Con gái mẹ kế là bạn gái cũ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 08 - Đã đến lúc nghiêm túc rồi - Chương 03 (part 06) - Nỗi lòng như hơi nước của tuổi dậy thì

‎Hoshibe Toudou◆Có thể thôi được chứ?

Sau khi đi vòng quanh khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cho đến khi mặt trời lặn, chúng tôi quay trở về nhà trọ và đi tắm. Rồi sau đó cho đến khi tới giờ dùng bữa đã quyết định mỗi đứa sẽ hoạt động tự do.

Tôi thì đang bình tâm mà nghịch smartphone ở phòng chờ của sảnh, với bộ yukata trên mình. Hòa chung với đám kouhai rồi đi dạo dưới phố cũng không tệ, nhưng con người cần có thời gian ở một mình mà. Một học sinh cao trung tận hưởng bầu không khí nhà trọ không tương xứng, cảm giác khá là hào nhoáng.

“——Senpai?”

Thì đã thế—Nhưng mà

Miễn cưỡng nghe thấy giọng nói quen tai, rồi khi tôi ngước đầu lên thì con bé Asou đang nở nụ cười quen thuộc mà dòm vào mặt tôi. Nụ cười quen thuộc tóm lại là gương mặt cố tình lấy lòng người khác.

“Anh đang làm gì thế~? Sao lại ở một mình ở chỗ như thế này.”

“Anh đang làm cái không làm gì hết.”

“Fưfư~. Hợp với anh ghê~”

Nói như thế rồi, Asou từ tốn nắm lấy ống tay áo của mình rồi vẫy vẫy nó ở cạnh thân.

Khi mà tôi đang giở vờ như là đã không nhìn thấy thì Asou vòng ra đằng trước mắt tôi, nghiêng hông dòm vào mặt tôi và lại lại lần nữa vẫy vẫy đung đưa ống tay áo trước mắt tôi.

“Senpai? Senpa~i? Anh có gì để nói không~?”

……~Thiệt tình, một con nhỏ mạnh về quan điểm cá nhân đấy chứ.

Asou cũng giống tôi, đang khoác trên mình bộ đồ yukata. Cái mà nãy giờ con bé đung đưa là ống tay áo giống màu đỏ.

Một con nhỏ mà bình thường ăn mặc tư phục mà lộ cả địa lôi ra ngoài này, dù là mặt yukata thôi cũng có thể thấy sự tươi mới. Nếu con nhỏ này mà hoàn toàn nghiêm túc thì có thể thể thấy ngoại hình tàm tạm nhể~.

Tôi nhếch môi như để chăm chọc nó,

“Đúng là người đẹp vì lụa ha.”

“Ý anh là dễ thương nhất quả đất ấy ạ?”

“Mẹ đi học lại môn quốc ngữ từ tiểu học đi nhé.”

“Nhưng với ngôn ngữ senpai thì cái này hợp lắm mà~”

Dịch sai cũng là điểm giỏi ở nó.

Asou chẳng cần xin phép mà ngồi phịch xuống cạnh tôi. Tôi chẳng có thời gian để bỏ chạy, mà nó còn trượt bờ mông đến, áp sát khoảng cách đến tầm hai bờ vai chạm lấy nhau.

Và rồi,

“(Anh vất vả rồi, senpai♪)”

Nó thì thầm vào tai tôi, như là thổi hơi đến vậy.

Tôi nghiêng cổ để tránh cái tai đi,

“Về chuyện gì.”

“Chẳng phải anh đã cố gắng để dẫn đưỡng cho đám kouhai sao.”

“Anh có cố gắng gì đâu. Đúng hơn là được thằng Kawanami nó dẫn đi ấy chứ?”

Nếu chỉ có 3 đứa còn lại trừ thằng đấy ra thì đúng thật thì tôi có lẽ sẽ ở vị trí dẫn đường……nhưng mà nhờ thằng Kananami là một đứa tích cực nên mọi chuyện khá ư là dễ dàng.

