy.
“Này, Kakyouin-san, cô có nhiều bạn lắm mà? Có ổn không nếu cứ đi cùng chúng tôi nhiều như này không đó?”
Vào một ngày đẹp trời, ngay lúc nhận được lời mời đi chơi từ cô ấy thì tôi có hỏi lại cho chắc. Kakyouin sốc lắm, trông như sắp khóc đến nơi rồi ấy.
“Đừng nói… cậu thấy tớ phiền đấy nhé?”
Ừ, phiền bỏ mẹ.
Thực lòng tôi chỉ muốn cô ấy chống lưng cho mối tình giữa mình và Ichigo mà thôi, chứ không phải cứ liên tục làm con kỳ đà trong buổi hẹn hò của hai chúng tôi.
“Cho mình xin lỗi nhé, Kuzuha-kun! Là mình đã mời cậu ấy! Mình chỉ sợ mọi người sẽ đồn ầm lên khi thấy chúng ta đi cùng nhau!”
Ichigo ngắt lời bằng một câu xin lỗi. Nhìn vào ánh mắt nhỏ, tôi có thể thấy rõ nhỏ đang nhắc rằng ‘đừng làm mọi chuyện xấu đi nữa.”
Chờ đã, tôi đã làm gì sai ư?
“Không, tôi chỉ đang tò mò thôi.”
Tôi xin lỗi dẫu cho bản thân chả thấy mình đã làm gì sai cả. Làm vậy chỉ để phòng hờ thôi mà.
“Đừng, tớ mới là người cần phải xin lỗi vì đã quá đa cảm.”
Kakyouin nhanh chóng bình tĩnh lại… nhưng dạo gần đây cô nàng đang càng ngày càng cố tỏ ra thân thiết hơn với tôi. Dẫu cho công việc của cô nàng là ủng hộ, nhưng thi thoảng Kakyouin lại chõ mũi vào câu chuyện tình của hai chúng tôi, như ngày hôm nay chẳng hạn.
Lúc đang ở trung tâm giải trí, tôi quen miệng gọi Ichigo bằng tên, thế nên cả hai phải lấp liếm bằng cách đồng ý gọi thẳng tên của nhau như bình thường luôn. Nhưng rồi Kakyouin nhảy vào và đòi hai chúng tôi gọi cổ bằng tên nốt. Thật tình, cứ nghĩ gọi cô bằng họ là đủ rồi cơ chứ, nhưng Ichigo vẫn kiên quyết nói rằng “chúng ta đâu thể xem cô ấy như người ngoài được.”
Trước áp lực như thế, tôi đành gọi cô nàng là Aria-san.
… Có lẽ đã đến lúc tôi tỏ tình với Ichigo trước mặt Kakyouin để đánh dấu chủ quyền rồi, chứ tôi lo nếu cứ để như này thì kiểu gì cô ấy cũng hiểu lầm cho mà xem.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ như thế…
“Kyou-kun, đừng nghĩ đến chuyện thổ lộ tình cảm với mình trước mặt Kakyouin đấy, kể cả chuyện chúng ta đang âm thầm hẹn hò nữa, được chứ?”
Nhỏ nói thế khi đang chuẩn bị đồ ăn tối ở trong phòng.
“Ừm, sao lại không nhỉ?”
“Bởi vì… ừm, lần này tớ muốn làm người đi tỏ tình!”
Nhắc mới nhớ, hồi lớp sau, đám trong lớp tôi lại có trend tỏ tình, thế là tôi đú theo đi thổ lộ với Ichigo. Hai đứa bắt đầu hẹn hò từ lúc đấy, và tôi từ đó không hề quan tâm tới ánh mắt của mấy đứa con gái khác. Tôi chỉ yêu Ichigo nhất trần đời. Nhỏ đã giúp tôi từ thể thao đến học tập, còn tặng đồ chơi và đồ trang điểm cho tôi nữa.
Ồ, cảm tưởng như tôi đã bị mua chuộc ấy…
Nhưng bây giờ, tôi đều yêu tất cả mọi thứ của Ichigo, nên bản thân bị như thế cũng ổn… Ừm, cũng không hẳn là ổn cho lắm. Các khoản nợ cứ ngày càng tăng lên, buộc tôi phải trả lại trong tương lai khi đã làm ăn phát đạt. Khổ nỗi là Ichigo ngăn tôi đi tìm việc làm thêm vì
“cậu không còn chút thời gian rảnh nào nữa đâu, Kyou-kun à”. Dù cho Ichigo có bảo nếu cần tiền thì xin nhỏ là được, nhưng tôi đâu thể cứ mặt dày đi xin mãi cho được.
Lần đầu tôi là người tỏ tình, hẳn lần này nhỏ muốn làm người chủ động cho công bằng, và tôi cũng chẳng có lý do nào để ngăn nhỏ làm vậy cả. Hai chúng tôi cứ luôn miệng nói yêu nhau suốt thôi, tí nữa lên giường rồi cũng làm vậy cho mà xem, nhưng được nhỏ nghiêm túc mời tôi đi hẹn hò cũng tuyệt lắm chứ.
“Được, anh sẽ đợi.”
