Các vùng núi ở tỉnh Gangwon đã được chỉ định là Lãnh địa của Quái vật từ rất lâu rồi.
Những loài quái vật cấp thấp như Sói, Orc và Yêu tinh; quái vật cấp trung như Troll và Tượng Quỷ; và cuối cùng là quái vật cấp cao như Đại Yêu Tinh và Phi Long đều trú ngụ tại đây và coi nó như là nhà của chúng.
Đây cũng chính là một trong những nơi có hệ sinh thái quái vật lớn và đa dạng bậc nhất thế giới thuộc Đại Hàn Dân Quốc. Các Kỵ sĩ và Thợ săn chuyên lùng giết quái vật đều đổ xô về đây như nước lũ, coi nơi này như mỏ vàng mỏ bạc để kiếm chác.
“Ê!! Ở lại với tôi đi!!”
Đương nhiên, lợi ích lớn cũng thường đi đôi với nguy hiểm và rủi ro, một nơi chứa đầy những con quái vật mạnh mẽ và xảo quyệt như Gangwon chắc chắn không phải chỗ để tụi tân binh chùi đít chưa sạch có thể sống. Chính vì vậy, hi vọng kiếm tiền ở đây cũng chỉ có thể thuộc về những người ở bậc trung cấp trở lên mà thôi, còn với những người khác á? Thà tự biết thân biết phận mà treo cổ tự tử trước còn hơn.
Vậy mà vẫn có mấy kẻ đần độn ảo tưởng rằng đây chỉ là một công viên nơi mà đi dạo vẫn hái ra tiền, kết quả là họ hoặc chết, hoặc hấp hối, hoặc sống không bằng chết. Tất cả bọn họ đều có điểm chung là đều hối hận vì lựa chọn của mình trước đây và sẽ rời đi ngay lập tức khi có thể.
“Chúng ta gần tới đó rồi! Đừng có mà ngất đấy!”
Trong tình huống khẩn cấp,họ có thể xin viện trợ từ phía quân đội đang đóng quân ở biên giới tỉnh Gangwon.
Thợ săn sơ cấp tên Kim Tae-Jo chẳng buồn lau đi chỗ máu chảy đầy trán. Anh ta vẫn còn đang bận phải giữ cho người đồng đội của mình tỉnh táo, hơi đâu mà đi lau với chả dọn.
“Tôi…tôi không đi nổi nữa…”
Người đồng đội đó chỉ còn có thể thều thào yếu ớt, đôi mắt đang trở nên đục ngầu của anh ta nhắm lại như đã buông xuôi, thời gian của anh đang đếm ngược từng giây. Với một chân bị mất, toàn thân đầy vết rạch sâu và tình trạng mất máu trầm trọng hiện tại, không có để thấy rằng anh ta sẽ chết nếu không cứu chữa kịp thời.
Trên cơ thể của Tae-Jo cũng có những vết thương sâu hoắm khủng khiếp, nhưng so với người đồng đội của anh thì trông anh vẫn còn ổn chán.
Chúng nguyên là từ một con quái vật tàn bạo.
Ban đầu,tổ đội của Tae-Jo có năm người, gồm hai Thợ săn trung cấp và ba Thợ săn sơ cấp, một đội hình có lực chiến tiêu chuẩn. Ngặt nỗi ,họ lại đụng mặt với một con Đại Hổ Tinh.
Có thể nói, số họ xui vcl.
Đại Hổ Tinh là loài thường sống ở sâu trong núi, lấy chiến đấu làm lý do tồn tại và thường cạnh tranh với các loài mạnh trong lãnh thổ của mình. Một vị “lãnh chúa" mỗi ngày đều phải “bận rộn" như chúng rất ít khi hạ sơn, gần như là không bao giờ.
Vậy mà tổ đội của Tae-Jo lại gặp phải một con ngay chân núi,một việc mà gần như là chưa có tiền lệ.
“Đứng dậy ng–"
Nói dở câu, anh chợt im lặng.
“Grrrr…"
Từ đâu đó truyền tới một tiếng gầm gừ.
Tae-Jo nín thở, chầm chậm quay đầu về hướng phát ra âm thanh, anh chỉ thấy một con sói đang đứng đó, một con Sói Nâu gầy trơ xương với đôi mắt đỏ ngầu lộ rõ vẻ cồn cào.
“...chết tiệt…”
Sói nâu vốn là loài quái vật yếu nhất nơi đây. Bình thường chỉ cần ba Thợ săn sơ cấp là đã có thể dễ dàng hạ nó– không, một con đã suy nhược đến mức này thì Tae-Jo cũng tự tin rằng mình có thể xoay sở.
Khổ nỗi, tình trạng của anh bây giờ cũng không khá hơn con sói là bao.
“Cút…cút ngay!! Xùy! Cút đi!! Mẹ kiếp!”
Tae-Jo tuyệt vọng gào lên, tìm cách xua nó đi, nhưng con sói vẫn tiếp tục tiến tới gần anh, dãi nhớt chảy lễu nhễu xuống đất. Có vẻ con Sói nâu này đã theo dõi anh từ trước và chắc cú rằng con mồi của mình đã mất đi khả năng phản kháng trước khi hành động.