“Cái cậu Kawanami-kun năm nhất giỏi ghê nhỉ, làm tiên phong này, tạo bầu không khí để có thể hoạt động nữa. Senpai cũng vậy, nói gì thì nói anh cũng tận tâm mà.”

“Đừng có khen coi. Được mẹ trẻ khen cảm giác đang bị lừa vậy ấy.”

“Em nói thật mà.”

Đột nhiên.

Tôi đã nghe thấy một giọng nói nghiêm túc. Chẳng giống như đùa, nhưng lại cũng chẳng ngọt ngào.

Trông một thoáng, tôi đã nghĩ nó hòa lẫn vào giọng của ai đó. Nhưng mà, thử quay lại thì đằng đấy là gương mặt quen thuộc của con bé kouhai.

“Nè~, senpai, em, đang nói thật lòng đó? Em—thật lòng nghĩ senpai, rất là tuyệt vời lắm đó.”

“Oi, sao thế? Cái ngôi xưng thứ nhất đáng thương mọi khi đâu……”

(*note: Aisa lúc nào cũng tự xưng tên khi nói chuyện với người khác, nhưng câu trên thì lại xưng em)

“Thì bởi vì thế mà. Nếu thỉnh thoảng không nghiêm túc mà nói ra, chẳng phải senpai cũng sẽ chẳng thật lòng mà đón nhận sao.”

Vừa nói như thế—Asou vừa chồng tay của nó lên tay của tôi. Cứ như thể là bắt lấy vậy.

“Senpai tuyệt vời lắm. Thông minh này, có thể vận động này, cũng có mắt nhìn người nữa. Với lại……Dù cho em có phiền phức đến cỡ nào đi nữa, anh cũng không đuổi em đi.”

“……Đang tính đuổi thím đi đấy chứ~”

“Không phải thật lòng đúng chứ. Nếu như muốn thật lòng tạo khoảng cách thì anh sẽ không đến phòng hội học sinh sau khi đã từ nhiệm rồi phải không?”

“……………………”

Tôi cứ tiếp tục lộ mặt ở hội học sinh là vì tò mò xem đám kouhai có đang làm đàng hoàng hay không.

Dù có nói như thế……tôi không bận tâm đến người nối nghiệp của bản thân mình là Kurenai. Dù gì đi nữa, từ lúc còn là hội phó, nó còn giống hội trưởng hơn cái đứa hội trưởng là tôi mà. Tôi đã hiểu được nó sẽ làm tốt hơn là những gì tôi làm nữa.

Hơn hết chuyện mà tôi lo lắng là—

“Em……có lẽ đã từng nói rồi, nhưng bản thân là chị lớn nhất trong gia đình ạ……Ehe, dễ hiểu lắm đúng chứ? Vì chỉ toàn chăm sóc cho mấy đứa em nên đói khát tình cảm lắm.”

“……Thế mẹ lấy con thay thế người anh à.”

“Đúng rồi đó. Là một Onii-chan rất đáng để tin cậy. Anh vui mừng chứ?”

“Chẳng vui tẹo nào cả~. Khi mà có đứa em gái như thím ấy. Mệt sấp mặt còn không đủ nữa là.”

“Nếu thế thì.”

Tay của Asou đã dồn lực thật chặt.

“Anh—sẽ thôi làm Onii-chan của em chứ?”

……Chuyện đấy.

Nếu mà thôi chuyện đấy……thì kế đến sẽ là?

Không……Mình đang nghĩ cái gì thế này. Vốn dĩ ban đầu mình có định làm anh của con nhỏ này đâu chứ. Chỉ là, đôi mắt của con nhỏ này, ánh mắt nghiêm túc đó, như thể tiếp theo—như thể đang thể hiện cái gì đó ở phía trước vậy.

“——À~ré~? Senpai, anh đang nghĩ gì đó kỳ cục sao?”

“……, hả?”

Khi tôi nhận ra thì gương mặt của Asou đã trở lại thành nụ cười tinh nghịch, cứ như thể là thế giới đã thay đổi đi rồi vậy.

