Con game sinh tồn này dễ ợt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4396

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6486

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1853

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

6 10

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

39 245

Lịch sử chat - 2016-10-07 (Màn 5. B)

10:47:39

【admin】game sinh tồn: trong màn cuối mà chọn B á? Vậy là dở rồi bạn ơi!

【admin】game sinh tồn: ưu tiên hàng đầu hiện tại là thoát khỏi tòa nhà chết chóc này càng nhanh càng tốt, không được lãng phí giây phút nào cả.

Ham muốn trốn thoát cộng hưởng với cảm xúc tuyệt vọng đã thức tỉnh sự can đảm trong bạn, thế là bạn quyết định đi một mạch trên dây cáp mặc nguy hiểm.

Không ngoài dự đoán, dây cáp chỉ đủ rộng cho một người trưởng thành đi qua, với điều kiện tiên quyết và duy nhất là chỉ số can đảm đạt tối đa.

【admin】game sinh tồn: thế rồi bạn đã bắt đầu, với những bước chân chậm rãi, cẩn thận.

Cứ như vậy, bạn rốt cuộc cũng ra khỏi được tòa nhà kia. Lỡ nhìn xuống một cái, bạn lạnh người đi, sợ đến toát mồ hôi hột:

- Tầng ba của mấy tòa nhà như này làm gì mà xây cao thế! - Bạn nghĩ.

Bạn thấy đầu gối mình như yếu đi, song bạn vẫn cố chấp ép bản thân bước lên một bước.

Màn đêm sơn bóng tối lên tứ phía, theo ước tính thì bình minh vẫn còn cách một đoạn cơ, nên giờ chẳng thể thấy được điểm kết của đoạn dây này.

Quay qua quay lại, bạn thấy mình đã đi được khá xa khỏi tòa nhà kia rồi. Trong thâm tâm, bạn bắt đầu thấy lo lo và hối hận về lựa chọn vừa qua. Chắc có lẽ bạn nên quay về và tìm hướng giải quyết khác?

Nghĩ đoạn, bạn bắt đầu chuyển hướng. Nhưng chân bạn run quá, thành ra trong một khắc một chân của bạn đã thiếu đi điểm tựa, và bạn bắt đầu rơi, rơi khỏi dây cáp mà chẳng kịp lấy lại thăng bằng…