“Con mẹ mày!"
Không còn lựa chọn nào khác, Tae-Jo đành ở bỏ lại người đồng đội của mình để chạy giữ lấy mạng.
Tuy nhiên…
Chân của anh lại nặng như đeo chì sau khi phải dồn hết sức để vác thêm một người chạy khỏi con Đại Hổ Tinh, khiến cho bây giờ anh thậm chí còn không thể nhích đi một bước.
Hơn nữa,dù đã bị suy yếu nhưng một con Sói nâu chắc chắn vẫn nhanh hơn anh nhiêu, và nó tuyệt sẽ không bao giờ để vuột mất con mồi của mình dễ dàng.
“Mấy con chó yếu nhớt như chúng mày…tao đã giết cả trăm con rồi!”
Tae-Jo chửi thề như để khích lệ bản thân hơn là hăm doạ đối thủ. Anh cầm lấy khẩu súng săn,anh biết rằng bên trong khẩu súng không còn đạn mana, nhưng nó vẫn là niềm hi vọng cuối cùng của anh. Đây là một ván cược, phải, nếu nữ thần may mắn mỉm cười với anh thì anh sẽ có thể đánh chuẩn xác vào một chỗ hiểm nào đó của con sói và giết nó ngay lập tức ,còn không thì…anh chẳng muốn nghĩ tới nữa.
“Ực…”
Tae-Jo nuốt nước bọt,yết hầu anh chuyển động đầy căng thẳng.
Ngay sau tiếng nuốt nước bọt ấy, con Sói nâu vứt mọi sự cảnh giác ra sau đầu và dậm mạnh chân lao thẳng về phía anh.
Sợ hãi, anh nhắm chặt mắt lại và vung thật mạnh báng súng về phía con sói.
Rắc!
Âm thanh phát ra từ hướng con sói hoàn toàn khác với âm thanh mà anh mong đợi, đáng lẽ ra nó phải là một tiếng “bụp" trầm đục khô khốc hay một tiếng "rốp” như tiếng sọ nứt ra chứ, vậy mà thứ anh nghe thất lại là một tiếng "rắc” như thể xương con sói bị gãy ra vậy.
“...?"
Tae-Jo thử mở mắt ra.
Ngay sau đó, anh ước gì mình chưa từng làm vậy.
Vì thứ mà anh thấy chỉ làm anh tuyệt vọng gấp bội.
“H-hả?"
Trước mặt anh là một con Sói nâu khác.
Răng nanh của con sói mới xuất hiện găm sâu vào cổ tên đồng loại gầy gò xấu số của nó.
Không,anh cũng không chắc chúng có phải “đồng loại" hay không nữa, vì con sói này to lớn hơn con gầy gò kia rất rất nhiều. Kể cả khi so sánh với những con Sói nâu bình thường khác thì con Sói nâu trước mặt anh vẫn có thể coi là “đô con lực lưỡng".
“Mẹ nó…"
Tae-Jo không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu mình chửi thề trong ngày rồi ,nhưng đây có vẻ là lần cuối anh được chửi, vì con sói kia đã đưa ánh mắt của mình về phía anh.
Trong đôi mắt sắc bén của nó bập bùng một ngọn lửa, một ngọn lửa mãnh liệt của sinh lực và sự tự tin, nó vừa đem đến cho anh một cảm giác khó tả, lại khiến cho anh áp lực đến ná thở.
Anh dần chấp nhận số phận của bản thân hiện tại.
‘Hết thật rồi…vậy ra đây là cách mình sẽ chết.
Hết gặp một con Đại Hổ Tinh, giờ lại tới một con sói khổng lồ.
May mắn ghê ha, may đến mức mà hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mình được thở.’
“Phù…”
Nhắm mắt xuôi tay, anh thả lỏng thân mình, cố làm cho cái chết của mình ít đau nhất có thể.
Âm thanh lạo xạo nặng nề truyền tới từ bàn chân đầy vuốt của con Sói nâu đối với anh như tiếng trống báo tử vậy.
Thế nhưng,anh đã đứng đó được một hồi lâu, chẳng có cơn đau khủng khiếp nào trút lên người anh cả.
Bối rối, Tae-Jo cẩn thận mở mắt ra.
" Á!!”
Con Sói nâu đã đứng ngay trước mặt anh.
Nhưng chuyện kì lạ hơn còn xảy ra sau đó.
Con sói cúi mình,cắn vào bộ giáp của người đồng đội của anh và nhấc anh ta lên.
" Cái…cái quái gì…?"
Ban đầu, Tae-Jo tưởng con Sói nâu chỉ đang vờn mồi ,nhưng ý nghĩ đó bị xoá sạch ngay lập tức.
Con Sói nâu gật đầu với anh và bướ
c về hướng căn cứ quân sự ở phía Tây, có vẻ nó muốn anh đi theo nó.