“‘Thôi làm Onii-chan—túc là, trở thành một người đàn ông……sao!?’ anh đã nghĩ thế này sao ạ?”

“……Không có nghĩ~……”

“À ré à ré? Giọng anh đang tức tối kìa? Đâm trúng tim đen rồi sao ạ?”

“Ồn quá~!”

Đẩy vai tôi rồi Asou vừa cười khúc khích, vừa đứng dậy.

“Vậy, Aisa đến đây thôi ạ! ……Anh nên thành thật nữa thì sẽ tốt hơn đó, senpai?”

Rồi Asou đi khỏi, với nhịp chân trong rất vui vẻ.

Tôi vẫn cứ ngồi chống cằm mà tiễn đưa, cảm xúc mơ hồi, phân vân cứ xoay cuồng bên trong bụng.

Con nhỏ đấy làm sao đấy……

Đã bảo đùa hay là nghiêm túc thì chọn lấy một cái đi rồi mà.

‎‎Asou Aisa◆Những lúc khen ngợi là vui nhất

“Nihe~”

“““……………………”””

Trong khi đang chép miệng trước bữa tối thịnh soạn sang chảnh mà mình được dẫn đến, gương mặt tôi cứ thả lỏng và cười suốt.

Vì ngon à? Thì cũng có ấy chứ.

Nhưng mà, hơn cả chuyện thèm ăn chính là gương mặt của senpai đang được lưu giữ trong đầu tôi.

“Nihehe~”

Cái gương mặt vô phòng bị đó! Ra là ảnh có kỳ vọng, về chuyện có lẽ sẽ trở thành mối quan hệ như thế với mình! Thiệt tình mà~! Trông lạnh lùng, chứ senpai cũng là đàn ông con trai đàng hoàng mà! Không cần phải dối lòng cũng được vậy mà~!

“……Aisa.”

Đột nhiên Suzurin đặt đôi đũa xuống.

“Hửm~? Gì thế gì thế~?”

“Đến lúc thôi đi rồi đấy.”

“Thôi gì cơ~?”

“Dù có tự mãn đi nữa.”

Lập tức, Yumechi hay là Ranran, và Akki quay về phía của Suzurin.

“H-, hội trưởng!? Thế được chứ ạ!?”

“Chị không thể khuyến khích đâu! Cất công có bữa ăn thế này lại trở nên mất ngon!”

“Quả nhiên là hội trưởng~, chị thật là rộng lượng~”

Tuy là chẳng hiểu gì sất, nhưng mà chẳng phải mấy thím thô bỉ quá rồi sao.

Suzurin chống cằm vào nói,

“Cứ thế này mà bị đùa cợt thì bữa ăn sẽ khá mất vị đấy. Nhân lúc này bắt nói sạch ra hết để trở thành mồi nhắm nào.”

“Ể~? Về chuyện gì cơ~? Aisa không biết gì hế~t♪”

“Thôi đê, đã xảy ra chuyện gì với Hoshibe-senpai rồi thì nôn ra hết nhanh nào!”

Kya~ đáng sợ quá~♪Tại sao lại nổi giận chứ~? Đang không tiến triển tốt với người mình thích sao~?

“Nếu như muốn nghe đến như thế~, thì tớ sẽ nói ra vậy dù cho ngượng ngùng thật đấy~?”

Thật sự ngượng ngùng lắm nhé! Là bí mật giữa riêng mình với lại senpai đấy nhé! Nếu như mọi người đã muốn bằng mọi giá! Thì hết cách rồi nhé!

Và rồi tôi kể lại chuyện khi nãy đã gặp senpai cho mọi người.

“——Nhỉ! Senpai dễ thương mà đúng chứ? Mà dù thế nhịp tim đập quá nhiều khiến tớ trở nên bối rối mất nữa~!”

“““……………………”””

Chẳng hiểu sao đám Suzurin im lặng mà nhìn lấy mặt nhau.

À……À ré? 『Kya~!』đâu rồi? 『Kya~』ấy. Chẳng phải là chuyện gây kích thích sao?