“Ừ, anh cứ đợi đi là vừa.”
Tuần này, cả ba chúng tôi dự định sẽ đi đến cung thiên văn, một địa điểm hẹn hò cổ điển. Vấn đề tại sao lại là ba thay vì hai? Nhưng có đúng 10 phút trước giờ hẹn thì Kakyouin lại gửi một tin nhắn đến.
[ Xin lỗi! Nhà tớ có chút việc quan trọng cần giải quyết cho nên không đi được. Hai cậu cùng nhau tận hưởng chuyến đi vui vẻ!”]
Cảnh này khá quen à nha, ban đầu ba người rủ đi chơi, xong một người chủ động thoái lui vào phút chót để cho cặp đôi có cơ hội thân thiết hơn với nhau chăng? Có lẽ tôi đã quá lo lắng về cô ấy rồi.
“Xin lỗi vì đã để anh chờ, Kyou-kun.”
Ichigo đã đến.
“Không sao đâu, anh cũng vừa mới đến thôi…”
Căn hộ của chúng tôi nằm ngay bên cạnh nhau, nên thân con trai như tôi chắc chắn sẽ đến trước rồi. Để tránh nghi ngờ thì cả hai sẽ đi lệch nhau vài phút.
“Em đã biết chuyện Kakyouin-san không đến chưa?”
“Ừm. A, anh lại gọi cô ấy bằng họ nữa rồi. Nếu Aria nghe thấy thì sẽ khóc đấy.”
“Dù thế đi nữa, bắt anh gọi một cô gái không phải người yêu hay gia đình bằng tên thì có hơi…”
“Thế nên anh đã lỡ miệng gọi em bằng tên đúng không? Lần trước may là ta có thể giấu được, nhưng đừng tiếp tục phạm sai lầm nào nữa đấy. Ngay cả khi cô ấy không có ở đây thì cứ gọi cô ấy bằng tên đi.”
“...Được rồi.”
Tôi thấy hơi phiền, nhưng lo lắng về kẻ không có ở đây thì hơi thừa. Đi hẹn hò với Ichigo thôi nào.
“À mà này, em định khi nào tỏ tình thế?”
Khi đang đi dạo quanh thành phố, tôi bỗng nhớ về cuộc hội thoại ở trước đó và hỏi như thế. Nghe sai sai thế nào đúng không, nhưng chúng tôi đã hẹn hò rồi cơ mà, cộng thêm việc nhỏ đã hứa với tôi nữa thì sao lại không hỏi nhỉ…
“Hmm, chắc là khi Aria thấy chúng ta đủ thân mật với nhau chăng?”
“Nhưng bây giờ chúng ta thân mật với nhau quá rồi còn gì?”
“Không, chưa. Đây là thứ chỉ con gái mới hiểu mà thôi. Anh cứ kiên nhẫn chờ đợi đi ha?”
“...Được rồi.”
Nhỏ đang tính làm tôi bất ngờ hay gì?
Tôi có chút hứng thú rồi à nha.
Khi đã đến cung thiên văn, Ichigo huých nhẹ tôi một phát.
“Kyou-kun, nhìn phía sau đi. Người đội mũ đeo kính râm ấy, là Aria-chan đó.”
“Hả?”
“Đừng quay lại. Nhìn tấm ảnh em vừa chụp được này.”
Nhỏ cho tôi xem bức hình trên điện thoại, và đó đúng là Aria thật. Cô ấy đang cải trang để theo đuôi chúng tôi. Ừ thì có kính râm với mũ thật, nhưng chính bộ đồ thường ngày, thêm một làn da trắng cùng mái tóc vàng đặc trưng thì sao có thể qua mắt được chúng tôi. Hmm, có lẽ cô nàng tò mò nên mới đi theo, nên kệ đi cho lành.
“Kyou-kun, làm như thể anh đã nhận ra Aria rồi tiện mời cô ấy tham gia cùng chúng ta luôn đi.”
“Tại sao?”
“Vì em muốn đi chơi với Aria nữa. Chúng ta còn nhiều dịp khác để hẹn hò mà?”
“...Rồi.”
Dù không muốn, nhưng Ichigo lại nói có nên tôi đành làm theo lời nhỏ vậy. Tôi giả vờ bị bất ngờ và quay lại để kiểm tra, sau đó gọi cô ấy.
“Aria-san, cô đang làm gì ở đây vậy? Không phải cô đang có việc gia đình à?”
“Ờ thì… Việc xong sớm hơn tớ tưởng, mà tin nhắn lỡ được gửi mất rồi, nên mặt dày xin hai cậu thì có hơi…”
Aria ngạc nhiên rồi bối rối nhìn đi chỗ khác, cố gắng bao biện.
“Ra vậy. Hay cô đi chơi cung thiên văn cùng bọn tôi đi.”
Để cô ấy đi theo chúng tôi như này cũng được thôi, nhưng…
“Ừm, vì đã bị cậu nhận ra rồi nên tớ sẽ tham gia vậy.”
“Thế chúng ta đi vào thôi.”
Ít ra chiếc vé không bị bỏ phí nhưng… tôi làm vậy liệu có đúng không ta?