“Vì cậu cứ đang cười cợt nên tớ cứ tưởng đã hôn hay gì chứ……”

“Còn em thì tưởng chị đã tỏ tình thành công rồi chứ……”

“Nào ngờ chị có thể làm gương mặt lỏng lẻo chỉ với chuyện như thế cơ thế, senpai.”

Quá đáng rồi đó!?

“Chúc phúc đi chứ! Tớ đã làm cho cái ông senpai ấy giấu đi bối rối đó!? Là đại kim tinh đó.”

“Xin thất lễ, nhưng người nghĩ anh ấy giấu đi bối rối chỉ có mỗi senpai thôi nhỉ? Nếu như chị bị nói『Ồn quá~』thì cách nghĩ anh ấy đang bị quấy rầy chẳng phải là hợp lý sao.”

“Đừng có nói điều đúng đắn coi—!!”

RanRan lúc nào cũng như thế cả! Ngay lập tức dí hiện thực đến mình! Bản thân là kouhai vậy mà!

“Ờ thì giả định là ảnh giấu đi bối rối đi.”, và Suzuri nói tiếp. “Cậu cũng là đứa con gái nhẹ dạ ngoài sức tưởng tượng nhỉ. Nếu như có thể cười cợt đến cỡ ấy chỉ với chuyện giấu ngượng thì tính làm sao với mấy chuyện trên mức đó đây hả?”

“Nếu cười cợt thì vẫn đỡ hơn đó chị ạ~” cái này là Akki tiếp lời. “Có chuyện vui rồi thể hiện nó ra ngoài mặt tức là dù có gặp chuyện ngược lại đi nữa cũng sẽ thể hiện ra ngoài mặt đó. Buồn bã thất vọng thì phiền hà gấp 100 lần hơn là cười cợt ạ.”

“Cái đó cũng phải nhỉ……Trên đời này đâu có thứ phiền phức cỡ con nhỏ thần kinh ha!”

“Chị nói hoàn tuần chuẩn rồi đấy ạ!”

“Ai là con nhỏ thần kinh hả!!”

Đúng hơn có thần kinh mạnh mẽ mới đang tự tin đấy! Dù cho có bị đám con gái ghét đến như thế nào đi nữa thì tôi vẫn là một người có tinh thần không quan tâm đến nó đấy!

“Ừ, ừ thì, nếu như có tiến triển thì chẳng phải là chuyện tốt hay sao ạ.”

Ồồ, Yumechi! Đúng là đứa đệ tử dễ thương đáng mang theo mà!

“Một năm trời cho đến bây giờ đã chẳng xảy ra chuyện gì đúng chứ? Ít hay nhiều nếu như có cảm giác khả thi thì em nghĩ chẳng có gì lạ dù mừng rỡ trên mức cần thiết đâu.”

Aa, phải rồi ha……Một năm trời đã chẳng có gì xảy ra ha……Làm gương mặt giống như đi lừa tình con trai, cả một năm chẳng có gì……Có gì sai chứ, chỉ với ngoại hình ấy……đỡ hơn là bitch mà còn gì~……?

“A, thất vọng rồi kìa.”

“E-, em xin lỗi senpai! Em nghĩ được mà, dễ thương lắm đó!”

“Hức, hức……thật chứ~……?”

“Dễ thương hơn nhiều so với khi giả vờ bình tĩnh một cách kỳ lạ.”

“……Chị, bình thường, đã bình tĩnh một cách kỳ lạ sao……?”

“A~, không, chuyện đó thì……!”

Ra là em ấy đã nghĩ thế! Nói là sự phụ hay gì đó, vậy mà đằng sau lại đang nghĩ như thế! Ư ư ư, con gái thật đáng sợ mà……

“Không có gì phải buồn như thế cả, Aisa.”

Suzuri lại lần nữa chuyển động đôi đũa,

“Cậu đã trở nên đỡ hơn khá nhiều so với một năm về trước rồi.”

“Cậu định an ủi tớ như thế đấy hả!!”

“Asou-senpai của một năm trước đã tệ đến thế ạ?”

Yumechi khẽ nghiêng đầu. Cái cách nói đó, nghe giống như mình của bây giờ đã đủ tệ hại rồi đấy chứ?

“Không phải tệ gì đâu. Cố gắng tán tỉnh Jo~ này, và chị còn trực tiếp hỏi senpai tạp phụ, người đã đề cử Aisa rằng tại sao lại đưa con nhỏ như thế này vào hội học sinh nữa.”

“Lúc đó, bọn mình đúng thật chẳng thân thiết gì với nhau ha! A~ha~ha!”

“Chuyện cười hay gì. Tớ lúc đó đã nghiêm túc nghĩ đến phương pháp tống cổ cậu ra khỏi luôn đấy nhé.”

“Thế tại sao chị lại thay đổi ạ~?” – Akki nói. “Em không thấy 2 chị hiện tại trông ghét nhau đến như thế mà~”

“Chuyện đấy thì, không nói ra toàn bộ thì sẽ tốt hơn.”

Nói như thế rồi, Suzurin liếc cái ánh mắt có ý nghĩa đến tôi. Dự cảm chẳng lành hay sao ấy.

“Dù tốt hay là xấu thì nó cũng làm thay đổi con người mà—cái được gọi là tình yêu ấy.”

“Aa~! Đúng thật là Asou-senpai trông như loại thay đổi bởi đàn ông ha!”

Akki~, cả em cũng nói nhưng điều vô lễ với senpai của mình nhỉ!

Tôi hờn dỗn, vừa ngoảnh mặt đi vừa nói,

“Nếu theo cách nói đó thì chẳng phải giống như là tớ trở nên thích sao. Từ đầu người tiếp cận tớ là senpai vậy mà!”

“Đúng thật là lúc ban đầu cậu đã tránh mặt Hoshibe-senpai nhỉ.”

“Ể~? Thật vậy ạ?”

Rồi Suzurin cười nham hiểm trước Yumechi đang ngạc nhiên,

“Do cái độ chỉ thích làm theo ý mình ấy nên có lẽ việc chọc ghẹo chẳng có ích lợi gì cả. Ngược lại, chẳng phải là mang ý thức ghét bỏ chăng. Aisa ghét mấy người đàn ông mà trông nam tính lắm nhé. Bản thân chỉ có thể mạnh mẽ với con trai trầm lặng, trông ra vẻ thôi.”

Và rồi tôi nghe được tiếng phụt cười nhỏ.

Thử tìm chủ nhân của nó thì đó là của Isana-chan, người đã im lặng dùng bữa cho đến tận bây giờ.

Isana-chan nhận ra ánh mắt tập trung đến mình liền trở nên hấp ta hấp tấp,

“E-, em xin lỗi! Không có gì hết ạ! Em không có nghĩ chuyện nực cười như là công chúa Otasaa đâu.”

“Nói rồi kìa, nói rồi kìa.”

Bị Akki~ đá xoáy, Isana-chan trở nên cuống quít lên, nhưng mà không hẳn là tôi không thích. Phải đấy. Tôi có khí chất của công chúa Otasaa mà. Ngoại trừ phong cách ra nhé!

“Mà~, chính vì như thế đấy mà ban đầu con nhỏ này không dính dáng gì đến Hoshibe-senpai. Nhưng mà, hora, vì Hoshibe-senpai là một người khá ư là tận tình đấy nhé—nên có vẻ như ảnh thường thỉnh thoảng đến xem tâm trạng và bắt chuyện với đứa đáng thương như Aisa đấy. Trong lúc ấy, khi mà nhận ra rồi thì……”

“Khoan khoan! Như thế thì chẳng phải tớ là một đứa con gái tin người à!”

“Thì đúng như thế mà?”

Đừng có nói tỉnh queo thế coi! Con nhỏ này~……!

“……Tớ đã có cơ hội thôi. Cho đến khi đấy thì tớ thật sự nghĩ anh ta là một kẻ phiền phức đấy!”

“Hểể? Nếu thế thì kể cho cả bọn nghe xem cái cơ hội đó nào.”

Thôi chết. Tự đào mồ chôn mình à!?

Suzurin nở một nụ cười nhạt có ẩn ý và nói,

“Cậu thích khen ngợi lắm mà còn gì? Nếu thế thì khen đến tận cuối đi nào.”

……Chẳng phải khác với lại tự mãn khi tiếp cận thành công trót lọt à. Có thể nói giống như là phơi bày điểm yếu ra, ấy nhỉ……

“Này, mấy đứa. Mấy đứa cũng muốn nghe đúng chứ?”

“Em muốn nghe!”

“Muốn nghe ạ!”

Được Yumechi và Akki~ hướng ánh mắt trông đợi về, tôi đã ngộ ra rằng chẳng còn đường để chạy nữa.

Thở một hơi dài rồi thì tôi bất đắc dĩ nhớ lại chuyện của khoảng 1 năm trước.

“……Không lầm thì, đó là lúc diễn ra hội thao——”

‎‎Asou Aisa◆Sự nghiêm túc của bản thân

Đúng thật là tôi muốn được nhìn đến.

Tôi đã nhận ra mong muốn như thế của bản thân từ thời tiểu học cơ.

Đúng vào dịp diễn kịch liên hoan văn nghệ. Tôi là một đứa con gái có gương mặt xinh xắn nên lúc đó đương nhiên được giao cho vai chính.

Ở trên sân khấu của phòng thể dục, hóa thân thành nữ chính của câu chuyện, được bạn bè cùng lớp khen ngợi, được phụ huynh tán thưởng nhiệt liệt,……và rồi vào hôm sau, lúc mà ngày thường nhật đã trở lại, tôi đã nghĩ như thế này.

Chẳng đủ gì cả.

Biết được niềm vui khi những ánh mắt tập trung đến bản thân, nghĩ rằng sẽ bực tức nếu không ở trạng thái như thế.

—Tại sao mọi người, không nhìn mình chứ? Cho đến hôm qua chỉ toàn nói về chuyện của mình vậy mà!

Ngay tại đây, phải, nếu như gia nhập đoàn kịch hay gì đó rồi bước theo con đường diễn xuất chính thức, có lẽ đã trở thành một câu chuyện nguyên bản đẹp đẽ về một cô thiếu nữ đuổi theo ước mơ. Nhưng mà, tôi lại chẳng có nhiệt huyết và sự năng động đó. Chỉ là, vừa ôm cảm giác mơ hồ chẳng thỏa mãn, vừa trải qua những ngày tháng mà thôi.

Dù là lên trung học, tôi viết thơ, trang điểm một cách kỳ quặc, và chạy theo sự hời hợt cổ điển của học sinh cao trung một cách lạ thường, nhưng mà quả nhiên chẳng có liên kết đến hành động mang tính trực tiếp cả—Nếu như tôi có được tài năng gì đó, lúc đó sẽ livestream và tìm thấy hướng đi cho cái mong muốn này. Chắc chắn đấy đã là giới hạn của tôi khi chẳng thể làm được như thế.

Chính vì như thế, dù là lên cao trung, tôi chỉ có thể chọc những đứa con trai trông điềm đặn mà thôi.

Người senpai đó, tại sao lại mời mình vào hội học sinh nhỉ, dù là bây giờ đi nữa tôi cũng chẳng hiểu. Dù sao đi nữa thì có một con nhỏ vào cùng kỳ. Tên là Kurenai Suzuri. Dù so sanh thế nào đi nữa, tôi không có tài năng thiên tài gì cỡ con nhỏ đó. Ở hội học sinh, tôi dù nghĩ thế nào đi nữa cũng chỉ là một nhân vật phụ ở bên cạnh Kurenai Suzuri mà thôi.

Thế nên—có lẽ thế nhỉ. Chuyện mà dính dáng đến Jo~kun ấy thật thú vị.

Bản thân Jo~kun cũng chẳng làm phản ứng gì đặc biệt thú vị cả. Cái thú vị là ở phía Suzurin cơ. Nhỏ thiếu nữ thiên tài đó, cái đứa có sức hút đó, sẽ trở nên tức tối nếu tôi dính dáng đến Jo~kun. Cái đó thì thú vị đến nỗi chẳng còn cách nào khác. Khi nghĩ đến đến trong đầu của con nhỏ giống như là nhân vật chính của thế giới này tràn ngập những hình ảnh về tôi, tôi chẳng còn cách nào khác là trở nên hân hoan vui sướng.

À, không phải Yuri đâu. Nói trước đấy nhé.

Cái này là……phải, nó giống như là gửi tin trả lời phiền phức đến mạng xã hội của người nổi tiếng ấy. Cảm giác thỏa mãn khi mà sử dụng dù chỉ một chút thời gian của người tuyệt vời cho bản thân. Sử dụng sự tuyệt vời của ai đó để đành lừa sử nhỏ bé của bản thân, đó rõ là hành động thủ dâm của đám tay chân hết thuốc chữa mà.

Và cái sự nhỏ bé ấy của tôi

Người đó—chẳng biết từ lúc nào mà đã nhìn thấu nó rồi.

—Asou. Em có làm thì hãy nghiêm túc hơn đê

Tôi nghĩ đấy là sau khi đã kết thúc tất cả chương trình của hội thao.

Lần đầu tiên hoàn thành một sự kiện lớn, được bao bọc bởi cảm giác thành tựu và sau khi giải tán rồi, khi định quay về thì senpai đã nói với tôi như thế.

Tôi đã tưởng rằng mình bị nói về công việc của hội học sinh nên đã có chút nổi đóa lên.

—……Tôi nghĩ là hoàn thành đàng hoàng công việc rồi mà

—Ờ, em khéo đấy chứ. Có thể giải quyết được bất cứ chuyện gì ha. Ngoại trừ cách cách mà em liên quan đến Kurenai

Tôi đã sốc. Cảm giác như bị bất ngờ đâm xuyên qua lồng ngực vậy.

Và rồi, như là để bảo vệ bản thân, cơn nóng giận dữ dội đã dâng trào lên.

—Người đến để đâm chọt tôi là đằng ấy kia mà? Sao tôi lại bị nổi giận chứ?

Rõ ràng bản thân anh ta chẳng hiểu gì vậy mà.

Lúc này đây tôi đã thực sự nghĩ như thế. Nghĩ rằng anh ta chẳng hiểu cái gì cả. Anh ta có quan sát gì đến tôi đâu vậy mà. Lúc nào cũng trông rảnh rỗi, chẳng định đến bắt chuyện với tôi vậy mà—Đừng có nói như thể là mình biết chứ.

Senpai lúc này trông như chẳng có lấy thứ gì bận tâm, có thể giải quyết mọi lĩnh vực. Từ sau khi dụ dỗ Suzurin vào hội học sinh thì đặc biệt như thế. Cái con người này, là cùng một phía với Kurenai Suzuri. Tôi đã nghĩ rằng, anh ta làm sao mà hiểu được cái con người nhỏ nhặt như là tôi kia chứ.

Vậy mà.

—Ánh mắt kiếm được từ những cách thức nông cạn thì chỉ có cái giá tương ứng thôi

Chỉ có thể tung ra đòn chí mạng.

—Em thỏa mãn với như thế à? Nếu thế thì, quên đi cái bài thuyết giáo lạc đề của anh đi

Anh ấy chỉ nói ra chuyện như thể thấy được toàn bộ điểm yếu của tôi vậy.

—……Xin thất lễ

Tôi đã bỏ chạy. Bởi vì bị những lời lẽ đúng đắn đâm trúng tim đen, trông như sắp rơi cả nước mắt ngay cả bây giờ vậy. Chỉ mỗi hành động như đánh lừa sự yếu đuối bằng nước mắt ấy là sự kiêu hãnh không cho phép, và tôi đã cuống quýt hết cỡ mà bỏ chạy đi khỏi.

Tức quá. Tức quá. Tức quá mà!

Sau khi kiềm kìm hãm nước mắt rồi thì cơn nóng giận hoàn toàn chạy trong đầu. Tại sao mình lại phải bị nói như thế chứ? Đừng có nghĩ vì là hội trưởng, vì là senpai mà có quyền như thế chứ? Chưa từng nói chuyện gì đàng hoàng vậy mà lại nói với ánh mắt trịch thượng như thế sao!?

Có làm thì hãy nghiêm túc hơn đê? Cái này là sự nghiêm túc của tôi đó!! Nếu không thì tôi đã không luyện tập cơ để duy trì phong cách rồi! Ngay cả miếng lót cũng không thể đặt vào như thế này nữa! Chưa từng một việc gì qua loa cả!! Rõ là một tên trai tân không biết gì về con gái vậy mà!!

—Onee-chaa~n! Cơm—!

Khi tôi nhận ra thì trời đã tối rồi. Trở về nhà, bay lên giường, trong lúc quằn quại để phát tán cơn tức tối vậy mà đã trôi qua vài tiếng rồi. Gì thế này? Làm bản thân giật cả mình. Trong lúc lời oán giận của senpai cứ lặp đi lặp lại trong đầu mà đã trải qua ngần này tiếng đồng hồ sao?

Cái đáng sợ là tình trạng đó cũng đã tiếp tục ở vài ngày tiếp theo.

Thỉnh thoảng nhớ lại lời của senpai thì trở nên bực bội này, lúc mà gặp senpai ở hội học sinh thì tôi đã cố tìm kiếm khuyết điểm ở từng nhất cử nhất động như thể là người mẹ chồng vậy. Thi thoảng khi được bắt chuyện, ngoài miệng tôi vừa trả lời như thể là không có chuyện gì, vừa nói ra những lời phỉ báng cuồng phong ở trong đầu.

Nghiêm túc là gì hả?

Chẳng mấy chốc, trong đầu tôi chỉ tràn ngập toàn câu hỏi đó. Nghiêm túc là gì hả? Bản thân thì việc gì cũng lơi tay, vậy mà bảo tôi phải nghiêm túc như thế nào hả?

Đúng thật tôi là một đứa nhỏ nhen chỉ có thể ra tay với những người yếu hơn bản thân mình. Nhưng mà nhé, nếu mà nghiêm túc thì chẳng phải xấu lắm sai. Chẳng phải chỉ gia tốc chuyện ăn hiếp kẻ yếu sao. Tôi đang cố tình làm ở mức độ vừa phải đấy. Cả Jo~kun nữa, nếu mà tôi trở nên nghiêm túc thì mối quan hệ với Kurenai Suzuri đã chẳng thành thể thống gì rồi đúng chứ? Thế nên—

Thế nên.

Nếu như mà tôi nghiêm túc

Những người trên tôi—cao hơn tôi

Ví dụ như……những người đàn ông to bự mà tôi ghét như senpai chẳng hạn.

—Se~npai~! Anh đang làm gì đó~?

Anh ấy đã nói ‘nghiêm túc đê’. Và đã nói ‘Bằng chính bản thân em đấy’.

Thế thì đây sẽ cho thấy, thế nào là sự nghiêm túc của Aisa.

Luôn muốn ai đó nhìn đến mình

Ban đầu chỉ là mong muốn như thế thôi.

Nhưng mà—bây giờ thì, chẳng phải ‘ai đó’ nữa.

Tôi muốn mấy người*, tôi muốn cậu*, tôi muốn senpai*

(note: Ở đây, đối tượng ban đầu Aisa nhắc đến là omae – tức những người thấp hơn mình, kế đến là anata – tức những người ngang với mình, và cuối cùng là senpai – những người ở trên mình)

Nhìn đến tôi.

Nhìn tôi đi.

Đây chính là sự nghiêm túc của tôi đấy.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Một từ có gốc ở môn đấu vật sumo, mang nghĩa chiến thắng trước một đối thủ vượt trội mà được xem là có ít khả năng để giành chiến thắng Ám chỉ một nhóm otaku mà trong đó có duy nhất 1 nữ giới nổi bật, và cả đám otaku còn lại tôn người đó lên làm công chúa